Cẩm Tâm

Chương 10

“Keng!” Tiếng kiếm chạm nhau trên không trung vang lên lanh lảnh, hai bóng người đang giao chiến kịch liệt rốt cuộc cũng tách ra.

Việt Cẩm xoay người tiếp đất, rồi vung tay thu hồi Băng Diệm kiếm đang lơ lửng giữa từng không. Đang định nói cảm ơn thì một giọng điệu uể oải vang lên phía mé ngoài trường đấu: “Không tồi!”

Không cần quay lại Việt Cẩm cũng biết chủ nhân của giọng nói vừa rồi là ai. Nàng cố tình không đáp trả, nhưng đại yêu trước mặt, người vừa luyện kiếm với nàng lúc nãy đã trưng ra vẻ mặt “ta rõ, ta hiểu, ta biết cả rồi”, còn liếc sang nàng bằng ánh mắt mập mờ rồi quay người bỏ đi.

“…” Ngươi rõ, ngươi hiểu, ngươi biết cả cái gì? Việt Cẩm cau mày nín nhịn nuốt hết những lời này vào bụng, lại quay sang nhìn Nhai Xế.

Kẻ vừa lên tiếng hình như vừa mới ra ngoài về.

Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm điểm xuyết hoa văn cùng màu, trên thắt lưng, hình rồng cưỡi mây sống động như thật, bên hông đeo một chiếc ngọc bội, cổ áo để lộ sắc trắng của áo trong, tạo thành hai mảng màu tương phản sắc nét. Ống tay áo hắn rộng rủ xuống, khuỷu tay buộc một vòng lục lạc, tư thái anh tuấn, mái tóc dài xõa tung, từng sợi từng sợi mềm mại chẳng chịu nằm yên, vẫy đùa theo gió, ngông cuồng mà ngạo nghễ, tựa như đôi mắt của hắn lúc nào cũng lấp lánh ánh đỏ rực như lửa, diễm lệ mà chói lóa.

“… Nhai Xế.” Việt Cẩm thoáng thất thần, rồi nàng nghe thấy giọng mình, nhẹ nhàng, mang theo chút bất đắc dĩ, và hình như còn có cả… thỏa hiệp.

Đột nhiên, Việt Cẩm rùng mình, toàn thân lạnh toát, tinh thần nàng theo đó nhanh chóng tỉnh táo lại.

Đứng trên hành lang, Nhai Xế thấy đối phương đang mơ màng đã tức thì tỉnh táo lại, âm thầm bĩu môi, trong bụng “hỏi thăm” họ hàng cái tên tráng hán bày mưu cho mình xuất hiện thế này không biết bao nhiêu lần rồi làm như không có chuyện gì, đi đến bên cạnh Việt Cẩm.

“Tu vi của muội đợt gần đây thật không tồi chút nào.”

Việt Cẩm theo bản năng lùi lại phía sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người, đến lúc này nàng mới phát hiện ra rằng nàng cũng không biết phải nói gì, chỉ ậm ờ một tiếng coi như đáp lại.

Nhai Xế chăm chú quan sát Việt Cẩm hồi lâu, bất thình lình nói thêm: “Tu vi của muội tăng lên chẳng chậm chút nào.”

Nói vậy rồi mà Việt Cẩm vẫn không có phản ứng gì, mối nghi ngờ trong lòng Nhai Xế rất nhanh được giải tỏa. Hắn trầm ngâm nhìn nàng: “Hồi đầu khi mới gặp, nàng phải dùng hết các mánh khóe mới thắng được những gã như Tả Ngôn Chấp, giờ chưa đầy một năm mà đã có thể đấu tay đôi với đại yêu trong khoảng thời gian dài như thế… Xem ra với tốc độ này chỉ cần một hai năm nữa thôi chúng đại yêu cũng không còn là đối thủ của nàng!”

Việt Cẩm nghe thế không khỏi bật cười: “Làm sao mà tính kiểu đó được.”

Nhai Xế nhìn nàng, từ tốn gật đầu: “Quả thực không tính theo kiểu đó được.”

Việt Cẩm không muốn tán gẫu thêm, trực tiếp hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không?”

“Hết rồi!” Nhai Xế thong dong đáp, thấy Việt Cẩm định nói gì đó, khóe môi hắn chợt cong lên “Nàng không muốn gần ta đến vậy sao? Hay là ta nên đốt pháo ăn mừng vì nàng rốt cuộc cũng chưa đến mức thấy ta là tránh như tránh tà?”

“Muội đâu có.”

“Ừm. Nàng không như vậy.” Nhai Xế gật gù. “Bởi vì ta là Yêu vương, hay là vì…” Hắn nheo mắt, hai hàng lông mày nhướng lên, vốn là dáng vẻ ngang tàng, ngạo nghễ, nhưng vì chút lấp lánh nơi khóe mắt mà thần thái dịu dàng hẳn: “Ta?”

Việt Cẩm lần nữa rơi vào tâm trạng thẫn thờ, nàng chật vật quay người, đang định lên tiếng thì Nhai Xế đã ngắt lời, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Được rồi, Việt Cẩm, từ lúc nàng xuống giường được đến giờ cũng được ba tháng rồi, ta cũng không muốn vòng vo tam quốc thêm nữa, nàng…” Nhác thấy vẻ mặt nàng đờ ra, hắn uốn lưỡi mấy lần rồi thản nhiên nói giọng điệu bâng quơ: “Giờ chắc nàng có thể nói cho ta biết nàng không thích ta ở điểm nào rồi chứ?”

“… Hay là huynh nói cho muội biết huynh thích muội ở điểm nào đi.”

“Sau đó nàng sẽ sửa, đúng không?” Nhai Xế cười cười.

Cảm nhận được ý giễu cợt trong lời nói của Nhai Xế, vợ chồng im lặng không đáp.

“Việt Cẩm?”

“Muội không thích khuôn mặt huynh.”

Nhai Xế nghẹn lời.

Việt Cẩm cũng chẳng thoải mái gì hơn: “Muội không thích khuôn mặt của huynh, lí do này đã đủ chưa?”

Nhai Xế nghi hoặc nhìn Việt Cẩm, có vẻ rất nghi ngờ việc Việt Cẩm chẳng qua là buột miệng lấy đại một cái cớ. Hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt mình: “Hử? Khuôn mặt của ta sao?”

Việt Cẩm nhìn Nhai Xế. Chỉ một động tác đơn giác, nhưng là hắn bỗng trở nên cực kì sáng chói, cực kì thu hút, còn nàng… quả thực cách biệt quá xa. Nàng cười tự giễu: “Muội không thích một nam nhân còn đẹp hơn cả mình.”

Nhai Xế thôi không sờ mặt nữa, ánh mắt hắn dường như càng thêm sâu thăm thẳm: “Đây là lí do của nàng?”

