Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 14: Gợn sóng

Giang Thanh Mộng chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp trong nháy mắt.

Bên ngoài cửa sổ, tiết trời dần trở lạnh. Người đi đường quần áo kín mít, bên đường còn có một vài cửa hàng nhỏ, nhiều người đi bộ ghé vào mua một ít oden hấp, khoai lang nướng, hạt dẻ rán để sưởi ấm cơ thể.

Trong phòng có lò sưởi, Khương Chi Chu cởi bỏ áo khoác và khăn quàng cổ, chỉ mặc một chiếc áo len bông màu trắng trên người.

Sau một hồi hàn huyên đơn giản, Giang Thanh Mộng bắt đầu nói vào chuyện chính:"Em nhận được kịch bản 《 Cửu ca 》chưa?"

Khương Chi Chu gật đầu: "Vâng, tôi nhận được rồi, là nữ thứ ba, tình địch của chị."

"Đây là lần đầu tiên được hợp tác đóng phim cùng em nên chị rất mong chờ." Giang Thanh Mộng nói một cách đầy chân thành và êm tai, sóng mắt vẫn mang theo ý cười như mọi khi.

Khương Chi Chu mỉm cười, nói:"Tôi cũng vậy, rất mong được làm việc với chị."

Dù đã trải qua bao nhiêu cảnh quay, nhưng đây là lần đầu tiên được làm việc cùng cô nhóc này, cõi lòng nàng tràn đầy vui vẻ.

"Nhưng chị mong chúng ta hợp tác sâu hơn." Giang Thanh Mộng đan mười ngón tay vào nhau, đặt lên bàn: "Em đã xem kịch bản hoàn chỉnh chưa?"

Khương Chi Chu không trả lời, chỉ hơi nhướng mày tỏ ý nghi hoặc. Đây là cử chỉ nhỏ thường ngày của nàng.

"Thật ra, vai nữ thứ hai thích hợp với em hơn." Thấy nàng không trả lời, Giang Thanh Mộng nói rõ hơn, cũng đẩy kịch bản và nguyên tác đến trước mặt nàng:" Chị có kịch bản hoàn chỉnh và tiểu thuyết gốc ở đây, em có thể xem qua."

Khương Chi Chu không đọc kịch bản, nàng chỉ nhìn người đối diện, bình tĩnh nói:" Thanh Mộng, chị không cần quanh co lòng vòng khi nói chuyện với tôi, chị cứ trực tiếp nói cho tôi biết chị muốn tôi làm gì đi?"

Giang Thanh Mộng nói: "Chị muốn em thử vai nữ thứ hai."

"Chị chưa thảo luận với Trần Lâm phải không?"

Giang Thanh Mộng lắc đầu: "Vẫn chưa, chị ấy sẽ không đồng ý. Chị ấy dự định để Trần Du thủ vai. Em còn nhớ Trần Du là ai không? Gần đây Trần Lâm đang dẫn dắt cô ta, là em gái cùng cha khác mẹ của Trần Lâm."

Khương Chi Chu mỉm cười: "Chị muốn tôi giành vai diễn này với cô ấy à? Vậy thì tôi không thể ăn không ngồi rồi được nữa rồi."

Có lẽ sẽ bị đóng băng hoạt động.

"Không, tôi muốn em thấy người chết thì xông ra." Giang Thanh Mộng cũng cười, cô luôn thích cười, cô cười rất tươi, dễ khiến người ta nhầm lẫn rốt cuộc đây là nụ cười thật hay chỉ là giả tạo:" Ai cũng có thể thấy được vai nữ thứ hai của bộ phim này rất quan trọng. Trần Lâm muốn đề cử Trần Du, người bên Hoa Mỹ lại muốn tiến cử Thương Du Du khiến đạo diễn rơi vào thế khó xử, có lẽ ông ấy sẽ không chọn bất kì ai."

"Không sợ bị nhà sản xuất đuổi việc à?"

Dù sao thì đạo diễn cũng là nhân viên cấp cao của nhà sản xuất, trừ khi ——

"Không dễ làm mất lòng như vậy, vị đạo diễn này có phần nổi tiếng trong ngành, là Phong Thượng Hiền, có lẽ em từng nghe qua rồi."

