Cấm Đến Gần

Chương 8: Chương 8


Cô gái thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn trời.
Mục Hiểu Hiểu vươn tay đẩy xe lăn của Tần Di, tiền công gấp mười lần, trong lòng nàng đã cảm thấy phấn khích rồi.
Nàng hứa rằng sẽ sử dụng chất lượng và dịch vụ tốt nhất để bù đắp cho khách hàng lớn Tần Di.
Hiểu Hiểu khó hiểu, khi dùng sức đẩy rất mạnh mà vẫn không hề động đậy, tay hơi cố gắng, chiếc xe lăn vẫn bất động.
Nàng dừng lại, như là đã hiểu ra điều gì đó với từ từ buông tay ra, Mục Hiểu Hiểu liếm môi, quay trở lại vị trí ban đầu.
Gay go rồi.
Mặt Tần Di vẫn giữ nguyên vẻ lạnh như băng, không chút biểu cảm, lần này không cần dùng đến ngôn ngữ ký hiệu, Mục Hiểu Hiểu cũng hiểu được cô muốn biểu đạt điều gì.
Một người phụ nữ, người đã cho nàng can đảm để chạm vào xe lăn của cô? Mục Hiểu Hiểu:...
Thật sự rất khó để hầu hạ một cơn đau răng.
Nhưng cũng là bình thường.
Bây giờ công nghệ tiên tiến rất cao, xe lăn đa chức năng, xe lăn của cô Tần đương nhiên là tốt nhất rồi, có cần người đẩy không?
Tần Di lạnh lùng cảnh cáo nàng rồi xoay người, ngồi xe lăn vào nhà, Mục Hiểu Hiểu đi theo sau cô, nghĩ đến lương của nàng gấp mười lần liền vui trong lòng.
Có người đã từng hỏi qua, có tiền thì tài ba lắm sao? Hiện tại nàng nghĩ trả lời có tiền đúng là tài ba thật.
Đại tiểu thư không chịu mở miệng vừa mở miệng thì tăng lương gấp mười lần.

Ai mà chịu nổi chứ? Nên phải chịu cúi mình xuống.
Vừa bước tới cửa đã ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng, giống như một mùi hương thơm đặc biệt.
Mục Hiểu Hiểu không khỏi khịt mũi, mùi này rất đặc biệt, mùi trên người cô, giống như mùi sữa tắm thoang thoảng xen lẫn với mùi cơ thể, mùi rất thơm.
Cám dỗ cũng mê hoặc.
Không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của cô.
Căn phòng của Tần Di là màu đen trắng đơn giản, căn phòng rộng lớn nhưng những đường nét đơn thuần khiến cho căn phòng có cảm giác hơi lạnh lẽo.
Căn phòng rất rộng, gợi cho Mục Hiểu Hiểu nhớ về một câu thoại cổ điển trong một cuốn tiểu thuyết mà trước đây nàng đã nghe chị gái kể.
Vào sáng sớm có một cậu thiếu gia thức dậy từ chiếc giường rộng 200 mét vuông và đi vòng quanh ngôi nhà rộng 20.000 mét vuông, sau khi đi bộ cả buổi sáng, cậu ấy đổ mồ hôi hột và cuối cùng cũng tìm được cửa.
Ngoại trừ ảnh chụp chung của Tần Di đang vòng tay một cô gái ở trên tường, trong phòng không có không khí ấm áp.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

Ngoại hình, thậm chí khí chất của cô ta cũng rất giống, thoạt nhìn có quan hệ huyết thống, hơn nữa cô ta trông có chút dễ thương hơn, Hiểu Hiểu đã gặp qua Tần Sương, người phụ nữ này rõ ràng không phải là Tần Sương, chẳng lẽ cô ta là em họ của Tần Hải Dao mà Tống tẩu đã nói.
Trong khi nàng đang suy nghĩ miên man, một ánh mắt lạnh lùng lướt đến.

Mục Hiểu Hiểu:...
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt lạnh như băng đó, Mục Hiểu Hiểu rụt đầu và ho: "Tôi chỉ xem thôi."
Cô phát hiện rồi.
Tần Di đối với những thứ mà cô để tâm đến, cô không hy vọng người khác đều sẽ biết đến, từ khi nàng biết được sinh nhật của đại tiểu thư từ Tống tẩu, nàng cảm thấy cô đúng là mang chòm sao cung bọ cạp thực thụ, ốm yếu và có trách nhiệm.

