Tôi xấu hổ quá, không biết đáp lời chị ra sao, mà có muốn cũng không nói nên lời được. Bởi vì sau khi nói xong thì chị Du đã ép sát hai hòn núi đôi vào mặt tôi, và đôi mông căng mẩy du di dưới háng tôi không ngừng. Dù cách một lớp quần da, nhưng cái kiểu nửa kín nửa hở này lại càng khiến cho người ta suy nghĩ vẩn vơ hơn. Nếu không phải tôi còn nhận thức rõ ràng thân phận của mình thì đã hóa sói đè chị Du xuống luôn rồi.
- Chàng Khờ, cưng có muốn chị không?
Chị Du đột nhiên giấu kín vẻ bi thương lúc trước, eo mảnh dướn lên vặn vẹo trước mặt tôi. Khóe miệng chị hơi nhếch lên, quần áo trượt khỏi vai rơi xuống, hệt như một yêu tinh hút hồn người.
Tôi đang ở độ tuổi trẻ trai sung sức lại vừa mới được bóc tem, chỉ hận không có thịt ăn hằng ngày. Hai hôm nay tôi ăn chay, bây giờ làm sao mà nhịn được, bèn trả lời chị với giọng nói khàn đặc:
- Đương nhiên là muốn!
Chị Du đánh rớt bàn tay mất nết của tôi:
- Cưng hứa với chị việc này rồi chị cho cưng!
- Em hứa.
- Cưng không hỏi xem là việc gì à?
- Điều kiện gì em cũng đồng ý!
Tôi căn bản chẳng coi lời chị Du là việc gì to tát. Chị Du là một quý bà giàu có, có chuyện gì mà tiền không lấp được đâu? Nếu chị Du mà còn không biết làm thế nào thì tôi cũng hết cách thôi.
Nói đoạn, tôi luồn tay vào khe đùi chị Du, chuẩn bị cho một cuộc thịnh yến tình dục như sao Hỏa đâm phải Địa Cầu.
- Chị muốn cưng ngủ với một người đàn bà.
- Ngủ thì ngủ!
Tôi nghĩ chị Du muốn giới thiệu bạn bè mình đến đây cho tôi làm ăn nên vui mừng lắm. Nếu là người có thể làm bạn với chị Du hào phóng thế này thì ắt cũng không keo kiệt rồi.
- Chị còn muốn cưng nghĩ cách làm cho ả yêu cưng!
Tôi đã chạm tay tới cánh cửa vườn xuân, vừa nghe chị nói thế thì khựng ngay lại:
- Chị Du, chị đùa em à?
- Ai đùa với cưng? Chị nghiêm túc đấy!
- Em bán thân chứ không bán tình cảm!
- Chị chỉ muốn ả yêu cưng, chứ có bắt cưng yêu ả đâu.
Chị Du thấy tôi không đồng ý thì vẻ mặt lộ rõ sự nôn nóng, đôi mày lá liễu xinh đẹp cũng nhíu chặt lại.
- Nhưng em là trai bao!
Tôi nhấn mạnh thân phận của mình:
- Em không thể mang lại hạnh phúc cho người ta được đâu, chị Du đừng đùa em thế!
Dù không làm trai bao thì tôi cũng chỉ là một thằng nghèo mạt rệp, tôi lấy cái gì ra mà khiến một phú bà yêu mình đây?
Tôi vốn tưởng rằng mình nói thế sẽ khiến chị Du quên ý định này đi, ai ngờ chị lại bật cười:
- Ai bảo ả là bạn của chị?
- Không phải bạn chị thì là gì?
Tôi nhận ra càng ngày mình càng không hiểu được chị Du. Lần đầu gặp mặt, chị cho tôi cảm giác cực kì phóng đãng, nhưng sau lưng lại phủ đầy vết sẹo dữ tợn như đang kể đầy tâm sự. Lần thứ hai gặp mặt, chị khóc như một đứa trẻ rồi lại đưa ra cho tôi một điều kiện quái gở thế này.
- Cưng đừng quan tâm, cưng chỉ cần nói có giúp chị hay không thôi.
Chị Du như biến thành người khác. Khóe miệng thì vẫn nhếch lên đấy, nhưng trong mắt lại ánh lên tia nhìn tàn nhẫn rõ rành rành.
Tôi ngại ngùng rút tay về:
- Chị không cho em biết gì cả thì làm sao mà em giúp chị được? Vạn nhất người đàn bà kia có bệnh xã hội gì đó thì chẳng phải em cũng bị lây hay sao?
- Cưng yên tâm, con ả đó khỏe mạnh lắm.
Chị Du nói với vẻ trào phúng:
- Nếu nó có bệnh thì chị đã chẳng cần đến cưng rồi.
- Chị có bắt cưng đốt nhà giết người đâu. Xong việc chị cho cưng mười vạn đồng, cưng còn gì không bằng lòng nữa? Vụ này lợi hơn việc cưng ở đây bán mạng kiếm tiền nhiều.