Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 37: Đắp người tuyết

Giang Thanh Mộng lạithức dậy từ giường của Khương Chi Chu trước khi ra ngoài để quay chụp cảnh tuyết.

Khương Chi Chu đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt, vươn vai, nói:" Đêm qua có tuyết rơi." Nàng lại quay đầu nhìn mỹ nhân lười biếng trên giường, hỏi:" Chị biết đắp người tuyết không?"

Giang Thanh Mộng lắc đầu.

Khương Chi Chu cười nói: "Em dạy cho chị."

Điều vui nhất trong ngày tuyết rơi không phải là tuyết mà là những người miền Nam nô đùa trong tuyết.

Các nhân viên dựng bối cảnh phim trường trong băng tuyết xong, liền chạy đến nơi gần đó để tụ tập với các diễn viên trong lúc tạm nghỉ để chơi ném tuyết và đắp người tuyết.

Nhóm tuyên truyền đã tận dụng cơ hội này để quay thêm một vài video dùng làm công tác tuyên truyền hậu kỳ.

"Thanh Mộng, chị nhìn xem, nặn một cục tuyết như thế này, lăn trên mặt đất, sau đó sẽ dần dần to lên. Cái này là quả cầu tuyết, càng lăn càng to." Khương Chi Chu lăn một quả cầu tuyết nhỏ, đặt nó lên trên một quả cầu tuyết lớn.

Một lớn một nhỏ, giống như một quả hồ lô với đường nét của người tuyết, nhưng lại trông gồ ghề, lồi lõm.

Khương Chi Chu đến ven đường mua một cái xẻng xúc tuyết, yêu cầu nhân viên đưa cho mình chậu rửa mặt.

Đặt xẻng xúc tuyết vào chậu, đổ đầy nước và phủ lên mặt đất, từ từ đánh bóng bề mặt bằng tay và xẻng xúc tuyết.

Video quay đến Giang Thanh Mộng, Giang Thanh Mộng đang đắp người tuyết với Khương Chi Chu, hai người vừa nói vừa quậy phá, còn thường xuyên nhìn nhau cười.

Tiểu Ngô từ đội tuyên truyền đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng khi làm phiền, vì vậy hắn liền chào Tiểu Ngải, người đang mang theo một chiếc túi làm ấm tay lớn bên cạnh:" Chị Tiểu Ngải, em muốn quay chụp hậu trường của diễn viên chính, chị xem xem hiện tại Giang lão sư có tiện không? Có cần tạo dáng hoặc chuẩn bị một chút kịch bản không?"

Các mẩu tin đều được đưa lên Internet, dù nhiều hay ít gì cũng cần có tính nghệ thuật.

Tiểu Ngải không trả lời. Ở cách đó không gia Giang Thanh Mộng vừa đắp xong người tuyết, khi nghe Tiểu Ngô yêu cầu quay, liền vui vẻ cười với hắn rồi nói:" Cậu trực tiếp đến đây rồi quay chụp đi, chỉ cần quay cảnh tôi và em ấy làm người tuyết là được rồi."

Tuyết rơi rồi, tâm tình Giang lão sư trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên khuôn mặt Giang lão sư. Tiểu Ngô cười rất tươi, trả lời "À, vâng!". Hắn quyết định chọn một góc đẹp và đưa vẻ đẹp phồn thực của Giang lão sư lên Internet, mang đến cho mọi người sự ngạc nhiên.

Giang Thanh Mộng lại quên đeo găng tay, Khương Chi Chu đưa găng tay của mình cho cô, còn tay nàng đã đỏ bừng vì lạnh.

