Cấm Đến Gần

Chương 6: Chương 6


Mục Hiểu Hiểu có thói quen chạy bộ đường dài vào mỗi sáng.
Sau khi đến Tần gia này, nàng chạy quanh khu biệt thự, chạy hai vòng vừa đúng năm cây số.
Buổi sáng, nàng qua xem Tống tẩu, Tống tẩu còn đang ngủ, nhưng thân nhiệt đã hạ rồi, nàng chào Tiểu Thúy đang làm bữa sáng rồi ra ngoài luyện tập.
Thời tiết gần đây như đang nén mưa vậy, thời tiết nóng bức khiến cơ thể của nàng khi chạy đến vòng cuối cùng bị mồ hôi làm ướt, khuôn mặt đỏ lên, lòng ngực lên xuống từng cơn, Mục Hiểu Hiểu tiện tay bới tóc lên, điện thoại của nàng rung lên, nàng đọc được tin nhắn.
Thu Thu: Chị, em được nghỉ hè rồi, em có thể đến thăm chị không? Em nhớ chị quá.
Mục Hiểu Hiểu tự nhiên mỉm môi cười.
Chị đang bận làm việc, không tiện gặp em, tiền tiêu vặt còn đủ không? Có cần chị ghi danh cho em tham gia đoàn để đi đâu đó chơi không?
Thu Thu trả lời tin nhắn rất nhanh: "Không muốn, chỉ muốn gặp chị thôi."
Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở dài, nàng không có trả lời tin nhắn nữa, cất điện thoại vào trong túi rồi đi vào nhà.
Thời gian một tuần, nàng đã quen thuộc cái nhà này, buổi sớm, công nhân trong sân vườn đang bận quét dọn lá cây, tỉa hoa, trong bếp, Tiểu Thúy đã làm xong bữa sáng thơm phức, trong phòng khách, đang phát khúc nhạc piano nho nhã trầm lắng.
Mục Hiểu Hiểu đi rửa mặt, nhưng vẫn không yên tâm Tống tẩu, chuẩn bị đi xem, nhưng bị Tiểu Thúy kéo lại, cô ấy ra hiệu với Mục Hiểu Hiểu, hướng cằm lên tầng ba: "Khi cô ra ngoài chạy bộ, bác sĩ Hứa lại đến một chuyến, nói với Tống tẩu không có chuyện gì nữa, dì ấy bị cô chủ gọi lên, lúc xuống thì hai mắt đỏ hoe, bây giờ đã về phòng khóa cửa lại, khi tôi ngang qua len lén nghe được Tống tẩu đã khóc."
Dì đã khóc?
Tuy rằng thời gian quen biết không lâu, nhưng Mục Hiểu Hiểu biết Tống tẩu là một bà cụ kiên cường, cho dù hôm qua Tần Sương làm khó cỡ đó cũng không thấy bà khóc, mà hôm nay...! Đây là chuyện gì thế?
Rất nhanh, Mục Hiểu Hiểu đã biết đã xảy ra chuyện gì.

Thời gian qua khoảng mười phút.
Tống tẩu mở cửa ra, gọi Mục Hiểu Hiểu vào trong.
Sau khi Hiểu Hiểu vào phòng, nhìn thấy cái va li được đặt dưới đất, nàng ngơ ngác.
Tống tẩu bình tĩnh một hồi, tâm trạng đỡ được chút, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào: "Hiểu Hiểu, có lẽ Tống tẩu phải rời khỏi đây rồi..."
Mục Hiểu Hiểu ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Tống tẩu, mắt Tống tẩu đỏ hoe, tóc bạc trên trán cũng rụng xuống, bà vừa hạ sốt, nhìn vào còn hơi yếu, sắc mặt tái xanh, bà bặm môi, nghiêng đầu nhìn ra cây dương liễu bị gió thổi ở bên ngoài cửa sổ: "Còn tưởng có thể hầu hạ cô ấy suốt đời."
Giọng nói bi thảm này, vang vọng trong tiếng gió thổi rơi nước mắt của Tống tẩu.
Tim của Mục Hiểu Hiểu bị thắt lại: "Cô ấy đuổi dì đi?"
Ngoại trừ Tần Di, nàng nghĩ, không có ai có thể khiến Tống tẩu rời khỏi.

