*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Trong vũ trụ tối tăm, hai chiếc cơ giáp khổng lồ đang kịch liệt chiến đấu, một xanh một đen. Lúc này, cơ giáp màu xanh lam chiếm thế thượng phong, chiếc màu đen bị áp đến chật vật.
Dao lazer trên tay trái cơ giáp màu xanh lam chém ngang, ép cơ giáp màu đen liên tiếp lùi lại phía sau.
“Asa, anh thua rồi.” Từ trong chiếc cơ giáp xanh lam truyền ra một giọng trầm thấp.
Asa bên trong cơ giáp màu đen, giọng điên cuồng, “Tao không thua! Nếu như mày không có cơ giáp của hắn thì mày đừng hòng thắng được tao! Mười mấy năm trước, mày dùng quỷ kế đoạt mất hắn, ngày hôm nay lại ở sau lưng đâm lén tao! Ha ha, thật cần phải để đám ngu ngốc ở đế quốc đó trông thấy bộ mặt thật của thượng tướng Abshire mà bọn họ tôn kính, ha ha ha.”
Thanh âm trầm thấp lạnh xuống, “Anh vẫn còn mơ tưởng à?”
Asa phát ra một tiếng cười quỷ dị: “Chờ tao nói cho hắn biết chân tướng sự việc, hắn sẽ rời bỏ mày mà về lại với tao thôi. Còn thằng con của mày, giờ chắc cũng đã làm mồi cho mấy con sâu rồi đi. Ha ha ha.”
Động tác của Abshire ngừng lại, sau đó đâm một đao về phía nguồn năng lượng hạt nhân ở ngực Asa, tức giận nói: “Mày làm cái gì?”
Trong giọng Asa mang theo niềm sung sướng: “Tao phá hệ thống phòng ngự của tàu không gian đấy. Trên người con trai mày có cái thứ kia, vậy nên đám sâu nhỏ cực kì thích hắn nha.”
“Nhớ cho kỹ, chính mày đã hại chết con trai mày đấy.”
Abshire đỏ cả mắt, “Tao giết mày! A!”
Abshire gầm lên giận dữ, toàn bộ pháo trên cơ giáp đều khai hoả, giống như không cần mạng lao về phía cơ giáp màu đen.
Mấy phút sau, Abshire ngừng lại, màu đen trong vũ trụ, nào còn cái bóng của cơ giáp màu đen kí nữa. Lại để hắn chạy, sắc mặt Abshire âm trầm doạ người.
Trên tàu vũ trụ.
Cướp vũ trụ đều bị đội quân hoàng gia đế quốc khống chế, thiếu tướng Abbott đang soát lại số người bị bắt, “362, 363, 364…” Cau mày, “Sao lại thiếu hai người nhỉ?”
Alan bên cạnh kéo kéo vạt áo của hắn, “Anh trai.”
Khoé miệng Abbott giật một cái, “Alan, mới một tháng không gặp mà quên bố rồi sao? Bố là bố, không phải anh trai.”
Alan vẫn nắm góc áo hắn, miệng vẫn liên tục gọi anh trai.
Người mẹ trẻ thấy thế liền ôm lấy con, miệng dỗ dành: “Alan ngoan, không nên quấy rầy bố làm việc nha, chúng ta ra bên kia chơi, ha.”
Alan ôm lấy cổ mẹ, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về một phía, “Mẹ, anh trai.”
Đường Vân Yến đột nhiên nhớ ra: “Abbott.”
Abbott quay đầu, “Sao vậy, bà xã?”
Đường Vân Yến hốt hoảng, “Em biết thiếu mất ai rồi, là một cậu con trai, tóc đen mắt xanh, mấy hôm nay Alan đều là đi cùng cậu ấy. Alan, Alan, anh trai kia đi đâu rồi con?”
Alan vẫn như cũ chỉ về hướng kia, “Ở đó.”
Nói rồi, Alan rời khỏi cái ôm của mẹ, muốn chạy về phía bên kia.
Đường Vân Yến càng ôm chặt con hơn, “Alan.”
