Cuộc chiến tranh lạnh này đến một cách khó hiểu, ít nhất ở trong mắt Diêu Thủ Nghĩa, chính là có chuyện như vậy. Nhìn hai người trước bàn cơm tao nhã lại nặng nề
dùng bữa, ông đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy vô cùng khó nhịn.
Sao lại thế này, rõ ràng trước đó vài ngày ông còn cố ý nói với thiếu phu
nhân trí nhớ không khoái trá khi còn bé của thiếu gia, vốn tưởng rằng
nàng sẽ chủ động đi thân cận thiếu gia, ai ngờ khi hai người gặp mặt, so với tưởng tượng càng ác liệt. Không nói gì với nhau còn chưa tính, thậm chí, ngay cả nhìn vật nhìn cảnh cũng cố ý tránh né đối phương, ngẫu
nhiên tầm mắt gặp nhau, cùng lắm là thản nhiên tạm dừng nửa giây, sau đó dời đi như không tồn tại.
Đây là sao vậy?
Diêu Thủ Nghĩa
thở dài một hơi, tiếp nhận canh hoa sen từ tỳ nữ bên cạnh, đưa tới trên
bàn, đẩy về phía Nghiêm Tử Trạm, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, điểm tâm.”
“Không ăn, ta đi thư phòng.” Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sau đó người nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Cẩm Dạ nhìn bóng dáng kia xuất thần, thật lâu sau mới cầm khăn lau miệng, đứng dậy nói: “Ta cũng trở về phòng.”
“Thiếu phu nhân.” Diêu Thủ Nghĩa hiếm khi vô lễ như vậy, chắn ở trước người
chủ tử, muốn nói lại thôi: “Lão nô có vài lời…… Không biết có nên nói
hay không.”
“Lão Diêu, nếu ông cho rằng lời này nói cũng phí
công, không bằng tiết kiệm chút sức đi.” Cẩm Dạ mỉm cười, kỳ thật nàng
đoán ra ông muốn nói gì, đơn giản là mấy lời vợ chồng dĩ hòa vi quý linh tinh.
Thẳng thắn mà nói, không phải nàng keo kiệt, kì thực là
Nghiêm Tử Trạm quá mức không được tự nhiên lại khó hầu hạ, người bị đẩy
ngã bị thương là nàng, người bị nói lời lạnh nhạt cũng là nàng, theo đạo lý mà nói người nên phát tính tình tuyệt không phải là hắn. Nhưng đến
nay thì sao, người khởi xướng ngược lại cả ngày bưng cái mặt sinh ra chớ gần, từ ngày ấy qua đi, cả đêm hắn ngủ ở thư phòng, kiên trì, làm như
muốn cùng nàng rớt ra khoảng cách.
Vừa nghĩ đến đủ loại thành
tích ác liệt của người nào đó, Cẩm Dạ sẽ tức, tâm tình hắn không tốt,
tất nhiên có thể lý giải, nàng cũng không vì cái đẩy đó mà canh cánh
trong lòng, dù sao, nghe qua chuyện thơ ấu thổn thức, nếu nói không có
chút đồng tình, vậy không thể nghi ngờ là gạt người, huống chi, nàng
cũng không muốn lừa mình, đêm hôm đó vì chuyện của Nghiêm Tử Trạm, thật
là trằn trọc khó ngủ.
Cho dù như thế nào, cảm giác từ nhỏ đến lớn đều bị mẫu thân coi như ôn dịch là không thể tưởng tượng, nàng tạm thời nhịn hắn thình lình xấu tính, coi như nhất thời. Nhưng nhiều lần nàng
lặp đi lặp lại cho hắn bậc thang hạ, đối phương lại không cảm kích không cúi đầu, thái độ rất thanh cao, thực là khó chịu.
[cho bậc thang hạ: ý là cho người nào đó cơ hội như kiểu chót trèo lên cao rồi giờ cho cái bậc thang cứ thế mà trèo xuống, cả hai lại coi như chưa có chuyện
gì xảy ra]
“Lão nô, lão nô……” Diêu Thủ Nghĩa nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn không tìm thấy từ thích hợp, hết nhìn đông lại nhìn tây sau
một lúc lâu chỉ vào bát canh chưa động một ngụm nói: “A, bát canh hoa
sen này, thiếu phu nhân uống đi.”
Cẩm Dạ bĩu môi: “Qúa ngấy.”