Việt Cẩm thoải mái gật đầu ngay tắp lự. Đang định bổ sung thêm thì thấy một đại yêu xuất hiện nơi góc hành lang, đi về phía Nhai Xế, có vẻ như có chuyện cần bàn bạc.

“Vương.” Đại yêu kia hành lễ với Nhai Xế.

Việt Cẩm nuốt những lời định nói vào bụng, hành lễ với Nhai Xế rồi nhanh chóng cáo lui.

Nhai Xế không nói gì thêm, khẽ gật đầu đồng ý.

Khoảnh khắc Việt Cẩm quay người bước đi, nàng có cảm giác như có một ánh mắt lướt qua lưng mình, lại nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Nhai Xế truyền tới: “… Hoàng tuyền…”

Bước chân Việt Cẩm dừng lại, thấy mĩ nhân trước mặt đứng đó như cố ý đợi đã lâu, nàng khẽ cười: “Nếu công chúa muốn nói chuyện, chi bằng đổi sang chỗ khác?”

Cuộc nói chuyện này với Việt Ninh Song vốn nằm trong dự kiến của nàng, nhưng lại có chút bất ngờ. Vốn Việt Cẩm chỉ nghĩ Việt Ninh Song đến tìm mình là muốn bảo nàng tránh xa Nhai Xế. Nhưng lại không dám nói thẳng ra, chỉ gượng cười với nàng, đưa đẩy những chuyện phiếm rồi thẫn thờ bỏ đi.

Việt Cẩm không muốn tìm hiểu sâu hơn, chỉ lẳng lặng trở về tiểu viện của mình. Tối đó Nhai Xế sai người mang đến tặng nàng một bộ váy áo của quý tộc Việt quốc.

Việt Cẩm nhận quà từ tay tráng hán, đến lúc lật ra kiểm tra muốn cười mà cười không nổi: “Bộ váy áo này… là Nhai Xế tặng à?”

Tráng hán vốn là kẻ hiểu rõ tâm tư của Nhai Xế, lập tức ra sức lấy lòng: “Vâng, Vương phải chọn lâu lắm đấy ạ.”

“Trong chợ phiên của nhân loại?” Việt Cẩm hỏi.

“Vâng, đúng vậy ạ! Chưởng quầy của cửa hàng đó còn không ngớt lời khen ngợi!” Tráng hán đó còn bổ sung, “Chủ tiệm cầm đồ còn nói gì mà tuyệt đối sẽ không mất mặt, rằng các cô nương nhất định nhìn thấy liền yêu thích ngay.”

“Đúng là không mất mặt thật.” Việt Cẩm buông một câu nhưng câu sau tức thì làm đối phương cứng họng, “Nếu là muốn chia tay với cô nương nhà người ta.”

“Dạ?”

“Bộ váy áo màu trắng này nếu là các cô nương tự mua cho mình mặc thì không vấn đề gì, nhưng nếu là nam tử mua tặng, lại còn tặng kèm một miếng ngọc bội…” Việt Cẩm dùng ngón út khều miếng ngọc bội được thắt bằng một sợi dây màu đỏ lên, trên khuôn mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào, “Cái này gọi là ‘Đền váy đền ngọc’, trong phong tục của Việt quốc có nghĩa là muốn chia tay trong hòa bình với cô nương ấy.”

“…” Tráng hán ngẩn ra một lúc rồi định thần, lập tức đưa tay lên thề, “Vương tuyệt đối không có ý này. Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không!”

Việt Cẩm phớt lờ hắn, chỉ lấy miếng ngọc bội ra, đưa đến trước mặt hắn: “Nếu cô nương ấy nhận đồ, rồi trả lại ngọc bội, có nghĩa là cô nương ấy chấp nhận đề nghị của nam tử là chia tay trong hòa bình.”

Tráng hán ngẩn ra, nhìn sợi dây đỏ đang lắc qua lắc lại trên ngón út của Việt Cẩm, nuốt nước miếng, lập tức giấu hai tay đằng sau lưng, cười giả lả: “Chuyện này, Việt cô nương, hay là… hay là cô nương tự đi tìm Vương được không ạ?”

Việt Cẩm cười: “Được, ta đi tìm huynh ấy, huynh ấy đang ở đâu?”

Tráng hán nhẹ nhõm hết cả người, đưa lời nịnh tiếp: “Đang ở trong phòng đợi cô nương đấy ạ.”

Biệt viện của Việt Cẩm và Nhai Xế cách nhau không xa, đó ý muốn mà Nhai Xế vốn muốn thực hiện từ lâu. Lúc Việt Cẩm bị thương hắn đã muốn làm như vậy, chuyển đến ở gần bên cạnh biệt viện của nàng, nhưng Việt Cẩm không chịu. Thành ra lúc này nói cách nhau không xa cũng đã cách nhau… một quả núi.

“Cốc, cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

Hiếm khi đứng trước gương hóa trang này nọ, Nhai Xế chẳng buồn quay đầu lại: “Vào đi.”

Việt Cẩm theo lời đẩy cửa vào: “Nhai Xế, huynh…”

“Đúng là hiếm có dịp nàng chủ động đến tìm ta.” Nhai Xế nói. Quay đầu lại, thấy Việt Cẩm đứng ngẩn người bên cửa, hắn bất giác đưa tay sờ lên mặt mình: “Có gì lạ lắm à?”

“Khuôn mặt của huynh!” Giọng Việt Cẩm đầy sững sốt.

Nhai Xế hừ một tiếng: “Chỉ là nửa cái mặt nạ thôi, chứ có gì đâu.” Nghĩ ngợi một lúc, Nhai Xế lại bổ sung thêm một câu, “Không được chê xấu.”

“… Muội chê xấu bao giờ.”

Nhai Xế tỏ ý nghi ngờ: “Ta cảm thấy nàng sẽ nói thế.”

“Thực ra…” Nàng chỉ định nói trông hắn thế này lại càng quyến rũ hơn, đích thực là kiểu nam nhân quyến rũ.

“… Thôi nàng đừng nói thì hơn.”

Việt Cẩm lấy làm lạ: “Vì sao?”

“Ta cảm thấy nàng sẽ không nói những lời hay ho gì.” Nhai Xế nghĩ gì nói nấy.

Việt Cẩm lườm hắn: “Muội không nói vấn đề này.”

“Thế nàng muốn nói chuyện gì?” Nhai Xế thờ ơ.

Việt Cẩm há miệng định nói, thế nhưng lời đến cổ họng lại có phần do dự. Trù trừ một lúc, nàng đóng cửa, đi đến bên cạnh Nhai Xế.

Nhai Xế lúc này đang ngồi trên ghế, thấy nàng lại gần bèn ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao thế?”

Đập vào mắt Việt Cẩm là một khuôn mặt cực kì sạch sẽ. Sạch đến nỗi làm người khác khó chịu. Việt Cẩm phớt lờ cảm giác đắng chát xen lẫn đau đớn đang bùng lên trong lòng.

