Jack quen khá thân với ông chủ của Windsor Arms. McNaught đã phục vụ dưới quyền chàng trong Chiến dịch Tây Ban Nha. Chính là Jack đã cho McNaught vay tiền để đặt cộc mua quán trọ. Chàng không phải là một người khách quen, nhưng thi thoảng chàng cũng ghé qua để ôn lại những chuyện cũ với người cựu đồng chí của mình và luôn chắc chắn nhận được sự chào đón nồng nhiệt.
Kết quả là chàng và Ellie đã được đưa đến một căn phòng tư nhân ấm cúng nhất, và được thưởng thức những món mỹ vị tuyệt hảo nhất mà Windsor Arms cung cấp. Lúc đầu Ellie chỉ ăn chút đỉnh cho có, nhưng khi nàng nhấm nháp ly rượu của nàng - chiếc ly mà Jack cứ rót đầy lên - nàng đã thư giãn và khẩu vị của nàng đã trở lại.
Jack nghĩ rằng tình trạng đã trở khá. Ngọn lửa trong lò sưởi đang bùng cháy, những ngọn nến được thấp sáng khắp nơi trong phòng, và ánh mắt hoảng-sợ-như-thỏ-đế của nàng đã biến mất. Đôi má nàng đã có chút màu sắc và dường như nàng đang thực sự được vui lòng khi ở bên chàng. Chàng có cùng cái cảm giác ấy với nàng. Rượu vang đã khiến cả hai thả lỏng và thoải mái hơn.
Một hình ảnh tự ý lóe lên trong tâm trí của chàng: Aurora - hay là Ellie đây? - thân thể mịn màn và mềm nhũn của nàng ở trong vòng tay và môi chàng.
Chàng áp lại hình ảnh ấy, nhìn ly rượu rồi đặt nó sang một bên. Ellie đã không nhìn thấy cử chỉ ấy. Đôi mắt nàng khép hờ khi thưởng thức thìa cuối cùng của món tráng miệng của mình - một ly kem pha thêm hương vị brandy và sherry. Cuốn hút, chàng ngắm cái đầu lưỡi của nàng liếm những vết kem trên môi nàng.
Chàng xua đuổi những hình ảnh gợi tình khỏi tâm trí chàng và thay vào đó chàng chăm chú vào nhiệm vụ Ngài Charles đã giao cho chàng. Dòng tư tưởng của chàng đã bị đứt đoạn khi Ellie đẩy mạnh chiếc ly đã cạn đến ngay dưới mũi chàng, yêu cầu thêm rượu. Chàng đã chiều, nhưng rót rất ít.
Chàng mới được biết rằng Robbie đã không còn học tại trường đại học vì trên thực tế cậu ta đã bị đuổi trong kỳ học này. Nàng có vẻ hạnh phúc vì có người để kể lể, ngoại trừ việc nàng vẫn chưa nói với chàng nơi Robbie đang trốn.
Chàng bỏ qua việc ấy trong lúc này và tập trung vào những gì em trai của nàng đã kể với nàng để giải thích về vết thương cậu ấy phải nhờ bác sĩ chữa trị tại Paris.
“Vậy,” chàng nói, “Robbie đã có nói với cô rằng cậu ấy đã vướng vào một vụ ẩu đả không?”
Nàng gật đầu. “Tôi đã chính mắt nhìn thấy vết thương. May mắn là cậu ấy vẫn còn sống. Cậu ấy không cách nào trở về trường cho dù cậu ấy không bị tạm đuổi. Chỉ là... “ Nàng nuốt một ngụm rượu vang,”Chỉ là tôi nghi ngờ rằng có điều gì sai trái trước khi anh cho tôi xem lá thư của Ngài Charles.” Nàng nhanh chóng nói thêm: “Điều đó không có nghĩa là tôi nghĩ rằng cậu ấy có tội giết người!”
“Vậy thì cô nghĩ nó có nghĩa gì?”
“Bây giờ tôi đã đọc lá thư, tôi nghĩ cậu ta bị sợ hãi. Đó là lý do tại sao cậu ta luôn lẩn trốn.” Nàng chớp mắt khi một ý tưởng đến với nàng. “Đó là lý do tại sao cậu ấy sẽ không đến thị trấn gặp tôi. Cậu ấy không muốn bị người khác tìm thấy.”
Đây chính là kẽ hở chàng đang chờ đợi. “Đó là lý do tại sao tôi bắt buộc phải gặp Robbie ngay lập tức. Cậu ấy phải rửa sạch tội danh của mình. Và cậu ấy sẽ cảm thấy tốt hơn khi biết rằng cậu ấy có bạn bè đầy quyền lực.”
Nàng gật đầu một cách không tin tưởng.
“Vậy thì cậu ta ở đâu, Ellie?”
Những lời này dường như phải bị lôi ra khỏi nàng. “Cậu ấy ở với Bác Freddie tại Chelsea.” Sau đó vội vàng tiếp: “Và đó là tất cả tôi sẽ nói với anh cho đến khi tôi tự nói chuyện với cậu ấy.”