Abbott nhìn về phía Alan chỉ, giữa hai hàng lông mày hiện lên lo lắng, nơi đó hình như là nơi có nhiều quái trùng nhất, một đứa trẻ vị thành niên, một thân một mình ở đó, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Hắn nhìn về phía vợ con, trầm giọng nói: “Anh đi, chờ anh trở về.”
Đường Vân Yến gật đầu, “Em và Alan chờ anh về.”
Abbott cởi mũ lính, lấy súng điện từ ở bên hông, chuẩn bị rời đi thì thấy thượng tướng Abshire vốn phải đuổi theo Asa trở về.
Abshire sải bước đi tới, trên gương mặt kiên nghị phảng phất nét lo lắng không dễ thấy được “Mọi người đều được điểm danh đầy đủ rồi chứ?”
Abbott chào theo nghi lễ quân đội, “Báo cáo thượng tướng, còn thiếu hai người, tôi đang chuẩn bị đi tìm kiếm.”
“Thiếu ai?” Trong giây lát, giọng của Abshire đã lạnh như băng.
“Tử Thanh?!” Tiếng Andy truyền tới qua đám đông, “Tử Thanh sao lại không có ở đây?”
Abshire nhìn chung quanh một vòng, phát hiện quả nhiên không thấy gương mặt quen thuộc kia đâu, trái tim trong phút chốc như rơi vào tầng băng.
Lần đầu tiên hắn thấy hối hận quyết định lúc trước đến vậy.
“Tôi đi tìm.” Abshire lướt qua Abbott, tiếp tục ra lệnh, “Anh đưa tất cả mọi người rời đi trước đi.”
Abbott nhận lệnh nói: “Rõ, thượng tướng.”
Sau hai mươi phút, Abshire chán nản ngồi sụp xuống đất, hắn đã tìm khắp toàn bộ tàu không gian, đều không thấy bóng dáng Tạ Tử Thanh đâu cả, chẳng nhẽ thằng bé thật sự….
= == == == == == == == == =
Hai tiếng trước.
“Ầm……”
Angusgail nổ súng bắn chết một con quái trùng đang nhào về phía bọn họ, “Đám quái trùng càng lúc càng lớn.” Lúc mới đầu, dùng một súng là có thể bắn chết một con, bây giờ lại phải dùng hai súng bắn liên tiếp vào một vị trí mới có thể giết được chúng.
Tạ Tử Thanh bắn về phía trên đỉnh đầu, lắc mình đi vào trong phòng vũ khí, Angusgail đi theo sau anh cũng vào theo.
“Alan.” Tạ Tử Thanh nhẹ giọng gọi.
Một cái đầu nhỏ từ sau mặt bàn thò ra, sau đó bé chân ngắn chạy nhào vào lòng Tạ Tử Thanh.
Tạ Tử Thanh xoa xoa đầu bé, “Alan hoá ra trốn ở đó, anh cũng không biết Alan lại thông minh đến vậy đó.”
Alan mím môi, cười ngượng ngùng.
Angusgail ở bên cạnh mắt lạnh đi trong phút chốc, lên tiếng nhắc nhở Tạ Tử Thanh, “Chúng ta cần phải rời khỏi đây.”
Tạ Tử Thanh nghiêm nghị, kéo Alan đi ra khỏi phòng vũ khí, Angusgail phía sau bắn mấy phát giết chết hai con quái trùng trốn cạnh của muốn đánh lén bọn anh.
Tạ Tử Thanh cau mày nói: “Bọn chúng có vẻ như càng ngày càng thông minh ra.”Ban đầu, lũ này chỉ biết dùng sức cào hay đâm vào cửa, sau này còn biết đánh lén bọn họ từ phía sau, hoặc là nhảy xuống đầu bọn họ. Bây giờ còn là trốn sau cửa tập kích.
Tạ Tử Thanh cố nhớ lại một chút, truyện gốc vốn hình như đâu có lũ quái trùng này, chẳng nhẽ là do anh mới xuất hiện hiệu ứng cánh bướm sao (1)?
