Người đàn ông hạnh phúc là người có thể nắm trọn trái tim của một người phụ nữ chứ không phải là người cầm trong tay mảnh vụn tình cảm của nhiều người. Nhưng tiếc thay, trái tim của phụ nữ tựa như bánh mì còn nóng, rỗng ruột giòn tan, nên dù ăn hết cái bánh mì cũng không thể nhặt hết được vụn rơi, vụn vãi...
Đã từng đi qua vài ba cuộc tình, có cho mình ít nhiều kinh nghiệm nên Hạ Long hiểu rất rõ sự ích kỷ và tham lam vốn có trong lòng dạ đàn bà. Còn đàn ông muôn đời chỉ là một người khờ dại, biết sai mà vẫn yêu, biết không phải của mình nhưng vẫn cố tình giữ lấy...
Hạ Long biết có thể Thục Yên cuối cùng chẳng thể trở thành người phụ nữ của cuộc đời anh nhưng đã lỡ để cô trong mắt, anh chẳng còn tâm trí để nhìn về phía ai thêm nữa.
Anh nhớ, từng có người hỏi anh: " Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt. Anh có thấy đúng vậy không? Anh thì sao?" Khi đó anh chỉ cười, đáp lại rằng: " Anh chọn người tốt chứ không cần nhan sắc." Chỉ cho đến khi gặp cô anh mới hiểu, anh sai rồi. Chẳng có đàn ông nào không yêu bằng mắt cả. Anh cũng là một trong số đông đó mà thôi!
Kể từ giây phút đầu tiên Thục Yên xuất hiện trong anh là muôn vàn cảm xúc khó nói thành lời. Anh yêu cô, tìm mọi cách để quan tâm và che chở cho cô nhưng cô tựa như áng mây mùa hè....đã có lúc anh ngỡ mình nắm chắc trong tay thì đột nhiên một cơn gió ở đâu thổi tới dễ dàng khiến đám mây của anh trôi về hướng khác. Trong cô, anh chắc chắn không phải là duy nhất! Điều đó khiến anh chán nản vô cùng...
Cách đây không lâu anh từng đọc trong một cuốn sách và được biết rằng: " Khi hai mươi tuổi, đàn ông chọn người mà mình muốn. Khi ba mươi tuổi, đàn ông sẽ chọn người mình cần." Có thể tác giả cuốn sách đó đã đúng! Anh đã đi qua cái tuổi hai mươi, sẵn sàng vì tình yêu có thể làm tất cả. Anh giờ này đã gần chạm tới mốc 30 năm cuộc đời, cần phải hiểu đôi khi cái cần nhất mới là cái thích hợp nhất. Biết đâu, Hà Vy mới là người thích hợp với anh? Nghĩ đến đó anh quyết định gọi cho cô...
" Dạ, em nghe!"
" Em đang làm gì đấy?"
Thoáng ngỡ ngàng khi người gọi đến là Hạ Long, cô khẽ cười rồi đáp lời anh đầy thắc mắc:
" Anh gọi cho em có việc gì thế ạ?"
" Lẽ nào cứ có việc thì mới được gọi cho em? Đơn giản là anh nhớ em, muốn nghe giọng nói của em thôi."
Cô bật cười. Tại sao ông trời lại không đánh thuế những người nói dối? Có lẽ Hạ Long không biết rằng anh....nói dối chẳng đáng yêu tẹo nào mà cô vì vai diễn dang dở nên đành vờ như không thấy. Cô chỉ khẽ ồ lên đầy ngạc nhiên chờ anh nói tiếp
" Thế em đã ăn cơm chưa? Anh giờ mới về đến nhà đây!"
" Cảm ơn anh, em ăn cơm rồi. Không nghĩ....hôm nay anh về muộn thế!"
" Nhiều việc quá nên muốn nghỉ sớm cũng không được em ạ. Công việc mà, không làm khác được...!!!"
" Vâng, công việc mà....giờ này hôm qua em cũng vẫn ở công ty chưa về anh ạ!"
" Sao thế? Chẳng lẽ công việc ngoài đấy cũng nhiều vậy sao?"
Khoé môi cô khẽ cong lên cười mỉa mai, cô định không nói nhưng chẳng hiểu sao uất ức dâng lên tới cổ họng không thể kìm xuống được.