Nàng chạm vào tay chàng trong giây lát. “Đừng nghĩ rằng tôi vô ơn. Nhưng tôi là tất cả Robbie hiện có. Cậu ấy không quen biết anh như tôi. Tôi không muốn cậu ta nghĩ rằng tôi đã phản bội cậu ấy.”
Nàng im lặng một lát và nhìn chằm một cách mù quáng vào rượu trong ly của mình. Trút một tiếng thở dài, nàng tiếp tục nhẹ nhàng: “Cha mẹ của chúng tôi qua đời khi cậu ấy còn rất trẻ, do đó, cậu ấy đã bỏ lỡ tất cả những điều lợi mà tôi đã có được. Cậu ấy hầu như không thể nhớ mẹ của chúng tôi. Nếu cậu ấy có một chút hoang dã thì đó là lỗi của tôi. Bất cứ khi nào cậu ta vướng vào rắc rối, tôi luôn có mặt để bảo lãnh câu ta ra. Tôi đã nên cưng rắn hơn với anh ấy khi cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ. Nhưng cậu ấy tất cả của tôi. Tôi không thể khiến cậu ấy thất vọng.”
Có một tiếng gõ cửa kín đáo và người phục vụ vào để dọn dẹp bàn. “Hãy lấy rượu đi,” Jack nói, “và mang cho chúng tôi cà phê.”
Người phục vụ chiếu sáng với một nụ cười. “Mr. McNaught sẽ hài lòng khi được biết, Miss.”
Cuộc trao đổi nho nhỏ đã gợi nhớ đến một ký ức trong tâm trí của chàng. Jack nhớ Ellie khi còn là một đứa trẻ, đã khiển trách chàng sao lại không biết cảm kích những hạ nhân. Chàng đã biến nó thành một trò chơi mình bằng cách cảm ơn người hầu gái làm-mọi-việc trong nhà cha sở cho từng việc nhỏ mà nàng đã thực hiện cho đến khi người phụ nữ đáng thương kia không dám bước vào phòng nếu chàng đã có mặt.
Trong lúc họ uống cà phê, Jack nói: “Cô có tin tôi không, Ellie?”
Nàng bình thản đáp: “Tôi vẫn luôn tin tưởng anh, Jack.”
Câu trả lời của nàng khiến chàng hài lòng. “Tốt. Vậy thì hãy nói tôi biết làm sao cô lại có một số tiền lớn như thế khi tôi cứu cô khỏi đám bạo động?”
Nàng cười giòn. Sau một ngụm rượu cẩn thận, nàng nói: “Aurora là một tay cờ bạc, Jack. Cô ấy luôn thắng lớn tại trên sòng ở Cung Điện Hoàng Gia.”
Sự hoài nghi rõ rệt của chàng đã khiến nàng cười. “Tôi đảm bảo với anh, đó là sự thật. Tôi lấy làm ngạc nhiên rằng anh đã không nghĩ ra.”
Chàng vặn lại rồi giảng đạo với nàng: “Tôi thấy thật khó có thể tin rằng một cô con gái của một mục sư, con gái của Austen Brans-Hill, sẽ hạ mình thấp tới mức để đánh bài, và càng không thể tin là cô ta đã vào một sòng bài.”
Nụ cười của nàng nhạt dần. “Tôi cần phải có tiền để trả dứt nợ của Robbie, anh hiểu không? Ô, tôi biết bài bạc là không đúng và Papa sẽ bị vướng vào xì-căn-đan, nhưng ruồng bỏ Robbie để mặc cậu ấy đương đầu các chủ nợ thì càng sai hơn, phải không? Cậu ấy sẽ có bị nhốt trong một nhà lao tại Pháp không một chút hy vọng để trở lại Anh. Tôi không thể để điều đó xảy ra.”
Câu trả lời của nàng đã không xoa dịu lại chàng. “Nếu như cô thua thì sao? Cô cũng rơi vào một trường hợp tương tự với Robbie.”
“Ồ, tôi không bao giờ thua.” Ly rượu của nàng lại cạn và nàng nhìn quanh để tìm chai rượu. “Tôi là một đại sư [virtuoso].”
“Đại sư là cái quái gì?”
“Là một người không bao giờ đánh bài thua.” Không tìm ra chai rượu, nàng tự mãn với tách cà phê ấm. “Giống như Cậu Ted. Người anh họ của mẹ tôi. Cậu ấy là con cừu đen trong nhà [black sheep: một người được coi là một sự ô nhục hay thất bại của gia đình], nhưng cậu ấy rất vui tính.” Nàng nhìn chằm vào khoảng trống với một nụ cười mơ màng trên khuôn mặt. Chàng đã bắt đầu tự hỏi rằng nàng đã uống bao nhiêu rượu.
“Ông ta ra sao rồi?”
“Mmm? Ô, cậu ấy đã bị cấm chơi ở tất cả các sòng bài đáng kính vì cậu luôn thắng, do đó, cậu bắt đầu mon men đến những ổ đánh bài khác. Đấy là nơi cậu đã bị gian lận và thua sạch mọi thứ cậu sở hữu. Không có con bạc trung thực nào, cho dù có giỏi đến đâu, lại có thể đánh bại một gã gian lận. Cậu đã không bao giờ đánh bài nữa, ngoại trừ với tôi.”