Angusgail ngồi xổm xuống, lật xác con quái trùng lên nhìn qua, nói: “Con này với mấy con lúc trước không phải cùng một loại.” Vừa nói, vừa dùng con dao con nhặt được trong phòng vũ khí, cắt đầu con quái trùng. Một thứ chất lỏng màu đen chảy ra đầy đất. Tạ Tử Thanh chịu không nổi, lấy tay bịt mũi lại lui về sau một bước, “Thúi khiếp.”
Lông mày nhỏ của Alan cũng nhăn tít lại.
Angusgail tựa như không ngửi thấy mùi hôi thối chết người kia, sắc mặt không đổi, cắt xong con này liền đi cắt thêm con họ giết lúc ban đầu.
Xem xong, Angusgail nói: “Não bộ chúng nó có sự phát triển đấy.”
Tạ Tử Thanh nghe vậy, bóp chặt mũi, cúi người xuống xem, phát hiện quả thật giống lời Angusgail nói, não bộ đúng là có lớn thêm. Từ cấp thấp nhất gần như không thể thấy đại não thì đến con có cơ thể lớn nhất này, đại não đã lớn bằng nửa quả trứng gà.
“Đây không phải tin tức tốt gì rồi.”
Tạ Tử Thanh ngồi dậy, giương súng bắn chết con quái trùng đang nhăm nhe nhào tới sau đầu Angusgail.
Có chút suy sụp mà nói: “Tớ vốn là thợ chế tạo cơ giáp mà ta, sao phải làm mấy thứ này chứ?”
“Tớ rất yếu.” Anh trở tay, bắn một phát súng, sau lưng có tiếng vật nặng rơi xuống đất.“Tớ cực kì hiền lành, vô hại.” Mắt không thèm chớp một cái, đá văng thi thể quái trùng cản đường.
“Ít nhất trước đây tớ đều cho là như vậy.” Anh lẩm nhẩm: “Tớ hình như mở khoá được một số cài đặt khá kì lạ bên trong mình rồi.” (2)
Rồi chính anh lại bật cười, “Cơ mà như thế này, tớ lại thấy mình càng đẹp giai hơn.”
“Cậu rất tốt.” Angusgail nghiêm túc nói.
…
Ba người một đường đi xuống phòng thứ hai, để lại phía sau một đống xác quái trùng.
“A!”
Vừa đến tầng hai, bọn họ liền nghe một tiếng thét chói tai, Tạ Tử Thanh xông tới, thấy hai con quái trùng đang đập vào một cánh cửa bấp bênh, âm thanh là phát ra từ phía sau đó.
Tạ Tử Thanh quyết đoán nổ súng giết chết quái trùng, “Không sao rồi, mấy cậu có thể ra đây.” Anh nói.
Cửa được cẩn thận đẩy ra, từ bên đi ra năm người, trong đó còn có người quen, chính là cái tên đã mắng anh nhà quê.
Thiếu niên kia thấy anh, sau biểu cảm sững sờ dường như có chút lúng túng.
Đám con trai nhìn thấy xác quái trùng trước cửa, còn nhìn hai người học còn đang cầm súng, nhìn lẫn nhau, đều đi tới cảm ơn bọn họ.
“Cảm ơn các cậu, những con quái trùng thực sự vô cùng đáng sợ.”
“Tớ cũng không dám nhìn, các cậu lợi hại thật đấy.”
“Súng này ngầu thật đó.”
…
Nửa phút sau, bọn họ từ ba người biến thành tám người.
Mấy đứa này đều là thanh niên không sợ trời không sợ đất. Đối mặt với đám quái trùng lạ lẫm bị doạ sợ vỡ mật, lúc này thong thả lại, bọn họ đều từ chỗ sợ sệt đến thấy có chút mới mẻ.
Một thiếu niên nhìn quái trùng vừa mới tắt thở nằm trên đất nói: “Hoá ra mấy thứ viết trong tiểu thuyết giả tưởng đều là thật, trên đời thật sự lại có loài bọ đáng sợ thế này.”
