Ngọc Nam nheo mắt lần tìm nơi chiếc BlackBerry cùi của anh đang hát. Chết tiệt, mẫu thân kiếp...không hiểu ai mà mới sớm ra đã phá tan giấc ngủ của anh?
" Alo..Nam nghe! Ai đấy nhỉ?"
" Chị Nam à. Mặt trời đốt cháy mông rồi đấy, chị dậy đi ạ để mình còn tới công ty cùng ăn sáng!"
" Hà Vy. Em có tin anh sẽ cho em ăn vả thay vì ăn sáng không hả? Em có biết bây giờ là mấy giờ không?"
Anh chưa kịp nói hết câu thì cô đã cúp máy. Hà Vy tưởng tượng ra cái mặt méo xệch của Nam đang còn ngái ngủ mà bật cười. Đặt điện thoại xuống bàn, cô nhìn lại khuôn mặt đã biến dạng của mình sau một đêm thức trắng, không sao cả, cùng lắm là già hơn một chút thôi mà...!!!
Ngọc Nam xoay người, anh không trở dậy ngay mà cố nhìn vào màn hình điện thoại trong tay. Có chút khó tin, cố gượng gạo với kính để nhìn cho rõ hơn...Dòng tin nhắn từ đêm qua của người ấy vẫn còn chưa mở.
" Nam à, giá mà có anh ở đây thì thật tốt. Bọn em lại cãi nhau và đã ba ngày rồi, anh ấy chẳng thèm dỗ dành dù chỉ bằng một tin nhắn.."
Có chút không tỉnh táo khi cơn ngái ngủ vẫn chưa hết, Ngọc Nam chẳng thể cười nổi. Cảm giác trong anh lúc này có vài phần chua xót. Dẫu anh có yêu cô nhiều biết bao nhiêu thì tình yêu ấy cũng không đủ điên rồ để anh phải ở bên cô rồi lại bị cô đá bay hết lần này đến lần khác.
" Em nghĩ gì khi nhắn tin này cho anh? Còn anh.....sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây...!"
Không chờ báo tin đã gửi, anh để điện thoại sang một bên rồi chào buổi sáng, chuẩn bị đi làm.
Hà Vy vừa bước vào nhà ăn chưa nổi 3s thì một bóng đen đã ở phía sau cô.
" Cứ tưởng đến sớm lắm, hoá ra trước người ta có vài bước chân."
Cô ngoái đầu thì đã thấy Ngọc Nam đang sụt sịt ở ngay cạnh mình:
" Thôi đi chị Nam ạ, em đến sớm ngồi với ma xó trong nhà ăn à?"
" Chị...chị cái vả giờ! Cấm không được gọi chị nữa nghe chửa?"
Cô bĩu môi rồi bê tô phở của mình về phía bàn trống. Ngọc Nam chẹp miệng nhìn Hà Vy rồi nói:
" Em này. Sao nước lèo của em trong vắt còn của anh thì lại nổi váng dầu nhỉ?"
" Vì mọi thứ chưa bao giờ được chia đều cho nhân loại. Nên nhà bếp đã lỡ tay thả gói mỡ trong mì tôm vào trong bát phở của anh. "
Ngọc Nam vừa nuốt vội vừa sặc...Hình ảnh của họ khiến hai người đàn ông bàn kế bên chẳng thể dời mắt.
" Người yêu anh đấy ạ?"
Ngọc Nam nhìn sang người vừa cất tiếng. Anh ngơ ngác vài giây rồi gật đầu dứt khoát, giọng nói đầy quả quyết:
" Ờ. Người yêu anh đấy!"
Hà Vy cũng nhìn sang, cô nghiêng đầu cười hỏi lại chàng trai đó:
" Sao? Em thấy có gì không giống sao?"
Ngọc Nam vội vàng ăn nhanh để còn lên họp cán bộ buổi sáng, trong khi Hà Vy ngán ngẩm ngồi lại một mình nhìn tô phở vẫn chưa vơi nửa. Cô biết, không ăn sẽ đói nhưng ăn một mình thật sự nuốt không trôi. Ánh mắt cô nhìn theo bóng lưng gầy của Nam xa dần nơi hành lang. Cô hiểu rất rõ, trước mặt cô anh cười đấy nhưng lòng anh đang có tâm sự gì thì cô chẳng tài nào đào bới được. Cô hiểu, chẳng ngẫu nhiên mà anh lại về đây...!