“Một 'con bạc trung thực’!” Chàng không thấy thích thú. “Tôi rung sợ dùm cô đó, Ellie ạ. Cô quá ngây thơ để biết tốt xấu cho chính bản thân. Nếu như có ai đó đã cố cướp đi tiền thắng của cô? Những chuyện tương tự như thế có xảy ra.”
Nàng vặn lại: “Tôi biết là nó nguy hiểm, nhưng đó là mối nguy cơ tôi sẵn sàng chấp nhận. Bên cạnh đó, tôi không bao giờ đi một mình. Lần này, Milton đã đi với tôi. Cậu ấy là người bạn thân nhất của Robbie.”
“Tôi có thể tìm thấy Milton ở đâu?”
Nàng chớp mắt khi nghe giọng điệu khắc nghiệt của chàng. “Cậu ta đã trở về đại học Oxford. Sao anh lại muốn biết?”
Chàng cảm thấy quai hàm của mình bị thắt chặt. “Tôi muốn hỏi cậu ấy tại sao cậu ta bỏ cô lại một mình tại Cung Điện Hoàng Gia.”
Nàng trung thành đáp: “Cậu ấy chỉ đi được một vài phút khi cuộc bạo loạn nổ ra. Anh không thể đổ lỗi cho Milton vì cuộc bạo loạn này.”
“Cậu ta không nên dẫn cô đến sòng bài ngay từ đầu.”
“Đừng đổ lỗi cho Milton. Cậu ấy đã làm điều đó như là giúp đỡ cho tôi. Dù sao, không phải là tôi đi đánh bài hàng tuần. Tôi chỉ làm điều đó khi có sự cần thiết, khi Robbie gặp khó khăn hoặc tôi không thể tìm được việc làm.”
“Như bây giờ?”
Nàng nhún vai. “Tôi còn có một ít tiền để giúp tôi qua tạm thời, nhưng có thể chuyện đó sẽ xảy ra. Anh không cần phải nhìn tôi như thế. Nếu anh có một giải pháp tốt hơn cho các vấn đề của tôi, tôi muốn được nghe.”
Rõ ràng, nàng đã có ý tiếp diển tình trạnh cũ đối với cậu em trai, mà theo ý chàng, thì cần được dạy dỗ. “Giải pháp cho vấn đề của cô đã đang nhìn chằm chằm vào mặt cô đây. Cô đã nên kết hôn từ lâu, lúc đó em trai cô sẽ có lợi bởi có được bàn tay của phu quân cô bảo ban cậu ấy.” Chàng đã giữ phần ý tưởng còn lại trong lòng, rằng cậu bé sẽ có có cái lợi từ một cú đá gọn ghẽ vào mông.
Nàng trừng mắt nhìn chàng. “Và tôi phải đi đâu để tìm một phu quân? Bọn họ không mọc trong những vườn hoa, anh biết đấy, chín mùi để phụ nữ đến hái. Tôi tự hào nói rằng tôi tự lực cánh sinh. Tôi đã từng là một cô giáo, một người hộ tống, một người đồng hành của phụ nữ, một gia sư dạy kèm tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh, và tôi có thể sẽ nhận một vị trí như một quản gia kiêm vú em. Đây không phải là cách để gặp gỡ những quý ông đủ điều kiện, ý tôi là, loại đàn ông có thể cưới một người con gái không có của hồi môn và còn có gánh nặng của một cậu em trai để nuôi dưỡng.”
Nàng đặt tách và đĩa của nàng xuống cái cạch. Mũi của nàng nhăn lại. “Ngoài những thứ ấy,” nàng nói: “Tôi cảm thấy ý tưởng về hôn nhân bởi những lý do trần tục như thế thật k-k-k-ỳ... “ Nàng không thể khống chế cái lưỡi của mình để nói ra từ ấy, bèn tiếp tục một cách không sơ hở: “... không hấp dẫn.”
Sự hài hước nhúm lên trong đôi mắt nàng và nàng tựa cằm nàng lên những ngón tay đan vào nhau: “Anh, hơn hẳn mọi người, nên hiểu tôi có cảm giác như thế nào. Tôi không thấy anh vội vã bước vào giáo đường và anh lại có nhiều lý do hơn tôi để kết hôn. Anh phải bảo đảm có người thừa kế bằng cách sinh hạ thế hệ sau theo cho gia tộc Raleigh. Rất may, đó là gánh nặng của anh, không phải của tôi.”
Nàng nhìn chàng với một câu hỏi trong mắt.
Chàng đã không chia sẻ cái ý tưởng mới lạ vừa vụt qua tâm trí chàng, rằng nếu họ kết hôn, mọi vấn đề của chàng và của nàng đều sẽ được giải quyết.
Cau mày, chàng nói: “Cô sẽ không chấp nhận bất kỳ thư mời làm việc nào, trừ khi tôi cho phép cô.” [Độc tài nhỉ? - Vy]
Đôi mắt nàng lóe sáng với ánh thù địch. “Và tôi sẽ sống bằng cái gì?”