Đây là khuôn mặt được ông trời tỉ mỉ đẽo gọt, không một chút tì vết, có vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm của nữ tử, nhưng cũng tràn đầy sự kiên nghị, khí khái của một đấng nam nhi, phong thái mỗi lần ngước nhìn hay cúi xuống cũng đủ khiến hoa nhường nguyệt thẹn, còn khí thế mỗi cái nhướng mày, liếc ngang, hay nụ cười chết người lại càng khiến cho vạn vật phải cúi đầu.

Nhưng sao một người như thế, một khuôn mặt như thế, lại dễ dàng cam tâm tình nguyện đeo lên mình một chiếc mặt nạ để che đi. Chỉ vì một câu nói. Một cái cớ mà nàng buột miệng đưa ra.

“Nghĩ đến đờ đẫn rồi à?” Nhai Xế nhíu mày.

Việt Cẩm hắng giọng: “… Tại sao lại đem mặt nạ?”

Nhai Xế sờ nửa chiếc mặt nạ lấp lánh bằng bạc trên mặt: “Chẳng phải nàng nói không thích khuôn mặt của ta sao?”

“Muội chỉ tiện miệng nói thế thôi.” Việt Cẩm khẽ mím môi.

“Ta biết.” Nhai Xế thong dong đáp, “Nhưng nếu nàng đã nói như thế.” Hắn mỉm cười, một nụ cười tràn đầy tự tin, Việt Cẩm vẫn có thể tưởng tượng ra sự ngạo nghễ thấp thoáng nơi ấn đường, nếu không đeo mặt nạ, nàng tin chắc rằng mình có thể nhìn thấy sự ngạo nghễ ấy.

“Giờ nàng có thích ta hơn chút nào không?”

“Hả?”

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm: “Nếu nàng nói vì vậy mà càng ghét ta hơn thì ta cũng chẳng để ý đâu.”

Việt Cẩm không tiếp lời. Giọng Nhai Xế đã pha chút buồn bực: “Thế nàng đến đây làm gì?”

“Muội đến…”

“Hử?”

“Muội đến để nói… miếng ngọc bội kia rất đẹp.” Việt Cẩm đáp.

“Nhai Xế…” Việt Cẩm muốn nói gì đó.

Nhai Xế ngước lên, mỉm cười: “Chắc nàng không định một ngày từ chối ta hai lần đấy chứ?”

Việt Cẩm sững người.

Nụ cười bên khóe môi Nhai Xế càng rạng rỡ hơn: “Hai ngày này ta phải ra ngoài một chuyến.”

“Hả? Đến Thương Ngô Sơn à?” Việt Cẩm quan tâm hỏi, “Hay là những môn phái khác vừa chiếm được?”

Nhai Xế không đáp chỉ cười.

Việt Cẩm bỗng hiểu ra, không nói gì thêm nữa, chỉ chúc mong mọi việc thuận lợi rồi chuẩn bị cáo từ.

Nhai Xế cũng không ngăn cản, thừa lúc Việt Cẩm chuẩn bị bước ra ngoài, hắn bỗng đứng dậy ôm chầm lấy nàng. Không do dự, không ngập ngừng, trong giờ khắc ôm lấy nàng đó, Nhai Xế cảm nhận rõ ràng mỹ nhân ở trong lòng đã biến thành tượng đá.

Không muốn làm khó nàng, hắn lập tức buông tay, lùi về phía sau một bước: “Đợi ta trở về nhé.”

Nói xong, hắn thấy nàng lẳng lặng mở cửa, đi ra ngoài rồi đóng cửa… Hắn đưa tay sờ lên chiếc mặt nạ lạnh lẽo trên mặt, lập tức gỡ xuống, vứt mạnh lên bàn, miệng khẽ lẩm bẩm: “Đúng là mềm lòng… Ngọc bội rất đẹp sao?”

Ngự kiếm bay một mạch về tiểu viện, vừa vào đến phòng, Việt Cẩm liền thấy trong gương hiện lên một nữ tử mặt mày trắng bệch, có phần hốt hoảng, nàng thu lại Băng Diệm kiếm, muốn mở cửa bước ra ngoài đi dạo.

Nhưng nàng có thểđi đâu được chứ?

Nàng cười khổ, nhìn quanh khắp phòng một lượt, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống.

Bộ váy Nhai Xế tặng vẫn còn nằm trên mặt bàn được trải khăn gấm, màu trắng thanh khiết, hoa văn tinh tế, nhẹ nhàng mềm mại, không nhiễm chút bụi trần.

Việt Cẩm nhìn rất lâu rồi đưa tay, chầm chậm vuốt ve nó… Đột nhiên nàng có cảm giác có vật gì đang động đậy trong lòng.

Thân thể cũng vì thế mà chấn động, Việt Cẩm định thần, lấy vật đó ra, chăm chú nhìn một lúc rồi dùng tay bóp nát, nhưng năm ngón tay nặng như đeo chì, không còn chút sức lực. Giằng co một hồi, cuối cùng nàng nhắm mắt, cẩn thật cất nó đi.

Bỗng bất giác nhớ đến lời Nhai Xế nói lúc ôm nàng ban nãy: “Lúc ta không ở đây, nhớ phải cẩn thận.”

Ngày 23 tháng 10 năm Thiên Nguyên thứ mười, yêu tộc ngang nhiên tấn công, đột kích Thương Ngô Vân Thủy, Hắc Uyên Hoàng Sơn, Nam Bình Giang Lâu.

Cùng ngày, ba phái diệt vong.

Ngày 18 tháng 11 năm Thiên Nguyên thứ mười, tu sĩ các phái thỏa thuận thống nhất, kết thành liên mình, thảo phạt yêu tộc.

Mấy tháng sau, thu hồi được Hắc Uyên, Nam Bình, giằng co với yêu tộc trên Thương Ngô Sơn.

Ngày 2 tháng 2 năm Thiên Nguyên thứ mười một…

Chấp bút viết lên dòng chữ này, Việt Cẩm nhìn đến ngẩn người.

Yêu tộc hiện đang đối kháng với giới tu đạo trên Thương Ngô Sơn, trước mắt mặc dù thế lực hai bên đang cân bằng, nhưng đó chẳng qua là vì yêu tộc đã chớp được thời cơ, hơn nữa các phái bằng mặt mà không bằng lòng, không ngừng đề phòng, đấu đá lẫn nhau. Nhưng chỉ cần chiến tranh kéo dài, chắc chắn có ngày các phái sẽ ngồi lại để đạt được thỏathuận, đến lúc đó…

Hơn nữa, Cửu Châu đất rộng, tài nguyên phong phú, giới tu đạo có nguồn cung cấp tài nguyên vô tận. Còn yêu tộc thì sao?