Đương nhiên đã từng nghe qua. Ông là đạo diễn của một loạt phim cổ trang như 《 Đại Đường vương triều 》và《 Dịch Thủy Hàn 》.Trong đó, 《 Dịch Thủy Hàn 》dẫn đầu các bộ phim truyền hình lịch sử trong nước, nhận 9.5 điểm đánh giá trên Douban.

Một đạo diễn chỉ quay phim truyền hình giờ đã cúi đầu trước lưu lượng.

Lúc trước, Tô Quả - người đại diện của Khương Chi Chu, đã hỏi nàng nếu ai đó yêu cầu nàng đóng một bộ phim IP và trả 90 triệu nhân dân tệ thì nàng có làm không? Khương Chi Chu từ chối, người đại diện hỏi: "Còn chín trăm triệu thì sao?", Khương Chi Chu vỗ tay một cái bốp, hỏi:"Kịch bản đâu?"

Ai lại không thích tiền cơ chứ?

Thấy Khương Chi Chu không có phản ứng gì, Giang Thanh Mộng ngả người, dựa vào lưng ghế, tiếp tục nói:" Sắp tới công ty sẽ có nhiều sự thay đổi về nhân sự. Em cũng sẽ nằm trong số đó, người đại diện của em cũng thay đổi, không còn là Trần Lâm nữa, thay vào đó là một cô gái trẻ mới ra trường, em có biết điều này có nghĩa gì không?"

Điều này có nghĩa là Khương Chi Chu đã trở thành đứa con bị bỏ rơi, lời thề giữ lấy nàng của Trần Lâm hiện tại đã trở thành tấm séc trắng.

Khương Chi Chu không bao giờ đặt hy vọng của mình vào người khác, vì vậy nàng không để tâm đến lời hứa của Trần Lâm.

"Tôi biết, có nghĩa là Trần Lâm muốn dẫn dắt em gái của cô ấy, tình ngay lý gian, tôi có thể hiểu được điểm này."

Giang Thanh Mộng có chút không nhìn thấu, người trước mắt không giống Thẩm Tinh Hà trước kia, nhưng bộ dáng vẫn là Thẩm Tinh Hà.

"Tinh Hà, chị có thể giao cho em vai diễn đó, miễn là em làm đúng theo những gì mà chị nói." Giang Thanh Mộng ném ra con bài thương lượng.

"Ôi? Chị đang muốn chơi trò quy tắc ngầm với tôi sao?" Khương Chi Chu vẫn cảm thấy không hứng thú, thậm chí còn bày ra trò đùa vô cớ này.

Giang Thanh Mộng: "......"

Nhịp điệu đối thoại do bên kia làm chủ, Giang Thanh Mộng học được cách khôn khéo, cô không trực tiếp trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

Các nàng nhìn nhau, nhất thời không nói chuyện.

Nghĩ đến chuyện trước đây, mỗi khi Khương Chi Chu nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của Giang Thanh Mộng, nàng sẽ luôn nghĩ đến bộ dáng ôm gối co quắp trong góc phòng năm mười hai tuổi của cô.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã có một sự thương tiếc không thể giải thích được với cô.

Nàng không muốn tập Thái Cực Quyền với cô nữa. Khương Chi Chu nhẹ nhàng thở dài:"Thanh Mộng, chị muốn mượn sức tôi để tách ra riêng đúng không?"

Giang Thanh Mộng giật mình, hiển nhiên cô không ngờ nàng lại trực tiếp như vậy.

"Em nhận ra từ khi nào?"

Khương Chi Chu ngước mắt lên nhìn vào mắt cô, chậm rãi vạch trần mọi thứ:" Nửa năm trước, fans của chị mắng Tinh Nguyên lên hot search, chị nói với tôi là do phe đối lập mua, nhưng chị và đoàn đội không hề kiềm chế hành vi của người hâm mộ, cũng không rút hot search, cứ để mặc cho dư luận dậy sóng. Vào thời điểm đó, tôi mơ hồ có phỏng đoán này, nhưng tôi không chắc.

Trong sáu tháng tiếp theo, tôi đã theo dõi chị, Trần Lâm, Hà Gia và Tinh Nguyên.