“Tôi đang nói đến đó. Tôi muốn cô và Robbie đến sống với tôi cho đến khi chuyện này được làm sáng tỏ. Tôi đã hứa với Ngài Charles rằng tôi sẽ bảo vệ cả hai người, và tôi có ý để giữ lời.”
Giọng nói của nàng nghe như một bánh xe kêu cót két. “Anh có phải đã mất trí rồi không? Sống với anh? Ồ, đấy không phải là khiến cho tất cả những con mèo béo [mấy bà ngồi lê đôi mách] có chuyện để nói sao!”
“Tôi không có ý là không có một người hộ tống. Bà nội và em gái của tôi sẽ có mặt. Sự hiện diện của họ sẽ khiến mấy bà ngồi lê đôi mách phải câm miệng thôi.”
“Há! Điều đó cho thấy anh ít hiểu biết ngần nào! Tôi không có đủ khả năng để vướng vào rắc rối nào nữa.”
Lời nói của chàng đến thật chậm rãi và cố ý, để biểu đạt quan điểm của mình. “Có cái gì ở đây khiến tôi cảm thấy không ổn. Tôi không thể chỉ rõ là cái gì. Nhưng bản năng của tôi nói với tôi hoàn cảnh của chúng ta đã khá hơn nhưng vẫn còn vấn đề. Tôi sẽ vui vẻ hơn nếu cả hai chị em cô đều sống dưới mái nhà của tôi.”
Điều đó đã bắt được sự chú ý của nàng. Nàng nhìn chàng chằm chằm một lúc, rồi nói: “Tôi nghĩ khi Robbie gửi bản khẩu cung của mình cho Ngài Charles, đó sẽ kết thúc câu chuyện. Anh có nghĩ rằng cậu ta gặp nguy hiểm không?”
“Tôi không biết, nhưng cho đến khi tôi được biết, tôi muốn cô có mặt tại nơi mà tôi có thể trông chừng cô.”
Nàng áp một bàn tay vào đôi mắt. “Tôi không biết phải làm gì mới là tốt nhất.”
“Ellie!” Giọng chàng vừa đủ sắt bén để gây chú ý với nàng. Khi đôi mắt của nàng nhìn lên giao tiếp với mắt chàng, chàng nói tiếp: “Cô đã nói cô tin tưởng tôi. Cô thật lòng có ý đó không?”
Chân mày của nàng nhướng lên. “Lần cuối anh hỏi tôi câu ấy, anh đã làm trái tim tôi tan vỡ.”
Chàng lúng sâu vào chiếc ghế. “Khi nào vậy ta?”
“Khi anh rời khỏi để trở về đại Oxford. Anh không nhớ sao? Trong phòng khách của Mama? Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ chờ đợi anh, và anh nói với tôi rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp một người bằng tuổi tôi và sẽ mãi mãi sống hạnh phúc. Tin tôi đi, anh đã nói thế. Nhưng mà anh đã nói dối.”
Đôi môi của chàng nhếch lên. “Chúng ta giờ đã bằng tuổi nhau rồi, không nhiều thì ít.”
Nàng giơ tay lên che miệng ngáp.
Chàng đặt tách xuống và đẩy chiếc ghế lùi ra phía sau. “Đi thôi, Ellie. Đã đến lúc phải về nhà. Ngay mai chúng ta sẽ nói chuyện thêm khi cô tỉnh táo lại [trở lại bản thân bình thường của cô].”
Nàng không say, nhưng nàng đã đứng không vững trên đôi chân của mình. Chàng mỉm cười vào đôi mắt say sưa của nàng. “Điều gì đó nói với tôi rằng sáng mai cô sẽ ghét tôi.”
Nàng nói chậm rãi, điều khiển lưỡi của nàng khi nói ra từng từ một. “Tôi hứa sẽ không bao giờ ghét anh, Jack ạ. Tin tôi đi.” Và nàng tự cười khúc khích bởi lời trêu ghẹo của nàng.
Vì tình trạng của nàng không thích hợp để đi bộ, họ đã thuê một cỗ xe để trở về nhà nàng. Nàng muốn đánh một giấc nhưng lại không thể nào thoải mái, vì vậy nàng đã cởi bỏ nón của nàng xuống và ném nó sang một bên, sau đó nàng nằm vắc vẻo trên người chàng, ổn định bản thân mình trên đùi chàng như thể chàng là một tấm nệm.
Lúc đầu, chàng cảm thấy thích thú, sau đó không còn thích thú như vậy khi nàng vặn vẹo người trên đùi chàng. Các viên đá lát trên đường đã không giúp gì. Chàng phải ôm chặt mông nàng để giữ nàng khỏi ngã. Mùi hương trên tóc nàng thanh nhã như những loài hoa dại. Tươi mát. Lôi cuốn. Cám dỗ chàng để nếm hương vị của nàng. Hình ảnh gợi tình tràn ngập trong tâm trí chàng. Chàng chinh phục chúng bằng cách tập trung suy nghĩ của chàng vào kế sách để đối phó với em trai nàng.
