Nước ao cay mắt nồng nặc gần như sẽ chui vào mũi, Cẩm Dạ nín thở, đồng thời
vội vàng giãy khỏi sự trói buộc của Nghiêm Tử Trạm, dưới tình thế cấp
bách chút không khí vốn ít ỏi trong lồng ngực giờ phút này lại tiêu hao
hầu như không còn…… Cảm giác hít thở không thông làm cho nàng đại loạn,
hơn nữa trong nước cực kỳ khó thi triển quyền cước, dưới tác động của
nước quyền cước nàng nện trên người đối phương hoàn toàn mềm mại vô lực.
Có điều, thực hiển nhiên, năng lực nín thở của người nào đó thật sự là tốt ngoài ý muốn, tốt đến mức có thể đem chiêu gậy ông đập lưng ông nhục
nhã này toàn bộ trả lại cho nàng. Thậm chí còn có thể vươn ra một bàn
tay nhanh chóng túm lấy sau gáy nàng, buộc nàng không thể không ngửa đầu thừa nhận tình trạng đáng giận này…… Bên tai tiếng gọi của Sơ Tình càng lúc càng xa, nàng nghĩ đến việc mình vốn muốn dùng kỹ xảo dẫn dắt Tích
Kì rời đi ngược lại áp dụng lên người Sơ Tình, càng thêm thất bại.
Không khí ngày càng loãng, ngay cả ý thức cũng bắt đầu tan rã, Cẩm Dạ đau khổ cố gắng chống đỡ, nàng không nghĩ đến việc người đàn ông này sẽ buông
mình ra, nếu nàng là hắn, đại khái cũng sẽ suy nghĩ như vậy — mặc dù
không thể mang về chậm rãi tra tấn, nhưng nếu có thể nhân lúc này làm kẻ thù ngạt thở, cũng coi như là một biện pháp giải hận rất tốt.
Trước mắt hai người môi cùng môi không hề kẽ hở, da thịt trần trụi dính sát,
tứ chi giao triền, không cần nghĩ cũng biết là hình ảnh ái muội cỡ nào,
nàng chưa bao giờ thân mật cùng đàn ông như vậy, nhưng tại thời điểm
liên quan đến tánh mạng này, nàng chưa từng thẹn thùng nhát gan, dục
vọng muốn sống vượt qua tất cả cố kỵ. Bỗng nhiên nàng mở miệng, đầu lưỡi thăm dò vươn vào, lực đạo không nặng không nhẹ, dịu dàng như giữa tình
nhân vành tai và tóc mai chạm nhau.
Chẳng phải hắn chán ghét nhất người khác thân cận sao? Thực muốn nhìn, có thể chịu được hành vi quá mức vượt quy củ này không.
Quả nhiên, thân hình Nghiêm Tử Trạm cứng đờ, bàn tay vòng trên lưng đối
phương phản xạ định buông ra, ẩn ẩn có dấu hiệu đẩy ra nàng.
Cẩm
Dạ mừng rỡ, mặc dù không biết hôn môi đến tột cùng làm như thế nào,
nhưng vì cầu thoát thân cũng chỉ có thể lung tung nếm thử một phen,
không nghĩ tới hiệu quả đúng là tốt ngoài ý muốn. Nàng có thể nhận thấy
môi hắn không ép sát như lúc trước, duy có hàm răng cắn chặt, giống như
chịu đựng sự phản cảm cùng tức giận mạnh mẽ.
Thành bại chỉ tại giờ phút này.
Một người tiến công, một người lui lại, trận chiến tâm lý này sẽ nhanh chóng có kết quả.
Sau một lúc lâu, Cẩm Dạ cuối cùng không nhịn được, phổi thiếu dưỡng khí đau như muốn nổ tung, nàng bắt đầu theo bản năng giãy dụa nổi điên, móng
tay dài cào một vết sâu trên cánh tay đang vòng quanh mình, thừa dịp đối phương ăn đau hơi hơi há mồm, quyết đoán tới gần, hít sâu một hơi, tạm
hoãn cảm giác hít thở không thông kia, nhưng khi nàng lui ra phía sau
đột nhiên có vật lạ nhỏ bé mượt mà từ trong miệng hắn tuôn ra, thẳng tắp trôi vào bụng nàng.
Cẩm Dạ nhất thời hoảng hốt, mà động tác này
biến thành độ khí đồng thời cũng quấy rầy kế hoạch của Nghiêm Tử Trạm,
hắn biết nhất thời nửa khắc cũng không có cách nào lại chiếm thượng
phong, liền buông tay.
Lập tức, hai người đồng thời trồi lên mặt ao, bọt nước văng khắp nơi.
“Ngươi đút ta ăn cái gì?” Cẩm Dạ hít thở, không ngừng ho khan, muốn nôn ra
viên thuốc không biết tên kia, thử nửa ngày không thấy hiệu quả lại dùng hai tay mạnh mẽ lau đi chất lỏng trên mặt, cũng may mới vừa rồi nhớ kỹ
nhắm mắt, mới không thương tổn đến ánh mắt. Đợi đến lúc mắt tĩnh lại, đã thấy Nghiêm Tử Trạm vẻ mặt xanh mét tựa vào vách ao cách đó không xa,
không ngừng dùng vải chà sát miệng, giữa mày không chút nào che dấu chán ghét cùng hèn mọn:“Thật là bẩn.”
Cẩm Dạ nắm tay, cơn tức bùng cái nổi lên.
Xin hỏi, rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai?
Nàng lớn như vậy cũng chưa từng để đàn ông xa lạ tới gần, chớ nói đến hành
vi lớn mật như thế này, nếu không phải hắn trăm phương nghìn kế muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chính mình cũng không cần hy sinh như thế……
Mà hiện tại, hắn cư nhiên còn dám bày ra gương mặt phỉ nhổ này!
Thù mới hận cũ chồng chất, Cẩm Dạ tức giận đến mức bụng quặn đau, tay chân
cùng sử dụng bò ra khỏi ao, nàng điều hoà hơi thở, bước đi tới phía sau
Nghiêm Tử Trạm, ngồi xổm xuống, cánh tay từ sau đầu vòng qua cổ
hắn:“Giải dược đâu?”
Nghiêm Tử Trạm không hề né tránh, thản nhiên nói:“Cô chờ chết cũng được.”
Đối phó với người như thế tiếp tục uy hiếp cũng vô dụng, Cẩm Dạ đã sâu sắc
biết được điểm này, nếu là chuyện mà hắn không muốn, chém mười nhát đao, sợ là cũng sẽ không lui bước. Trong lòng không hiểu có chút khủng
hoảng, nếu thuốc này là độc dược đoạn trường, chẳng lẽ mình thật phải
tuyệt mệnh như thế?
“Thực tiếc không nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này.” Nghiêm Tử Trạm mặt không chút thay đổi tiếp tục nói:“Cô nên sợ
hãi mới đúng, thuốc này tên là thiếu nguyệt, mỗi nửa đêm sẽ phát tác một lần, đau nhức tận xương, mỗi ngày càng gia tăng mãnh liệt, cuối cùng
phần lớn người chết đều do không chịu được tra tấn này mà tự mình kết
thúc, ta rất ngạc nhiên, cô sẽ chống đỡ được mấy ngày?”
Cẩm Dạ
ngã ngồi, nhiệt độ trong lòng từng chút từng chút lạnh xuống. Sợ sệt nửa khắc sau nhanh chóng lấy ra quần áo mặc vào, suy nghĩ duy nhất hiện nay là tìm được Sơ Tình, thử xem có thể dùng hai người hợp lực bức độc ra
hay không, nếu thực không được cứu trợ…… Sắc mặt nàng hoàn toàn trắng
bệch như tờ giấy, nàng lắc đầu, tự giễu cười, mình vẫn luôn vô tâm vô
phế không ngờ cũng có ngày sợ chết……
Nghiêm Tử Trạm ở phía sau lạnh lạnh nói:“Vì thế món nợ này, chúng ta đã tính xong rồi.”
Cẩm Dạ đi tới cửa sổ, cước bộ dừng lại, bỗng nhiên lại bước quay về, nâng
tay hung hăng tát hắn hai cái bạt tai:“Nếu ta chết, nên là lúc ngươi
chịu tội, ta ắt sẽ hóa thành quỷ ngày đêm tra tấn ngươi, cho ngươi từ
nay về sau khó lòng an nghỉ, nếu ta không chết, như vậy ngươi càng phải
cẩn thận rồi.”
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Cũng phải nhìn xem cô
có khả năng này hay không” Trên khuôn mặt trắng nõn đỏ hai khối, hắn lại không có dấu hiệu đánh trả, có điều mặt mày nồng đậm lệ khí, khóe môi
cười cũng mang theo cảm giác lành lạnh……
Cẩm Dạ không nói, quay đầu oán hận liếc gương mặt xinh đẹp lại tàn nhẫn kia một cái, sau đó bước nhanh nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đêm kéo dài, con đường mòn xa xôi lại yên lặng bị ánh trăng bao phủ, hai
bên cây cối có đốm lửa lóe ra, sao chằng chịt, tạo thành cảnh trí mê
người.
Ngày tốt cảnh đẹp, Cẩm Dạ cũng không có tâm tình thưởng
thức, một tay túm làn váy, dưới chân bước đi dồn dập, mà một tay kia ôm
miệng vết thương trên cổ. Chất lỏng ấm áp đỏ sẫm từ khe hở tràn ra chảy
xuống, cảm xúc dính dấp chậm rãi lan tràn trong lòng bàn tay. Nàng cau
mày, vươn tay áo lung tung lau lau một phen, lại nhanh chóng hồi phục
thần thái đề phòng, đề khí nhảy lên một cây đại thụ cao, hy vọng có thể
tìm thấy bóng dáng nha hoàn.
Con đường nhỏ này không nhìn thấy
cuối, khi đến ngồi trong xe ngựa khá lâu, giờ phút này xem ra gần như
đến tận chân trời. Trên đường không có một bóng người, im lặng không thể tin được, duy có gió đêm thổi qua nhánh cây, tiếng vang sàn sạt kia
càng thêm vài phần quỷ dị.
Cẩm Dạ không khỏi có chút ngoài ý
muốn, nàng vốn tưởng rằng bên ngoài mai phục nhiều người, cứ việc tên
kia nói rằng hạ độc coi như thanh toán xong, cũng không thể khẳng định
người này chắc chắn để mình rời đi, sớm làm tốt chuẩn bị ứng chiến.
Nhưng hôm nay xem ra, Nghiêm Tử Trạm hình như chỉ dẫn theo một thủ vệ là Tích Kì, mà Tích Kì……lại bại dưới tay Sơ Tình? Kết quả này không thể
không làm người ta mở rộng tầm mắt.
Cẩm Dạ đã giao thủ cùng tên
đầu gỗ kia, dùng hai từ ‘cao thủ’ để hình dung hắn là hoàn toàn xứng
đáng, trừ bỏ sư phụ cùng tên A Sở bí hiểm, võ nghệ của Tích Kì làm cho
nàng kinh ngạc nhất, nhưng người cuối cùng xuất hiện ở dược trì rõ ràng
là Sơ Tình, hai người trình độ không cùng cấp bậc cư nhiên người thắng
lại là người có phần thắng ít nhất, việc này thật sự quá mức kỳ quái.
Lại nói, rốt cuộc nha đầu kia đi đâu vậy, từ ngoài cửa sổ đến con đường
này, chẳng qua chỉ cách mấy chục bước mà thôi, xưa nay nàng ta lo lắng
cho mình nhất, quyết không có chuyện rời đi một mình……
Cẩm Dạ
nhảy xuống cây, ẩn ẩn bất an, quần áo ban đầu khô ráo mặc ở trên người,
sớm trở nên ẩm ướt, kề sát làn da cực kỳ khó chịu. Nhất là sau lưng, nổi lên thản nhiên đau đớn, không coi là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng
nóng cháy, nàng không dám vươn tay ra gãi, sợ là điềm báo độc phát.
Gió to đột nhiên nổi lên, cây cối bên cạnh bỗng nhiên hiện lên bóng người, giây lát lướt qua.
Cẩm Dạ đột nhiên quay đầu:“Ai?” Còn chưa thấy rõ đã bị ôm lấy, nàng phản
ứng cực nhanh nâng tay, con dao đang muốn đâm xuống, liền miết đến quần
áo màu xanh nhạt, động tác đình chỉ, nàng thở mạnh một hơi, tinh thần
lơi lỏng xuống.
“Tiểu thư.” Mắt Sơ Tình hồng hồng, cố nén
khóc:“Cuối cùng em cũng tìm được người.” Nói xong, nàng ta hơi hơi lui
lại, đánh giá cô gái chật vật không chịu nổi trước mắt một chút, vừa đau lòng vừa tức:“Sao lại bị thương? Có phải đồng lõa của tên đàn ông cổ
quái kia làm hay không? Em biết là có chuyện mà…… Là em sai, em không
nên đi lấy quần áo thay người, đều là em sai đều là em sai……” Nói năng
lộn xộn, lòng tràn đầy tự trách.
“Em hãy nghe cho kỹ, ta nói ngắn gọn.” Cẩm Dạ nâng tay ôm lấy nàng ta, nhẹ giọng ngắt lời: “Không phải
lỗi của em, người đàn ông so chiêu với em là thị vệ bên người của Nghiêm Tử Trạm, vết thương này của ta là do họ Nghiêm kia ban tặng, không liên quan gì đến em hết.”
Sơ Tình hấp hấp cái mũi, kinh ngạc nói:“Là vị Nghiêm đại nhân lúc trước tiểu thư từng nhắc tới sao?”
Cẩm Dạ nhếch cằm, kéo nha hoàn còn đang hoảng hốt đi về phía trước:“E sợ có mai phục, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Sơ Tình vẫn đang nóng lòng:“Tìm một chỗ thay người băng bó một chút được
không, tiếp tục đổ máu như vậy cũng không phải biện pháp tốt…… Nghiêm Tử Trạm kia quả thực đáng giận, ra tay độc địa như thế, tiểu thư là thiếu
nữ, một người đàn ông như hắn lại keo kiệt mang thù như vậy, thực làm
người ta khinh thường.”
“Thiếu nữ?” Cẩm Dạ bật cười.
Sơ
Tình chột dạ:“Cho dù như thế nào, em chỉ không muốn nhìn thấy tiểu thư
bị thương.” Nàng ta xé một mảnh vạt áo, cẩn thận băng trên cổ Cẩm Dạ,
giận dữ nói:“Gần đây không có y quán, đành phải về phủ sau đó sẽ tìm đại phu.”
Cẩm Dạ chăm chú nhìn cặp mắt trong suốt chân thành tha
thiết lại lo lắng kia chằm chằm, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, làm
sao cũng khó có thể mở miệng.
Sơ Tình phát giác manh mối, dừng lại cước bộ, chắc chắn nói:“Người có việc gạt em.”
“Thật không hổ là nha hoàn bên người của ta.” Cẩm Dạ cười cười:“Ta trúng độc, ừm…… hình như có chút nghiêm trọng.” Không nói cũng không được, nha đầu kia từ bé đã theo bên người, một ánh mắt có thể nối đến tâm ý, lừa gạt
nàng thật sự không dễ dàng.
Sơ Tình há to mồm, chưa nói ra lời, nước mắt đã bắt đầu rào rào rơi xuống.
Cẩm Dạ hoảng thần:“Em khóc cái gì? Ta còn chưa nói đâu.”
Sơ Tình cứ khóc như thế, thật lâu sau mới nức nở nói:“Em hiểu tiểu thư
nhất, vết thương nhỏ người chỉ biết ẩn nhẫn không nói, có thể nói ra
miệng chắc là…… Ô ô……” Nàng ta khóc không hề có hình tượng, đồng thời
còn không quên một tay túm cổ tay nàng, một hồi lâu mới dần dần ngừng
nước mắt, thút thít nói:“Được, nhưng thật tò mò, mạch tượng của tiểu thư vững vàng, không giống như người trúng độc.”
Cẩm Dạ giật mình,
nhỏ giọng nói:“Thật không?” Chẳng lẽ độc này ẩn núp ở chỗ sâu trong?
Nghĩ lại lại thấy không đúng, họ Nghiêm kia sao có thể có tâm tình vui
đùa với nàng, nếu không trúng độc hắn không có khả năng dễ dàng để nàng
rời đi như thế.
“Em cũng không dám xác định.” Sơ Tình bỗng nhiên
lại uể oải nói:“Em không thông y thuật, chỉ biết chút da lông, từng nghe đại phu nói nếu độc nhập da thịt, mạch sẽ mỏng manh, độc nhập tận
xương, mạch sẽ mạnh mẽ, độc nhập tim phổi, ắt mạch rối loạn.”
Cẩm Dạ có chút đăm chiêu, nếu đúng như lời Sơ Tình, giờ phút này không rõ
ràng độc ở đâu, cho dù muốn bức nó ra cũng không được, chỉ sợ độc thiếu
nguyệt này là ngoại lệ, ngày thường ẩn giấu dưới biểu tượng bình tĩnh,
vừa đến nửa đêm sẽ nhân thời cơ mà động.
“Tiểu thư.” Thấy đối phương ngẩn người, Sơ Tình không khỏi kéo tay áo nàng.
Cẩm Dạ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên vành trăng tròn kia, hạ quyết
định:“Về phủ.” Là họa thì tránh không khỏi, chẳng qua nàng tin tưởng có
thể chịu đựng, nếu thực không được, cũng chỉ có thể tính cách khác……
Hai người cùng nhau rời đi, dưới ánh trăng kéo ra hai chiếc bóng thật dài.
Đi được trăm bước, cảm giác nóng giật trên lưng Cẩm Dạ càng lúc càng rõ
ràng, loại cảm giác không khoẻ này làm nàng không tự giác thả chậm cước
bộ, cuối cùng không nhịn được lấy tay sờ sờ, đầu ngón tay chạm vào trong chớp mắt lại ngoài ý muốn là cảm giác lạnh lẽo đến xương, hoàn toàn
không có độ ấm cực nóng như mình tưởng.
Vì cái gì lại như vậy?
Nàng trừng to mắt, âm thầm kinh ngạc.
“Tiểu thư, có phải không thoải mái hay không?” Sơ Tình nghiêng đầu, căng
thẳng hoang mang lo sợ: “Mau chút tìm đại phu mới được…… Nhưng cỗ kiệu
lão gia để lại cho chúng ta cũng không cánh mà bay, không bằng, em cõng
người đi!”
Cẩm Dạ miễn cưỡng mỉm cười:“Không cần, ta chỉ đang suy nghĩ, con đường này hơi xa, không biết phải đi tới khi nào mới có thể
về nhà.”
Sơ Tình cắn môi dưới, khuôn mặt u sầu, sau một lúc lâu
khóe mắt đột nhiên liếc thấy cái gì, vui vẻ nói:“Tiểu thư người nhìn
xem!”
Cẩm Dạ nhìn theo đầu ngón tay nàng, thấy cuối con đường
bỗng dưng xuất hiện một chiếc xe ngựa, ước chừng thấy rõ dáng vẻ cổ xưa, thùng xe thậm chí run rẩy lay động theo tốc độ, không nhanh không chậm
chạy về phía các nàng.
Cẩm Dạ lại lần nữa giật mình, thật là trùng hợp, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Sơ Tình chạy ra phía trước, vung hai tay, hô lớn:“Vị đại ca này…… Vị đại ca này…… Mời huynh dừng lại một chút.”
Con ngựa hí to một tiếng, đứng ở giữa đường.
Xa phu đánh xe một thân quần áo đen, khuôn mặt trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm
túc, đuôi lông mày mang theo một chút lãnh ý, làm người ta không rét mà
run. Hắn kéo dây cương, nhẹ nhàng liếc hai người một cái sau thản nhiên
nói:“Muốn nhờ xe?”
Cẩm Dạ ngăn lại nha hoàn đang muốn trả lời, cười nói:“Chúng ta muốn đi ngoại ô thành bắc, nếu không tiện đường thì thôi.”
Người mặc áo đen lạnh như băng nói:“Ta đúng là muốn đi thành bắc.”
“Vậy làm phiền.” Sơ Tình không ngừng nói lời cảm tạ, một bước nhảy lên xe ngựa, vươn tay cho Cẩm Dạ:“Tiểu thư, mau lên đây.”
Cẩm Dạ bất động, không dấu vết lại nhìn xa phu vài lần, ý vị như vậy, thể trạng như vậy, nhìn thế nào cũng không giống xa phu .
Người mặc áo đen không kiên nhẫn:“Cô nương, là người mù cũng nhìn ra được lúc trước cô gặp nạn, ta xuất phát từ lòng tốt giúp cô một phen, nếu cô
hoài nghi thì có thể rời đi, không cần đứng ở chỗ này lãng phí thời
gian.”
Lúc này Cẩm Dạ mới phúc thân, mặt giãn ra nói:“Đa tạ.”
Xe ngựa một lần nữa bôn chạy, Sơ Tình cẩn thận đóng cửa xe, an ủi nói:“Tiểu thư, nhịn một chút, rất nhanh sẽ về nhà .”
Sơ Tình thay nàng chỉnh lại góc áo, dịu dàng nói:“Tiểu thư nói đi.”
“Em đánh thắng Tích Kì như thế nào? Võ công của em còn chưa đủ để ứng phó
hắn……” Nói xong, nàng lại nói:“Chẳng lẽ là tên đầu gỗ kia cố ý buông
tha?” Thật lòng mà nói, đi theo loại người như Nghiêm Tử Trạm, lòng dạ
Tích Kì quả thật quá mềm……
Sơ Tình vén ống tay áo, trầm ngâm nửa
khắc nói:“Lúc ấy em đi ra ngoài thay tiểu thư lấy quần áo liền phát hiện có người đi theo, đợi khi quay đầu thấy rõ người tới, hắn liền nhanh
chóng tới gần động thủ với em, chưa quá mười lăm chiêu em đã rơi xuống
hạ phong. Có điều không ngờ được…… có lẽ là kẻ thù của người nọ đi, cư
nhiên bỗng dưng xuất hiện, bắn một mũi tên sau đã không thấy bóng
người.” Nàng cố gắng hồi tưởng cảnh tượng lúc đó :“Hình như là một người đàn ông che mặt, mà tên kia hình như tẩm chút mê dược, chẳng bao lâu
Tích Kì liền bất tỉnh nhân sự ……”
Cẩm Dạ nhướn mày, còn có cứu tinh, thực làm người ta ngoài ý muốn.
Sơ Tình tới gần, cởi ra áo ngoài của mình phủ thêm cho đối phương:“Được
rồi được rồi, tiểu thư đừng phí tâm tư nữa, trước mắt giải độc chữa
thương mới là chuyện quan trọng, ngủ một giấc cho tốt.”
Vẻ mặt Cẩm Dạ cổ quái, đẩy tay nàng ra nói:“Em không thấy rất nóng sao?”
Sơ Tình buồn bực nói:“Sao có thể nóng chứ, thời tiết ngoài thành vốn hơi
lạnh, dáng vẻ này của tiểu thư rất giống như từ trong nước lao lên, bị
gió đêm thổi lâu như vậy, còn không phủ thêm quần áo, còn không sợ bị
cảm lạnh .”
Cẩm Dạ soạt một tiếng ngồi dậy, sau đó túm tay nha
hoàn:“Sơ Tình, em giúp ta nhìn xem được không.” Nàng quay lưng lại, cởi
quần áo ra.
“Tiểu thư người……” Sơ Tình sững lại, tới gần nhìn tấm lưng đối phương dần dần lõa lồ, hồ nghi nói:“Làm sao vậy, người muốn
cho em xem cái gì?” Trừ bỏ làn da trơn bóng hơn vài miệng vết thương ở
ngoài, không còn chỗ đặc biệt nào khác.
Cẩm Dạ một tay đem toàn
bộ tóc dài vén lên, quay đầu nói:“Em xác định sao? Vì sao ta vẫn cảm
thấy nơi đó vừa nóng vừa rát, có thể là dấu hiệu độc phát hay không?”
Nàng vươn tay ra sau, không ngờ lại chạm tới miệng vết thương, đau không thở nổi:“Ai, hình như còn đau muốn chết.”
Sơ Tình tức giận
nói:“Tiểu thư, đừng nghi thần nghi quỷ, trên lưng người bị chút thương
ngoài da, sao mà không đau cho được.” Nàng không khỏi phân trần thay đối phương mặc quần áo.
Cẩm Dạ nghĩ nghĩ, lại nhìn ngón tay vừa tiếp xúc với miệng vết thương, đầu ngón tay ngoại trừ vết máu còn có chút
niêm dịch màu nâu, lại nhớ lại nước trong dược trì kia, thế này mới cười cười:“Có lẽ là ta lo lắng quá.” Chắc là mới vừa rồi chiến đấu bị đá vụn dưới đáy ao làm bị thương, rồi sau đó dược thủy dính vào, mới có thể
dẫn phát ra phán đoán vô căn cứ như vậy.
“Còn có một chuyện nữa.” Sơ Tình hoài nghi híp mắt:“Sao họ Nghiêm kia lại mang theo độc dược tùy thân?”
Cẩm Dạ sửng sốt, đối phương hoài nghi không phải không có lý, cũng là đến
dược trì ngâm mình tắm, tất nhiên không mặc quần áo. Vì thế…… viên thuốc kia dấu ở nơi nào? Tắc ở trong miệng cũng không sợ độc chết chính mình
sao?
“Nguy rồi.” Nàng ảo não thở dài, mình lòng như lửa đốt đã bị lừa, quên đi thói hư tật xấu của tên kia, hắn dễ dàng ngầm đồng ý cho
mình rời đi như vậy, nhất định là vì không mang nhiều thủ vệ cho lắm, cứ việc không thể xác định, nhưng theo suy tính trước mắt, thuốc này tám
phần không có độc tính.
Quả thật là thông minh bị thông minh lừa, nàng xưa nay tự xưng mình anh minh, đụng tới người đàn ông giảo hoạt
đáng giận kia, lại chỉ như con ruồi mất đầu bị lừa một lần, hai đấm
không tự giác nắm chặt, nàng hối hận đến mức ruột quặn lại ……
Sơ Tình chậc lưỡi, lại nói:“Còn nữa, Nghiêm đại nhân kia chẳng phải không biết võ sao? Sao có thể bắt tiểu thư ăn độc dược?”
“……” Mặt Cẩm Dạ lập tức đỏ bừng, tức giận xoay người đi;“Sơ Tình em thực nhiều chuyện, đừng hỏi nữa, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”