Mà bên kia, trong buổi sáng ánh nắng tươi sáng bình tĩnh này, hội học sinh đã ném một quả bom vào quần thể học sinh đặc tuyển, “bùm” một phát đốt lên ngọn lửa trong quần thể học sinh đặc tuyển trong ngôi trường này.
Từ sáng sớm, hội học sinh đã công bố sự thay đổi lớn về trường học trên diễn đàn trường BBS - sẽ hủy bỏ chế độ học sinh đặc tuyển, một bộ phận học sinh đặc tuyển trong ngôi trường này cần phải chuyển trường. Hội học sinh còn đang bàn bạc về danh sách, nửa tháng sau sẽ công bố, mong toàn thể học sinh đặc tuyển chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Động thái này đã gợi ra sự bàn tán nhiệt liệt trong toàn trường.
“Tốt quá! Ngôi trường này vốn dĩ không nên tồn tại học sinh đặc tuyển gì đó, một đám người sặc mùi nghèo kiết hủ lậu, thấy là phiền lòng rồi.”
“Woa, chủ tịch trường sẽ đồng ý sao?”
“Ha ha ha, chủ tịch chẳng phải là ba của Kim Diệu Kim Ngọc hay sao?”
Đối với học sinh đặc tuyển, tin tức này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
“Cái gì? Nghĩa là sao? Ê, thông báo này có nghĩa là gì vậy hả?”
“Nghĩa là có người sẽ bị đuổi học hả? Dựa vào đâu chứ? Chúng tôi đã làm sai cái gì?”
“Đúng thế! Đang yên đang lành, dựa vào đâu mà đuổi học chúng tôi?”
Học sinh đặc tuyển có một nhóm chat học đường. Minh Thù thấy khung chat liên tục spam, phản ứng của mỗi một học sinh đặc tuyển đều rất dữ dội. Bởi vì cô ta cũng không phải là học sinh đặc tuyển thực sự nên phản ứng rất bình thản, quay đầu lại thì thấy sắc mặt Lê Chiêu trắng bệch.
“Chiêu Chiêu?”
Lê Chiêu không đáp lại, chỉ cầm di động cũng đang trò chuyện trong nhóm chat.
Minh Thù cúi đầu tiếp tục xem nhóm chat, phát hiện rất nhiều người đang tag một học sinh tên là Chu Thọ Sâm, ghi chú trong nhóm là khối lớp 12, đàn anh thuộc khóa trên.
Lê Chiêu cũng tag anh ta.
Chuyện là Chu Thọ Sâm là học sinh rất được săn đón trong quần thể học sinh đặc tuyển của Học viện Kim Kha Đóa Lạp, đại khái như là lãnh tụ. Chỉ cần trong quần thể học sinh đặc tuyển có chuyện gì, ví dụ như học bổng mãi vẫn chưa phát, học sinh nào đó đã làm chuyện gì đặc biệt quá quắt với học sinh đặc tuyển vân vân… đều là Chu Thọ Sâm ra mặt cố gắng tranh cãi với trường học để đòi công bằng, là một nam sinh rất chính nghĩa.
Do đó bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều chờ anh ta ra mặt nói một câu, đưa ra chủ ý.
Chẳng mấy chốc Chu Thọ Sâm đã xuất hiện.
Chu Thọ Sâm: “Tất cả mọi người tập hợp ở sân thể dục C, chúng ta cùng đi tìm hiệu trưởng đòi một lời giải thích.”
Chu Thọ Sâm vừa lên tiếng, toàn bộ học sinh đặc tuyển của khu cấp 3 đều đứng dậy, chạy đến sân thể dục C để tập hợp.
Lê Chiêu và Minh Thù đương nhiên không có khả năng không đi.
Không lâu sau đó, không ít học sinh đã tập trung trong sân thể dục C. Chu Thọ Sâm đứng trên bệ kéo cờ, đó là một thiếu niên thoạt nhìn vừa cao vừa gầy, cắt đầu đinh, diện mạo đứng đắn.
“Mọi người yên tâm. Thông báo này của hội học sinh không có logic, không phù hợp với lẽ thường, chắc chắn là có điểm nào đó sai lầm rồi. Chúng ta cùng đi tìm hiệu trưởng phản ánh, để ông ấy cho chúng ta một lời giải thích!” Chu Thọ Sâm nói.
Một nhóm học sinh đi về phía văn phòng hiệu trưởng. Trên tòa nhà dạy học, đám học sinh con nhà giàu cười nham hiểm nhìn họ.