“Nhưng trước đây mỗi lần thiếu phu nhân đều vì bát canh này mà tranh cãi với
thiếu gia.” Diêu Thủ Nghĩa theo bản năng nói tiếp, kỳ quái, nếu không
thích uống, vì sao ba phiên bốn lần ở trước mặt thiếu gia uống xong bát
canh này.
Cẩm Dạ sửng sốt, nói thật, nàng không thích món điểm
tâm ngọt đòi mạng này dù chỉ một chút, mặc dù tranh đoạt với Nghiêm Tử
Trạm, chẳng qua là vì cho hắn nổi bão thôi. Trước mắt, hắn đi rồi, cảm
giác không chiến mà thắng này không thú vị, đã vậy, chiến lợi phẩm cũng
đột nhiên trở nên không thú vị.
“Về sau ta cũng không muốn ngửi
thấy cái mùi này nữa.” Nàng nhíu mày, cố gắng nhớ lại cảnh tượng hai
người cùng ngồi ăn trên bàn cơm, tâm tình càng thêm ác liệt.
Diêu Thủ Nghĩa thấy sắc mặt nàng không tốt, liền nhỏ giọng đề nghị: “Thiếu
phu nhân, lão nô cảm thấy…… không bằng người đi ra ngoài giải sầu đi,
tính tình thiếu gia hơi quái một chút, người chớ để ở trong lòng.”
“Vì sao ta phải để trong lòng?” Cẩm Dạ hừ hừ: “Ta cũng không hề để ý, cho
dù cả đời này hắn không định nói chuyện với ta, ta cũng không cảm thấy
có nửa phần tổn thất.” Dùng mồm mép phát tiết một chút oán khí, xoay
mình lại lại nhìn thấy người nào đó đi mà quay về, lập tức nàng sững sờ
tại chỗ.
Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp đảo qua biểu tình không được
tự nhiên của nàng, lạnh như tảng băng nói: “Thật không? Vậy thì vừa lúc, dù sao ta cũng không định nói chuyện với nàng.”
“……” Cẩm Dạ oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, không ý thức được sai lầm trong câu nói của hắn, quay đầu bước đi.
Duy độc Diêu Thủ Nghĩa ngơ ngác bổ sung: “Nhưng thiếu gia, rõ ràng vừa rồi người cũng đã ngoại lệ, người……”
“Câm mồm.” Nghiêm Tử Trạm tức giận: “Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung một chuyến.”
.
.
Gần như nghiến răng nghiến lợi ra tướng phủ, Cẩm Dạ không thèm che dấu lửa
giận không thể nghi ngờ đã dọa đến thị vệ, lập tức không ai dám chậm
trễ, tất cung tất kính cúi đầu hỏi: “Thiếu phu nhân, muốn ra ngoài sao
ạ, có cần tiểu nhân thay người chuẩn bị kiệu không?”
“Không cần, tự ta đi được.”
Đèn rực rỡ mới lên, gió đêm từ từ.
Bước đi trên đường không mục đích, cô đơn chiếc bóng tựa hồ chỉ có một mình
nàng, Cẩm Dạ bắt đầu hối hận không mang theo tùy thị, bỗng nhiên nghĩ
đến Sơ Tình. Dường như nha đầu kia có chút không thích hợp, trước đây
luôn dính lấy nàng, nhưng gần đây luôn ba ngày hai bữa không thấy bóng
người, càng cổ quái là, mỗi lần vào đêm, nha đầu kia đều ra ngoài một
lần, không biết đang làm gì.
“Cô nương, muốn mua tranh sao, chỗ
ta có rất nhiều danh họa, mỗi bức đều là tinh phẩm, bảo đảm ngài vừa
lòng.” Đột nhiên có người ở bên tai kêu to.
Cẩm Dạ quay đầu, thấy là một thanh niên mặc áo vải thô, đứng phía sau quầy bán hàng rong, tấm ván ghép thành cái bàn đánh bóng đặt mười bức họa, bốn góc họa đều dùng cái chặn giấy đè nặng, phần lớn là cảnh sắc núi non, mặc dù nhìn ra
được là hàng nhái, cũng có thể xem là một đồ dỏm tốt.
“Không
cần.” Nàng khoát tay, nâng bước đang muốn rời đi, lại nhìn thấy khuôn
mặt quen thuộc trong trong bức họa phía góc, kinh hãi còn không dám tin
dụi mắt: “Này……” Nam tử trong họa thân hình cao to, tay cầm cuốn sách
lười biếng dựa vào thân tùng, sườn mặt cực kỳ giống Nghiêm Tử Trạm, tinh tế nhìn lại, trên tay còn cực kì cẩn thận vẽ một chiếc nhẫn, hình dạng
lớn nhỏ không có sai biệt.