Một hạt mồ hôi mỏng đọng trên chân mày của chàng khi cỗ xe dừng lại bên ngoài cửa nhà nàng. Tay của chàng đã không nhẹ nhàng khi chàng lôi nàng xuống xe. Một nụ cười ngốc nghếch xuất hiện trên gương mặt nàng.
“Nón bê-rê của cô đâu?” Chàng vô cùng cáu kỉnh.
Nàng chỉ tay vào cỗ xe. Thở dài, chàng với vào trong xe và tóm lấy nó. Khi chàng trở ra, Ellie đã đứng cạnh cái lan can sắt, đang mò mẩm dò đường đi xuống cầu thang đến cửa nhà. Chàng trả tiền cho phu xe và đuổi theo nàng.
Chàng khó có thể nhìn thấy bàn tay của mình trước mặt chàng khi chàng bắt kịp nàng. “Cô cần phải có một chiếc đèn lồng bên ngoài cửa “, chàng nói. “Dưới này tối như mực.”
“Tôi có một chiếc đèn lồng, nhưng cứ quên thắp sáng. Sao anh lại bực bội thế?”
Chàng đẩy cái nón bê-rê lên đầu của nàng. “Tôi bực bội vì... ô, kệ đi!”
Cô dựa vào anh như để giữ mình khỏi ngã quỵ, không cần nhiều lực nơi cánh tay để anh kéo thẳng cô vào lòng. Cô không dãy dụa, cũng không thốt một lời nào. Sau một lát, hơi thở họ đã mơn man trên khuôn mặt nhau. Phải ngoạm lấy đôi môi hồng. Đó là điều duy nhất anh nghĩ, khám phá và lưu giữ lại một chút hương vị.
Kỳ lạ thay, hương vị của rượu vang từ đôi môi của cô truyền sang anh, lấy đầy miệng, đánh cắp lý trí nhưng lại thôi thúc bản năng trong anh. Anh không còn kiếm chế được bản thân, anh muốn nhiều hơn nữa. Bàn tay anh đặt lên gáy khiến cô khẽ rùng mình, trượt qua những lọn tóc đầy hương đẩy rơi cái nón bê-rê.
Đầu ngón tay cái của anh cảm giác được một nhịp đập chung. Nhịp đập tim của cơ thể anh đã được hồi đáp từ một nhịp đập từ người phụ nữ đối diện.
Cô khẽ rên lên một âm thanh rời rạc, anh cúi đầu xuống. Hơi thở của anh trở nên dồn dập, bật thốt ra, “Cô là một người phụ nữ nguy hiểm, Ellie Brans-Hill.”
Đôi vòng tay cô đã đáp thay lời, kẹp qua cổ anh và gì đầu anh xuống môi ép chặt môi. Để cho hơi thở nồng nàn từ miệng truyền qua nhau. Cánh tay rắn chắn xiết chặt nơi eo lưng cô mất thăng bằng buông lỏng người ra sau. Môi của họ ngoạm lấy nhau, đầu lưỡi tham lam của anh không ngừng ngọ nguậy thám hiểm trong miệng cô, cô ưỡn người để đón nhận cái vật trơn trợt ươn ướt đó trong miệng mình. Phút chốc niềm đam mê nguyên thủy ập về xâm lấn toàn bộ lý trí hai người.
Thân hình mạnh mẽ của anh nghiến chặt cô vào tường. Đôi bàn tay anh háo hức mở khuy áo khoác của cô trong khi cô không phản đối, anh muốn nhiều hơn sau những lớp áo. Điêu luyện và thành thục. Bộ ngực tròn trịa của cô đã phơi bày trước mắt, tay anh đưa đến đâu là cô rùng mình, từng nụ hoa cô săn cứng khi anh lướt đầu ngón tay cái của anh qua.
Âm thanh rên rỉ đừng đợt truyền ra khiến anh táo bạo hơn. Bàn tay của anh vuốt dọc theo đường cong nơi hông, áp sát vào phần bụng dưới của cô rồi di chuyển xuống thấp hơn. Cô oằn người, mềm nhũn trong tay anh, mềm nhũn và tiếp nhận...
Vì nàng đã dùng chàng như một chỗ dựa để giữ mình khỏi ngã, nên không cần nhiều áp lực khi kéo nàng vào vòng tay chàng. Nàng không vùng vẩy, và cũng chẳng thốt một lời. Hơi thở của họ hòa vào nhau, môi họ quyện lại. Đó là điều duy nhất chàng muốn, chỉ nhấm nháp một chút hương vị.
Kỳ lạ thay, một chút hương vị ấylại không đủ. Mùi hương của rượu vang chuyền từ môi nàng sang môi chàng, ấp đầy miệng, cướp đi hơi thở cùng lý trí của chàng. Chàng không thể tự khống chế bản thân, chàng muốn được nhiều hơn nữa. Bàn tay chàng luồng ra phía sau gáy nàng, đẩy nón bê-rê rơi xuống đất. Ngón tay của chàng cảm giác được một nhịp đập. Nhịp đập cơ thể nàng đã tìm được nhịp đáp lại từ cơ thể chàng.