Khi nhận được thông báo, hiệu trưởng đã bỏ trốn từ lâu rồi.
“Chuyện này là do hội học sinh quyết định. Các em bất mãn gì thì đi tìm hội học sinh đi.” Có một giáo viên thấy họ đứng dưới ánh nắng mặt trời, hơi không đành lòng đi ra nói với họ: “Hiệu trưởng đã ra ngoài trước khi các em đến đây rồi.”
“Chuyện liên quan tới trường học như thế mà chỉ do hội học sinh quyết định thôi ư? Hội đồng quản trị của trường học không thể nào không biết được!”
“Em nói với thầy cũng vô ích. Đi tìm hội học sinh đi.”
Một nhóm người đành phải đi vòng tới tòa nhà của hội học sinh.
Người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật chặn họ dưới tòa nhà, không cho họ tiến vào. Kim Diệu lười biếng tựa lưng vào cây cột hút thuốc.
“Mấy cậu muốn tạo phản hả?” Nữ sinh Phó Mỹ Linh khoanh tay trước ngực chặn trước cửa với khí thế vạn người không thể qua ải, lạnh lùng nói.
Chu Thọ Sâm: “Chúng tôi chỉ cần một lời giải thích thôi, thông báo đo có nghĩa là gì?”
“Chẳng phải cậu là học sinh giỏi nhất khối ư? Đọc hiểu kém thế à? Chẳng phải đã nói rõ rồi sao?”
“Sao các cậu có thể làm như vậy? Các cậu dựa vào đâu mà đòi đuổi học chúng tôi?!”
“Đúng thế, dựa vào đâu!”
“Nói gì mà toàn thể học sinh đặc tuyển chuẩn bị, yêu cầu chúng tôi chuẩn bị cái gì?”
Các học sinh đặc tuyển căm giận bất bình bảy mồm tám lưỡi kháng nghị.
“Tất cả đều câm mồm cho tôi!” Phó Mỹ Linh tức giận rống lên: “Cho mấy người mặt mũi để mấy người ở đây cãi cọ hả! Học viện Kim Kha Đóa Lạp là trường cấp 3 tư thục, không phải là trường trung học phổ thông công lập, bảo mấy người cút thì mấy người phải cút đi, còn dây dưa hỏi tôi dựa vào đâu dựa vào đâu hả? Mấy người xứng nói những câu như thế sao?”
Những lời này vừa tuôn ra, các học sinh đặc tuyển lập tức im lặng, sắc mặt trắng bệch.
“Vãi chưởng! Gì mà làm tổn thương người khác quá vậy!”
“Tôi tức chết mất, cái trường rác rưởi này dựa vào đâu mà đối xử với học sinh kiểu đó chứ?”
“Đáng thương ghê, các học sinh này toàn là những đứa trẻ mới mười mấy tuổi thôi, đáng lẽ trường học phải là tháp ngà voi của các em ấy, vậy mà các em ấy lại phải chứng kiến sự tàn khốc của xã hội tư bản tiền tài tối thượng trong ngôi trường này. Về sau các em sẽ biến thành kiểu người như thế nào đây?”
“Đúng là quăng tôn nghiêm của tụi nó xuống đất rồi mặc sức giày xéo.”
“Yểu Yểu mau tới đánh kẻ xấu đi này!!!”
“Kêu Tống Sư Yểu làm gì? Cô ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân thôi, chẳng lẽ còn có thể quản được chừng đó người hay sao?”
Sắc mặt Chu Thọ Sâm đỏ lựng lên, nhưng vẫn không lùi bước: “Hội đồng quản trị trường học không thể nào bỏ mặc tỷ lệ thi đậu đại học của trường được!”
“Ha, chúng tôi sẽ cải cách học viện, mỗi một học sinh sẽ được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh đầy đủ, sẽ không còn xuất hiện những học sinh học cho có ở đây nữa. Các cậu cho rằng khi chúng tôi đã đưa ra quyết định đó thì hội đồng quản trị trường học sẽ không vui vẻ hay sao?” Khi tỷ lệ thi đậu đại học đã không cần dựa vào đám học sinh đặc tuyển này nữa thì còn lâu họ mới thèm bận tâm tới sự sống chết của đám học sinh đặc tuyển này.
Sắc mặt Chu Thọ Sâm hơi trắng bệch: “Chuyện này không phải chuyện do các cậu có thể định đoạt.”