Chỉ là...!Tại sao?
Rõ ràng trong cái nhà này, thật lòng muốn tốt cho Tần Di chỉ có một mình Tống tẩu, Mục Hiểu Hiểu không tin cô không biết được điều này.
Không thể nói chuyện nữa, chân cũng không nhúc được nữa, còn có người chị hung dữ đến chèn ép, nếu Tần Di đuổi Tống tẩu đi thì sau này cô phải thế nào đây?
Ngoài cửa phòng của Tống tẩu, những người làm lần lượt đi qua, bọn họ cúi đầu lẩm bẩm, toàn bộ ngạc nhiên còn hơn Mục Hiểu Hiểu nữa.
Không nói gì khác, trong bọn họ, rất nhiều người đều do Tống tẩu tuyển vào làm, bọn họ chỉ nghe duy nhất lời của tống tẩu thôi.
Tống tẩu như đại quản gia của cái nhà này, bà mà đi như vậy, không phải sẽ loạn sao?
Còn nữa, Tần Di như vậy sẽ khiến mọi người chán ghét, không nể mặt mũi, khó tránh việc mất lòng.
Người nuôi cô từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ người già rồi sẽ bị đuổi đi như thế sao?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều không kiềm được mà nghĩ đến hoàn cảnh và cuộc sống sau này của bản thân bọn họ.
Tống tẩu quyết định ngày thứ hai mới rời khỏi, ý của bà là cô biết sức khỏe của bà còn yếu, còn cần tĩnh dưỡng, cho nên cho bà một ngày để bình tĩnh lại.
Tốc độ lúc bà thu xếp va li rất chậm, đã ở Tần gia hai mươi mấy năm, ở đâu cũng có kỉ ức của bà, chỉ là những thứ này đều là vật phẩm, đều có thể quên đi dần, nhưng còn người thì sao?
Nghĩ đến đây Tống tẩu lại đỏ mắt, bà ngồi trên đầu giường, một tay cầm tấm hình chụp chung của bà với Tần Di, không nhịn nổi mà rơi nước mắt.
Đó là lúc khi bà vừa đến Tần gia, Tần Di còn là em bé đang mặc tã lót, đại tiểu thư từ nhỏ đã xinh đẹp, tinh tế như con búp bê, bà ôm cô, bà chủ đích thân giúp bà chụp đó, còn nói sau này đại tiểu thư trưởng thành khi xuất giá sẽ dẫn theo.
Nhưng hiện tại, bà không đợi được nữa.
Khi Mục Hiểu Hiểu gõ cửa, Tống tẩu đang lau nước mắt, trong lòng nàng có chút không nỡ: "Tống tẩu, đến giờ uống thuốc rồi."
Tin tức Tống tẩu phải rời khỏi bị lan truyền, người làm trong nhà tan hết một nửa.
Hiểu Hiểu không biết tại sao đột nhiên lại như vậy, nàng biết Tống tẩu hiện giờ nhất định rất đau lòng.

Liệu bà có trách Tần Di không?
"Con qua đây."
Tống tẩu lau khô nước mắt, bà vỗ lên phần giường bên cạnh, ra hiệu cho Mục Hiểu Hiểu đi qua, cách xưng hô này khiến tim của Hiểu Hiểu thắt một cái, ngày xưa của ngày xưa, mẹ của nàng chính là gọi nàng như vậy, đã lâu rồi chưa được nghe qua, trong khoang mắt của nàng có chút ương ương, nghe lời mà đi qua đó ngồi.
Tống tẩu đã có tuổi rồi, mắt không còn sáng nữa, trải qua cuộc đời sóng gió nhưng vẫn không bị đục, bà nhìn ra ngoài: "Chắc bên ngoài có nhiều người đang bàn luận rồi phải không?"
Mục HIểu Hiểu gật đầu: "Vâng, rất nhiều người cũng đã muốn đi." Đã đến giờ này rồi, nàng cũng không cần phải che giấu nữa.

Tống tẩu thở dài: "Đi hết cũng tốt."
Lại là khoảnh khắc im lặng, bà đang khống chế tâm trạng.
"Con ngoan, thời gian này vất vả cho con rồi." Tống tẩu nắm tay của mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt bà: "Dì không trách cô ấy sao?"
Nàng thấy trong mắt của Tống tẩu đều là không yên tâm và không nỡ.
Tống tẩu lắc đầu, giọng bà trầm lắng: "Cô chủ là do dì một tay nuôi lớn, sao dì có thể không hiểu cô ấy được..."
Tình hình Tần gia phức tạp, nhưng cho dù có hỗn loạn cỡ nào, việc này cũng không phải một người hạ nhân như bà có thể nói.
Nhưng bà không nỡ Tần Di.