“Cô nương thích bức họa này?” Tiểu
thanh niên hắc hắc cười gượng: “Có điều bức này không được, đây là khách nhân đặt trước, không thể bán cho cô.”
Cẩm Dạ nghiêng đi mặt: “Ngươi họa?”
Thanh niên lắc đầu: “Không, là một họa sĩ tạm đặt ở chỗ ta, người mua chút nữa sẽ tới lấy.”
“Ngươi có biết người mua bức họa này là ai?” Cẩm Dạ nhíu mày, cầm lấy bức họa
quan sát vài lần, bối cảnh này hình như trong tướng phủ……
“Tiểu nhân không tiện lộ ra.” Thanh niên rất thông minh, cố ý bảo lưu lại chút đường sống.
Cẩm Dạ hiểu ý, lấy túi tiền, đặt bạc lên bàn, thản nhiên nói: “Đầu tiên, ta sẽ không nói cho người khác rằng ngươi nói cho ta biết, mặt khác, năm
mươi lượng bạc đổi lấy một câu nói của ngươi, vụ làm ăn này quá có lời.”
Thanh niên thẳng tắp nhìn chằm chằm đống bạc, không lâu sau liền gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi, nghe nói tranh này là người trong lòng của thiên kim
Tống phủ, sau lại nam tử này bị một cô gái khác hoành đao đoạt ái, thiên kim Tống phủ thống khổ, mới sai người chung quanh cướp đoạt bức họa để
an ủi nỗi khổ tương tư.”
“Bậy bạ!” Cẩm Dạ cảm thấy vớ vẩn, phố
phường truyền lưu gì chứ, trắng đen đều điên đảo. Lại nói, Tống Đinh
Nguyệt thật đúng là hết hy vọng, Nghiêm Tử Trạm đã thành thân với mình
mấy tháng có thừa, nàng ta còn nhớ mãi không quên, thật sự làm người ta
nổi giận.
Thanh niên gật đầu, gập thắt lưng lấy ra bút
nghiên mực từ phía dưới, đang muốn đưa qua lại cảm thấy không ổn: “Có
thì có, nhưng mà…… cô nương muốn làm gì?”
Lần này Cẩm Dạ đem toàn bộ túi tiền giao cho đối phương, sau đó một phen đoạt lấy cây bút trong tay hắn, cười nói: “Nam tử trong tranh này quá cô độc, còn thiếu nét
bút đột phá vẽ rồng điểm mắt.” Nàng cúi thân mình, dính dính mực, ngay
tại chỗ trống trong bức họa bừa bãi phát huy.
Thanh niên nóng nảy: “Ai ai, vạn vạn không thể đâu.”
Cẩm Dạ nào có thời gian quản hắn, nhẹ nhàng giật giật đầu ngón tay liền
điểm huyệt hắn, sau đó theo mục đích bản thân vẽ xong, nghiêng đầu
thưởng thức nửa khắc lại nhấc hoạ thổi khô nét mực. Lúc này xem ra, bức
tranh tựu thành khoảnh khắc ngọt ngào giữa đôi tình nhân, nam tử đọc
sách, nữ tử đánh đàn, rất thích ý.
“Vị tiểu ca này, ngươi không
cần kinh hoảng, khi khách nhân tới lấy họa, ngươi cứ việc giao cho nàng
là được, tin tưởng nàng sẽ không làm khó dễ ngươi.” Trong nháy mắt giải
huyệt cho hắn, nhất thời nàng cảm thấy tranh này thuận mắt rất nhiều,
nàng học họa đã tám năm có thừa, có thể ở giờ phút này có chút tác dụng
cũng coi như hữu ích.
Thanh niên khóc không ra nước mắt nhìn bức tranh biến dạng: “Sao ngươi biết khách nhân sẽ không trách tội ta……”
“Bởi bức họa này vốn chính là sự thật, sao có thể trách tội?” Cười cười lưu
lại một câu, nàng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
Nói ra
cũng kỳ quái, sự việc khúc chiết không lớn không nhỏ này qua đi, tâm
tình lại tốt. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian hơi muộn, Cẩm Dạ cước
bộ nhẹ nhàng hồi phủ, đi qua ngõ nhỏ giáo huấn Biện Lam, lại phát hiện
bóng dáng Sơ Tình, loáng thoáng còn thấy một bóng dáng cao lớn.
Lại đi gần vài bước, có giọng nam trầm ổn chui vào lỗ tai: “Đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”