Khi nàng phát ra một tiếng kêu nhỏ rời rạc, chàng ngẩng đầu lên. Hơi thở của chàng trở nên hổn hển. Giữa những hơi thở, chàng thốt: “Cô là một người phụ nữ nguy hiểm, Ellie Brans-Hill.”
Nàng phản ứng bằng cách quàng một tay quanh cổ và kéo đầu chàng xuống môi nàng để âu yếm thêm một lần nữa. Cánh tay chàng kẹp quanh thân nàng. Môi họ gắn chặt vào nhau. Chỉ trong giây lát, cảm giác muốn lao vào niềm đam mê xát thịt nhanh chóng dâng tràn.
Cơ thể chàng áp nàng sát vào tường. Vì nàng không chút phản kháng, chàng nhanh chóng cởi khuya áo khoác của nàng và thỏa mãn sự khát khao, chiếm hữu lấy nàng, núm vú nàng săn lại khi chàng vân vê đầu ngón tay quanh chúng, từ vú này sang vú kia. Những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của nàng khiến chàng phát điên. Đôi tay của chàng vội vã lướt dọc theo đường cong của bờ hông mềm mại, bàn tay chàng xòe ra và áp sát vào bụng dưới của nàng rồi lần mò xuống dưới. Nàng như bị hòa tan, mềm nhũn trong tay chàng, và tiếp thụ...
Và say rượu.
Chàng gầm gừ phản đối. Chàng không muốn nghĩ đến điều ấy trong lúc này. Chàng sắp chiếm hữu lấy nàng. Cơ thể chàng cương cứng và đầy khát vọng, và nàng thì mềm mại và sẵn lòng.
Và ngây thơ và say rượu.
Với một lời chửi rủa man rợ, chàng lôi thân thể tách khỏi nàng. Hơi thở chàng dồn dập. Nàng hổn hển. Nghiến chặt răng, chàng nói: “Tôi nghĩ rằng tốt hơn là cô nên vào nhà trước khi tôi làm ra những chuyện khiến cả hai đều hối hận.
Hơi thở của nàng bình hòa trở lại trong vài giây lát. “Ôi, trời” là điều duy nhất nàng nói, và nàng bắt đầu trượt người xuống tựa sát bờ tường.
Mặc dù chàng sợ phải đặt tay mình lên thân thể nàng, chàng không có sự lựa chọn nào. Chàng kéo nàng đứng lên và dùng hai tay ôm eo nàng để giúp nàng ổn định thân mình. “Cô có nghe tôi nói gì không, Ellie?” Đôi mắt chàng đã làm quen với bóng tối, nhưng chàng chỉ có thể nhìn thấy được đường viền của khuôn mặt nàng. Chàng không thể đọc được biểu hiện hay đoán được nàng cảm thấy ra sao.
Chàng có thể cảm giác được cơ thể của nàng cứng đơ trong tay của chàng. “Đừng lo lắng, Jack! Tôi sẽ không nói với ai! Anh sẽ không bị rơi vào cạm bẫy hôn nhân.”
“Đó không phải điều tôi đang suy nghĩ. Và nếu cô biết điều gì đó trong tâm trí của tôi, cô sẽ có nhanh chóng vào nhà và nhốt tôi bên ngoài.”
Sự im lặng kéo dài, sau đó giọng nàng liếu lo: “Đó là lời khen tặng đẹp nhất mà tôi từng được nhận.”
“Cô đã ngà say, Ellie. Trên thực tế là say bí tỉ. Cô đã uống quá nhiều.”
“Không” Nàng ngáp. “Đó là thuốc nước của Mama. Nó khá mạnh.”
“‘Thuốc nước’ gì?”
“Dược trà của tôi. Tôi đã mời anh một ly.”
“Thuốc-? Có gì trong đó?”
“Những thứ bình thường, và thành phần bí mật của Mama.”
Bây giờ chàng đã bắt đầu hiểu lý do tại sao nàng đã rất tình cảm và sẵn lòng tâm sự, thật rất giống Aurora.
“Chìa khóa của cô đâu?”
Nó nằm trong túi xách tay của nàng, mà đã cùng với nón bê-rê của nàng đã rơi trên sàn lát đá trong giây phút cuồng nhiệt. Chàng mở khóa cửa và hướng dẫn nàng vào trong.
“Tôi đi thắp sáng một ngọn nến,” nàng nói.
“Không, tôi sẽ làm điều đó.”
Tiếng nói của nàng hơi cau cáu. “Tôi vẫn có khả năng để thắp sáng một ngọn nến.”
“Được thôi, nhưng phải cẩn thận.”
Chàng định ở lại chỉ vài phút ngắn ngủi cho đến khi nàng được ổn định đâu vào đấy. Khi chàng cẩn thận đi dọc theo cạnh bạn, chàng nghe tiếng đá lửa chạm vào sắt trong lúc nàng cố mồi lửa để thắp nến. Căn phòng đầy mùi mốc meo, nhưng lại có một mùi hương quen thuộc nhưng lại không thuộc về căn phòng này.
Là mùi rượu brandy.
