Kết quả là, đội ngũ của bọn họ, từ lúc bắt đầu chỉ có hai người (2), nay biến thành năm.
Tạ Tử Thanh chạy đông chạy tây, mua một đống thứ, toàn bộ nhét hết vào trong bụng Đậu Đỏ, anh lại một lần nữa vỗ vỗ bụng nó, cảm thán nói, “May là mua mày đấy, không là bọn tao hết cách mất, mua lắm thứ như vậy cơ mà.”
Màn hình của Đậu Đỏ loé loé sáng, “Tui vẫn có thể mang được.”
Đậu Xanh mới ra lò trầm mặc đi theo phía sau, nó hoàn toàn không hiểu, tại sao Đậu Đỏ lại thích để màn hình nhấp nháy mãi thế, làm thế không phải rất tốn điện sao.
Nhưng mà… Chúng nó hiện tại đã là người máy tư dụng, chủ nhân Đậu Đỏ nên cho phép nó phí một tí đi.
= == == == == == == == == == == == =
Tinh lịch năm 12 345, tháng 11, ngày 3, 13 giờ, mỗi năm một lần, kì thi tuyển sinh của Học viện Đế quốc lại bắt đầu.
Ba thiếu niên vừa mua xong đồ dùng cần thiết, vội vã chạy tới trường học, vừa đúng lúc trước giờ thi mười mấy phút.
Tạ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, “May là kịp!”
Andy ỷ vào lợi thế chiều cao của chính mình, chạy đi xem bảng tin, còn hứa sẽ giúp bọn họ tìm vị trí phòng thi.
Tạ Tử Thanh đưa mắt nhìn ngôi trường một lượt, “To thật đấy!”
Cổng lớn của trường mở rộng, một con đường màu trắng kéo dài tít tắp, đi thẳng tới hai toàn nhà cao to, với cây cao trồng hai bên đường cùng với hoa nhỏ màu xanh lam rải rác trên mặt đất.
Tạ Tử Thanh kích động bắt lấy tay Angusgail, con mắt xanh lam lấp loé ánh sáng, “Angus, cậu thấy mấy bông hoa xanh xanh kia không?”
Angusgail nhìn nhìn cánh tay bị túm chặt lấy của mình, mím mím môi, sau đó nhìn theo hướng Tạ Tử Thanh chỉ, gật đầu nói: “Thấy rồi, hoa gì vậy?”
Tạ Tử Thanh cười cong đuôi mắt, “Đó là hoa Veronica polita, là loại hoa dại nhỏ thường thấy trên Địa cầu cổ ngày xưa. Cậu biết địa cầu cổ không?” Anh hỏi.
Người máy Đậu Đỏ đứng bên cạnh, ngơ ngác ôm bụng của mình, “Đậu Đỏ không biết.”
Angusgail vốn là muốn nói là mình biết, trong lòng lại hơi dao động một chút, sửa lại lời, “Địa cầu cổ? Hình như tôi từng nghe qua rồi.”
“Đó là một hành tinh vô cùng đẹp, có rất nhiều loại hoa cũng như nhiều loại động vật, các loại kỳ quan kỳ cảnh đếm không hết.” Ngay lúc này, cả người chàng thiếu niên trước mắt Angusgail dường như đang toả sáng lấp lánh.
“Còn có rất nhiều người nữa.” Nói rồi, anh nở một nụ cười, “Các cậu có lẽ không tin được đâu, mỗi lần đến kì nghỉ hè ấy, mấy địa điểm du lịch đều là người san sát với người, có muốn ngã ra cũng chẳng ngã được ấy chứ.”
Những thứ này đều là là những thứ anh từng thấy trên TV.
“Oa.” Đậu Đỏ cảm thán không có tí âm điệu nào.
Angusgail không hiểu lắm, “Làm vậy để làm gì?”
Thiếu niên cười khẽ, “Để tham gia trò vui đó.”
“Đó là một tinh cầu thật đẹp, nhưng đáng tiếc, nhân loại hình như không biết quý trọng nó, sau khi nó bị huỷ diệt, một phần nhân loại mang theo một ít động thực vật chạy trốn tới sao Lam.” Giọng Tạ Tử Thanh dần nhạt đi.
“Tôi biết sao Lam.” Đậu Đỏ nhỏ giọng nói: “Trong bản đồ của tôi có hành tinh này.”
Angusgail lẳng lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên, y nói: “Hành tinh già cỗi bị huỷ diệt, hành tinh mới sẽ ra đời, đây là quy luật của vũ trụ, không hành tinh nào có thể tránh khỏi điều đó cả.”
Tạ Tử Thanh nói tiếp: “Bọn họ lúc đó mang theo rất nhiều động thực vật đến sao Lam, nhưng đáng tiếc, khí hậu sao Lam so với Tráu Đất hoàn toàn khác nhau, chỉ có một bộ phận mạnh mẽ có thể thích ứng được tồn tại, trong đó có loại hoa nhỏ màu xanh này, chúng có tên là Veronica polita, có phải là một cái tên đọc lên thôi cũng khiến người ta vui vẻ đúng không?”
Veronica polita. Angusgail yên lặng nhớ rõ cái tên này trong lòng.
“Chỉ là, chúng nó cũng không sống được bao lâu. Khi bông hoa Veronica polita cuối cùng khô héo, trên sao Lam không thể tìm đâu ra nữa. Đây là lần đầu tiên tớ thấy Veronica polita còn sống đấy, quả thực đẹp hơn hoa nhân tạo.”
Tạ Tử Thanh mặt đầy mơ ước mà nói: “Ước gì cũng được thấy hoa hồng với hoa tulip mà sách nhắc tới.”
Anh trước đây không chỉ thân thể yếu ớt, còn bị dị ứng phấn hoa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hoa thật. Có thể nói là cực kì đáng thương.Angusgail liền lặng lẽ đem câu nói này ghi lại trong lòng.
Hết chương 18(1) Gốc: 婆婆纳, hoa veronica polita
(2) Cái này không biết là tác giả có nhầm không vì nhóm của Tạ Tử Thanh là ba người cơ mà.