Giang Thanh Mộng được bao bọc như một con gấu, vui mừng lăn quay trên mặt đất, chân tay vẫy vẫy thành hình chữ đại (大). Khi máy quay được đẩy qua, cô vẫy tay với màn ảnh, nâng cao tuyết trên tay:" Các bạn khán giả phía Nam ơi, các bạn đã thấy tuyết trên tay mình chưa? Có ngưỡng mộ, ghen tỵ, ghét bỏ không nào?" Nói xong, cô đứng lên, cầm lấy tuyết mềm mại như cát vẫy tung tóe lên người Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu - người đang nghiêm túc đắp người tuyết bị quậy đến mức bất lực, đành nhặt một đống tuyết trên mặt đất, muốn ném lại nhưng lại sợ nó văng vào cổ áo và làm cô lạnh, vì vậy nàng chỉ ném chúng lên một người tuyết thô sơ khác.

Máy quay của Tiểu Ngô quay chụp được cảnh này, , sau đó chuyển sang Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu chỉ vào người tuyết: "Các bạn khán giả, các bạn đã thấy người tuyết do nữ thần của các bạn làm chưa? Một người tuyết tỷ lệ nghịch với giá trị nhan sắc của chị ấy đấy."

Máy quay lại quay sang người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhỏ vừa xấu xí. Giang Thanh Mộng nhanh chóng chặn máy quay lại:" Không được nhìn không được nhìn, lần đầu chưa có kinh nghiệm, chút nữa tôi sẽ đắp lại cái khác."

Khương Chi Chu cười đến mức không đứng dậy nổi.

Giang Thanh Mộng nhặt một đống tuyết trên mặt đất hất lên người nàng. Khương Chi Chu phủi phủi người, chạy tới nhét thẳng bàn tay lạnh như băng vào cổ cô, lạnh đến mức khiến cô hét lên một tiếng, nhưng không hề tránh đi.

Khương Chi Chu không đành lòng để cô chịu lạnh, nghịch một chút rồi rút ra, xoa xoa tay. Giang Thanh Mộng cầm lấy tay nàng, đặt trong tay mình, giúp nàng sưởi ấm. Sau đó, ngước mắt lên, cùng nhìn nhau cười.

Máy quay dừng ở cảnh nhìn nhau và mỉm cười.

"Hai vị lão sư, tôi quay xong rồi, cám ơn sự hợp tác của hai người!"

Không hiểu vì sao trong lòng Tiểu Ngô lại xuất hiện ý nghĩ 'nhìn hai người này thật xứng đôi vừa lứa'.

Có lẽ bởi vì giá trị nhan sắc đều cao, tăng gấp đôi sự hưởng thụ thị giác.

Sau khi Khương Chi Chu làm một người tuyết khác, Giang Thanh Mộng đã cởi chiếc khăn choàng cổ ra và quàng cho người tuyết.

Khương Chi Chu chọc chọc vào má người tuyết: "Đây vốn là khăn quàng cổ của em mà."

Chiếc khăn của Giang Thanh Mộng đã được cô quàng lên một người tuyết xấu xí khác.

Hai người tuyết, một mượt mà, một như ổ gà.

Giang Thanh Mộng đã chụp ảnh hai người tuyết này và đăng lên WeChat của mình. Cô vốn muốn đặt ảnh này ở chế độ 'một mình tôi', nhưng sau khi nhìn Khương Chi Chu - người đang ngồi xổm cạnh người tuyết, cô liền đặt ảnh này thành hiển thị với một số người.

Giao diện trắng như tuyết của cô đã vì nàng mà lưu lại dấu vết đầu tiên.

Sau khi đắp xong hai người tuyết, cũng sắp đến cảnh quay của cả hai.

Đầu tiên là cảnh Đỗ Hành và Khương Chi Chu đối thoại trong tuyết, cảnh tiếp theo là cảnh Hứa Thịnh, Giang Thanh Mộng và Trần Du đối đầu với nhau trong tuyết.

Sau khi Đỗ Hành và Khương Chi Chu quay xong, họ cùng nhau đi bộ về, khi đi ngang qua một cây thông, liền thấy Trần Du đang khổ sở đọc lời thoại bên gốc cây.

Mấy ngày nay, cô ta thường bị Phong Thượng Hiền phê bình trước mặt toàn bộ đoàn phim, thật sự không còn mặt mũi nào, còn nhiều lần bị mắng đến mức hốc mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa không kìm được nước mắt mà khóc òa lên nhưng lại không dám khóc, khóc sẽ càng mất mặt, chỉ có thể nghiến răng, cúi đầu không nói một lời.

Khương Chi Chu đi ngang qua cô ta, nhìn thấy hai mắt cô ta đỏ hoe, nghe cô ta đem 'suy sụp ngã xuống đất' đọc thành 'tự nhiên ngã xuống đất' liền sợ chút nữa cô ta sẽ lại bị đạo diễn mắng, ảnh hướng đến tiến độ quay nên không thể không dừng lại, lên tiếng nhắc nhở:

"Tự, âm thứ hai, Tự nhiên."

Trần Du và Khương Chi Chu có xích mích, nhưng dù sao cô ta cũng là hậu bối, Khương Chi Chu sẽ không so đo quá nhiều với một cô nhóc, như vậy quá hạ thấp giá trị bản thân.

Từ trước đến nay, đối thủ của nàng ít nhiều gì cũng giành được một danh hiệu, một người hậu bối đến cái tên còn không gây ra lực chú ý nào không đáng để nàng quan tâm.

Hơn nữa, cô ta thường trút bỏ sự bất bình và tức giận của mình ngay lập tức, sẽ không bao giờ giữ sự không thoải mái trong lòng.

Trần Du nghe vậy, liếc Khương Chi Chu, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không thèm để ý đến nàng.

Khương Chi Chu cũng không quan tâm lắm, nàng muốn tìm Giang Thanh Mộng, nhưng lại nhìn thấy cô đang cầm kịch bản thảo luận cốt truyện với Hứa Thịnh từ xa.

Không muốn làm phiền công việc của cô, Khương Chi Chu đi đến một góc của trường quay để nghỉ ngơi.

Đỗ Hành cũng đi theo.

Cuộc sống trên phim trường rất tẻ nhạt, trong trường quay dựng tạm này, mấy diễn viên không muốn chơi tuyết tụ tập lại chơi board game rất vui vẻ. Thấy Đỗ Hành bước đến, họ nhanh chóng kéo hắn cùng chơi một ván.

Đỗ Hành là người có mối quan hệ tốt trong đoàn, không giống như Giang Thanh Mộng. Hắn hiền lành, tốt bụng, không có cảm giác xa cách. Hắn thường nở nụ cười chân thành khi nói chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất, cũng như các diễn viên trong nhóm.

Ban đầu, Khương Chi Chu nghĩ hắn là kẻ đạo đức giả, đối nhân xử thế một cách giả tạo, nhưng sau đó mới phát hiện ra cậu nhóc này quả thực là một người đối xử chân thành với mọi người, tính tình trong sáng và là một chàng trai khiêm tốn.

Khi đó nàng không biết hắn là đàn em của mình, vì Giang Thanh Mộng nên nàng không để ý đến hắn. Hiện tại, khi biết hắn và nàng có một tầng nhân duyên như vậy, nàng không thể không đối xử thiên vị với hắn một chút so với những người khác.

Tất nhiên, sự thiên vị đó được giới hạn ở việc nói nhiều thêm hai câu, lúc diễn xuất cũng chỉ bảo hắn nhiều hơn.

Đỗ Hành bị lôi đi chơi trò chơi, thấy Khương Chi Chu đứng bên cạnh liền mời nàng chơi cùng.

Hôm nay Khương Chi Chu có tâm trạng tốt nên đã đồng ý lời mời.

Là trò chơi Truth or Dare.

Những người trẻ tuổi thích sự sôi động, thường hỏi cái gì mà "Lần đầu tiên là bao nhiêu tuổi?", "Hôn môi người đồng giới ở đây", "Đi đến cột điện thoại, cười trước mẩu quảng cáo nhỏ và nói: Tôi đã khỏi bệnh rồi", "Đổ một thau tuyết lên giám đốc sản xuất" ...... Khương Chi Chu có chút không chịu nổi, định chơi vài hiệp rồi rút lui. Trùng hợp thay, nàng lại bị bốc trúng ở hiệp tiếp theo.