Một thiếu niên khác lên tiếng: “Cậu đọc bộ tiểu thuyết mới nhất của Chủ hồ cá vũ trụ chưa? Trong đó viết chính loài quái trùng khổng lồ chiếm lĩnh thế giới, sau đó nô dịch nhân loại, đáng sợ vãi ra.”
Angusgail nhìn sắc mặt trắng bệch của Tạ Tử Thanh, giọng điệu liền không tốt, “Chúng có thể nghe thấy đấy.”
Các thiếu niên nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói.
Ngay đúng lúc này, người đi bên cạnh Tạ Tử Thanh, Baker (là đứa đã cãi nhau với Tạ Tử Thanh và Andy ấy), đột nhiên khuỵu chân, cả người ngã lên Tạ Tử Thanh. Không hề phòng bị trước, Tạ Tử Thanh bị hắn đẩy ngã, ngay cạnh chân một con quái trùng.
“A ——”
Một cái chân đầy móc câu sắc bén đâm phập vào đùi Tạ Tử Thanh.
Angusgail trợn mắt, động tác không hề ngừng lại, bắn chết con quái trùng, sau đó lao tới ngăn Tạ Tử Thanh đang định ngồi xuống lại, “Không được nhúc nhích!”
Tạ Tử Thanh bị tiếng của y doạ sợ hết hồn, nhịn đau, khó khăn nói: “Giúp tớ nhổ nó ra.”
Angusgail cau mày, nhìn vết thương của Tạ Tử Thanh đang ồ ồ chảy máu, chỉ thấy không thể nào bắt đầu.
Alan nghiêm túc ngồi xổm bên chân Tạ Tử Thanh, yên lặng chăm chú nhìn vết thương chốc lát, sau đó tự cởi áo khoác của chính mình, tỉ mỉ cuộn lại, đưa đến bên miệng Tạ Tử Thanh.
Tạ Tử Thanh ngẩn ra, “Em để anh cắn nó à?”
Alan gật đầu, sau đó yên lặng nhìn Angusgail.
Mấy giây sau, hai người dường như đạt đến một sự đồng thuận nhất định, Angusgail nhẹ nhàng gật đầu, Alan đứng dậy ngồi lên trên bắp chân Tạ Tử Thanh.
Tạ Tử Thanh nghi hoặc nhìn bọn họ, đang muốn làm cái gì đây? Một giây sau, một cảm giác đau thấu xương từ chân anh truyền đến đỉnh đầu, đau đến mức anh gần như muốn cắn gãy mất một cái răng.
“A a ——”
Tạ Tử Thanh muốn cong người lên để giảm bớt đau đớn, lại bị chặn lại không thể động đậy.
Tiếng Angusgail vang lên, “Đừng nhúc nhích, máu sẽ chảy càng nhiều hơn.”
Y ném chân quái trùng sang một bên, nhanh chóng dùng áo khoác băng lấy đùi của Tạ Tử Thanh, ngăn cho máu tiếp tục chảy ra bên ngoài.
Trước mắt Tạ Tử Thanh lúc trắng lúc đen, một lúc lâu mới hoãn lại, anh sống dở chết dở nằm co quắp trên mặt đất, cảm thấy mình như sắp không sống nổi đến nơi.
Lúc này anh hận cực kì, tố chất thân thể loài người tinh tế sao mạnh thế chứ, làm cho anh muốn ngất cũng chả ngất nổi.
Baker ngồi trên mặt đất, sợ choáng váng, “Tôi, tôi không cố ý, tôi cũng không biết sao chân mình lại khuỵu xuống nữa. Tôi, tôi không biết..”
Angusgail lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào.
Baker bị ánh mắt của Angusgail doạ cho hết hồn, “Tôi, tôi, tôi, …”
Angusgail khẽ xì một tiếng, cúi đầu lau mồ hôi lạnh trên trán Tạ Tử Thanh, thao tác vô cùng dịu dàng, ánh mắt lại lạnh lẽo doạ người, nếu như không phải chỗ này còn có những người khác, y tuyệt đối sẽ đem tên kia ném ra ngoài cho bọ ăn.