Anh nói, anh về đây chỉ đơn giản là muốn gần nhà nhưng nào đâu phải thế. Anh nói cuộc sống ở Hà Nội quá bon chen và anh không tài nào thích nghi với điều đó được, nhưng nào đâu phải thế... 5 năm gắn bó, không quá dài nhưng chẳng thể gọi là ngắn. Hà Vy vẫn nhớ những ngày mới về nhà, cô nhớ Hà Nội khủng khiếp. Nỗi nhớ tựa như niềm ám ảnh trong từng giấc ngủ, trong từng câu hát, và trong từng dòng tâm trạng cô viết ngày ngày trên mạng xã hội. Những file ảnh mà cô đã từng có chẳng bao giờ dám lật mở xem một mình vì sợ...oà khóc.
" Chẳng ai có thể bỏ Hà Nội mà đi mãi được...". Ừm. Đúng rồi! Nhưng Hà Nội không thuộc về cô. Phải chăng, Hà Nội cũng không thuộc về Nam theo một cách nào đó mà cô đã từng?
Từng ngón tay lướt nhanh trên danh bạ lần tìm số quen thuộc, cô quyết định gọi cho người ấy. Cô nghĩ rằng....người ấy biết rõ lý do.
Vẫn là câu mở đầu ấy, giọng nói ấy khắc quá sâu trong cuộc sống của cô suốt ba năm dài tẻ nhạt:
" Có chuyện gì mà gọi anh sớm vậy?"
" Anh đoán xem, hôm qua em đã gặp ai ở công ty?"
" Anh tưởng em nghỉ rồi mà? Sao vẫn chưa nghỉ ở chỗ đó đi?"
" Vâng. Cuối tháng....em sẽ nghỉ mà! Anh à, A Nam đang làm ở công ty em. Vì sao lại thế hả anh?"
" Sao? Anh làm sao mà biết được đấy!
Thằng Nam về dưới đó rồi à? Hơn tuần nay anh bận quá nên có liên lạc gì với nó đâu. Nó về càng tốt chứ sao? Hai đứa làm cùng nhau tốt quá còn gì?"
" Em chẳng thấy thế tẹo nào. Anh khác rồi, anh không còn quan tâm đến bọn em như ngày xưa nữa..."
" Cái con bé này. Ơ hay, thế làm sao nào?"
" Chẳng sao cả. Em tắt máy đây!"
Thẫn thờ gác máy, có chút mất mát trong cô khó nói thành lời. Cứ ngỡ quá hiểu nhau nhưng sao càng ngày cô thấy anh càng xa xôi quá đỗi. Vậy mà nhiều người đã từng tìm cô để hỏi một vấn đề quá đỗi nực cười: " Em có phải là bạn gái cũ của Nguyễn Tùng hay không?". Chưa từng là thì lấy đâu ra cũ....!!!
Cuộc họp buổi sáng kết thúc, Ngọc Nam chán nản đi theo khoa trưởng từ đầu xưởng tới cuối xưởng. Hôm qua anh làm chủ một cái kho. Hôm nay anh vẫn làm chủ một cái kho. Nhưng hai cái kho đó không giống nhau! Điều giống nhau của ngày hôm qua và hôm nay đó là anh lại phải bắt tay vào học làm những việc mà anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Cả sáng vật lộn với đống áo bông lỗi sợi vác đi khắp xưởng, khổ nỗi khi giới thiệu là tổ trưởng tổ hoàn thành tới trả hàng, không có một người nào tin anh. Lẽ nào nhìn mặt anh không đủ bảo hành hay vì anh còn quá trẻ? Đẩy cao gọng kính, anh nghĩ chắc là trường hợp thứ hai.
" Anh ơi..."
Nam dừng bước xoay người nhìn cô gái trước mặt. Anh từ tốn đáp lời:
" Vâng. Chị tìm ai?"
Linh há miệng ngạc nhiên rồi mới nói tiếp:
" Em vào tìm chồng em ạ."
" Ừm. Vậy chồng chị là ai?"
Khi cô gái trẻ chưa kịp trả lời thì cậu bé trong tổ của anh vội chạy ra. Anh bước đi mà lòng vẫn đầy ngờ vực bởi hai từ: " chồng em." Thằng bé đó còn nhỏ hơn anh ba tuổi lận. Trẻ thế chẳng lẽ đã có vợ thật rồi sao? Cơ mà, vợ nó....sao mà còn già hơn cả anh nữa chứ?
Giờ cơm trưa, anh ngồi chờ Hà Vy tới ngồi cùng chỉ để thắc mắc tại sao, tại sao lại có nhiều người trẻ thế đã được làm bố, làm mẹ. Cô bật cười. Hoá ra Nam chỉ đi lại con đường mà cô đã từng đi qua cách đây vài tháng trước mà thôi!
