Cẩm Dạ lẳng lặng ghé vào cạnh ao, sống chết trừng mắt bóng dáng màu trắng
phía trước, khoảng cách không tính là xa, theo góc độ của nàng nhìn lại, ánh vào mi mắt là sườn mặt không chê vào đâu được.
Dạ minh châu
khảm thành phượng hoàng rạng rỡ phát sáng, Nghiêm Tử Trạm ngồi ở trên
tháp, như trước là tiêu điểm, phong tư thiên thành, nhìn thế nào cũng là hình ảnh cảnh đẹp ý vui, điều kiện tiên quyết là…… bỏ đi nụ cười ác ý
không phù hợp bên miệng hắn.
“Chàng rất đắc ý?” Cẩm Dạ cắn răng,
phong thuỷ thay nhau luân chuyển, mới lúc trước rõ ràng vẫn là nàng
chiếm thượng phong, bất đắc dĩ người tính không bằng trời tính, mới qua
chưa đến mấy ngày đã bị báo đáp.
Nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng.
Nghiêm Tử Trạm kéo khóe miệng, không đáp hỏi lại: “Sao nào, nàng rất sợ hãi? Có điều nàng chớ cầu xin ta tha thứ.”
Nói xong, đầu kia liền truyền đến tiếng kêu khẽ: “Chàng nằm mơ đi, có chết ta cũng sẽ không mở miệng yếu thế.”
“Tốt lắm, bởi vì ta cũng không định buông tha nàng” Nghiêm Tử Trạm lạnh lạnh mở miệng, vừa nói vừa đi tới cạnh ao, hơi hơi cúi xuống: “Thừa dịp
trước mắt nàng thần trí rõ ràng, không ngại nhẫn nhịn một chút.”
Cẩm Dạ đột nhiên trợn tròn mắt: “Lời này của chàng có ý gì?” Chẳng qua nàng chỉ bị điểm huyệt mà thôi, sao có thể mất đi thần trí, chẳng lẽ là……
chẳng lẽ là dược liệu mà tiểu nha đầu vừa rồi đỏ mặt đi mà quay về rắc
vào có độc?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng liền sợ hãi, ngay
cả hô hấp cũng không thuận, làn da bị nước ao ngâm nhanh chóng có biểu
hiện không khoẻ.
Nghiêm Tử Trạm cười không nói, môi mỏng gợi lên độ cong nhợt nhạt.
Cẩm Dạ có chút hoảng hồn: “Chàng bỏ gì đó trong ao đúng không? Chàng ti bỉ……”
“Ti bỉ?” Hắn đột nhiên lạnh sắc mặt: “Nàng thay thế con gái Tống gia gả vào tướng phủ, nàng và lão tặc Tống Chính Thanh kia có ý đồ gì, ta biết rõ
ràng, luận về sự ti bỉ, hoàn toàn không sánh kịp nàng.”
Trong
lòng Cẩm Dạ cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Mẹ ta vốn là đại tiểu
thư Tống gia, ta gả cho chàng sai ở chỗ nào.” Nàng trả lời đúng lý hợp
tình, âm thầm điều hoà hơi thở, thử dùng nội lực phá tan huyệt đạo.
Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh: “Trùng hợp như vậy, trước khi hạ thánh chỉ hai ngày nàng liền nhận tổ quy tông.”
Cẩm Dạ châm chọc: “Đó chính là nhân duyên trời định, trốn không thoát. Còn
nữa, đối với chàng |mà nói, cưới cô gái nào cũng chỉ giống nhau, dù sao
chàng chán ghét người khác đụng chạm, làm thê tử của chàng nhiều nhất
chỉ làm ra vẻ đi qua đi lại trong nhà mà thôi.” Nàng hừ hừ, bỏ qua thái
độ khinh thường, ai ngờ ngay sau đó đã bị người ta dùng sức nắm chặt cằm dưới, nàng đau nhíu mày: “Chàng làm gì thế!”
Nghiêm Tử Trạm
chống lại ánh mắt của nàng, nói từng chữ một: “Ta cưới nàng, không ít
chỗ hại, nhưng nói ngắn gọn, vẫn không thể vượt qua chỗ lợi có thể chậm
rãi tra tấn nàng.”
“Tiểu nhân, có thù tất báo, tính toán chi li.” Cẩm Dạ dùng sức mắng lại.
Người nào đó bĩu bĩu môi: “Có vẻ ta thích nghe câu vô độc bất trượng phu
hơn.” Hắn buông tay ra, liếc nhìn mặt nước biến thành màu hồng nhạt sau
khi bỏ dược liệu, sau đó bất ngờ vỗ vỗ đầu nàng: “Cố mà hưởng thụ đi.”