Ngay trong lúc một ý nghĩ thoáng qua tâm trí chàng, Ellie thét lên và có gì đó nặng nề rơi xuống sàn. Jack liền hướng về phía trước và lao mình vào một chiếc bóng đang di chuyển về cánh cửa. Chàng bị trúng một cú trầm trọng bởi một vật nặng đập chàng ngang bờ vai. Khi chàng ngã quỵ, cái bóng đã biến mất xuyên qua cánh cửa. Chàng có thể nghe thấy bước chân vội vã chạy lên những bậc thang.
“Ellie!” Chàng kêu lên.
“Tôi vẫn ổn... chỉ là... tôi không thể đứng dậy nổi. Tôi nghĩ tôi đã bị bong gân.”
Chàng mò mẩm trong bóng tối để đến với Ellie. “Hộp bật lửa nằm ở đâu?”
“Trên sàn nhà đâu đó. Tôi đã đánh rơi nó khi kẻ đó đâm sầm vào tôi.”
Chàng đã tìm ra hộp bật lửa và thắp lên ngọn nến. Ellie thốt lên một tiếng kêu khẽ. Có ai đó đã lục tung căn phòng. Tất cả các ngăn kéo đều được mở toang. Sách vỡ và tài liệu nằm rải rác đầy sàn. Tấm màn che hóc tường nơi nàng kê giường ngủ đã bị xé nát và quần áo bị vứt thành đống trên giường.
“Có lẽ không phải là tôi tự tưởng tượng mọi việc,” nàng nói. “Có thể ai đó thật sự cố đột nhập vào nhà tôi.”
Chàng nhìn nàng. “Chuyện đó xảy ra vào lúc nào?”
“Không lâu sau khi tôi trở về từ Paris. Tôi đã thường nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thềm vào ban đêm, vì vậy tôi luôn để lại một ngọn nến thắp sáng trên lò sưởi để xua chúng đi.”
Khuôn mặt của Jack nhìn thật nghiêm khắc. Cầm ngọn nến trong tay, chàng bước đến kiểm tra cánh cửa, rồi cửa sổ. “Cửa sổ đã bị cạy,” chàng nói. “Hắn trèo vào nhà từ đấy.”
Chàng tìm thấy công cụ đã dùng đập vào chàng - là một cây khều lửa. Sau khi trả nó trở về chổ cũ bên cạnh lò sưởi, chàng hướng sự chú ý của mình đến Ellie mà lúc này đã ngồi trên ghế. Quỳ xuống trước mặt nàng, chàng kiểm tra khớp xương mắt cá chân nàng. Nàng có thể ngọ nguậy mấy ngón chân, nhưng nhăn nhó khi đã cố đặt sức nặng lên bàn chân của mình.
“Hãy ở ngay tại đấy,” chàng bảo nàng. “Việc này sẽ rất nhanh thôi.”
Chàng bước lên cầu thang tiến ra phố. Mặc dù đã muộn, phố Henrietta cũng không hẳn là một chỗ lạc hậu, vẫn còn một vài người bộ hành, nhưng không một ai chàng nhận ra, và không có ai có vẻ đáng nghi ngờ. Đó là chuyện chàng đã dự kiến.
Chàng thật là may. Một cỗ xe ngựa được kéo sát bên cạnh chàng. “Ông có phải đang cần một chuyến xe về nhà không, ông chủ?”
“Phải đấy. Chờ tôi một phút, tôi sẽ trở lại ngay.”
Chàng trở lại với Ellie. “Chúng ta phải rời khỏi,” chàng nói với nàng. Và để thuyết phục nàng nếu nàng cần được thuyết phục: “Để lại cô ở đây là chuyện quá nguy hiểm. Hắn có thể sẽ trở lại.”
Đôi mắt nàng mở to và nàng ép một bàn tay vào lòng ngực. “Tại sao hắn lại làm điều đó?”
“Hắn đang tìm kiếm một vật gì đó, Ellie, và tôi không nghĩ rằng hắn đã tìm được nó. Tôi nghĩ hắn ở lại để đợi cô.”
Nàng câm lặng lắc đầu.
Chàng đã mất kiên nhẫn. “Tôi sẽ không chấp nhận “không” để làm câu trả lời.”
Hành động của chàng đã thay lời nói, chàng khom người bế xốc nàng lên tay. Một cơn đau thắt tại bả vai mà kẻ xâm nhập đã đập vào chàng, nhưng chàng bỏ mặc.
Khi chàng chuyển người về phía cửa, nàng kêu lên: “Tôi sẽ cần những dùng buổi tối của tôi.”
Chàng không dừng lại. “Để tôi lo liệu.”
“Và... ai sẽ nói với bà chủ nhà của tôi?”
“Tôi sẽ lo chuyện đó luôn.”
“Nhưng... anh đưa tôi đi đâu đây?”
“Đến nhà tôi ở phố Park.”
Câu trả lời ấy đã khiến dòng câu hỏi được đình lại. Mỉm cười một cách không nhân nhượng, chàng lách người qua cánh cửa.
