Thời gian một tháng đối với người tu đạo mà nói không phải là quá dài mà là quá ngắn. Nhưng khi Việt Cẩm mãn hạn trừng phạt đi ra khỏi động băng phách tiếp nhận mệnh lệnh của sư môn xong, nàng ngỡ nàng như mình đã ở trong đó suốt cả một năm trời.
“Ngô sư đệ.” Việt Cẩm nhìn người trước mặt một hồi, nhớ ra cậu ta là đệ tử mới nhập môn năm nay, “Lúc nãy đệ nói gì cơ?”
Gã đệ tử họ Ngô hiển nhiên không ngờ vị sư tỷ nổi tiếng lợi hại trong sư môn lại nhận ra mình, nhất thời mừng như điên. Cậu ta cúi đầu, khom người chào Việt Cẩm, nét mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ và ước ao: “Việt sư tỷ, có trưởng lão bảo đảm, chưởng môn sư tôn đã đồng ý nhận tỷ làm đồ đệ. Giờ sư tỷ là đệ tử nội môn rồi, thế nên tỷ sẽ chuyển lên Phi Loan Phong ở. Chỉ có điều do chưởng môn sư tôn sắp bế quan tu luyện nên tạm thời đại sư huynh sẽ đảm nhiệm việc dạy tỷ.”
Việt Cẩm “Ồ” một tiếng, lúc sau mới hỏi: “Lần này chỉ có mỗi mình ta được tiến vào nội môn thôi à?”
Cậu ta tức thì lắc đầu: “Còn có La sư huynh nữa. La sư huynh cũng lọt vào mắt một vị trưởng lão nội môn và đã được người thu làm đồ đệ. Huynh ấy còn vào trước tỷ nửa tháng cơ.”
Việt Cẩm thầm nghĩ: Mệnh lệnh để nàng tiến vào nội môn ban ra mười ngày trước, vậy thì La sư huynh vừa quay về đã nhận được mệnh lệnh rồi… La Liệt tiến vào nội môn chắc hẳn là việc mà các bậc trưởng bối đã quyết định từ trước, chỉ đợi thêm một lý do nữa mà thôi. Còn nàng… tốc độ tu luyện mặc dù không phải là chậm, nhưng hẳn cũng không nhanh đến nỗi bề trên dễ dàng quyết định thu nàng làm đệ tử nội môn… Xem ra, lời đồn về Giới Luật trưởng lão không phải chỉ là lời bóng gió.
Suy nghĩ của Việt Cẩm nói ra thì dài, nhưng chỉ lướt qua trong một chớp mắt, nàng lại quay sang hỏi gã đệ tử họ Ngô: “Phòng ở trên Phi Loan Phong đã sắp xếp xong chưa?”
Cậu ta cười giả lả: “Tất thảy đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi sư tỷ lên đó nữa thôi! Nếu sư tỷ có đồ gì nặng không chuyển lên được, xin cứ phân phó, hiện nay không biết có bao nhiêu đệ tử muốn nhờ phúc sư tỷ để được vào nội môn tham quan một lần đâu!”
Việt Cẩm nhẹ cười: “Vậy làm phiền đệ gọi thêm mấy người nữa.” Tất nhiên nàng cũng không quên đưa cho cậu ta một chiếc túi thêu.
Gã đệ tử họ Ngô đưa tay ra nhận mà đầu óc vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì, lúc túi chạm đến tay hắn mới hiểu ra, tức thì mặt mày rạng rỡ, ân cần nói: “Sư tỷ khách sáo quá, sư tỷ đợi một lát nhé, đệ gọi thêm người nữa đến ngay!”
Nói xong, hắn liền chạy như bay về nơi các đệ tử tụ tập – Triều Phượng Viện.
Việt Cẩm cũng nhanh chóng đi về chỗ ở của mình ở ngoại môn, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng có kẻ hừ lạnh: ‘Tiểu nhân đắc chí!”
Việt Cẩm ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Hứa Nham đang dẫn theo một đám người bước đến, tiếng hừ lạnh lúc nãy là của nữ tử đi bên cạnh Hứa Nham. Chỉ có điều, trừ tiếng hừ đó ra, những người khác trong đám này mặc dù sắc mặt nhăn nhó, khó coi nhưng không có bất cứ kẻ nào lên tiếng phụ họa. Nhất thời Hứa Nham và cô gái bên cạnh hắn ta tức đến tái mặt, nhưng cũng không tiện nói thêm gì.
Việt Cẩm chuyển hướng, đến trước mặt đám Hứa Nham, chắp tay cung kính chào: “Hứa sư huynh.”