Kiêu Sơn có đẹp đẽ thế nào đi nữa thì rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một ngọn núi, có thể cung cấp được bao nhiêu lương thực đây? Thậm chí tương quan so sánh về quân số đã hiện rõ mồn một…

Việt Cẩm cau mày chán nản, đưa bút lên định xóa hết những gì vừa viết, nhưng ngòi bút vừa chạm vào mặt giấy, nàng lại không khống chế được, chầm chậm viết ra bốn chữ: “Thập Vạn Đại Sơn.”

Viết xong, đèn trong phòng bất chợt lay động dù hoàn toàn không có gió, trong ánh sáng lập lòe, trên mặt giấy Tuyên Thành được nhuộm thành vàng cam, bốn chữ ấy còn chưa khô mực, từng nét từng nét phóng khoáng, nhìn trong chốc lát, vô số dãy núi chập chùng liên miên hàng vạn dặm, cô phong tuyệt bích, tách biệt, đan xen, mỏi mắt cũng không trông hết.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

Đang thất thần ngắm bốn chữ kia, bỗng Việt Cẩm giật thót mình, lập tức xé vụn rồi dẫn lửa đốt sạch, kế đó nàng mở toang cửa nhìn ra ngoài.

Trăng đang treo lơ lửng trên nền trời xanh thăm thẳm, ánh trăng như ngưng tụ, từng chùm, từng chùm ánh sáng màu trắng sữa rải khắp nhân gian, nhẹ nhàng rơi trên thân người đang đứng trong viện, rồi hợp nhất lại, hóa thành một vốc ánh sáng trong lòng bàn tay của một con người vốn không thuộc về cõi trần.

“… Nhai Xế?” Việt Cẩm lên tiếng.

Người đó nở nụ cười thật tươi, gương mặt đẹp như khắc được thổi bừng một luồng sức sống mới, rạng rỡ hẳn lên, khiến cho cây cỏ xung quanh cũng phải giật mình tỉnh giấc.

“Ta về rồi! Còn có thứ này nữa.” Hắn giơ tay lên, vốc ánh sáng ấy bay thẳng vào lòng Việt Cẩm.

Việt Cẩm bắt lấy theo bản năng, lạnh thấu xương: “… Li?” Nàng sững sốt, “Bội kiếm của Vân Hàn Cảnh! Huynh…”

Nhai Xế cười ngạo nghễ: “Ta vốn định giết hắn. Nhưng bọn lâu la kia đến quá nhanh… Nàng yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hắn cho nàng.”

Câu cuối cùng, hắn nói rất bình thản.

Việt Cẩm lúc này cảm thấy đặc biệt buồn phiền, thêm vào đó là cảm giác sợ hãi theo bản năng, mà đối tượng là Nhai Xế.

Tình cảm này nàng vốn không có ý định chấp nhận, thậm chí càng không muốn thừa nhận, nhưng hắn lại lần nữa dùng một phương thức không cho phép nàng từ chối để trao cho nàng tâm ý của hắn, ngông nghênh không chừa chỗ nào cho nàng trốn tránh.

Vất vả lắm mới trấn áp được trăm mối tơ lòng, Việt Cẩm cúi đầu rồi bước đến trước mặt Nhai Xế, trả “Li” lại cho hắn.

Khuôn mặt Nhai Xế bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Sắc trời đêm le lói chút ánh sáng, cảnh vật mông lung, bầu không khí trong tiểu viện dần chùng xuống, từng cơn gió lướt qua mang theo giá lạnh, quấn quýt mãi không thôi.

“Sao vậy?” Một lúc lâu sau Nhai Xế mới lên tiếng hỏi.

“Huynh đoạt được, đương nhiên là do huynh bảo quản.”

“Cách bảo quản của ta chính là tặng cho nàng, không muốn nhận à?”

Việt Cẩm nhất thời á khẩu. Lúc nói mấy câu này, Nhai Xế đã không còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng cảm giác đè nén, ngưng trệ mặc dù đã nhạt đi nhưng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Cảm giác như đang ngủ đông dưới một hình thức kín đáo hơn, và rồi sẽ bùng phát hoặc giả tiếp tục che giấu tùy thuộc vào sự lựa chọn của nàng.

Sự lựa chọn của nàng ư?

Nàng có sự lựa chọn nào chứ… Việt Cẩm cười tự giễu, không do dự thêm nữa, tiếp tục đưa “Li” về phía trước, dẫu cho sau hành động này, giữa hai người thực sự sẽ chẳng còn gì nữa.

“… Đây là quyết định của nàng sao?” Giọng Nhai Xế như vọng về từ một nơi rất xa xôi.

Việt Cẩm nghe thấy mình khẽ “Ừ” một tiếng, có lẽ là vì quá mức khẽ nên sự trống rỗng trong giọng nói càng rõ hơn, rõ đến mức khiến người ta phản cảm.

Nhai Xế không nói gì thêm, cũng không nhận lại kiếm, không nán lại dù chỉ một giây, hắn quay người cưỡi gió bỏ đi, rất nhanh mất hút trong đêm tối.

Việt Cẩm thẫn thờ đứng đó, chậm rãi hít thở, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng khiến người ta buồn nôn, dường như chỉ mới mấy chốc mà sự thanh mát nơi sơn dã đã bị thay thế hoàn toàn bởi mùi máu tanh.

Việt Cẩm thụt lùi mấy bước, bắt đầu ho rũ rượi. Ho mãi, ho mãi, khóe mắt đã long lanh những giọt lệ. Cảm giác lạnh thấu xương xâm chiếm cơ thể nàng, y như thanh kiếm trên tay nàng lúc này vậy.

Sau đêm đó, Nhai Xế không cho phép Việt Cẩm đến tìm hắn khi không có việc gì nữa.

Việt Cẩm không thể diễn tả được cảm giác trong lòng, nhưng ít nhiều có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng túm một tên tiểu yêu, sai hắn giao lại “Li” cho Nhai Xế.

Vẫn trong dự kiến của nàng, tối hôm đó, thanh kiếm lại bị trả về chỗ cũ, hơn nữa còn khiến cho tất cả yêu tộc trên Kiều Sơn trong vòng ba ngày nhìn thấy Việt Cẩm đều vòng sang lối khác, sợ mình không đâu lại bị bắt chịu lửa giận của Nhai Xế.

Bất đắc dĩ, ngày thứ năm sau khi Nhai Xế trở về, Việt Cẩm đành phải đích thân mang đồ đến sân viện của hắn.

Mùa đông giá rét đã qua, nàng xuân xinh tươi đã trở lại, cây cối trong viện đang đâm chồi nảy lộc, trong làn gió nhẹ vi vu, chúng khẽ thủ thỉ thì thầm cùng những bông mai đỏ còn quyến luyến chưa chịu lìa cành.