Sau khi bà đi, cô phải thế nào?
Tống tẩu chậm chạp nói: "Người hôm qua đến, con đã thấy qua, đó là đại tiểu thư trên danh nghĩa hiện tại của Tần gia, Tần Sương tương lai sẽ kế thừa tập đoàn Nam Dương của Tần gia."
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nàng chăm chú nghe mà không nói nhiều.
"Đời trước của tần gia là dựa vào ba anh em làm nên, sau đó trải qua nhiều biến cố, con cháu không nhiều, đến đời này của cô chủ, chỉ còn lại cô ấy và chị họ Tần Hải Dao thôi."
Tần Hải Dao?
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tống tẩu, không phải Tần Sương ư?
Tống tẩu như hiểu thấu nàng nghĩ gì: "Tần Sương là con riêng của ông chủ mới được công bố ra bên ngoài không lâu, trước khi công bố, cô ta luôn bị sắp xếp làm vệ sĩ bên cạnh cô chủ."
!!!
Lượng thông tin của câu nói này quá lớn, Mục HIểu Hiểu rất lâu cũng chưa hoàn hồn được.
Đời trước của Tần gia đã hỗn loạn, đến đời này càng giống với cuộn chỉ hơn nữa, dính vào nhau không gỡ rối được.
Vốn dĩ, sản nghiệp của Tần gia luôn do chị họ của Tần Di là Tần Hải Dao nắm quyền, cô ấy là một nữ cường nhân thủ đoạn ác liệt vô cùng có năng lực, đến bây giờ bên ngoài còn lưu truyền biệt danh "hắc góa phụ", chỉ là sau đó cô ấy bị cuốn vào cuộc tình với tổng tài Ức Dương, vào ba năm trước để lại mấy câu nói với em gái rồi rời khỏi, đi một cái là đến hiện tại vẫn chưa về thì đã đành mà cả tin tức vẫn không có.
Tính của Tần Di vốn không có lạnh lùng như thế, tuy cô vừa sinh ra không lâu, mẹ của cô đã qua đời vì bệnh, được dì Tố Lam nuôi lớn, nhưng dù gì cũng là con gái được cưng chiều nhất của Tần gia, sự yêu thương vô hạn của ba và dì, chị thì càng bảo vệ và cưng chiều hơn, cho cô cuộc sống không lo không nghĩ từ nhỏ, tự do hưởng thụ cuộc đời.

Vào năm mười tám tuổi, cô vào giới này cũng hoàn toàn vì yêu thích và sở thích, không liên quan đến tiền bạc, tuy rằng ông Tần không đồng ý, nhưng cũng không thắng nổi sự kiên trì của con gái, chỉ là trong buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô, ông bàn bạc với Tố Lam, sắp đặt cho Tần Sương bên cạnh cô, làm vệ sĩ cận thân.

Lúc đó Tần Sương cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư gì, chỉ là một bà con xa mà ông Tần nhắc đến, vừa từ Nhật Bản trở về, đã luyện tập các kỹ năng đánh nhau từ nhỏ, thân thủ phi phàm, tuổi tác của cô ta và Tần Di hao hao, hai người cũng hợp gu.

Sự thật chứng minh, hai người đích thật hòa hợp, như bạn bè vậy, thậm chí Tần Sương vì bảo vệ Tần Di, trong một buổi trao giải ở hậu đài, tay phải bị dao đâm vào, cảnh máu chảy ròng rọc dọa chết Tần Di, từ đó trở đi, thật sự xem cô ta như người bạn tốt nhất mà đối đãi.
Mấy năm nay, sức khỏe của ông Tần trưởng bối duy nhất của Tần gia đã ngày càng yếu dần, không thể nào không nghĩ đến việc kế thừa sản nghiệp, ông đã phái rất nhiều người đi tìm chị họ của Tần Di cũng không tìm được, đến khi sức khỏe của ông Tần cực kì tệ, trải qua hai lần cấp cứu, ông biết không thể nào đợi được nữa, chuẩn bị đẩy con gái lên ngôi.
Tuy rằng Tần Di không có hứng thú gì với kinh doanh, nhưng hiện tại gia tộc như vậy, cô cũng không thể đùn đẩy, ông Tần đặc biệt chọn buổi tiệc hai mươi lăm tuổi của Tần Di để tuyên bố những chuyện này, trên dưới Tần gia vì chuyện này mà bôn ba, chuẩn bị buổi tiệc long trọng hòa hoa, nhưng đến lúc tất cả đã được chuẩn bị kĩ càng lại xảy ra vấn đề.
Trước ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi một ngày, ông Tần và Tố Lam người đã nuôi Tần Di lớn phát sinh tranh cãi kịch liệt.
Sau đó, lại xảy ra chuyện gì đó mà không ai biết được.
Chỉ là, một gia đình ôn hòa đã từng được mọi người biết đến đó lại không nghe đến nữa, buổi tiệc sinh nhật hai mươi lăm tuổi cũng bị hủy, trạng thái của Tần Di nhanh chóng xấu đi, dừng hết tất cả hoạt động giải trí, mà đồng thời, Tần Sương người vệ sĩ kề cạnh cô bảy năm luôn bảo vệ cô hết mực lại đứng trước mọi người, lấy lại danh phận.
Cô ta mới là đại tiểu thư của Tần gia.
Là con riêng của ông Tần và Tố Lam.
...
Nói đến đây, Tống tẩu nắm chặt tay của Mục Hiểu Hiểu: "Từ lần đầu dì gặp cháu đã rất thích cháu, dì...!dì xin cháu, chăm sóc tốt cho cô ấy."
Bà không còn cách nào khác nữa.
Sắp phải rời khỏi đây, trong nhà cả một người đáng giao phó cũng không có.
Mấy năm nay, bao nhiêu người bên cạnh cô chủ đã bị Tần Sương mua chuột hết rồi, trở thành gián điệp của cô ta.
Bà có trực giác tốt với Hiểu Hiểu, nên tin tưởng nàng theo bản năng.
Hiện tại, thời gian cấp bách, tuy phải đánh cược vào ngọn cỏ cuối cùng này, nhưng Tống tẩu phải bám chặt nàng.
"Đừng trách cô chủ vô tình, cô ấy đang bảo vệ dì.

Hôm qua trước khi Tần Sương rời khỏi, ánh mắt đó..." Giọng của Tống tẩu nhỏ lại: "Cô chủ sợ dì bị hãm hại."
...
Buổi tối.
Tần Di vẫn không xuống lầu.
Có người đến rước Tống tẩu rồi.
Đó là một người đàn ông cao to nho nhã, anh ta rất cung kính Tống tẩu, cúi người đưa cho bà một cái túi da: "Đây là cô chủ đưa cho dì."
Tống tẩu bặm môi, con mắt không nỡ mà ngó lên trên lầu và nhận túi.
"Trong đó ngoại trừ phí dưỡng lão mà cô chủ cho dì, còn có giấy tờ nhà ở khu vực phía nam dưới quê mà lúc trước dì rất thích."

Đó là lúc Tần Di và bà cùng nhau về nhà chơi, Tống tẩu đã từng ôm cô và chỉ vào mảnh đất đó cười nói: "Đợi sau này cô chủ của chúng ta lớn lên, dì già rồi thì có thể về đây dưỡng lão, có được không?"
Tần Di lập tức ôm bà, ngẩng đầu mở mắt to như trái nho mà nhìn bà: "Không được, không cho dì đi."
Mắt của Tống tẩu ướt nhem.
"Cô chủ nói cảm ơn dì đã lao lực mấy năm nay, đã sắp xếp sẵn người quen và đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho hai đứa con gái của dì, cho dì nghỉ hưu."
...
Cánh cửa trong nhà, bị đóng lại thật mạnh.
Trong tiếng thổn thức của mọi người, Tống tẩu chuẩn bị rời đi.

Sắc trời âm u.
Đây là gia đình mà bà đã bảo vệ hai mươi mấy năm, hôm nay, đã đến lúc tạm biệt rồi.
Nhìn lần cuối cùng, Tống tẩu ngẩng đầu, nhìn lên tầng ba vị trí căn phòng của Tần Di.
Lần này, Tần Di không có kéo rèm, cô ngồi bên cạnh cửa sổ, nhưng lại không nhìn xuống, sương mù trong không khí tích tụ lại, khiến Tống tẩu nhìn không rõ người ở bên trong, thoát ẩn thoát hiện, chỉ có một chiếc xe lăn.
Cô giữ gìn sức khỏe, cô chủ.
Theo âm thanh bành bạch của xe, trời cũng đã đổ mưa xuống, nước mưa bắt đầu rơi xuống, dẫn người duy nhất bên cạnh mình đi.
Không biết đã qua bao lâu rồi.
Tần Di mới từ từ quay người qua, cô nhìn xuống lầu, nhưng lại không thể tiếp tục nhìn thấy Tống tẩu người mà bao nhiêu năm nay đã bên cạnh cô và xem cô như con.
Cô chủ, đến giờ ăn cơm rồi.
Lại muốn uống cà phê ư? Cà phê không tốt cho sức khỏe đâu, chúng ta đừng uống nữa được không?
Có phải muốn ra vườn không, tôi đẩy cô đi nhé.
...
Những lời nói ấm áp này, không thể nào nghe lại được nữa.
Tần Di im lặng hồi lâu, lông mi dài của cô chớp nháy, cô nâng tay lên, nhè nhẹ vẽ lên cửa sổ bám đầy sương.
Sau một thời gian, trên cửa sổ xuất hiện bức tranh của một người phụ nữ hơi khòm lưng đang nắm tay một đứa bé.
Một giây sau, màn sương lại đọng vào, ngón tay trắng nõn đó nhúc nhích, đứa bé đó vốn đang cười tươi đột nhiên lại trĩu xuống, khóc chảy nước mắt, mà người phụ nữ bên cạnh đứa bé lại biến mất không thấy nữa.
Từ đó về sau, giữa trời và đất, cô chỉ có một mình đơn độc..