Vốn đang tái mặt vì tức, Hứa Nham bỗng sững người, tay trái theo bản năng cũng đưa lên, nhưng đến giữa chừng thì ngừng lại, chỉ cảm thấy bất luận là đỡ hay không đều có vẻ không thích hợp.
Đúng lúc này, Hứa Nham nghe thấy một giọng nói khẽ vang lên bên tai: “…Sư muội…”
Lạnh toát sống lưng, hắn đột nhiên nhìn về phía Việt Cẩm, quả nhiên thấy môi Việt Cẩm khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Truyền âm?… Đến cả phép thuật này nàng ta cũng học được? Sắc mặt Hứa Nham u ám như tro tàn, lại nghe giọng nói vang lên bên tai mình:
“Mặc dù muội nhập môn muộn hơn sư huynh, lúc này chẳng qua chỉ là đi trước sư huynh một bước mà thôi. Sư huynh hà tất cứ chăm chăm nhìn vào mình muội như thế? Trừ phi…”
Giọng nói bên tai thoáng dừng lại, Hứa Nham nhìn về phía Việt Cẩm, thấy khóe môi nàng nhếch lên đầy chế giễu:
“Trừ phi tầm mắt của sư huynh cũng chỉ đến độ đấy thôi!”
Sắc mặt Hứa Nham đen như Bao Công, các ngón tay đã nổi đầy gân xanh.
Việt Cẩm thu hồi phép thuật, vẫn giữ tư thế hành lễ, nói thành tiếng với Hứa Nham: “Năm đó khi Việt Cẩm mới gia nhập sư môn, còn nhớ rõ sư huynh đã từng chiếu cố muội về mọi mặt, hôm nay muội cố tình đến để nói lời cảm tạ với sư huynh.”
Hứa Nham im lặng không đáp. Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng đưa tay đỡ Việt Cẩm đứng lên: “Hôm nay ta phải gọi ngươi là sư tỷ mới đúng.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của nữ tử đứng cạnh Hứa Nham đột nhiên tái mét, ánh mắt cô ta nhìn Hứa Nham đong đầy sự đau lòng, nhưng khi nhìn sang Việt Cẩm đã ngùn ngụt lửa giận.
May mà Hứa Nham đã tiếp lời: “Nhưng tương lai còn dài, chắc gì không có ngày cô lại gọi ta là sư huynh lần nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt nữ tử kia có chút dịu lại, lúc quay sang Hứa Nham lần nữa, trong đôi mắt đã ánh lên vẻ rạng ngời, nhưng khi nhìn lại Việt Cẩm, ánh mắt vẫn ngùn ngụt lửa giận, thi thoảng toát lên nét lạnh lùng băng giá. Việt Cẩm có chút bất ngờ, trong lòng tự hỏi không ngờ cô ta lại có thể thể hiện hai trạng thái tâm lí hoàn toàn đối lập một cách rõ ràng đến thế.
Việt Cẩm không bận tâm đến cô ả thêm nữa , chỉ gật đầu với Hứa Nham nói hai tiếng: “Cáo từ.”
Hứa Nham khẽ cúi người, không tự tin, cũng không cao ngạo: “Sư tỷ đi thong thả.”
Bản nhạc đệm ngắn ngủi qua đi, đợi đến khi Việt Cẩm về đến Văn Lan Lâu thì gã đệ tử họ Ngô kai đã dẫn theo mấy sư đệ, sư muội đứng chờ ở bên ngoài rồi.
Thấy Việt Cẩm đi đến, mấy sư đệ sư muội tranh nhau đưa lời hỏi thăm:
“Sư tỷ! Nghe nói tỷ sắp phải đi rồi, đệ có món quà tặng tỷ, là dược liệu mười năm tuổi…”
“Sư tỷ! Muội ngưỡng mộ tỷ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt, miếng ngọc bội này là nhà muội…”
Việt Cẩm cau mày, đứng yên tại chỗ bình thản đáp: “Được rồi!”
Xung quanh tức thì yên tĩnh lại.
Việt Cẩm gọi gã đệ tử họ Ngô đang bị vây giữa đám người kia ra, sau đó đi thẳng về phía Văn Lan Lâu.
Gã đệ tử họ Ngô đắc ý ra mặt, nối gót theo sau Việt Cẩm mấy bước rồi mới quay lại gọi đám người phía sau: “Vào nhanh lên, yên lặng một chút!”
Cánh cửa của tòa lầu mở ra, mọi người nối đuôi nhau lũ lượt tiếng vào, các nam đệ tử còn chưa kịp nói gì thì một tiếng reo khe khẽ của nữ đệ tử nào đó đã vang lên: “Là Linh Lung Thiên Địa của Linh Lung Phường?”