Lúc Việt Cẩm bước vào, đập vào mắt nàng là cảnh tượng một cây mai to bằng hai người ôm, trên những nhánh cây khẳng khiu là những đóa mai đỏ như màu máu. Dưới gốc cây, một người mặc y phục trắng đang ngồi mé sập, nhàn nhã chơi cờ, phẩm rượu.

Bước chân Việt Cẩm vừa chậm lại thì ánh mắt của Nhai Xế đã lướt đến.

Thấy Việt Cẩm, hắn nhướng mày, giọng trào phúng: “Ta còn tưởng là ít nhất phải vài ba tháng nữa nàng sẽ không chủ động đến đây cơ đấy.”

Nói nhiều sai nhiều, Việt Cẩm kiên quyết im lặng, tiến lên đưa hộp gấm trong tay cho đối phương.

Nhai Xế chẳng buồn nhìn, uể oải cất lời: “Ta mang nó về chỉ có một mục đích duy nhất, nàng không muốn thì vứt đi, phí công làm gì.”

“… Tốt xấu gì nó cũng là một món binh khí tốt.” Việt Cẩm nói.

Nhai Xế khẽ nhếch miệng: “Dẫu nó có tốt hơn đi nữa nhưng nếu ta đã không thích thì cứ là không thích, biết làm thế nào bây giờ?”

Câu nói này dường như còn có một tầng nghĩa khác. Trong một tích tắc, Việt Cẩm đứng sững người, cảm giác thanh kiếm vốn lạnh buốt trên tay bỗng trở nên bỏng rát.

“Việt Cẩm.” Nhai Xế cúi đầu, tay cầm quân cờ, tiếp tục tàn cục trên bàn, “Nếu nàng thực sự không biết phải xử lí thế nào với nó, vậy để ta dạy nàng…”

Hắn ngước lên, đôi con ngươi màu đỏ chói mắt thường ngày lúc này bỗng trở nên cực kì ảm đạm, tựa như một vệt máu đã khô, làm cho người ta sợ hãi: “Thứ đồ có tốt, có đẹp hơn đi chăng nữa, nếu đã không thích, thì hãy dứt khoát đi.”

“Cạch” một tiếng, quân cờ hạ xuống. Chỉ một nước đi đã khiến cho quân cờ vốn đang giao tranh tức thì phân rõ thắng bại. Nhai Xế lặng nhìn một hồi rồi phất tay áo đứng lên, chỉ một cái phất tay, bàn cờ cùng tất cả quân cờ lặng lẽ hóa thành cát bụi.

“Không đáng phải tiếc nuối! Giống như thứ này.” Nhai Xế đưa tay lên, cầm lấy hộp gấm trên tay Việt Cẩm, “Nếu nàng không cần…”

Hắn giơ “Li” lên, nhẹ nhàng vung tay một cái, chùm ánh sáng ấy lập tức bay thẳng đến chân mây, rồi mất hút.

Việt Cẩm sững sờ.

Lúc này Nhai Xế mới khẽ cười, giống như khoảnh khắc lần đầu tiên hai người gặp mặt, thờ ơ đến lạnh lùng, không một chút tình cảm.

“Như vậy không phải là xong rồi sao? Còn chuyện gì nữa không?” Nhai Xế lại ngồi xuống chỗ cũ.

Ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng “Li” biến mất, một lúc sau, Việt Cẩm mới lắc đầu: “Hết rồi.”

“Ừ.” Nhai Xế nhẹ buông một tiếng. Việt Cẩm hiểu rằng giờ là lúc mình nên đi. Nàng bước ra ngoài được vài bước rồi dừng lại, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, rốt cuộc đành im lặng rời khỏi.

Cũng chỉ đến lúc này, Nhai Xế mới để mặc cho ánh mắt của mình nhìn về hướng nàng rời đi. Nhưng người đã biến mất tự lúc nào. Nhai Xế cau mày, hồi lâu sau mới nghiến răng lẩm bẩm một câu gì đó.

Ngày hôm sau đối với Việt Cẩm không hiểu sao lại dài đến thế. Khó khăn lắm nàng mới đợi được đến nửa đêm, hơn nữa đã uống bao nhiêu trà mà nàng vẫn chưa thể bình tâm lại được. Quyết định từ bỏ, nàng liền cầm kiếm, đi về hướng vách núi nơi “Li” bị ném.

Gió quét từng đợt, cỏ dại mọc um tùm, cao bằng nửa đầu người, che đi hết thảy những thứ âm u, ô trọc.

Lần theo trí nhớ, Việt Cẩm mò mẫm khắp xung quanh thì thấy một chút ánh sáng le lói lập lòe lúc ẩn lúc hiện giữa đám cỏ.

Nàng mừng rỡ, sải bước theo hướng phát ra ánh sáng, quả nhiên nhìn thấy “Li” nhưng, nàng bỗng dừng lại.

“Li” đang nằm trong tay một người. Là Nhai Xế.

Nhai Xế đang ngồi trên mặt đất, đám cỏ xung quanh đã bị dọn sạch sẽ, tạo thành một khoảng trống khá rộng. Trước mặt hắn là một hồ nước không rộng lắm nhưng giữa trời đêm, nước hồ âm u không hề có sức sống.

Thanh kiếm dài ba thước đã bị rút lại không đến một tấc, đang không ngừng nhảy múa trong lòng bàn tay Nhai Xế, như muốn giãy giụa, lại giống như đang reo ca.

Nhai Xế không quay đầu lại: “Nàng muốn tự đi qua đây hay là để ta bắt nàng qua?”

Thanh âm đó vang lên cũng là lúc Việt Cẩm cảm thấy hối hận, ước chi mình đừng đến đây: “Còn sự lựa chọn nào khác không?”

“Nàng nói xem?” Nhai Xế không đáp mà hỏi lại.

Việt Cẩm đành tiến lên phía trước: “Thực ra muội chỉ là thích thanh kiếm này…”

Nhai Xế cười trào phúng: “Có phải nàng còn định nói là thực ra nàng cũng thích chủ nhân của thanh kiếm này không?”

Ý châm chọc trong lời nói của hắn quá rõ, Việt Cẩm xấu hổ, lúc nãy, nàng định nói thế thật.

“Việt Cẩm.” Không biết có phải do đang đêm hay không mà giọng Nhai Xế có chút gì đó bất lực, trống rỗng: “Vì sao đến cả thử một chút nàng cũng không chịu?”

Việt Cẩm do dự một lúc rồi cười: “Có g hay mà thử chứ? Muội cũng đâu có thích…” Nàng đột ngột không nói tiếp nữa vì Nhai Xế đã nắm chặt lấy tay nàng, “Không thích?”

Việt Cẩm đờ người.

Nhai Xế châm chọc: “Nếu lúc này nàng hất tay ra luôn thì ta sẽ tin.”