[vô độc bất trượng phu: trong câu “tiểu lượng phi quân tử, vô độc bất
trượng phu”, có nghĩa là tiểu tiết thì không thành người quân tử, mà
không độc thì không thành kẻ trượng phu]
Cẩm Dạ cắn môi, buồn
không hé răng. Lỗ tai của nàng nghe không rõ thanh âm bên ngoài cho lắm, tim bắt đầu chậm rãi đập nhanh hơn, trong cơ thể có một cỗ khí nóng dần dần dâng lên, tứ chi bách hải bị nước ao ngâm tê dại đòi mạng.
Đây là độc dược? Đây thật sự là độc dược? Vì sao lại có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên…… Nước gợn đánh sóng liên tục cọ rửa da thịt, rung động
cùng khát vọng nào đó không biết tên rục rịch. Nhất là giờ phút này nhìn chằm chằm miệng Nghiêm Tử Trạm lúc há lúc ngậm, cánh môi sáng như hoa
đào, còn có giữa vạt áo nửa kín nửa hở lộ ra xương quai xanh tinh xảo,
thật muốn lao lên cắn một miếng.
Cắn, cắn một miếng?!
Nàng bị chính phản ứng của mình dọa đến, chỉ cảm thấy xấu hổ khó nhịn, bên tai đỏ bừng một mảnh.
Nghiêm Tử Trạm nhíu mày, dẫn hồn thảo hắn đã từng dùng vài lần, cùng loại với
ma thạch tán , sau khi ngấm vào làn da sẽ cảm thấy lạnh
lẽo cả người, tinh thần hoảng hốt, sau đó lâm vào chuyện cũ sợ hãi nhất
trong quá khứ, cho đến khi có người không ngừng gọi tên mới có thể khôi
phục bình thường, nhưng từ đó về sau mỗi đêm đều lặp lại cơn ác mộng
này.
Ban đầu hắn chỉ muốn nắm giữ nhược điểm của nàng, từ đó sẽ
có nhiều lợi thế hơn, nhưng trước mắt tinh tế quan sát phản ứng của
nàng, hai gò má hồng nhuận, mắt đựng nước xuân, hô hấp dồn dập, thậm chí còn có thanh âm hàm hồ nức nở phát ra.
…… Chả có nhẽ dẫn hồn thảo còn có tác dụng động dục?
“Có phải cảm thấy rất lạnh hay không?” Hắn ngồi xổm xuống, không xác định
cho lắm đặt câu hỏi, nếu là thực trúng dẫn hồn thảo, nói là đặt mình
trong hầm băng cũng không đủ.
Cẩm Dạ cắn chặt môi dưới, cảm giác
khô nóng ào đến như phô thiên cái địa, còn tiếp tục như vậy chắc chắn
nàng sẽ không chịu được, lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng là tìm một suối băng thả người nhảy vào, giảm thiểu giảm thiểu nhiệt độ khó
hiểu này. Vì thế cố gắng điều hoà hơi thở, thử dùng nguồn nhiệt tán loạn trong cơ thể để phá tan huyệt đạo.
[phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ý muốn nói khí thế lớn mạnh, thế tới rào rào, trút xuống mọi nơi]
“Ta đang hỏi nàng.” Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn, túm cánh tay nàng, âm
thanh lạnh lùng nói: “Nói cho ta biết, hiện tại nàng có cảm giác ra
sao?”
Cẩm Dạ há mồm hô hấp: “Nóng quá, tay chàng….. thật lạnh.” Nửa câu sau là vô ý thức nỉ non.
Nghiêm Tử Trạm sửng sốt, lòng bàn tay truyền đến độ nóng kinh người, khôn khéo như hắn, dĩ nhiên ý thức được không thích hợp. Lập tức làm ra quyết
định, hắn cúi gập thắt lưng chuẩn bị ôm nàng ra khỏi mặt nước. Ngay sau
đó, tay áo bị túm lấy thật chặt, hắn giương mắt, chống lại một đôi con
ngươi sương mù mê mang, không khỏi giật mình: “Nàng……”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nàng bò lên, vòng lấy thắt lưng hắn không buông.
Nghiêm Tử Trạm kinh hãi, thủ pháp điểm huyệt của Tích Kì xưa nay tinh chuẩn,
mặc dù là cao thủ cũng khó có thể phá tan, nhưng nàng cư nhiên bất tri
bất giác đã lấy được tự do, điều này sao có thể không làm hắn cảm thấy
ngoài ý muốn.
“Nóng quá, chàng giúp ta……” Cẩm Dạ hoàn toàn không
biết trước mắt mình đang làm gì, trong máu là dục vọng sôi trào, kiêu
ngạo ăn mòn tất cả lý trí, chỉ duy nhất việc ôm hắn có khả năng thoáng
giảm bớt cỗ xao động này.
Bất đắc dĩ sau một lúc lâu qua đi, nàng vẫn không thể thỏa mãn, như muối bỏ biển, theo bản năng vươn tay chui
vào vạt áo hắn, đầu ngón tay chạy trên làn da có xúc cảm vô cùng tốt
kia.
Nghiêm Tử Trạm sợ run một lát, nhanh chóng bắt lấy bàn tay
không an phận, lớn tiếng: “Nàng thu liễm một chút cho ta, không muốn
sống nữa có phải hay không!”