***
Thái hậu phu nhân Raleigh, cùng với cháu gái bà, Tiểu thư Caro, đang đích thân đáp lại những lời khen tụng trong lúc tiễn chân các quý khách ra về. Lịnh bà không có gì nuối tiếc khi tống tiễn họ. Bà thừa biết lòng hiếu kỳ của họ khiến họ cứ nán lại với hy vọng sẽ được gặp mặt Jack trước khi ra về.
Dường như tất cả mọi người đều đã biết về câu chuyện bất hạnh xảy ra tại Paris, và muốn biết tất cả các chi tiết nóng bỏng. Chỉ đến khi bà ra lệnh những chàng bộ binh của bà thôi rót rượu thì đám khách mới hiểu được ý bà.
Đám đông đang đứng trong hành lang cẩm thạch rộng rãi, vui cười và đùa giỡn nhau trong khi họ chờ cỗ xe của mình được đưa đến cửa. Suy xét tất cả mọi việc, lịnh bà cảm thấy hài lòng với bữa tiệc đầu tiên của Caro. Chương trình nhạc đã cấp cho cháu gái bà và bạn bè của cô một cơ hội để thực hành những phép xã giao duyên dáng trong khung cảnh nhỏ và thân mật, trước khi những quy tắc khắc khe của mùa nghỉ giải được áp lên người bọn họ. Đó là điều mà bà đã phải khổ tâm nhấn mạnh với cháu gái bà.
Mùa giải không chỉ đơn giản là lạc thú đi kết bạn với mọi người, mà còn nhiều điều hơn thế nữa. Có những lão bà khó tánh, như bản thân bà, mà cần phải dành sự ủng hộ của họ, vì những lão bà khó tánh này là một khối có tầm ảnh hưởng rộng rãi. Họ chính là những người sẽ gửi những tấm thiệp mời mạ vàng hoặc thì thầm một vài chữ vào tai của người chủ tiệc để đảm bảo rằng tên của ai đó sẽ được thêm vào danh sách mời khách.
Hoặc là ngược lại.
Caro đã không quên lãng nhiệm vụ của mình với bạn bè của bà cô. Ngay cả Tướng Baird cũng đã được sự chú ý đáng có từ cô. Đối với các câu hỏi kín đáo về Jack và cô gái Brans-Hill, Caro đã làm theo lời khuyên của bà và trả lời mọi câu hỏi với ngụ ý là Tiểu thư Brans-Hill là một người bạn của gia đình. Họ quen biết cô đã thật lâu mà Caro có thể nhớ. Và mọi chuyện chỉ là một sự hiểu lầm.
Đây không phải là để bảo vệ danh tiếng của Jack mà hơn là của Ellie. Bà thái hậu đã luôn có điểm mềm lòng đối với Ellie và bây giờ đã hối tiếc rằng chính bà đã không luôn giữ liên lạc với gia đình nàng. Điều đó sẽ được thay đổi và làm đúng lại, vì bà đã quyết tâm để tìm ra Ellie ra và sử dụng ảnh hưởng của bà để không chỉ phục hồi lại nhân cách của Ellie, mà còn tìm ra một ứng viên thích hợp để cô kết hôn.
Bà đang hý hoáy trong tâm trí để nghĩ đến những giáo sĩ trẻ trong nhóm người quen của bà mà có thể phù hợp với Ellie, khi cánh cửa trước đã được mở toang và Jack sãi bước vào với một người phụ nữ trẻ đầu tóc rối bời đang nằm trong tay chàng. Có tiếng kinh hô từ vài vị khách mà đã không lập tức nhận ra chính là Lãnh chúa Raleigh trong vai người đàn ông vô lại đang trừng mắt nhìn họ.
“Cái quái gì thế này!” Chàng kêu lên một tiếng nhỏ thiếu kiên nhẫn, sau đó tiếp tục một cách xấc xược, “Tôi nghĩ giờ này thì mọi người đã ra về hết rồi.”
Người phụ nữ trong vòng tay chàng được lịch sự hơn. “Chào mọi người!” Nàng nói. “Tôi là Tiểu thư Brans-Hill và chuyện không giống như những gì mọi người nghĩ. Tôi đã bị tấn công tại nhà tôi, và nếu Jack đã không có mặt để cứu tôi, tôi thật không biết chuyện đã trở thành thế nào.”
Lời thuyết nho nhỏ này đã gợi lên một vài tiếng cười hô hố từ một quý ông mà liền bị Jack khiến phải câm miệng bằng một ánh mắt.
Ellie? Bà thái hậu nghĩ. Tất nhiên. Nhất định là Ellie.
Như thể họ đã là khán giả của một vở kịch, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Jack khi chàng bế Tiểu thư Brans-Hill đến cầu thang và bắt đầu leo lên.
Tướng Baird đã bước đến gần thái hậu hơn và thì thầm vào tai bà, “Tất cả là một sự hiểu lầm, hả, Nell? Thế bây giờ bà còn gì để nói?”
Môi của thái hậu cong lên với một nụ cười thỏa mãn. “Điều mà tôi nói,” bà nói: “là tất cả các giáo sĩ trẻ đủ điều kiện đều có thể biến mất hết.”