Trong một tích tắc nàng liền thấy hối hận. Nhai Xế cũng không muốn nói nhiều thêm nữa, kéo tay nàng ngồi xuống, đoạn giữ chặt “Li” vốn đang không chịu nằm yên, đưa cho Việt Cẩm: “Đừng từ chối, thứ này vốn là ta lấy về cho nàng mà.”

Việt Cẩm lặng lẽ tiếp nhận “Li”, trong một tích tắc, chút ánh sáng le lói bỗng chiếu sáng thế giới trong lòng bàn tay hắn.

Nàng ngập ngừng một lúc: “Bị thương… có nặng không?”

“Vân Hàn Cảnh?” Giọng Nhai Xế chẳng lấy gì làm nhiệt tình.

Ngập ngừng lâu hơn, cuối cùng Việt Cẩm mới thở dài một hơi như vứt bỏ đi thứ gì đó: “Muội hỏi huynh.”

Người bên cạnh thoắt cái tươi tỉnh hẳn lên: “Không nặng.”

Việt Cẩm nhìn sang rồi không nhịn được bật cười: “Ngực bị đâm một lỗ?”

Nhai Xế vênh mặt đáp: “Sao có… Thôi được, mặc dù nhân phẩm của Vân Hàn Cảnh chẳng đâu vào đâu, nhưng tu vi cũng chẳng kém.”

Nhân phẩm chẳng đâu vào đâu? Việt Cẩm phì cười.

“Ta nói thật mà.” Có ai đó đưa lời bất mãn.

Việt Cẩm cười tủm tỉm gật đầu: “Muội tin là huynh nói thật. Nhưng để có thể lấy được thanh kiếm này… Lúc đầu huynh ngự kiếm đi đúng không?”

“Đúng.” Nhai Xế sảng khoái đáp, cười lạnh đế thêm một câu, “Thanh kiếm này vốn cũng chẳng phải của hắn.

Tay Việt Cẩm sững lại.

Nhai Xế không để ý, chỉ chỉ về “Li” đang nằm im trên tay Việt Cẩm, nói: “Có phát hiện ra điều gì không?”

Việt Cẩm không đáp, đưa tay ra, “Li” chầm chậm bay lên trong vầng sáng nhấp nháy không ngừng, nó từ từ khôi phục lại hình dạng vốn có ban đầu.

Nó không phải là kiếm, cũng không có một hình thái cụ thể, chỉ là một chùm sáng, một cột nước tụ lại, long lanh, mềm mại khiến người ta mê mẩn.

Việt Cẩm ngẩng đầu, mãi một lúc lâu mới nói: “Bên trong có chữ.”

Nhai Xế kinh ngạc nhìn nàng, giọng điệu tán thưởng: “Nàng luận ra được à?”

Trời không trăng, vài ánh sao lác đác, rải rác trên thân “Li”, là những điểm sáng lay lắt, thoắt ẩn thoắt hiện, nhảy nhót không ngừng.

Việt Cẩm chăm chú nhìn rồi khẽ nhếch môi: “Ý nghĩa của những biểu tượng này… đã từng được học.”

Nhai Xế gật đầu: “’Tặng nữ nhi Cẩm Tâm’, nói đúng ra thanh kiếm này là của Việt Đế tặng cho…”

Tặng cho…

“Biểu muội của ta… Việt Cẩm?” Nhai Xế nói.

Việt Cẩm nhanh chóng định thần: “Hả?… Sức cuốn hút của thanh kiếm này thực quá lớn.”

Nhai Xế cười: “Thứ đồ được làm từ nguyên liệu tốt nhất, do bàn tay của đại sư luyện kiếm tài hoa nhất, đương nhiên không phải thứ tầm thường.” Hắn trầm ngâm một lúc, “Mặc dù không thể sánh với các thần khí thời thượng cổ, nhưng nếu xếp hạng, thanh kiếm này tuyệt đối nằm trong mười vũ khí đứng đầu.”

“Cho muội thật quá lãng phí.” Việt Cẩm trào phúng buông lời.

Nhai Xế lim dim mắt, giọng bình thản: “Nếu nàng muốn, kể cả là vũ khí đứng thứ nhất cũng không thành vấn đề.”

Việt Cẩm cười khổ: “Thôi, không muốn rước họa vào thân.” Nói rồi, nàng thu “Li” lại, rồi đột nhiên hỏi: “Nếu nó vốn là của công chúa Cẩm Tâm thì huynh giữ chẳng phải tốt hơn sao?”

Nhai Xế nói giọng gần như vô cảm: “Người chết còn cần thứ này để làm gì?”

Tim Việt Cẩm thoắt run lên.

Có vẻ như thấy quá mệt mỏi, Nhai Xế day trán: “Năm đó… cũng đã hơn mười năm rồi. Năm Thiên Thịnh thứ mười hau, Việt quốc bị diệt, thiên hạ phân li, bạo loạn lên đến đỉnh điểm, giết người, ăn thịt người xảy ra như cơm bữa, đến cả những yêu tộc bình thường cũng dần ẩn mình khỏi nhân gian… Cũng chính vào năm đó, ta rốt cuộc cũng nghe được tin tức của muội ấy.”

“Là một vùng đầy chướng khí phía nam, gần Hoang Sơn. Khi hay tin ta liền lập tức đến đó, nhưng tất cả đã quá muộn. Không may quân đội đã vây kín, bọn họ bị vây lại cùng một chỗ, trước hết bị người ta dùng tên bắn, bắn bị thương rồi bọn lính mới xông lên dùng dao chém, từng dao, từng dao một, những đứa trẻ lớn nhất chỉ mới mười ba, mười bốn trong nháy mắt đã bị chém thành từng mảnh nhỏ…”

“Bọn họ ở cùng nhau.” Giọng Việt Cẩm khàn đặc.

“Ừ.” Giọng Nhai Xế đều đều, “Những đứa con của dì Dao, tất cả ở cùng một chỗ. Cẩm Tâm được bảo vệ ở giữa, hẳn là người cuối cùng… Đầu của chúng bị chém xuống, treo trên tường thành, rốt cuộc khi ta đến nơi, đến thi thể cũng chẳng gom đủ.”

“… uynh có đến.” Giọng của Việt Cẩm rất mơ hồ, mơ hồ đến nỗi chính bản thân nàng cũng không nghe rõ.

Lúc này Nhai Xế đã đắm chìm trong dòng cảm xúc: “Thực ra ta và Văn Hàn Cảnh cũng coi như có quen biết.” Hắn thở ra một hơi với vẻ ghét bỏ, “Năm đó Văn Hàn Cảnh đến bái Việt Đế làm thầy để học nghệ, ta và hắn vì thế có gặp nhau mấy lần, thậm chí cũng đã từng so chiêu. Thanh kiếm này sở dĩ trong tay hắn, hẳn là Việt Đế giao cho.”

Mặc dù tình nghĩa năm nào đã chẳng còn, nhưng khi Nhai Xế nhắc đến những hồi ức đã qua ấy cũng là nói đến những điểm cốt lõi.

“Việt Đế giao cho huynh ấy…” Việt Cẩm lầm bầm.

Lần này, Nhai Xế nghe không sót chữ nào, tưởng là nàng không hiểu, hắn lục lại trí nhớ rồi giải thích: “Năm đó dường như Việt Đế có ý định gả Cẩm Tâm chi Vân Hàn Cảnh.”

“…”

“Ta nhớ là đã nghe dì Dao nói…” Nhai Xế nhớ lại.

“…?”

“À, hình như hồi đó dì Dao cũng có ý như vậy…” Nhai Xế vẫn đang lục tìm trong trí nhớ của mình.

“…???”

“Việt Cẩm?” Rốt cuộc Nhai Xế cũng phát hiện ra sắc mặt của người bên cạnh đã xanh lét tự lúc nào, hắn nghi hoặc: “Nàng làm sao vậy?”

“Không sao.” Việt Cẩm cười gượng, “Gió lạnh quá.”

“Gió lạnh á?” Nhai Xế ngạc nhiên.

“Ừm.” Sắc mặt Việt Cẩm càng xanh hơn, “Muội run hết cả người lên rồi đây này…”

Nhai Xế: “… Không phải nàng thích Vân Hàn Cảnh đấy chứ?”

Việt Cẩm nổi da gà: “Làm gì có chuyện đó! Muội thà thích huynh còn hơn là thích huynh ấy!”

Nói xong, hai người chìm vào im lặng.

Một lúc sau, ánh mắt của Nhai Xế nhìn là lạ: “Nghe được đáp án này, ta có nên vui không nhỉ?”

“À… Thực ra muội muốn hỏi huynh nhìn thấy thi thể của mấy người họ, rồi sau đó sao nữa?” Việt Cẩm gượng gạo chuyển đề tài.

Hài lòng với câu nói buột miệng lúc nãy của Việt Cẩm, Nhai Xế rất đại lượng, không tính toán chi li với việc chuyển đề tài gượng gạo của nàng: “Cũng chẳng có gì, ta giết những kẻ đó, thu lượm xương cốt rồi về.”

Việt Cẩm sững người: “Xương cốt cũng thu lượm?”

“Đương nhiên.” Nhai Xế đáp. Đợi mãi một lúc lâu sau không thấy Việt Cẩm nói gì, Nhai Xế bất giác quay sang nhìn nàng, đập vào mắt hắn là một vẻ mặt ngơ ngác, không biết là đang nghĩ cái gì.

“Nàng làm sao thế?”

“Không sao.” Việt Cẩm lấy lại bình tĩnh, trào phúng nói: “Muội chỉ đang nghĩ, thịnh thế càn không là vậy mà nói mất là mất ngay được… Nguyên do chẳng qua chỉ là một mệnh lệnh bộc phát trong một bữa tiệc rượu, thậm chí đến cả Thiên dụ chính thức cũng chẳng có.”

Nhai Xế chăm chú nhìn Việt Cẩm một lúc lâu rồi khẽ nói: “Nàng có vẻ cũng biết nhiều nhỉ… Năm đó chắc chắn thân phận nàng cũng không thấp phải không?”

Việt Cẩm cúi đầu, hàng mi cong chớp khẽ, mang đến cảm giác yếu mềm: “Ừm. Là con gái của quân vương.” Ngừng một lúc, nàng tiếp lời: “Vốn dĩ vì trùng tên với công chúa Cẩm Tâm nên đã đổi thành tên khác, sau đó xảy ra bao nhiêu chuyện, để tránh truy sát nên đã được đổi trở lại.”

Nhai Xế thu lại tầm mắt, đáy mắt ánh lên tia thất vọng, giọng đều đều: “Hồi đó chỉ cần họ Việt đều gặp nạn.”

Việt Cẩm cười: “Những kẻ như bọn muội, không thể giữ gìn cơ nghiệp của tổ tông đã là bất hiếu lắm rồi, nay nếu còn vứt bỏ cả tổ tông thì có khác gì những cái xác biết đi?”

Lần này đến lượt Nhai Xế im lặng.

Không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh nơi sơn dã, gió vẫn thổi, nước vẫn róc rách thì thầm, chim chóc côn trùng cùng cỏ cây hợp tấu, một khung cảnh thanh bình, yên ả… Giống như trước đây, từ nàng, hắn loáng thoáng cảm nhận được điều gì đó.

Bỗng hắn hiểu ra thứ cảm giác đó là gì. Là rốt cuộc cũng tìm thấy một người đủ kiên cường, một người có thể ở bên cạnh nắm tay hắn cùng hướng về phía trước, có thể ở bên cạnh, nắm tay hắn cùng hướng về phía trước, có thể cùng hắn đối mặt với hết thảy, hết thảy bão táp mưa sa, hết thảy bi thương, gian khổ. Và rốt cuộc không còn phải cô đơn nữa.

Bởi vì còn có một người cùng với hắn, cùng nỗ lực hết sức, đến chết cũng không thay đổi, vì cùng một mục đích.

“Việt Cẩm…” Nhai Xế đột ngột cất tiếng “Mặc dù nói thích là thích, không thích là không thích. Nhưng quả thực cũng có lí do của nó… Trước đây chẳng phải nàng đã từng hỏi ta rằng ta thích nàng ở điểm nào còn gì.”

Không nghĩ Nhai Xế đột nhiên nhắc đến chuyện này, Việt Cẩm mặc dù đã chẳng còn để tâm mấy, nhưng quả thực vẫn khá mơ hồ, tiện thể hỏi luôn: “Điểm nào?”

Nhai Xế cười, không trả lời thẳng mà lại nói: “Mấy bản kế hoạch cho tương lai nàng đưa cho ta dạo gần đây rất được.”

Việt Cẩm nghe xong chẳng lấy làm mừng, ngược lại, tâm trạng vốn đang vui vẻ cũng nguội lạnh không ít, chỉ bình tĩnh đáp một tiếng lấy lệ.

Nhai Xế cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Đáng tiếc là thể lực song phương chênh lệch rõ ràng, yêu tộc người đơn thể mỏng, không thể tiếp tục kéo dài… Không gì ngoài một chữ mệnh.” Nói đến đây, rốt cuộc Nhai Xế cũng không giấu được sự mệt mỏi.

“Kiểu gì cũng có cách.” Việt Cẩm đột ngột đáp lời.

Thân là một đại yêu, lại chưởng quản cả một tộc, sự kiên cường trong tâm trí của Nhai Xế đâu phải bình thường, chỉ một lát đã lấy lại được phong thái như lúc bình thường, ngạo nghễ nói: “Vốn là như thế. Nếu không bây giờ chúng ta được gọi là gì?”

Việt Cẩm nở một nụ cười trong trẻo.