“Tớ tạm thời là không đi được.” Tạ Tử Thanh nói, “Cậu trước đưa Alan đi tìm mẹ nó đi, tớ sẽ đuổi theo sau.”
Angusgail phức tạp nhìn anh một hồi lâu, mới nói: “Được.”
“Chúng ta đi trước.” Angusgail ôm lấy Alan nói.
“Cái kia.” Một cậu trai lấy hết dũng khí đứng ra nói: “Tớ ở lại đây cùng cậu, đợi lát nữa chúng ta cùng đi.”
Tạ Tử Thanh nhìn cậu ta: “Được.”Agusgail nhìn anh thật sâu một lần cuối, quay người không chút lưu luyến rời đi.
Mãi đến khi thân ảnh đoàn người không nhìn thấy nữa, Tạ Tử Thanh nhắm mắt lại, nói với cậu trai kia: “Tớ đưa cậu một cây súng, trong vòng nửa canh giờ (3) cậu nhất định phải học được cách dùng nó, sau đó rời đi.”
Cậu trai hỏi: “Vậy còn cậu?”
Tạ Tử Thanh không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Lúc trước đã gặp mấy con quái trùng rồi?”
Cậu trai mờ mịt: “Tận hai con.”
Tạ Tử Thanh nở nụ cười, “Tớ không đi cùng cậu đâu.”
Cậu trai lắc đầu: “Như vậy sao được, cậu vì bảo vệ bọn tớ mới bị thương, tớ không thể bỏ lại một mình cậu ở đây được.”
Tạ Tử Thanh cười giả dối: “Ai nói tớ chỉ có một mình chứ, người bạn đi cùng tớ còn trở lại nữa mà.”
Cậu trai dao động, “Thật?”
Tạ Tử Thanh một mặt thuần lương, “Tớ lừa cậu làm gì?”
Cậu trai chần chờ gật đầu, “Vậy cũng được.”
Bọn họ nghỉ tại chỗ này, thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy con quái trùng, Tạ Tử Thanh một bên bắn giết, một bên hướng dẫn cậu trai kĩ xảo làm sao để đánh sâu vào đầu con quái trùng.
Cậu trai ở mặt này có thiên phú phi thường, rất nhanh, ba phát súng đã có thể trúng một phát. Tự tay giết chết con trùng thứ nhất, cậu trai cao hứng nhảy lên, “Tớ chứ từng nghĩ tới việc mình có thể giết mấy con quái vật đáng sợ thế này đấy, thật sự là quá tuyệt vời!”
Tạ Tử Thanh dựa trên vách tường, không lên tiếng.
Nửa giờ sau rất nhanh trôi qua, cậu trai lưu luyến không rời tạm biệt Tạ Tử Thanh, “Vậy tớ đi trước đây.”
“Đi đi.”
Sau khi cậu trai dời đi, chỉ còn sót lại một người Tạ Tử Thanh, anh mím môi giết chết quái trùng đang nhào tới, đỡ tường đứng dậy, chậm rãi đi về phía tầng ba, cái gì mà Angusgail sẽ trở lại chứ, đều là anh dối gạt cậu trai kia.
Anh đã sớm nhìn ra, những con quái trùng này đặc biệt thích xông về phía anh, trên đường anh đi lấy súng trở về đã gặp đến ba con quái trùng, vậy mà bên Angusgail chỉ mới có một con từ lúc đầu kia.
Đến anh còn nhìn ra được, vai chính thông minh vậy lại không nhìn ra sao, trong tình huống này, chỉ cần là người đầu óc bình thường thì sẽ không quay lại.
Anh vừa mới bò lên tầng thứ ba, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tạ Tử Thanh còn chưa kịp quay đầu, người từ phía sau đã ôm lấy lưng anh. Sau đó, anh nghe thấy tiếng của Angusgail, “Cậu tại sao lại không chờ tôi?”
