Chương 39: Bộ mặt thật của chị du
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Đầu giây bên kia im lặng một lát, sau đó chị Du cất tiếng cười nhạo tôi:
- Chàng Khờ của chị à, chị không nghe nhầm chứ? Mình mới chia tay có một tí mà cưng đã hớp hồn được ả điếm Chu Mạn Như
kia rồi à?
- Chưa được.
Tôi trả lời mà không hề chần chừ:
- Nhưng tôi cần gấp số tiền này.
- Bao giờ cưng hoàn thành nhiệm vụ thì tới tìm chị nhé, chị sẽ giao hai mươi vạn cho cưng không thiếu xu nào. Chị chuẩn bị xong
rồi, chỉ chờ tin tốt của cưng trong ba ngày tới thôi.
- Tôi đã biết chị mới là con hồ ly kia rồi!
Đầu dây bên kia lại im lặng một lát nữa. Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi trắng bệch ra. Tôi đang cược. Thực ra tôi cũng
không biết chị Du có phải là người thứ ba hay không, nhưng xem phản ứng của chị ta thì có lẽ là tôi thắng rồi.
Tôi vốn tưởng rằng khi tôi nắm thóp chị Du thì chị ta sẽ phải e dè một chút, nào ngờ câu nói tiếp theo của chị ta lại nằm ngoài dự
đoán của tôi. Nó cũng làm cho tôi hiểu rõ hơn về con người thật của ả đàn bà này!
- Đúng thế thì sao?
Giọng nói của chị Du lạnh xuống, cứ như người ở đầu dây bên kia không còn là chị ta nữa:
- Thì sao nào? Cưng muốn báo cho Chu Mạn Như biết à? Đừng quên ai mới là người đưa tiền cho cưng!
- Trong Ngũ Quang Thập Sắc có bao nhiêu là trai bao đẹp trai hơn cưng, làm tốt hơn cưng, nhưng cưng có biết vì sao lúc đó chị
lại cố tình chọn cưng không?
Câu hỏi này của chị ta cũng là điều mà tôi luôn thắc mắc. Tôi nhớ rõ khi đó đã có người khác vào phòng trước tôi rồi, nhưng sau
đó người kia chạy ra, làm cho tôi giật mình một phen.
- Vì sao?
- Vì chị biết là cưng cần tiền!
Chị Du cười càn rỡ:
- Cưng có bà mẹ mắc bệnh ung thư, người như cưng là dễ khống chế nhất đấy. Chỉ cần cho cưng miếng mồi là cưng sẽ cắn câu
ngay.
- Ha ha ha, nhưng chị không ngờ là cuối cùng cưng vẫn phát hiện ra, cơ mà thế thì đã sao nào? Có giỏi thì cưng báo cho con ả
biết đi! Có điều, nghĩ kĩ xem cưng có gánh nổi cái giá khi nói ra không nhé.
Chị Du cười khúc khích không ngừng. Hóa ra ngay từ đầu tôi đã rơi vào cạm bẫy chị ta giăng ra mà không hề hay biết.
Tôi cười khổ. Thế nhưng chị ta nói đúng. Nếu cho tôi làm lại lần nữa, để tôi biết chân tướng trước, thì tôi cũng vẫn hành động y
như thế thôi, bởi vì tôi đâu còn lựa chọn nào khác chứ?
Tôi gác máy, cảm thấy cả người như bị rút sạch xương. Tôi dựa vào tường, trượt xuống đất, mặc kệ dòng người lại qua trước mặt.
Chẳng cần họ bàn tán thì tôi cũng biết bây giờ mình nhếch nhác cỡ nào.
Tôi tranh thủ giây cuối cùng trước khi đóng cửa để về phòng ngủ, và ngạc nhiên thấy Hoắc Chính không ở đây.
- Giai ngành, bình thường ông với thánh học chơi thân với nhau nhất, ông có biết nó đi đâu rồi không?
Những người khác trong phòng hỏi tôi.
Tôi cởi bộ đồ ướt đẫm ra, tắm rửa qua loa rồi trèo lên giường. Nghe thấy câu hỏi ấy, tôi cũng không biết trả lời sao mới đúng.
Cảm xúc của tôi với Hoắc Chính cực kì phức tạp. Cậu ta từng là người bạn tri kỉ mà tôi không hề giấu diếm chuyện gì. Bây giờ tôi
vừa giận cậu ta vì lừa gạt mình, lại vừa cảm thấy một chút hàm ơn và ấm áp. Nghĩ ngợi một hồi, tôi lắc đầu.
- Lo gì, có khi thánh học nhà mình tơ tưởng cô nào, giờ đang lăn giường phê pha với người ta ấy chứ.
- Thánh học đầu gỗ mà tơ tưởng cô nào á? Hình ảnh đẹp quá, tôi không nỡ tưởng tượng luôn!
…
Nghe đám này thao thao bất tuyệt chém gió từ Hoắc Chính đến gái xinh trường bên rồi đến tương lai, cơn buồn ngủ của tôi bị
đánh bay đi.
- Thằng hai may thật đấy, chẳng giống tôi, vừa tốt nghiệp cái đã phải về nhà xem mắt rồi. Tôi mà không làm theo thì bà già sẽ
xách dao phay chạy từ quê lên đây phanh thây tôi luôn.
Tôi đang nghe ham thì có người bỗng hỏi:
- Này giai ngành, tốt nghiệp xong ông làm gì? Học lên hay là đi làm?