“Đó chính là lí do.” Nhai Xế quay lại chủ đề ban nãy, “Ta thích nàng là bởi những điều đó. Biết rõ là núi cao biển sâu ngăn trở nhưng vẫn không chịu lùi bước, dũng cảm ngẩng cao đầu tiến về phía trước.”

“Muội thấy huynh giống như đang tìm đồng minh hơn…” Việt Cẩm lầm bầm rồi bật cười: “Muội không tốt đến thế đâu, chẳng qua…”

Nàng bỏ dỡ câu chưa nói hết, nhân lúc Nhai Xế buông lỏng cảnh giác, rướn người, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Gió ngừng thổi, nước ngừng trôi, những vầng tinh tú cũng trốn biệt, còn Nhai Xế lúc này đã hóa thành tượng đá.

Cảm giác mềm mại xộc lên não, Việt Cẩm giữ nguyên nụ hôn một lúc lâu, lúc hai môi tách rời, khuôn mặt nàng đã nóng bừng bừng, cũng may có đêm đen giấu hộ nét thẹn thùng: “Nhai Xế, muội nói thật với huynh, huynh nhất định phải nghe. Muội không tốt như huynh nói đâu, muội rất yếu đuối, rất ích kỉ, còn âm hiểm, xảo trá, chỉ là, chỉ là muội…”

Nói đến đây nàng không nói tiếp được nữa.

Chốc lát, Việt Cẩm mới lại mở lời, giọng nói tràn ngập mâu thuẫn: “Chỉ là không thể bước tiếp.”

Màn đêm yên tĩnh, “Li” vẫn lẳng lặng lơ lửng trên không, chiếu sáng không gian quanh nó.

Nửa người Việt Cẩm lộ ra ngoài ánh sáng, làn da lấp lánh như ngọc. Ánh mắt nàng thoáng mơ màng rồi dần dần trở nên kiên định: “Lần trước huynh đã cứu muội, lần này lại đem ‘Li’ về, muội rất vui, nhưng lần sau những việc thế này để muội tự làm là được rồi.”

Sống cũng được mà chết cũng chẳng sao, nếu như phải dùng bất cứ giá nào nàng mới có thể tiếp tục bước về phía trước, vậy thì hết thảy hãy để một mình nàng gánh vác.

Như vậy phải chăng nàng sẽ thấy thoải mái hơn một chút, cũng đỡ hổ thẹn hơn?

“Rất vui?… Bởi vậy hành động vừa rồi là để báo ân?” Giọng Nhai Xế vẫn đều đều, không nghe ra được là vui hay buồn.

Việt Cẩm quay sang nhìn Nhai Xế: “Rồi huynh sẽ phải hối hận.”

Nhai Xế chẳng để tâm: “Nếu đã là sự lựa chọn của ta thì cho dù sau này kết quả có thế nào, ta cũng không bao giờ hối hận.”

Việt Cẩm nhìn hắn, rồi bỗng nhiên mỉm cười, khuôn trang rực rỡ: “Là áy náy.”

“Hử?…” Nhai Xế mới nói được một nửa, nửa còn lại đã bị thân thể cứng đờ đột ngột nhào đến cùng với đôi môi dù còn gượng gạo nhưng không kém phần mềm mại nuốt mất.

Hô hấp ngưng trệ, Nhai Xế ôm lấy eo người bên cạnh, mất một hồi lâu mới dằn được sự kích động trong lòng: “… Nàng có biết mình đang làm gì không?”

Dù mỗi bộ phận trên cơ thể đều lên tiếng phản đối, nhưng lời Nhai Xế khiến Việt Cẩm không tránh khỏi cảm giác dở khóc dở cười: “Hôm nay muội không uống rượu, ánh trăng đêm nay cũng không đủ làm say lòng người, muội rất tỉnh táo, muội biết mình đang làm cái gì.”

“Vậy…” Nhai Xế ngừng thở, đôi đồng tử dần trở nên nóng bỏng.

Việt Cẩm thuận thế cắn nhẹ môi đối phương. Và như một lẽ đương nhiên, nàng lập tức bị đối phương ép chặt, không ngừng dây dưa một phen.

Lúc hai người tách ra, Việt Cẩm nở nụ cười ẩn hiện trăm mối ngổn ngang tơ lòng: “Vậy đó. Muội thích huynh! Nhai Xế… Muội đồng ý với huynh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Giọng của nàng rất khẽ, tựa như màn sương lơ lửng trên núi mỗi sáng sớm tinh mơ, mỏng manh đến mức không thể nào níu kéo được.

Muội thích huynh, muội đồng ý với huynh, muội bằng lòng ở bên huynh…

Cho dù kết cục đã định. Không ngờ lại tiến triển đến mức này, Nhai Xế sững sờ.

Buổi sáng còn không chắc chắn, đến tối đã biến đổi khôn lường?

Tráng hán quân sư cho hắn bao nhiêu là thủ đoạn, nào là anh hùng cứu mỹ nhân, nào là ông trời tác hợp, nào là dùng thủ đoạn cưỡng bức… tất thảy đều không có kết quả…

Thì ra chỉ cần ngồi ngắm trăng một lúc, giải bày nỗi lòng tâm sự vậy là đã đủ rồi…

“Ở bên nhau?” Quá hạnh phúc khiến Nhai Xế không dám tin là thật.

“Ở bên nhau.” Việt Cẩm khẳng định.

“Ở bên nhau?”

“Ở bên nhau.” Việt Cẩm lại một lần nữa quả quyết nói lên ba từ.

Hét lên đầy vui mừng, Nhai Xế ôm chầm lấy Việt Cẩm. vốn nghĩ chỉ là do bản thân quá hưng phấn, nhưng sau khi ôm mĩ nhân xoay hai vòng, Nhai Xế bỗng phát hiện ra nàng không những không phản đối, mà ngược lại còn chủ động phối hợp.

Yêu vương triệt để thú hóa, hung hăng nói một câu: “Ngày mai chúng ta thành thân” rồi bổ nhào vào đối phương.

Việt Cẩm mỉm cười, chủ động cởi hết y phục bó buộc giữa hai người.

Khi nhiệt độ trong không khí đang từ từ tăng lên.

Khi Nhai Xế khẽ thủ thỉ tên Việt Cẩm hết lần này đến lần khác.

Khi Việt Cẩm đang nhắm mắt rốt cuộc có thể thả lỏng bản thân…

Đau đớn, và kèm theo cảm giác thỏa mãn dâng đầy trong trái tim Việt Cẩm, cũng là lúc bóng đen và nỗi sợ hãi từ mười mấy năm về trước cuối cùng cũng biến mất.

Nước mắt nghẹn ngào. Nàng run rẩy ôm lấy hắn, trong chốc lát, dùng hết sự phóng túng của cả đời này để yêu hắn.

Nhưng không ai chú ý tới một đôi mắt đầy kinh hoàng lẫn phẫn nộ phía sâu trong đám cỏ.