Chỉ là cô cũng không có người yêu, nếu có thì cô có dễ dàng nổi máu ghen như đã nói trong sách chòm sao, không cho phép người khác bị tiêm nhiễm không?
Bởi vì kéo rèm cửa, trong phòng không có ánh sáng, chỉ có một ngọn đèn mờ ảo được bật lên bên giường.
Tần Di vẫn nhìn chằm chằm Mụ Hiểu Hiểu, trong mắt tràn đầy sát khí.
Ánh đèn màu cam dừng trên người Mụ Hiểu Hiểu, nàng như được bao phủ bởi một tầng mềm mại, muốn cúi đầu giả bộ đáng thương, nhưng lại sợ chậm trễ nhìn thấy động tác của Tần Di và nàng lấy hết can đảm, cẩn thận ngẩng đầu lên.
Trông giống như một con vật nhỏ hiểu chuyện lại lanh lợi nhưng vô ý phạm phải sai lầm mà ai nhìn thấy cũng không nỡ trách móc.
Tần Di vung tay lên.
Không đáng để lãng phí một diễn viên như vậy.
Mụ Hiểu Hiểu:...
Thật sự rất cay nghiệt và tàn nhẫn.
Đó như là một tuyệt chiêu để đối phó với gia đình của nàng từ khi nàng còn là một đứa trẻ mà không ai có thể chịu đựng được.
Mối quan hệ vừa mới "thân mật" đã nhanh chóng đổ vỡ.
Nếu không có tiền công, Mục Hiểu Hiểu sẽ không thể chịu đựng được.

Tần Di xoay người sang một bên, xe lăn đi tới.

Bởi vì cô không tiện nói, cũng không quan tâm đến mọi người, rất nhiều chuyện cần phải tự mình hiểu rõ, chuyện này đã lâu như vậy, ngoại trừ Tống tẩu đã đi theo cô từ nhỏ, người khác không có lý do gì để được đến gần cô.
Không ai có thể hiểu được cô.
Không ai dám đến gần cô.
Mọi thứ trong phòng đã được sửa đổi.
Chiều cao vừa phải, Tần Di vốn dĩ có thể điều khiển ngồi trên xe lăn.

Chẳng bao lâu, dưới sự hướng dẫn của Tần Đạo, Mục Hiểu Hiểu đã trở nên quen thuộc với toàn bộ tầng ba.
Phòng tắm ở đâu, phòng làm việc ở đâu, phòng học đàn ở đâu, phòng tập thể dục ở đâu, phòng quần áo ở đâu...
Các cửa đều là cảm ứng, sẽ tự động mở ra khi Tần Di còn cách vài mét.
Cô đi đến con đường phía trước, cánh cửa đã mở hết lối đi.
Cô luôn cô đơn, không ngoảnh lại, không chờ đợi.
Ánh sáng kéo dài bóng cô, mảnh mai, yếu ớt mà đầy cô đơn.
Mục Hiểu Hiểu đi theo phía sau, nhìn người phụ nữ cao lớn trên xe lăn, trong lòng không chút gợn sóng.
Nàng cảm thấy Tần Di giống như một nàng công chúa cô độc bị mắc kẹt trong một tòa lâu đài xa hoa.
Cô dường như có tất cả mọi thứ và cũng dường như không có gì cả.
Tần Di sẽ không để nàng chạm vào xe lăn, đó là tôn nghiêm cuối cùng của cô.
Ngay cả khi cô ràng buộc mình, cô sẽ không cho phép Mục Hiểu Hiểu kiểm soát cô.
Có lẽ, Tần Di muốn Tống tẩu đẩy xe lăn cho cô, là vì tình cảm và sự tin tưởng sâu sắc, có thể nếu thật sự coi bà như người nhà, chỉ cần đẩy cũng khiến Tần Di cảm thấy rất khó chịu, nhưng người đã quen thì làm sao có thể, làm sao lại có thể để người khác nhìn thấy được sự yếu đuối của cô?
Không cảm nhận được tiếng bước chân phía sau, Tần Di dừng lại, Mục Hiểu Hiểu đã quen với nhịp điệu của cô, đi đến bên cạnh cô, nhìn tay cô, thầm nghĩ có sự sắp xếp khác.
Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu trong nháy mắt có thể nhìn ra sự thương hại của nàng, trong mắt chốc cong lên kèm theo sự tức giận.
Thân thể Mục Hiểu Hiểu cứng đờ, ánh mắt lóe lên, chết tiệt, tại sao lại cảm thấy Tần Di có thể nhìn thấu nàng vậy.
Nàng vội vàng cúi đầu.
Tần Di rất lạnh lùng.

Không cần nhận sự thương xót từ người khác.
Không thèm đếm xỉa đến Mục Hiểu Hiểu nữa, Tần Di tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng chiếc xe lăn dừng lại trước cửa phòng quần áo, cô không nói chuyện, mà dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Muốn chọn quần áo sao?" Tần Di gật đầu.
Khi cánh cửa cảm biến mở ra, thời điểm Mục Hiểu Hiểu bước vào, đèn trong toàn bộ căn phòng tự động được chiếu vào, cả căn phòng đều được chiếu sáng.
Mục Hiểu Hiểu đứng trong phòng quần áo, nhìn hàng loạt quần áo hàng hiệu được kê trong mỗi ngăn tủ giống như ở trung tâm thương mại, lại nhìn những đôi giày trong tủ giày mà phụ nữ chỉ có thể mơ ước, nàng chết lặng.
Trước đây, bên cạnh có một người bạn làm lễ tân chuyên nghiệp sắp xếp quần áo, giày dép và các vật dụng khác cho những người giàu có, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy điều đó thật khoa trương.

