Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 67: Lựa chọn (Thượng)

Dịch Vân hơi chững lại một chút, chợt gật đầu cười nói:

- Đương nhiên có thể, ông ngoại bọn họ thấy hai người chúng ta vẫn còn sống khoẻ mạnh, chắc là sẽ cảm thấy rất vui!

Dẫn theo bốn người đi vào trang viện nơi mình đã từng sống hai năm, Dịch Vân không thể kềm được nỗi bi thương trong lòng. Nhìn thấy nhà cửa trong trang viên hoang tàn đổ nát, cái đêm tuyệt vọng đau thương năm ấy không khỏi tái hiện trong đầu. Dịch Vân chậm rãi đi đến tàng cây bạch dương, nơi lúc trước mình đã tự tay chôn cất ông ngoại các người, lúc này đã trở thành đất bằng, mỗi gốc cây, ngọn cỏ đều tràn đầy ký ức…

Tuỳ tiện vứt Long Phách đao sang một bên, gió lùa qua tàng cây bạch dương nghe xào xạc, Dịch Vân cứ như vậy mà quỳ trước mộ phần. Từ biệt đến nay đã được năm năm, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng một câu cũng không thể thốt nên lời…

Trong mắt Dịch Vân đã ngân ngấn nước, nỗi đau buồn trong lòng càng dâng cao, đang muốn khấn vài câu tưởng niệm thì bỗng nghe Môn La rống to trong đầu mình:

- Cẩn thận!

Dịch Vân còn đang kinh ngạc, bỗng cảm thấy phía sau lưng có một luồng kình phong sắc bén đang chém thẳng vào cổ mình, hắn hơi kinh hãi, lập tức từ tư thế đang quỳ trước mộ mà nhảy vọt lên không, nhưng vẫn không thể tránh khỏi một kích nhanh như chớp kia. Một tiếng keng vang lên, một thanh đại đao đã chém thẳng vào ngang thắt lưng hắn.

Dịch Vân lật ngang người trên không, bay ra xa ba thước rồi đáp xuống, kinh hãi sờ vào thắt lưng nơi vừa bị trúng đao, trong tay truyền đến cảm giác lạnh như băng quen thuộc, chính là Cầu Cầu vẫn ở trong lòng hắn.

Cầu Cầu bị một đao làm cho kinh hãi, bò ra khỏi áo Dịch Vân thăm dò, liếc nhìn Dịch Vân một cái, rồi nhìn qua bốn tên kia.

Đại đao trong tay Cáp Nại Cổ lúc này đã rơi xuống đất, cánh tay có cảm giác tê dại. Vừa rồi hắn thừa dịp Dịch Vân tâm thần rối loạn, đột ngột đánh lén Dịch Vân một kích. Hắn tin tưởng mười phần rằng chỉ với một đao ấy là có thể chém rơi thủ cấp Dịch Vân, thế nhưng Dịch Vân giật mình nhảy lên nên đao đó trở thành chém ngang hông hắn.

Đúng ra một đao ấy có thể làm Dịch Vân không chết cũng bị thương, không ngờ Cáp Nại Cổ lại có cảm giác như chém vào một tảng đá, đại đao tức thì mẻ đi một miếng, hai tay hắn cũng bị lực đạo phản chấn dội trở về, rốt cục vì tê dại mà không cầm nổi đại đao trong tay, đành buông ra mặc cho đao rơi xuống đất.

- Đó là… Cương Giáp Xà?

Tên đại hán cầm đại phủ kinh hô.

Dịch Vân nhìn qua Cầu Cầu, lưng đã toát mồ hôi lạnh, rồi lại lạnh lùng đưa mắt nhìn Cáp Nại Cổ, trầm giọng hỏi:

- Vì sao?

Cáp Nại Cổ không đáp, lại đi tới chỗ Long Phách đao của Dịch Vân trên mặt đất, trên đao ẩn hiện ánh đỏ, hai mắt hắn không dấu nổi một tia tham lam, cười hắc hắc nói:

- Đây chính là thứ thần khí mà lão Phổ Tu Tư chế luyện hay sao? Ngươi có thứ thần khí, đó chính là lý do chết tiệt, ha ha ha!?

Dịch Vân nghe vậy khựng lại, thì ra bọn chúng hiểu lầm Long Phách đao là thứ thần khí được đồn đãi khắp trong đế quốc!

- Chỉ vì món binh khí này mà ngươi bất chấp cả tình nghĩa đồng hương tại Yêu Đạt trấn, muốn giết ta hay sao?

Dịch Vân lạnh giọng hỏi.

Cáp Nại Cổ cười ha hả:

- Yêu Đạt trấn đều đã bị huỷ, chỉ còn hai người chúng ta, còn nói đồng hương gì nữa? Hơn nữa, lúc nãy chưa nhận ra ngươi, ta cũng đã định giết ngươi! Trước đây không lâu chúng ta tới thành thị gần đây cướp một chuyến, bị quân thủ vệ thành đuổi theo mới chạy trốn đến nơi đây. Không biết ai xui khiến ngươi đến nơi này, không bảo đảm được sau này ngươi sẽ không tiết lộ hành tung của chúng ta, ngươi nói đi, chúng ta có thể để cho ngươi sống sao?

Lúc này, tên đại hán trung niên đứng bên cạnh cũng mở miệng:

-Vừa rồi là vì trong lòng hắn có con Cương Giáp Xà kia, ngẫu nhiên đã chặn được một đao của ngươi, nhờ vậy mới may mắn mà thoát chết. Cáp Nại Cổ, hắn đã là đồng hương của ngươi, vậy nhường cho ngươi xuống tay, thân thể Cương Giáp Xà cứng rắn như sắt thép, ngươi chỉ cần tránh nó đi là được!

