Tình yêu thực sự là một điều kỳ diệu vì nó không có một biên giới nào cả. Nghĩ thế, nên đối với tôi, những mối tình đồng tính, dị tính trong truyện của Hà Thanh Phúc hoàn toàn bình thường. Đó không phải là một yếu tố gây tò mò để đửa tôi vào thế giới tưởng tượng của chàng trai đa cảm, mong manh nhưng lại rất thông minh và cứng cỏi này. Hơn ai hết, khi đọc truyện của Hà Thanh Phúc, tôi đón nhận chia sẻ, vì cậu ấy đã viết như một món quà gửi cho độc giả, trong đó có mình. Nhưng thú thật, không phải lúc nào tôi cũng thấy đồng cảm và hứng thú lắm. Đôi lúc, tôi muốn lướt đi rất nhanh! Những câu chuyện buồn quá! Những cái kết mênh mang như một buổi chiều Hà Nội xám lạnh gió mùa, và ta thì đơn côi giữ tầm mắt nơi nào đó rất xa...
Tôi có thói quen nhìn mọi thứ từ góc nhìn tích cực, lạc quan, nên tôi thấy những nỗi buồn đó xa lạ, và tôi cũng không muốn đặt mình vào những nhân vật rất khác để cảm nhận, nhất là trong một cuộc sống đầy hối hả cảm giác như thời gian chỉ còn 20 tiếng mỗi ngày.
Và tôi chỉ đọc hết một mạch cả tập truyện này, thật kỳ cục, trong một resort sang trọng, cảnh đẹp mê hồn, khi bạn bè hào hứng với bao điều kỳ thú xung quanh, khi tôi nhận ra: nỗi buồn cũng cần được trân trọng, nâng niu, và tối diện với nó một cách bình tâm nhất. Ngày hôm đó, biết bao nỗi buồn của tôi đã được tung ra, như đốt lên và rồi sẽ chỉ còn ký ức về nó, ký ức về nỗi buồn rất an nhiên.