" Dạ, hàng nhà em bị âm thông số nên không xuất được, phải sửa lại toàn bộ."
" Hàng nào thế? Dạo này anh bận quá chẳng ra ngoài đấy được!"
" Vâng. Em cũng biết là anh bận mà!
Mã hàng 585 đó anh, không hiểu là ai tính độ co của vải không biết, khiến mẫu cắt ra âm những 4cm. Ngay từ khi hàng mới lên cái đầu tiên, trưởng phòng kỹ thuật đã ra kiểm tra thử nhưng xong thì đi mất....còn chẳng gấp lại hàng giả em. Rồi từ đấy cũng không có ai giải quyết...
Nhà em đã nhờ nhà anh Hải cho là kéo ra nhưng chất liệu vải co dãn, sau khi để một thời gian càng co vào, giờ thì hàng bị âm toàn bộ phải mang về hạ gấu.
Người làm ra lỗi thì không thấy đâu, chỉ thấy người chẳng liên qua bị đè ra sửa thôi ạ. Anh có biết cái anh trưởng phòng đó là ai không?"
Xem ra anh đã gọi sai người và sai cả thời điểm. "Cái anh trưởng phòng" là ai chứ? Chính là thằng anh đây chứ còn có thể là ai?
" Lỗi đó không phải do nhà anh. Anh chắc chắn với em như vậy...nếu không sao không mang vào trong phòng kỹ thuật kiện đi em?"
" Em thấp cổ bé họng làm sao giám kiện chứ? Nhờ phúc của ai đấy mà giờ này bạn em vẫn phải ở lại đếm từng thùng hàng một anh ạ."
Anh khẽ thở dài cười trừ, cô gái này không hiểu có nanh vuốt từ bao giờ không biết? Từng câu nói mang theo gai ngạnh chỉ nhằm vào anh khiến anh khó chịu vô cùng. Ấn tượng về cô trong anh có vài phần mất mát...
Xoay chiếc lumia trên tay, Hà Vy ngả người ra sau ghế rồi đăm chiêu. Xem ra sức chịu đựng của Hạ Long không cao, cô mới chỉ nhẹ nhàng vài câu mà anh đã mất kiên nhẫn rồi sao? Đàn ông, họ đều giống nhau và anh chẳng phải là ngoại lệ, họ yêu cái tôi của họ, họ yêu bản thân họ hơn tất thảy mọi điều. Họ có thể cho phụ nữ những rung động, những câu nói thương yêu nhưng điều phụ nữ cần thì họ lại chẳng thể nào mang đến....
Hoá ra thời gian đã giúp cô nhận ra nhiều điều rằng cô có thể thích anh nhưng cô chẳng cần anh nên trước giờ với anh cô vẫn luôn vô cùng thẳng thắn. Cảm ơn vì khi cô còn chưa kịp yêu anh, anh đã dạy cho cô hiểu rõ: Có những chuyện biết không thể kết thúc thì đừng cố để bắt đầu...
Có một thời cô từng tin rằng: khi bản thân tìm thấy tình yêu, đừng bao giờ bỏ qua cơ hội. Bồng bột có thể làm cô hối hận rất lâu nhưng hèn nhát sẽ khiến chính cô nuối tiếc cả đời. Nhưng có đúng như vậy không hay đôi khi chỉ cần một câu hờn trách cũng đủ làm đỗ vỡ những viên gạch tình cảm đang được vun đắp từng ngày?
Bất chợt, cô nhớ tới người mà mình từng yêu của nhiều năm trước. Ừm. Cô đã từng yêu anh ấy, anh ấy cũng từng yêu cô nhưng cuối cùng cả anh và cô đều phải đi về hai ngã rẽ. Ngày chia tay, cô không khóc cũng chẳng gục ngã, cô chỉ cười bình thản và nói với anh ấy rằng: " Em có cuộc sống của em, và anh cũng thế, tình yêu tìm đã khó, nhưng giữ được tình yêu thì chưa ai bảo rằng nó dễ bao giờ."