Trần Lâm, cũng là người đại diện của tôi, đã thêm một vài người mới và cũng cắt giảm đi rất nhiều người, tôi biết rõ việc này;

Hà Gia, mối quan hệ của hai người rất tốt. Cô ấy đã lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư vào công ty khác, hầu như tất cả đều là tân binh trong ngành, tôi nghĩ cô ấy đang muốn lót đường cho chị;

Những ngày qua, Tinh Nguyên đã ký hợp đồng với một loạt nghệ sĩ mới, một trong số đó là Hoa Đán, người đứng đầu truyền thông Thượng Ngu. Tinh Nguyên đã đào cô ấy và trả tiền bồi thường hợp đồng, tốn không ít tiền, có lẽ sau này tài nguyên lớn đều dành cho cô ấy. Còn người tên Trần Du mà chị vừa nhắc tới rất có khả năng đe dọa địa vị của chị.

Tất cả những điều trên, kết hợp với hành vi dụ dỗ tôi đắc tội với Trần Lâm ngày hôm nay, có thể đưa ra kết luận rằng chị đang muốn tự lập, đúng không?"

Ở đâu có người, ở đó có đấu tranh. Cũng giống như ngành công nghiệp giải trí vậy, nơi đây không thể thiếu hành vi kéo bè kéo cánh, đấu đá qua lại.

Giám đốc điều hành của công ty giải trí Tinh Nguyên là Chu Tài Mậu, ông là doanh nhân bất động sản. Vì ông theo ngành bất động sản, cho nên đã đầu cơ và thu được rất nhiều tiền. Ông ấy chỉ xem nghệ sĩ là sản phẩm của chuỗi dây chuyền lắp ráp, lúc nào cũng muốn bào tiền hết mức có thể. Nghệ sĩ đều có kế hoạch riêng, khi muốn cao bay xa chạy thì không thể tránh khỏi mâu thuẫn với công ty.

Thế nên mới có cảnh nghệ sĩ nổi đình nổi đám rời bỏ công ty để thành lập phòng làm việc riêng.

Giang Thanh Mộng cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhạt, nói: "Tám, chín không tách khỏi mười."

Trong ngành nghề này, những người có thể trở nên nổi tiếng không phải là kẻ ngu, và kẻ ngu không thể nào trở nên nổi tiếng.

Khương Chi Chu đã nổi tiếng trong mười năm, nàng đã quen với việc nhìn thấy sóng dập biển vùi, không thể không nhìn thấu được những toan tính này.

Nàng cũng có thể đoán được Trần Lâm và các vị lãnh đạo Tinh Nguyên có bao nhiêu bè phái.

Cho nên trong sáu tháng qua, Tinh Nguyên đã ký kết rất nhiều gương mặt tươi mới và đào rất nhiều nhân viên mới nổi trong ngành, mục đích là để phân tán tài nguyên, tránh cho Giang Thanh Mộng lấy đi tài nguyên sau khi cô chấm dứt hợp đồng và dứt áo ra đi.

Cuộc nói chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Giang Thanh Mộng, cô cần một khoảng thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Khương Chi Chu nguyện ý chờ đợi.

Cà phê Lam Sơn vừa được mang đến, nàng nhấp một ngụm rồi nhìn ra cửa sổ kiểu Pháp.

Hình dáng mảnh mai của Giang Thanh Mộng được phản chiếu qua ô cửa sổ.

Khương Chi Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp mờ mịt ngoài cửa sổ, trầm ngâm.

Chỉ trong hai năm, cô gái nhỏ trước mặt đã trở mình từ một trợ lý vô danh tiểu tốt thành tiểu hoa đán lưu lượng cao nhất nước, chắc chắn cô không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu có thể, nàng thực sự hy vọng Giang Thanh Mộng sẽ không bao giờ bước vào ngành này.

Một cô gái xinh đẹp và nhạy cảm như vậy, tuổi thơ cũng đủ tăm tối, khi lớn lên cần có một người yêu, thương và hiểu cô, cùng cô đi qua những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc đời, không bệnh tật, không lo lắng, bình an vô sự cho đến lúc già thay vì thăng thăng trầm trầm trong thùng thuốc nhuộm lớn này, bị người khác tính kế, học cách tính kế người khác rồi dần trở nên sa đọa.

"Vậy em có nguyện ý đứng về phía chị không? Em có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào, chỉ cần nằm trong khả năng của chị." Giữa những người thông minh không cần phải nói nhiều, chưa đầy một phút, Giang Thanh Mộng đã phá vỡ sự im lặng, đem những lời trong lòng hỏi thẳng ra.