“Còn có hồ lô Như Ý của Như Ý Phường!”
“Bàn cờ Tinh La của Thiên Tinh Các!”
“Tố Nữ Thiên Bạch của Cẩm Tú Uyển!”
Vô số những tiếng trầm trồ vang lên không ngớt, sự ngưỡng mộ trong mắt các nữ đệ tử càng lúc càng tăng, đột nhiên, một nam đệ tử bỗng kêu lên: “Mọi người mau lại mà xem này! Là ngũ phẩm phi kiếm của Kim Tôi Lâu!”
Một nam đệ tử run lên, thể hiện sự chấn động trong tâm trạng người nói: “Đây là, đây là đan dược tức phẩm, giả như có mấy trăm viên tinh thạch cũng chưa chắc đã mua được…”
Tất cả mọi người ai nấy đều nghẹn lời, nhất tề quay sang nhìn Việt Cẩm.
Việt Cẩm thong thả gật đầu: “Nói xong rồi thì bắt đầu chuyển đồ đi.”
Cả phòng yên tĩnh không một tiếng động, cuối cùng gã đệ tử họ Ngô ho lên một tiếng, miễn cưỡng thu lại ánh mắt đang dán lên phi kiếm sáng loáng ánh vàng treo trên tường, nói: “Mọi người chuyển đồ nhanh lên, đừng bắt sư tỷ phải đợi!”
Thế là nhao nhao hết cả, các nữ đệ tử tranh nhau bê những bàn cờ Tinh La hay Tố Nữ Thiên Bạch mà mình có mơ cũng không mua nổi, còn các nam đệ tử thì lại vì hai món phi kiếm với pháp khí ngũ phẩm kia mà tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, lông mày dựng ngược, mắt nhìn nhau tóe lửa.
Việt Cẩm nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi một mình lên lầu hai, thu dọn những thứ thực sự quan trọng của nàng.
Cùng lúc đó, trong đình Kiến Thúy trên Phi Loan Phong.
Đình Kiến Thúy được xây dựng trên đỉnh Phi Loan Phong, nói là đình, nhưng nó chỉ là một hòn đá khổng lồ năm chênh vênh trên một mỏm núi, xung quanh hoàn toàn không có gì che chắn, trông như có thể rơi xuống , tan thành cát bụi bất cứ lúc nào.
Gió núi ào ào, mây đen cuồn cuộn. Trên Phi Loan Phong thường ngày vốn quạnh quẽ, bỗng dưng xuất hiện một người, người đó lắc mình một cái, đứng trên đình Kiến Thúy, cũng chính là hòn đá khổng lồ kia, tay nắm chặt một thanh kiếm.
Đây là thanh trường kiếm băng lam, bao bọc quanh thân kiếm là một lớp hàn khí dày đặc, bên trong thân kiếm có ánh sáng chuyển động, theo sự tiếp xúc của nam tử, thân kiếm rung lên, chốc chốc lại phát ra những âm thanh leng keng lảnh lót.
Hòn đá khổng lồ chênh vênh bắt đầu rung lên.
Nam tử không hề để tâm, đứng im lặng trong giây lát, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng pha nét tàn nhẫn, tà áo trắng như tuyết: “Thiên Tinh Các, Như Ý Phường… ngũ phẩm phi kiếm, pháp bảo, đan dược tứ phẩm? Hừ?”
Sau tiếng hừ lạnh, hòn đá khổng lồ đột ngột lăn xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Nam tử áo trắng vung kiếm, cả người lơ lửng giữa không trung, tà áo phấp phới bay trong gió, chớp mắt đã biến mất giữa các tầng mây. Nhanh như kinh hồng, uốn lượn như du long.
Cho đến lúc này, hòn đá khổng lồ mới chỉ rơi xuống được chừng mấy thước bỗng dưng dừng lại, từ tâm tảng đá bỗng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt rồi mất. Nhìn kĩ, liền phát hiện ra tảng đá vốn nguyên vẹn giờ đã bị chia làm hai nửa. Rồi hai nửa đó rơi xuống, phải rất lâu sau đó mới có tiếng va đập vọng lên.
Cùng lúc đó nam tử áo trắng đã mất hút trong chín tầng mây tự lúc nào.
Phi Loan Phong nằm ở mé tây Bồng Sơn, sừng sững giữa trời, cao đến tận mây, từ lưng chừng núi trở lên là chốn các đệ tử của chưởng môn ở.
Chưởng môn Thiên Kiếm Môn không phải là người thích nhận đệ tử bừa bãi, nếu tính cả Việt Cẩm mới được nhận thì đến nay chỉ có sáu bảy đồ đệ mà thôi. Phi Loan Phong vì thế mà trống quá nửa, Việt Cẩm nhanh chóng chọn tòa lầu có vị trí không quá đẹp, nhưng rộng rãi, lại nối liền với một vùng rừng rậm mênh mông.