Đương nhiên, những lời này không có
tác dụng gì. Bởi vì rất nhanh, nàng đã vươn tay mạnh mẽ nhảy ra khỏi ao, mũi chân điểm một cái, liền đứng ở đối diện hắn.
Tình huống đột nhiên xảy ra nghịch chuyển.
Nghiêm Tử Trạm đưa lưng về phía dược trì, Cẩm Dạ ép sát từng bước, một lui một tiến, không khí quỷ dị.
“……Tốt nhất hiện tại nàng hãy thu tay, có lẽ ta sẽ suy nghĩ việc sau này không tra tấn nàng.” Người nào đó hạ miệng, đáy lòng ẩn ẩn có cảm giác thất
bại, vốn muốn cho nàng nhìn uy phong của hắn một chút, sao lâm thời lại
xảy ra biến cố, thật sự hắn chưa bao giờ có thời điểm hóc búa như vậy,
cư nhiên bắt đầu muốn trốn một cô gái, cô gái này còn là phu nhân hắn
vừa mới cưới vào cửa.
Vớ vẩn, rất vớ vẩn.
Có điều đại
trượng phu co được dãn được, nàng thần chí không rõ, bề ngoài xem ra
hình như trúng…… xuân dược, lúc này không né còn đợi đến khi nào. Vừa
nghĩ như vậy, Nghiêm Tử Trạm lại thấy mặt mũi thoáng vớt vát được chút,
vì thế khóe mắt liếc ra chỗ cửa hông, thoáng di chuyển cước bộ.
Nghiêm Tử Trạm không chớp mắt nhanh chóng nhìn qua nàng: “Nàng tự cầu nhiều
phúc đi, sau nửa canh giờ ta sẽ phái người tới đón nàng.” Hắn thật cẩn
thận ổn định bước chân, sợ không để ý một cái sẽ bị trượt vào trong ao,
đến lúc đó tự thân khó bảo toàn .
Không may, còn chưa quá nửa khắc, thật đúng là hắn bị rơi vào ao kia.
Xác thực mà nói, là bị người ta gục vào trong ao mới đúng……
Dưới chân lảo đảo một cái, hắn chật vật ngồi trong dược trì, lúc trước dưới
tình thế cấp bách còn uống vào vài ngụm nước, cảm giác nóng rát từ yết
hầu một đường lan tràn vào bụng.
Nếu thật sự là xuân dược, nếu thật sự là xuân dược mà nói –
Uống so với ngâm có nghiêm trọng hơn không?
Nghiêm Tử Trạm xanh mặt, cũng bất chấp mọi thứ, xoay người bò lên trên, nhưng
người đàn bà vừa hung vừa ác kia sao có thể buông tha hắn, một chiêu hổ
đói vồ dê, đã áp chế hắn ở vách đá cạnh ao.
Môi đỏ mọng dán lên,
làm càn xâm lược, cùng với việc nói là hôn, thú thực phải nói là cắn.
Nàng quấn chặt lấy hắn, ngồi chồm hỗm ở thắt lưng hắn, hai tay nắm sau
gáy hắn, buộc hắn cúi đầu đáp lại.
Nghiêm Tử Trạm giãy dụa không
có kết quả, dược hiệu của mất hồn thảo khi nãy uống vào cũng bắt đầu
phát tác. Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, giai nhân lại chủ động như
thế, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, mặc dù thường ngày hơi lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là đàn ông, lập tức có phản ứng bình thường.
Cũng
may mà định lực của hắn vô cùng tốt, dưới trạng thái như thế còn có thể
bảo vệ lý trí, dùng sức rớt ra bàn tay châm ngòi thổi gió kia, khẩu khí
hắn ác liệt: “Nếu nàng không dừng tay, tỉnh lại nhất định phải hối hận.”
Cẩm Dạ bất mãn tránh thoát, lại sán vào dán chặt hắn, thậm chí còn trầm
trọng thêm, cúi đầu cắn cắn xương quai xanh của hắn. Nàng rất nóng vội,
vừa lung tung cởi quần áo của mình, vừa ôm hắn cọ cọ.
Cái yếm màu xanh nhạt da trắng như tuyết mịn như ngọc, nhìn một cái không sót gì,
xuân sắc ẩn ẩn bị khóa lại bên trong, kiều diễm vạn phần.
Nghiêm
Tử Trạm thở sâu, hắn không muốn ăn nàng, trước mắt nàng thân phận không
rõ, lại là thê tử do hoàng đế ép lấy, còn có quan hệ với lão hồ li Tống
Chính Thanh, dưới loại tình huống này nếu hai người thực xảy ra điều gì, nhất định từ nay sẽ dây dưa không rõ. Hắn đã quen một mình, thực tại
không muốn nhìn thấy cục diện này.
Nhưng, lại nói……
Tình trạng trước mắt đối với đàn ông, thật đúng là một khổ hình vô cùng mềm mại.