“Tớ…”
Giọng lên án: “Cậu còn nói cậu sẽ không đi đâu, cậu gạt tôi.”
“A.”
“Cậu thề đi, sau này không được chưa nói câu nào mà đã rời đi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Tạ Tử Thanh bất đắc dĩ nói: “Được, tớ thề.”
Angusgail vẫn chưa tha, “Cậu thề cái gì?”
Tạ Tử Thanh quay người nhìn chằm chằm y nói: “Tớ thề cậu chính là một tên ngốc, cậu không nên quay lại đây.”
Angusgail một mặt “A? Cậu nói cái gì?”, nói: “Nhưng cậu vẫn ở đây, tôi tại sao lại không quay lại đấy chứ?”
Tạ Tử Thanh cố ý giả ngu, không làm gì được y, không biết làm gì hơn đành nói: “Tớ không nghĩ cậu sẽ quay lại, bây giờ thì dễ hơn nhiều. Cậu tìm thấy mẹ Alan rồi hả?”
Angusgail đỡ anh, “Tôi thấy mẹ thằng bé ôm lấy nó mới đi.”
Tạ Tử Thanh lại hỏi: “Tình hình bên kia ra sao rồi?”
Angusgail nói: “Người của quân đội tới đây, cướp vũ trụ bị bắt cả rồi. Với cả, lúc tôi đến đã đóng hết cửa tầng một với tầng hai rồi.” Câu sau còn có chút ý tứ muốn tranh công.
Tạ Tử Thanh vỗ vỗ trên cánh tay y, “Làm không sai, có thưởng.”
“Là ý gì?”
“Chính là việc cậu là khiến tớ rất vui, tớ sẽ thưởng cho cậu.”
Angusgail: “Thưởng gì?”
“Cậu muốn gì?”
Angusgail suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Không có gì cả.”
Tạ Tử Thanh cười nói: “Vậy, phần thưởng lần này tớ nhớ rồi, chờ đến khi nào cậu muốn thứ gì đó, nhớ nói với tớ.”Angusgail nhìn nụ cười xán lạn trên mặt anh, gật đầu nói: “Được.” “Giờ.” Tạ Tử Thanh nói: “Chúng ta đi tìm khoang thoát hiểm đã.”
Hết chương 11(1)Hiệu ứng cánh bướm hay hiệu ứng bươm bướm, là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz đặt tên. Nguồn gốc của tên gọi này dựa trên quan sát của ông về một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
(2) Nguyên văn nạ: “我似乎解锁了什么奇怪的设定。”, chả biết có phải tác giả lại dùng cách viết ví von gì hay không nữa.
(3) Một canh giờ bằng hai tiếng đồng hồ.Câu chuyện nhỏ do Bún tự viết 3:
Tạ Tử Thanh: Làm rất tốt, có thưởng.
Agusgail: Thưởng gì?
Tạ Tử Thanh: Cậu muốn gì thì thưởng đó.
Angusgail *nhìn chằm chằm chỗ nào đó*.
Tạ Tử Thanh:
Dạo này Bún đang đọc bộ “Sau khi trở thành bánh xe dự phòng, cả nam chính lẫn nam phản diện đều theo dõi ta” bên nhà Fangirl’s nest. Dễ thương và hài lắm ý được. Truyện về một thanh niên tai nạn xe rồi xuyên vào truyện Mary Sue thành nhân vật nam phụ si tình. Bạn biết cái kiếp nam phụ chỉ đi làm vật lót đường cho nam nữ chính thôi nên cũng nhanh chóng trèo khỏi cái hố u mê nữ chính. Thế quần nào hai thằng cha nam chính với nam phản diện thấy cái đứa nhảy hố đầu tiên lại trèo ra trước, nghi ngờ thằng này lại âm mưu dương mưu gì rồi, bèn cho người giám sát. Thề là ba tên đàn ông chính trong truyện chả thằng đéo nào bình thường.
Nhân vật Bún thích nhất trong bộ này chính là bé vịt vàng dù bé chỉ là cái chậu trồng ớt. =))))