Tên đại hán trung niên ra lệnh, đủ biết hắn là đầu lĩnh của cả bọn.

Nhìn bề ngoài, Dịch Vân chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, tên hán tử đầu lĩnh vừa nói xong, lập tức cầm lấy Long Phách đao trong tay Cáp Nại Cổ, miệng còn phát ra tiếng khen, hiển nhiên hắn không xem Dịch Vân ra gì.

Cáp Nại Cổ cầm lấy đại đao, đi từng bước một về phía Dịch Vân, cười hắc hắc:

- Dịch Vân, ngươi đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, nghĩ tình ngươi từng làm chung với ta hơn một năm ở xưởng rèn, ta sẽ cố gắng cho ngươi chết một cách thống khoái. Ta sẽ cho ngươi được chết trước mộ phần của thân nhân ngươi, vậy ta cũng coi như đã chí tình chí nghĩa, ha ha ha!

Nhìn Cáp Nại Cổ chậm rãi tới gần, thanh âm của Môn La vang lên với vẻ khinh thường:

- Trong bốn tên này, chỉ có tên hán tử cầm đại phủ là nhất tinh Chiến Sĩ, cón lại ba tên kia thì không tới nửa tinh, để xem ngươi xử lý ra sao, hắc hắc!

Trong lúc Cáp Nại Cổ vẫn đang cười cuồng dại, hai chân Dịch Vân khẽ vận lực, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách ba thước giữa hai người, đến sát bên người Cáp Nại Cổ, mặt Dịch Vân kề sát vào mặt hắn, mắt lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.

Cáp Nại Cổ thấy Dịch Vân đột nhiên biến mất còn đang kinh ngạc, không ngờ thấy Dịch Vân lại đột ngột xuất hiện trước mặt mình, mặt đối mặt y như đôi tình nhân. Nhưng có chỗ khác là, trong mắt Dịch Vân không có ý tình nồng đậm, mà chỉ có sát ý lạnh lùng kinh tâm động phách.

Cáp Nại Cổ giống như con mồi bị một con rắn lớn nhìn chăm chú, toàn thân không thể nào động đậy, sợ hãi đến mức thiếu chút nữa trái tim nhảy vọt ra ngoài. Lúc hắn vừa định mở miệng kêu cứu với đồng bọn, một nỗi đau đớn trên vai đã lan dần ra, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay phải của hắn đã bị Dịch Vân bóp nát trong nháy mắt, tiếp theo đó là một cáu tát thật mạnh đánh bay hắn ra xa.

Thuận tay chụp lấy đại đao của Cáp Nại Cổ, Dịch Vân không dừng bước, chạy nhanh về phía ba tên còn lại.

Tên hán tử trung niên đầu lĩnh đang đứng bên ngoài, cầm Long Phách đao săm soi tặc lưỡi khen ngợi. Đối với một tên thiếu niên chưa trưởng thành, bọn chúng vẫn nghĩ rằng Cáp Nại Cổ không thể nào thất bại, đến lúc phát hiện ra có chuyện không ổn, Dịch Vân đã đến gần bọn chúng, chỉ một đao đã chém bay đầu một tên.

Thủ cấp của hắn vùa lìa khỏi cổ, máu tươi lập tức phun ra ào ạt giữa không trung, lúc ấy tên còn lại mới bắt đầu kinh hãi, rút binh khí ra nhanh chóng chém về phía Dịch Vân. Thế nhưng vừa mới chém được nửa đường, đao Dịch Vân đã cắm vào ngực hắn, theo đường đao rạch xuống, bụng hắn xé toạc ra, gan ruột nội tạng đổ ra bên ngoài cơ thể, tên ấy ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, thân thể cứ như vậy mà ngã về phía sau.

Nghiêng người né tránh một búa như khai sơn phá thạch của tên hán tử trung niên còn lại, Dịch Vân nháy mắt đã áp sát vào người hắn, thừa dịp hắn xuất ra một búa vào không trung để hở toàn thân, một chưởng đã nhanh như điện chớp đã chặt vào cổ hắn. Trong mắt hắn toát ra vẻ kinh hãi, chỉ nghe một tiếng rốp giòn tan, cổ của tên hán tử trung niên đã gãy quặt ra đằng sau, lòng thòng trên lưng trông vừa kỳ quái vừa ghê rợn, thân hình cứ như vậy mà khuỵ xuống tại chỗ.

Lúc này trên đất vang lên một tiếng kêu của vật gì đó vừa rơi xuống, thì ra là thủ cấp của tên đầu tiên, lúc này mới vừa chạm đất.

Trước mộ phần của bọn Phổ Tu Tư trong trang viên, ba người khi nãy còn sống nhởn nhơ giờ đây đã biến thành ba xác chết dọc ngang đủ mọi tư thế, vết máu trải đầy trên đất.

Dịch Vân thuận tay nhặt Long Phách đao trên mặt đất, quay đầu nhìn về kẻ còn sống sót duy nhất ở đây. Cáp Nại Cổ bị hắn đánh bay đi lúc nãy, nửa bên mặt giờ nhìn như đầu heo, cánh tay phải vô lực buông thõng trên mặt đất, mệng mũi máu tươi chảy ròng ròng, đang nhìn Dịch Vân với ánh mắt sợ hãi không thể nào tin nổi.

- Dịch… Dịch Vân… đừng… Đừng giết ta, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng! nguồn Trà Truyện

- Vừa rồi lúc ngươi giết người đoạt bảo, có tha mạng cho ta không?

Dịch Vân chậm rãi tới gần, lạnh nhạt nói.