Đám đông vỗ bàn cười ha hả, hỏi liệu nàng muốn trung thực hay chấp nhận rủi ro lớn.

Khương Chi Chu đã chọn trung thực.

Nàng sợ bị kêu hôn người khác.

Mọi người đối với nàng cũng không quen lắm, hơn nữa, tính tình nàng lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy xa cách nên cũng không dám hỏi những câu quá đáng. Một nam diễn viên hỏi: "Trong số ít các chàng trai có mặt ở đây, nếu cậu được yêu cầu chọn một người làm đối tượng, cậu sẽ chọn ai? Tại sao?"

May mắn thay, câu hỏi cũng không quá đáng lắm, loại câu hỏi này rất phổ biến.

Ánh mắt Khương Chi Chu quét qua mặt họ, đây đều là những người trẻ tuổi, kém nàng bốn, năm, thậm chí bảy, tám tuổi. Một đám đàn em.

Nàng suy nghĩ.

"Chắc là anh ấy, tính tình hợp gu tôi." Khương Chi Chu chỉ vào Đỗ Hành.

Từ trước đến nay, cô luôn thích những người hiền lành, lễ phép, không phân biệt giới tính.

"Wooooo ~~~" Mọi người đập bàn ầm ĩ.

Đỗ Hành nghiêm túc mỉm cười: "Cảm ơn sự lựa chọn của Tinh Hà."

Khương Chi Chu lấy việc đọc kịch bản làm cái cớ để không chơi với bọn họ nữa, nhanh chóng chuồn đi.

"Đừng mà! Còn chưa đủ vui đâu! Chơi thêm vài câu đi!"

"Xấu hổ rồi có đúng không? Hahaha!"

Có nhiều người thích náo nhiệt, bọn họ đều không muốn để nàng đi.

Khương Chi Chu xua tay, xoay người rời đi, khóe môi còn treo ý cười nhàn nhạt.

Vừa mới xoay người lại, liền nhìn thấy Giang Thanh Mộng ở phía sau cách đây không xa, độ cong nơi khóe môi nhếch lên nhiều hơn, bước nhanh đến:" Quay xong rồi à? Có mệt không? Có lạnh không?"

Giang Thanh Mộng không trả lời nàng, khẽ nói: "Mấy cảnh tiếp theo là cảnh diễn chung của chúng ta, đạo diễn bảo chúng ta qua đây tập thoại."

Khương Chi Chu gật đầu ừ một tiếng, nhân tiện muốn nắm lấy tay cô để sưởi ấm, nhưng lại bị cô tránh đi.

Khương Chi Chu sờ sờ mũi của mình, xấu hổ nắm lại lần nữa.

Sau khi bày tỏ lòng mình, Nhạc Tuy điện hạ đã chơi một đoạn 《 Phượng cầu hoàng 》 cho Dận Nguyệt nghe. Nguyên Chỉ do Giang Thanh Mộng thủ vai cũng đã đàn bài 《 Phượng cầu hoàng 》 trước mặt Dận Nguyệt, nhưng trong lòng lại nghĩ về nam chính Bắc Thần đế quân. Dận Nguyệt hiểu lầm, nghĩ rằng Nguyên Chỉ có ý với nàng.

Khác với việc Đỗ Hành giả vờ đệm đàn rồi nhờ hậu kỳ lồng tiếng vào, Giang Thanh Mộng đàn thật.

Đạo diễn gọi hai người đến để nói về cảnh diễn:" Thanh Mộng, khi cháu chơi đàn trong tuyết, mắt cháu phải mờ mịt một chút, cháu phải nhớ về khoảng thời gian ở chung ít ỏi với người yêu, ý là cháu đang nhớ người trong lòng, vừa ngọt ngào vừa cay đắng.

Còn Tinh Hà, cháu sẽ phải sửng sốt một chút khi nghe tiếng đàn, bởi vì cháu chỉ vừa mới học được ý nghĩa của bài hát 《 Phượng cầu hoàng 》từ Đỗ Hành. Thanh Mộng lại vừa chơi trước mặt cháu, cháu phải lầm tưởng rằng cô ấy đang chơi cho cháu nghe, sau đó động lòng, ánh mắt nhìn về phía Thanh Mộng giống như tan chảy thành nước vậy.

Tôi biết rất khó để khiến một người phụ nữ động tâm với một người phụ nữ khác. Các cháu có thể nói chuyện một lúc để tìm chút cảm giác. Tôi sẽ quay Hứa Thịnh và Trần Du trước, tiếp theo sẽ đến các cháu."

Phong Thượng Hiền luôn không để ý đến những lời đàm tiếu trong đoàn, ông luôn nghĩ hai người chỉ là những người bạn dần trở nên thân thiết hơn.

Động tâm với phụ nữ có khó không?

Với Khương Chi Chu mà nói, trước đây là khó khăn, nhưng bây giờ, chỉ cần nhìn Giang Thanh Mộng hơn năm giây, nhịp tim của nàng sẽ bất giác tăng nhanh.

Tuy nhiên, nàng vẫn làm theo hướng dẫn của đạo diễn và trò chuyện với Giang Thanh Mộng.

Nàng hỏi Giang Thanh Mộng ý nghĩa của ca khúc 《 Phượng cầu hoàng 》, Giang Thanh Mộng đã kể cho nàng nghe câu chuyện xưa cũ về Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân.

Trác Vương Tôn có con gái tên là Văn Quân, sớm góa chồng, lại thích nghe đàn, Tương Như lấy tiếng đàn để trêu ghẹo nàng.

Khương Chi Chu: "Tiếng đàn làm cho Trác Văn Quân si mê, sau đó họ cùng nhau bỏ trốn, Trác Văn Quân phải đi bán rượu mưu sinh, cha nàng không thể chịu đựng được, liền đưa cho họ một số tiền... Cho nên, đây là câu chuyện tình yêu giữa một chàng thư sinh nghèo theo đuổi một cô tiểu thư nhà giàu không?"

Giang Thanh Mộng trào phúng, cong cong khóe môi: "Không, đây chỉ là câu chuyện hư cấu do người đời viết ra."

Bố mẹ cô, Tạ Hoài và Giang Tĩnh San, cũng từng có đoạn giai thoại như thế, nhưng kết quả thì thế nào, chẳng phải ầm ĩ đến mức nhà tan cửa nát sao.

Khương Chi Chu xoa tóc Giang Thanh Mộng: "Thời nhà Minh có một vị hoàng đế nổi tiếng là Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường, cả đời chỉ lấy một người vợ".

Giang Thanh Mộng tránh tay nàng, lạnh lùng nhìn nàng: "Vậy thì sao? Em muốn nói cái gì?"

"Không có gì. Tình cảm là như thế, có giả dối, tự nhiên cũng sẽ có thật lòng, còn có nửa thật nửa giả; giống như thế giới này có tối tăm, có ánh sáng, và có những vùng xám nơi trắng đen hòa quyện vào nhau."

Nàng đang thuyết phục cô đừng quá cực đoan.

Giang Thanh Mộng im lặng một lúc rồi hỏi: "Còn em thì sao? Thật lòng hay giả dối?"

"Em?" Khương Chi Chu cười cười, nhã nhặn nói: "Chẳng lẽ chị không cảm nhận được sao?"

Ngay cả khi nàng có chuyện giấu giếm, nhưng từ đầu đến cuối, sự yêu thích mà nàng dành cho cô chưa bao giờ có nửa phần giả dối.

Giang Thanh Mộng chỉ cười lạnh: "Chị thực sự không thể cảm nhận được."

Cuối cùng nàng mới nhận ra cô có gì đó không ổn. Khương Chi Chu chậm rãi thu cười, không thể hiểu được.

Rõ ràng vừa rồi vẫn ổn, chuyện này ... là sao vậy?

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.