" Anh à. Có lẽ chúng ta đã già...không đúng, phải là có lẽ em đã quá già rồi anh ạ!"
" Cũng già thật nhưng hình như vẫn kém mẹ anh...!!!"
" Vũ Ngọc Nam. Anh có thể nghiêm túc được không hả? Anh có biết hồi sáng có người chạy ra hỏi em là....
" Chị ơi, cái anh tổ trưởng trong kho là em trai chị hả?".
Rõ ràng mặt anh già đơ như thế mà sao chúng nó vẫn có thể coi em là chị anh được chứ? Em đau lòng tới mức muốn đâm đầu vào đống áo bông tự tử."
Anh lấy tay bịt miệng để không phì cơm vào mặt cô. Cái gì mà mặt anh già đơ? Sáng nào anh cũng thấy mặt mình trong gương...baby lắm mà. Hồi còn bé, anh đã từng nghĩ.....mình thật sự đẹp trai. Ai ngờ, lớn lên đó lại là sự thật.
" Em chấp nhận sự thực đó đi. Em già rồi Vy ạ. Nhưng yên tâm, nếu em ế tới mức không có ai hỏi cưới thì anh sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời em."
Cô trừng mắt nhìn anh, đúng lúc ấy toàn bộ người trong tổ anh vừa ăn cơm xong đi qua. Một số người trong đó đều biết cô...
" Này, em chăm sóc tổ trưởng nhà anh cho cẩn thận đấy. Không là bọn anh ra bắt đền đấy, biết chưa?"
Trời ơi, tổ trưởng...!!! Hoá ra, cái kho đó là của anh không phải tin đồn? Hoá ra cả xưởng đều biết, chỉ mình cô vẫn không hề hay biết...!
Trên tay là tách cafe thoảng hương đăng đắng, Hà Vy nhấp môi rồi đứng tựa vào cửa sổ. Nơi khung cửa cô nhìn ra chỉ thấy một thảm cỏ xanh bình lặng. Dường như ngày nào cũng như ngày nào, mỗi khi uống cafe cô đều đưa mắt nhìn ra đó. Có những ngày nắng, có những ngày mưa nhưng đám cỏ đó vẫn nằm im không hề rời đi chỗ khác. Xoay người nhìn về phía bàn làm việc cách đó không xa, cô thấy Hạ Long. Có lẽ anh lại mang bản vẽ kỹ thuật ra ngoài này và không hề hay cô đang nhìn anh từ một nơi vô cùng lặng lẽ. Đã có lúc cô tự ngốc nghếch mà hỏi với chính mình rằng: Nếu cô là thảm cỏ xanh bình lặng thì anh có nguyện là đám mây trắng bình yên một chiều dừng chân ở đó? Có hay không?
Thực ra câu hỏi đó chẳng khó để tìm ra đáp án, sống ở trên đời cô có thể không biết người khác nhưng chắc chắn phải biết rõ mình là ai. Cười buồn. Đã biết là không, lý trí chấp nhận mà sao con tim vẫn không thể đầu hàng? Thật khó để một lần sống trọn cho những cảm xúc của riêng mình. Hoá ra, sống lại vật vã đến nhường vậy...
Buổi chiều vì có việc nên cô đi qua kho hoàn thành nơi Ngọc Nam làm việc, nhìn bộ dạng chàng ngồi xỏ thẻ bài mà cô bất giác bật cười. Lục tìm điện thoại rồi cô nhanh chóng soạn tin gửi cho anh:
" Hôm nay mới thấy có người ngồi xỏ thẻ bài cũng nữ tính thật. Từ lâu em đã xem chúng ta như hai chị em, nhưng trong thật tâm em vẫn luôn coi anh là chị gái..."
Quả thật là Ngọc Nam đang chờ tin nhắn. Nhưng không phải chờ tin nhắn của Hà Vy mà là của Mobifone thông báo khuyến mại tháng này. Ném thẻ bài sang một bên, anh đọc tin nhắn xong mà tiu nghỉu. Thật là...!!!
Phải mất tỷ năm ánh sáng Hà Vy mới thấy tin nhắn trả về, cô vừa đọc tin vừa bật cười lém lỉnh:
" Chị em hay anh em cũng không sao. Miễn là chồng con là được."
Cô biết làm sao để có thể nhắn tin tiếp đây? Lẽ nào cô phải thốt lên rằng:
" A Nam. Em dù ngốc cũng không ngốc đến nỗi không biết anh là Gay. Mặc dù em rất sợ gay nhưng nhìn anh rơi vào tay người khác mới là điều khiến em sợ nhất..."