“Sư tỷ quyết định chọn chỗ này chứ?” Đệ tử phụ trách trông coi phòng trên Phi Loan Phong nhìn Việt Cẩm cất tiếng hỏi.
Việt Cẩm gật đầu rồi chìa ngọc bài đại diện cho thân phận đệ tử nội môn của mình cho hắn.
Gã đệ tử nhận lấy, bắn một pháp quyết về phía ngọc bài, chỉ thấy một luồng ánh sáng bừng lên, một nửa ánh đỏ lúc sáng lúc tối, hừng hực như lửa; một nửa sương trắng lượn lờ, âm u lạnh lẽo như băng. Hai thứ ánh sáng đặc biệt đó quấn lấy nha, bắn về phía cấm chế hình đỉnh Phi Loan Phong thu nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.
Gã đệ tử trông coi phòng ốc sau khi nhìn thấy cấm chế của tòa lầu Việt Cẩm mở ra, vừa trả lại ngọc bài cho Việt Cẩm, vừa nói với giọng ngưỡng mộ xen lẫn tò mò: “Việt sư tỷ, tỷ là băng hỏa song thuộc tính à?”
Việt Cẩm còn chưa trả lời thì đã nghe thấy bên cạnh có tiếng cười nói: “Chọn Quán Nhật Lâu ở lưng chừng núi à? Chỗ tốt đấy.” Người đó dừng lại một chốc rồi lại cất tiếng hỏi: “Đã định đặt tên là gì chưa?”
Việt Cẩm buột miệng đáp: “Văn Lan Lâu.” Nói xong, mới quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy một nam tử ăn mặc theo kiểu thư sinh, ôn tồn nhã nhặn đi tới.
“Thì ra là nhị sư huynh.” Việt Cẩm lập tức cúi người hành lễ.
Người đang bước tới nhìn Việt Cẩm một cái, mỉm cười nói: “Sư muội khách khí rồi. Bây giờ muội định về Văn Lan Lâu sắp xếp đồ đạc à?”
Việt Cẩm chưa kịp đáp lời thì nhị sư huynh lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Như thế cũng được. Chỉ là đại sư huynh nghe tin muội ra khỏi động nên đang đợi muội ở phía trước.”
Nghe đến đó, Việt Cẩm mỉm cười đáp: “Thật không dám để đại sư huynh phải đợi lâu.”
Nhị sư huynh nghe vậy cười khẽ: “Sư muội đã biết đường chưa? Nếu chưa biết, ta có thể dẫn muội đi.”
Mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc trước sự ân cần bất ngờ của nhị sư huynh, nhưng Việt Cẩm không để lộ ra ngoài, chỉ nhẹ nói: “Thế thì đành để nhị sư huynh vất vả một chuyến vậy.”
Nhị sư huynh mỉm cười hết sức thoải mái: “Có mỹ nhân bên cạnh thì có gì mà lo vất vả hay không chứ.”
Dứt lời, nhị sư huynh liền đi nhanh lên phía trước dẫn đường.
Suốt dọc đường, hai người một trước một sau cưỡi hạc phi hành, đa phần chỉ tán gẫu về một vài môn phái, phong cảnh hoặc giả thảo luận về một số chuyện thú vị nơi thế tục, nhìn bề ngoài có thể coi là trò chuyện ăn ý, vui vẻ.
Đi khoảng hai khắc, nhị sư huynh điều khiển bạch hạc hạ xuống rồi chỉ về tòa lầu hoa cỏ um tùm, rậm rạp nhưng lại thiếu hơi người trước mặt, nói: “Đây chính là chỗ ở của đại sư huynh. Bạch hạc suy cho cùng vẫn khá chậm, sư muội biết ngự kiếm phi hành đúng không?”
Nàng phất tay áo, quay đầu đi thẳng. Mãi cho đến khi ra đến cổng viện, Việt Cẩm mới nghe thấy giọng nói bình thản vang lên phía sau mình:
Việt Cẩm sững lại một chốc, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng kì lạ, không phải vì chuyện thắng thua mà đối phương vừa nói, mà là hai tiếng ‘”Nhai Xế” đơn giản đến không thể đơn giản hơn kia.
Đương nhiên, những chuyện này Nhai Xế đều không hề hay biết, bởi trước khi Việt Cẩm quay người lại tất cả những ánh sáng kì lạ, phức tạp đã chìm sâu, tan biến thành hư vô trong đáy mắt của nàng.