Bây giờ, nhìn bộ quần áo chói lọi của Tần Di, tủ quần áo chỉ là một vòng tròn.

Tất cả quần áo có tiếng được đặt trên kệ, Mục Hiểu Hiểu đã tin rồi.
Trần trụi là khoảng cách trần trụi giữa giàu và nghèo.
Mục Hiểu Hiểu không có nhiều quần áo, hầu như tất cả đều được mua trên mạng.

Thỉnh thoảng, sẽ cùng Trương Xảo đến trung tâm mua sắm và xem ngay tại chỗ, nếu vừa ý kiểu nào thì nhớ và về nhà trực tiếp lên Taobao.

Mẹ của nàng Tô Khuê cảm thấy có lỗi với nàng và luôn cảm thấy xấu hổ với Mục Hiểu Hiểu, bà đã mua rất nhiều quần áo hàng hiệu cho nàng.
Nàng cũng có sự bướng bỉnh của mình.
Mọi thứ nàng có được bây giờ đều do chính bàn tay nhỏ bé của mình kiếm được.
Nó không liên quan đến bất cứ ai.
Mỗi người đều có vùng cấm của riêng mình, không ai được động vào, Tần Di có, nàng cũng có.
Vì vậy, nàng rất tiết kiệm, mùa hè có ít quần áo, vì nóng nực ra mồ hôi nên thay ra giặt lại, mùa đông chỉ có ba cái, giặt xong đều phai ra màu trắng.
Mực Hiểu Hiểu và Tần Di là hai người của hai thế giới.
Mọi người đều nhìn vào Đại tiểu thư, dù ốm đau vẫn có phòng ở mà chăm sóc.
Còn nàng thì sao? Nàng đã bị bỏ rơi ở lối vào của trại trẻ mồ côi từ khi nàng mới sinh ra, khi nàng được tìm thấy, đôi môi đóng băng của nàng đã tím tái và sự sống của nàng đã không kịp.
Nhưng bên trong nàng thì giàu lòng, nàng vui vẻ, hạnh phúc, tim nàng tràn đầy ánh nắng, tràn đầy hoài bão và hy vọng cho tương lai.
Đó có thể là điều mà Tần Di không bao giờ có thể nhìn thấy được.
...
Lựa chọn quần áo cho Đại tiểu thư không phải là việc dễ dàng.

Lúc đầu Mục Hiểu Hiểu vẫn rất nhiệt tình, dù sao nàng cũng là phụ nữ, dù ở độ tuổi nào, nàng cũng yêu cái đẹp.
Ngoại trừ những bộ quần áo có tên tuổi, rất nhiều bộ quần áo của Tần Di đều là hàng đặt riêng, phù hợp với khí chất của cô.
Mục Hiểu Hiểu đặc biệt quan sát Tần Di.
Cô thích những gam màu trầm và trang nhã hơn, nhưng không thích những gam màu sáng.
Nàng chọn màu sắc tương tự, nhưng cách phối đồ thật sự không giống nhau, so với những tấm ảnh chụp Tần Di mà nàng từng xem trước đây, bộ quần áo đơn giản trên người cô thật phóng khoáng và súc tích, đầy đủ từng chi tiết nhỏ, gu thời trang của cô thật tinh tường.
Sau khi nàng phối hợp vài bộ, Tần Di im lặng, Mục Hiểu Hiểu đã bị đánh bại.

Đại tiểu thư Tần nhìn nàng, vung tay lên, thật khó để dạy bảo.
Lựa quần áo lại không hỏi là lựa vào dịp nào?
Dịp?
Mục Hiểu Hiểu sửng sốt trong giây lát.
Đúng vậy, nàng quên không hỏi Tần Di cô định đi đâu.

Tần Di nhìn nàng, ánh mắt ra hiệu.
Tránh ra.
Mục Hiểu Hiểu đứng sang một bên, Tần Di chỉ tay, chọn một bộ trang trọng, cũng chọn một đôi giày màu đen, nhìn cô như vậy có lẽ là sẽ tham gia một dịp quan trọng gì rồi.
Đã lâu lắm rồi Mục Hiểu Hiểu mới nhìn thấy Tần Di đi ra ngoài, nàng có chút hiếu kỳ, liếc nhìn Tần Di, chỉ vào bộ quần áo nàng đã chọn, hỏi: "Tôi có thể lấy được không? "
Tần Di gật đầu, xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Mục Hiểu Hiểu cầm bộ quần áo đi theo Đại tiểu thư vào phòng ngủ, sau khi nàng đặt quần áo lên giường, nàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Nàng mới vừa chuyển động, Tần Di đã giơ tay ngăn lại.
Mục Hiểu Hiểu quay lại nhìn cô, còn gì nữa sao? Đại tiểu thư phải thay quần áo rồi, không phải là nàng nên tránh ra sao?
Tần Di yên lặng nhìn nàng với một đôi mắt, giơ tay lên.

Thay quần áo cho tôi.
Mục Hiểu Hiểu:...
Hả?.