"Không muốn." Khương Chi Chu không chút do dự đáp lại.

"Tại sao?"

"Không phải bây giờ, vẫn chưa đến lúc."

Giang Thanh Mộng khó hiểu: "Chị phải đợi đến bao giờ?"

"Sẽ không lâu đâu, cứ tin ở tôi."

"Được, chị sẽ đợi em." Sau một lúc im lặng, Giang Thanh Mộng gật đầu cười: "Khi nào em đổi ý thì cứ đến gặp chị."

Sau khi đạt được thỏa thuận, cả hai không ở lại tiệm cà phê quá lâu.

"Để chị đưa em về." Chắc chắn nàng sẽ không từ chối, cho nên Giang Thanh Mộng không hỏi ý kiến nàng. Cô đeo khẩu trang rồi đội mũ lên, che kín người, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp, đi trước một bước.

Khương Chi Chu thu dọn quần áo, đi theo phía sau.

Khi ra đến cửa, Khương Chi Chu đột nhiên dừng lại, nói với người phía trước: "Này, chị nhìn xem, tuyết đang rơi này."

Giang Thanh Mộng cúi đầu bước đi, trong lòng đang nghĩ đến bước tiếp theo, cho nên không để ý đến phong cảnh. Cô nghe thấy người phía sau nói lớn 'có tuyết rơi' thì không khỏi dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lóe lên một tia vui sướng.

Những bông tuyết như tơ liễu lần lượt rơi từ trên trời xuống đường. Người đi đường tăng tốc độ, người bán rong vội vàng tránh đi.

Giang Thanh Mộng là một người miền nam, cô chỉ nhìn thấy tuyết trên TV khi còn nhỏ. Lúc đấy, cô rất muốn xem tuyết thật, nhưng không ai muốn đưa cô đi. Bố cô quanh năm không về nhà, còn mẹ thì thích nhốt cô trong nhà, không cho ra ngoài.

Cô ở nhà một mình, buồn chán, chỉ biết trò chuyện với gấu bông và nghe những người trên TV nói chuyện.

Khi cô mười tuổi, cô xem phim điện ảnh《 Kinh trập 》, nhìn thấy Khương Chi Chu mười bảy tuổi mặc váy đỏ nhảy múa trong tuyết.

Đó là cảnh sắc đẹp nhất của cả cuộc đời cô.

Khương Chi Chu bước đến, sánh vai với Giang Thanh Mộng.

Cô nhóc này giống hệt như một đứa trẻ, vui mừng khi nhìn thấy tuyết rơi.

Nàng vứt bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong tích tắc, Khương Chi Chu nhìn vào mắt Giang Thanh Mộng, khi thấy cô vui vẻ thì lòng nàng cũng vui lây.

Trong một giây tiếp theo, Giang Thanh Mộng rũ mi mắt, niềm vui trong mắt dần phai nhạt, hằn lên một tầng đau thương.

Khiến người khác không khỏi xót xa.

Khương Chi Chu thu hồi tầm mắt, ánh mắt có chút trống rỗng.

Làm cách nào để dỗ cô nhóc này vui vẻ trở lại đây?

Sau một hồi tìm kiếm, tầm mắt Khương Chi Chu bỗng khóa chặt vào gian hàng trước mặt.

Nàng nhét áo khoác và khăn quàng cổ của mình vào lòng Giang Thanh Mộng, bỏ lại câu nói 'chờ tôi một chút' rồi vội vàng bước ra ngoài, thậm chí còn không kịp mặc áo khoác.

Ánh mắt Giang Thanh Mộng dõi theo Khương Chi Chu. Cô nhìn nàng bước ra khỏi cửa hàng, băng qua vạch kẻ trắng, bước vào nhà hàng bên kia vệ đường. Khi nàng bước ra, trên tay mang theo một túi giấy kraft vuông.

Bên ngoài trời lạnh, quần áo của Khương Chi Chu mỏng manh, gió lạnh xuyên qua lớp áo khiến nàng lạnh đến mức hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

Giang Thanh Mộng vươn tay đưa áo khoác cho nàng.

Nàng mang theo thân thể lạnh lẽo bước đến, nhận lấy áo trên tay Giang Thanh Mộng rồi nhét túi giấy vào tay cô ——

"Này, hạt dẻ rang đường, chị có thích không?"

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.