Ngọc Nam vừa bước ra khỏi xưởng thì phòng bảo vệ thông báo ngắt điện. Chết tiệt! Anh không nghĩ đã muộn như vậy. Nếu còn ở Hà Nội thì anh tin thời gian với anh chẳng hề mang một nghĩa lý gì nhưng giờ đây đã khác....anh biết, có mẹ đang đợi anh ở nhà và có thể lắm ai đó đang chờ anh hồi âm tin nhắn.
Thọc tay vào túi quần lần tìm vé xe thì anh nghe rất rõ tiếng guốc của bà chị quản đốc đang chạy thục mạng về phía cổng bảo vệ, giọng chị Ngọc thất thanh lên tiếng:
" Người công ty mình gặp tai nạn rồi, em mau đi cùng chị xem thế nào đã. Nhanh lên!"
Anh chẳng kịp định hình xem chuyện gì vừa xảy đến chỉ biết dựng xe rồi chạy cùng chị về đoạn đường phía trước, cách công ty không xa. Trong ánh đèn vàng yếu ớt, Ngọc Nam thấy rõ những vết máu đang loang ra, gương mặt tái đi của anh chuyên gia người Trung Quốc và bên vệ đường là chiếc xe đổ nghiêng cùng chị công nhân ngoài ba mươi đang nhắm mắt lại nói rất nhỏ như sợ đau...anh nghe không rõ! Xem xét qua sơ bộ có thể thấy chắc chắn chuyên gia đã bị gẫy chân còn chị công nhân bị thương ở phần đầu. Mọi việc thế nào đành phải chờ đưa đến viện làm công tác kiểm tra và chiếu chụp.
Theo xe cứu thương, làm thủ tục nhập viện xong thì anh cũng không còn chút sức để thở. Chiếc áo đồng phục của anh chỉ sau một tiếng đã nhuộm màu máu đỏ, nhiều người còn ngỡ anh mới chính là người bị thương. Trong lúc mọi người còn đang ồn ào tại phòng cấp cứu thì Ngọc Nam đành lết từng bước về phía hành lang ngồi nghỉ, chưa bao giờ anh biết thời tiết mùa hè lại khó chịu đến thế.
Đặt lon coca vào tay Nam rồi Giáo Lính từ từ ngồi xuống cạnh anh. Hành động của cô khiến anh khẽ ngỡ ngàng và có vài phần khó thích ứng. Phải mất vài giây sau đó anh mới khàn giọng cất tiếng:
" Thank you!"
Từng ngụm nước lạnh trôi xuống cổ họng khiến anh thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Muốn nói một câu gì đó với cô gái Trung Quốc xinh đẹp bên cạnh nhưng anh sợ cô nghe không hiểu. Lẽ ra giờ này cô cũng phải ở trong kia cùng mọi người mới phải, vì lẽ gì mà cô xuất hiện ở đây? bên cạnh anh?
Đắn đo vài giây, cuối cùng anh cũng cố để có thể mở đầu một câu chuyện nhằm xoá tan đi không khí yên lặng đang có:
"You are dating with someone, right?"
" Oh, me? I guess i have, but...you"ve seen him? Cause i haven"t "
" Unbelieveable, how come they ignore such a beautiful and intelligent woman like you?
So get a boyfriend here, that"s the easiest thing you can do here i think."
Giáo Lính bật cười, giọng cười của cô giòn tan trong cái nóng đêm hè nơi hành lang phòng cấp cứu. Rồi cô tròn mắt nhìn Nam, " still looking for him". Nhưng bất ngờ thay, giọng Nam trầm xuống:
" I"ve been broken hearted lately, my girl friend left me."
" Oh, I"m sorry!"
" She looks partly like you..."
Có chút không tin, cô nhìn anh đầy dò hỏi:
" Really? How old is she?"
" She"s at your age!"
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười. Tại sao ngày nào cô cũng gặp anh trong xưởng nhưng không phát hiện ra chàng trai Việt Nam này lại thú vị đến vậy nhỉ? Cố tìm một câu nào đó để nói, cô ậm ừ vài giây rồi khẽ thốt lên:
" You...do look different. You attract women a lot don"t you?"
Anh bật cười, câu nói của cô tựa như thần dược đã khiến anh quên đi mệt mỏi. Trong tiếng cười ấy, anh không quên đáp lại cô: