Cám Ơn Người Đã Rời Xa Tôi

Chương 10: Yêu là để hạnh phúc

Một buổi chiều u ám, Vũ đưa cọ vẽ những nét cuối cùng để hoàn thành bức tranh sơn dầu nhiều tháng ngày không đụng đến cọ. Vũ là họa sĩ trẻ nổi tiếng vì cách dùng màu rất đặc biệt. Đã từng có một thời gian, tranh của anh bán rất chạy. Khách nước ngoài liên tục tìm đến đặt tranh của một họa sĩ ký tên V. ở góc. Nhưng khi mọi thứ diễn ra thuận lợi thì Vũ tuyên bố không vẽ nữa. Nhiều người trong nghề tiếc lắm, hỏi anh đang gặp thời sao bỗng dưng lại ngừng lại, đâu dễ gì một họa sĩ ở tuổi này mà có giá tranh cao như thế. Vũ chỉ lắc đầu: "Hết hứng, thế thôi."

Nhưng lý do lúc thực sự lúc đó, là vì anh mới chia tay Linh

Linh phụ trách mảng thời trang của một tạp trí thời trang dành cho phụ nữ trẻ. Nhưng mỗi buổi tối cuối tuần, cô thường đi hát ở một quán cafe nhỏ. Linh có giọng hát trầm khàn rất ma mị, khiến những bản blue jazz trở nên quyến rũ kỳ lạ. Mỗi lần nghe Linh hát, Vũ không cưỡng lại nổi ý muốn tan và Linh, lặn ngụp trong mùi da tóc cô, siết chặt cô đến nghẹt thở. Cơ thể, giọng hát của Linh đã trở thành niềm cảm hứng sáng tạo nghệ thuật bất tận cho vũ hàng đêm. Anh mê đắm vẽ điên cuồng tới sáng, sau khi đã say sưa trong Linh tưởng chừng như cạn sức.

Linh da ngăm, mái tóc xoăn đen, thích mặc váy dài, vải mềm, thêu những bông hoa dại. Cô không đẹp nhưng duyên lắm. Dáng người thấp và mảnh mai. Bầu ngực bé thôi, nhưng chắc, tròn và xinh xăn. Vũ thì thầm vào tai Linh, anh có thể vùi đầu vào đây suốt đời không chán. Cô chỉ cười.

Trong suốt nhiều năm yêu nhau đó, anh và cô không mấy khi cãi vã, vì cả hai đều kiệm lời. Linh nấu ăn khá giỏi nhưng Vũ không mấy quan trọng chuyện ăn uống nên việc ăn thức ăn do Linh nấu hay đi ra ngoài cũng không khác gì mấy. Ban ngày, Linh đi làm, Vũ ở nhà ngủ đến tận trưa, rồi đi xuống tầng một tìm một chút gì bỏ bụng, xách xe lang thang qua các gallery gặp gỡ bạn bè, ngắm tranh, nói chuyện phiếm. Cuộc sống cứ đều dặn như vậy mỗi ngày, nhưng anh không cảm thấy nhàm chán. Đó là nhờ Linh. Cô đã cứu rỗi cuộc sống vô vị của anh.

Ngoài tranh, Vũ còn mê nhạc tiền chiến. Vũ rất ghét rock, anh không hiểu tại sao 90% dân Kiến trúc, Mỹ thuật đều thích (hoặc tỏ ra thích) thể loại nhạc ồn ào và gào thet này? Vũ hay đi nghe nhạc ở quán Vừng – quán cà phê nhỏ nằm trên lầu của một biệt thự cổ thời Pháp. Mỗi tối, Vừng có chương trình ca nhạc xưa, do các ca sĩ hát mộc với ban nhạc, không dùng đến micro. Vũ rất thích.

Anh nhớ như in bữa tối hôm ấy, ngày Valentine. Vừng đông khách, đều là các cặp tình nhân, chỉ có anh ngồi một mình ở góc khuất, ngắm nhìn tất cả. Một cô ca sĩ bước lên bục hát. Cô gái đó tóc xù, ánh mắt sâu thẳm. Cô vừa cất giọng.Vũ thấy mình gần như tê liệt, bị hút dính và không cách nào tháo gỡ. Sau buổi hát, anh thành khẩn mời cô gái một ly vang. Câu chuyện giữa hai người trở nên thoải mái và thân thiết, khi biết cô học cùng trường Mỹ thuật với anh, sau hai khóa. Cô gái đó là Linh. Không bao lâu, Linh dọn về sống chung và trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho Vũ vẽ những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp...

***

Hôm ấy, khi Vũ đang vẽ Linh, bức tranh thỏa thân thứ 9 về cô. Bỗng Linh ngồi thẳng dậy, nhìn Vũ: "Mình chưa tay nhau anh nhé!" Vũ giật mình, nét cọ chệch ngang thành một vệt trên tranh. Vũ cố gắng sửa lại phần lệch màu lem nhưng càng chữa lại càng rồi. Vũ nuốt nước bọt, hỏi lại: "Em bảo là em muốn chia tay?" "Ừ. Em hết yêu anh rồi."

Hết yêu nhau? Sau gần 6 năm chung sống, nối ra một cái nhẹ bâng như thế! Vũ chới với, không biết phải phản ứng ra sao. Anh chỉ im lặng, tiếp tục vẽ. Còn Linh đứng dậy mặc quần áo và đi đâu đó. Buổi tối hôm ấy, Linh không về nhà. Điện thoại thì trong chế độ không liên lạc được. Đến sáng thì Linh về. Cô từ tốn dọn dẹp mọi thứ.

"Anh biết nguyên nhân được không? Em có người khác?"

Linh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Vũ rồi gật đầu.

"Đó là ai? Anh có biết không?"

Linh không trả lời ngay. Cô im lặng rồi tiếp tục xếp đống quần áo vào vali. Khi những thứ cuối cùng đã gọn gàng, cô nhẹ nhàng kéo vali ra khỏi cửa, dứt khoát, không quay lại nhìn Vũ.

"Đó là một cô gái. Anh biết vậy đủ rồi!"

***

Sau hôm đó, Vũ không còn vẽ được nữa. Những bức tranh của Linh, anh đem gói lại và chất trong một góc. Vũ tự thề chỉ vẽ tranh thỏa thân cho người mình yêu. Bây giờ, người yêu không còn, anh không hứng thú với nó nữa. Anh xếp cọ, mỗi ngày đi ra gallery quen của ông họa sĩ già, bắc cái ghế nhỏ, ngồi im nhìn ông vẽ tranh, lúc nào chán thì về.

Buổi tối, Vũ lại lên Vừng, nghe các ca sĩ underground hát nhạc Trịnh, lòng thấy như đã chết muôn lần. Không còn bóng dáng Linh ở đó. Cô đã nghỉ hát lâu lắm rồi. Trở lại nơi này, anh thấy mình cô độc hơn những lần trước gấp nhiều lần. Vì nhớ Linh.

***

Một tối đầu tuần, trời sài gòn mưa tầm tã, Quán Vừng chỉ có năm, sáu người khách mà ca sĩ vẫn hát. Giọng hát trầm buồn của một cô gái trẻ hòa vào tiếng mưa khiến Vũ tự dưng muốn khóc. Cô ấy giống Linh quá, nhưng sẽ chẳng thể là Linh.. Anh đứng dậy, bước nhanh ra ngoài châm điếu thuốc. Một người thanh niên cũng đang đứng đó hút thuốc, thấy Vũ đến, anh ta cười chào rồi nhích qua một chút. Mưa mỗi lúc một to hơn.

"Mưa buồn quá. Đứng ngoài này đã buồn vậy, vào trong kia còn buồn hơn."

Vũ quay sang, đoán chừng người thanh niên bằng tuổi anh. Người đó có mái tóc bồng bềnh, miệng nói buồn nhưng ánh mắt lấp lánh vui, ánh mắt của kiểu người không bao giờ tuyệt vọng.

"Cậu đi một mình?"

"Ừm... Sao cậu biết?"

"Quán hôm nay chỉ có hai người đi một mình, trong số 6 khách có mặt ở đây."

Lúc này Vũ mới thấy mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch hết sức.

"Minh tên Vinh, 28"

"Ừ, còn tôi là Vũ, 27"

"Cậu làm họa sĩ?"

"Sao cậu biết"

"Chiếc sơ mi của cậu có dính màu"

Vũ cười.

"Ừ, đây là chiếc áo mình thích nhất!"

"Bồ tặng chứ gì?"

"Bồ cũ!"

"Xin lỗi..."

"Thôi không sao!"

"Nếu thế thì độc thân như nhau rồi, đi đâu thì rủ, có bạn bè vẫn hơn... À mà cậu thường thích vẽ gì?"

"Tranh thỏa thân"

"Bữa nào vẽ mình đi!" – Vinh nheo mắt, cười giòn.

"Không, tôi chỉ vẽ thỏa thân cho người yêu thôi."

"À... Thế thì đành chịu!"

Sau hôm ấy, Vinh thường nhắn tin cho Vũ. Vinh khiến cho cuộc sống anh bớt nhàm chán hơn. Vinh rất hài hước, thông minh, luôn biết cách làm Vũ cười. Những buổi chiều ít việc, Vinh rủ Vũ lên Vừng, nói chuyện phím rồi lấy guitar đàn cho anh nghe. Giọng Vinh ấm nhưng trong, nghe rất dễ thương.

Rồi một ngày, Vinh biến mất. Không một dấu vết. Vũ thấy khó chịu kì lạ. Anh bối rối nhận ra mình không biết nhiều về Vinh. Vũ ghét cảm xúc này. Anh đốt thuốc nhiều gấp đôi.

Một tuần sau đó, khi Vũ đang nằm dài ở nhà thì Vinh đến. Anh bật dậy như có điện, bỗng nhiên bật khóc.

"Cứ tưởng cậu biến mất luôn rồi?"

"Xin lỗi, mình đi công tác nước ngoài. Gấp quá mà điện thoại khi ra sân bay lại hết pin!"

Vinh mỉn cười nhìn vào mắt anh.

"Vũ nhớ mình nhiều vậy sao?"

Anh bối rối quay mặt đi nhưng Vinh đã lại gần, nắm tay giữ lại. Tay Vinh ấm như giọng hát của cậu.

"Vũ vẽ mình nhé, ngay bây giờ!"

Vũ nhìn thẳng vào mắt Vinh, rồi khẽ gật đầu. Tay anh run run đi từng nét cọ. Vinh nằm đó, ánh mắt thư thái, thân hình săn chắc, đẹp hoàn hảo.

"Tập trung vào chuyên môn nhé. Mình nhắm mắt nhưng vẫn thấy đó." – giọng Vinh nghịch ngợm, khuôn mặt điềm nhiên không chuyển sắc.

Vũ thấy lòng rộn rã lạ kỳ. Một cảm giác chưa bao giờ anh trải qua: "Tươi mới, cuốn hút, mê hoặc và ấm áp. Đêm đó, Vinh đã ở lại với anh.

***

Sáng hôm sau, khi Vũ thức dậy thì Vinh đã rời đi. Anh mỉn cười khi đọc mẩu giấy nhỏ dán ở đầu giường: "Vinh đi làm. Thấy Vũ ngủ say không nỡ đánh thức. Love you."

Anh nhắm mắt, im lìm trong căn phòng còn đậm mùi sơn. Vũ nghĩ về bức tranh thỏa thân hôm qua còn chưa vẽ xong và nghĩ về trăm câu hỏi khác. Nếu ngay lúc này, cả Linh và Vinh cùng lúc thỏa thân trước mặt Vũ, thì anh sẽ chọn ai? Anh không biết. Thực sự không biết.

Vũ nói hết với Vinh về những cảm xúc đó. Cậu cười nhẹ nhàng: "Vũ phải tự trả lời câu hỏi này rồi."

Nhưng Vũ vẫn không trả lời được. Dẫu đã ba tháng chìm đắm, không rời Vinh.

Một buổi sáng, Vinh lại biến mất. Cậu để lại cho Vũ một bức thư. Vinh nói đã đến lúc Vũ cần đưa ra câu trả lời dứt khoát, vì cậu không muốn một mối quan hệ mơ hồ, một thứ tình cảm nhập nhằng không tên gọi.

Vinh vẫn để lại mấy bộ quần áo, đôi giày thể thao và vài đồ dùng cá nhân. Đọc xong thư Vinh để lại, Vũ thẫn thờ rồi bật khóc. Sự ủy mị yếu đuối mà anh chưa từng biết mình cũng có.

Vũ không tìm cách liên lạc với Vinh. Mỗi ngày anh chỉ lặng lẽ ngắm bức tranh khỏa thân của Vinh. Và biết mình nhớ cậu đến nghẹt thở.

***

Vào một buổi chiều mưa tầm tã, Vũ qua gallery về thì thấy Linh ngã gục trước cửa căn hộ mình. Anh đỡ cô vào nhà, lau khô người, thay quần áo và quấn Linh vào một chiếc khăn ấm. Rồi Vũ ra cửa sổ ngồi hút thuốc.

Linh im lặng ngắm anh. Một lúc lâu sau mới run giọng hỏi: "Anh còn yêu em không?" Vũ rít một hơi thuốc dài:

"Hết rồi!"

"Nhanh vậy sao?"

"Ừ!"

"Vì sao?"

"Anh đã yêu một người con trai, giống như cách mà em rời khỏi anh."

Linh đứng dậy, từ từ trúc bỏ quần áo và tiến gần đến Vũ. Anh thấy cô, thấy nguội lạnh, kì quặc, rồi chuyển sang khó chịu. Anh bảo Linh: "Em mặc quần áo vào đi!" rồi bỏ ra ngoài phòng khách.

Ngày hôm sau, Linh rời khỏi nhà sớm. Cô để lại tin nhắn cho Vũ.

"Cám ơn anh đã chăm sóc em tối qua. Chúng ta đều đã từng từng lựa chọn để đến với nhau và rời khỏi nhau vào từng thời điểm trong đời. Cảm xúc là thứ không thể nào định đoán được. Yêu ai suy cho cùng cũng là để hạnh phúc. Em vẫn luôn theo dõi anh, và biết chuyện anh với Vinh. Em xuất hiện tối qua, ngoài việc muốn gặp lại anh, còn là muốn anh biết được chính xác ai là người mà trái tim mình lựa chọn."

Vũ đọc xong tin nhắn, anh đứng dậy, sửa soạn hành lý, gói theo bức tranh còn đang dang dở. Anh sẽ đi tìm Vinh, và hoàn thành bức vẽ, dứt khoát, không do dự nữa. Vũ không biết sắp tới sẽ gặp những chuyện gì, trải qua điều gì. Nhưng ngay lúc này, anh biết, mình yêu Vinh và không muốn mất cậu. Anh sẽ cảm ơn Linh khi có thể. Đúng vậy, yêu là để hạnh phúc, không phải để nghi ngờ.