“Có phải do chúng tôi định đoạt hay không thì cậu cứ chờ xem đi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người đều giật mình.
Phó Mỹ Linh lập tức nhường đường, Kim Ngọc ngồi trên xe lăn được thư ký đẩy ra. Kim Ngọc bị Tống Sư Yểu bạo kích hai lần, bị thương không nhẹ, mang đai nẹp cổ, chân phải còn bó thạch cao. Đương nhiên, bắt nguồn từ tôn nghiêm bất khả xâm phạm của quý tộc, anh ta công bố với bên ngoài là mình bị ngã, nếu bị người khác biết mình bị Tống Sư Yểu đánh thì anh ta thà nhảy lầu chết đi còn hơn.
Song mặc dù dáng vẻ của anh ta như vậy, nhưng không ai ở hiện trường lại cảm thấy buồn cười. Khí thế của người này vẫn rất kinh người, thái độ ngạo mạn khiến người ta cảm thấy mình vô cùng hèn mọn vẫn không hề giảm bớt.
“Chu… Thọ Sâm, đúng không? Cậu chuẩn bị được rồi đấy, nửa tháng sau cậu sẽ rời đi.” Kim Ngọc nói.
Chu Thọ Sâm giật mình.
“Cái gì? Anh có ý gì?” Các học sinh đặc tuyển kinh ngạc.
“Đàn anh…”
Kim Ngọc: “Ai nói đỡ cho cậu ta thì có thể cuốn gói luôn.”
Lời nói tuy không lớn nhưng lạnh lùng ấy lại khiến bầu không khí như cô đọng lại.
Kim Diệu kẹp điếu thuốc, ánh mắt xuyên qua đám học sinh đặc tuyển đông đúc, nhìn về phía chung cư học sinh, thầm nghĩ khi nào Tống Sư Yểu sẽ xuất hiện. Không hiểu tại sao chỉ cần nghĩ tới Tống Sư Yểu, dấu răng trên ngón cái của anh ta lại bắt đầu ngứa ngáy.
Đám học sinh đặc tuyển há miệng, nhưng trong lúc nhất thời không ai có thể phát ra thanh âm. Không một ai nghi ngờ lời nói của Kim Ngọc, bởi vì anh ta chính là bạo quân nói một không ai tại Kim Kha Đóa Lạp này.
Rời khỏi ngôi trường này ư? Trong ngôi trường này, mặc dù học sinh nhà giàu chướng mắt họ, đôi khi chỉ cần nhìn mình không vừa mắt thì sẽ bị xô đẩy mấy phát, bị đánh mấy cái, nhưng nơi này ngay cả học bổng hạng ba cũng là một con số không nhỏ, không cần trả chi phí phát sinh thêm, ăn uống ngủ nghỉ thực tế còn tốt hơn lúc ở nhà, học bổng của họ cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ, nếu trúng tuyển đại học ở nước ngoài thì cũng sẽ được giúp đỡ một phần chi phí xuất ngoại, thi đậu đại học có tiếng trong nước cũng nhận được một khoản tiền thưởng kếch xù…
Nếu là lớp 10 thì còn không sao, nhưng còn lớp 11 thì sao? Lớp 12 thì sao? Chưa đầy ba tháng nữa sẽ thi đại học, nửa chừng chuyển từ trường học quý tộc sang trường công lập bình thường thì có thể hòa nhập với tập thể mới được hay không? Có khi nào sẽ luôn bị dò hỏi ngôi trường này thế nào không? Đãi ngộ của họ thì sao? Có khi nào sẽ bị gặng hỏi lý do chuyển trường không? Thậm chí họ có thể tìm được ngôi trường nào sẵn lòng tiếp nhận họ hay không? Gia đình của họ có thể tìm được mối quan hệ để đưa họ vào một ngôi trường tốt hay không?
Vô số vấn đề toát ra, sắc mặt họ tái nhợt, đứng dưới ánh mặt trời nhưng không hề cảm thấy ấm áp. Chu Thọ Sâm còn đang đứng trước mặt họ, nhưng họ không thể nói tiếng nào.
Có mấy cô gái đã cúi đầu nức nở.
Minh Thù giận sôi máu, nhảy ra: “Đi thì đi! Ngôi trường vớ vẩn này ai thèm ở lại nữa! Mấy người chính là rác rưởi, một đám rác rưởi, sâu mọt của xã hội! Không chỉ là mấy người mà cả cha mẹ mấy người cũng thế! Hút máu dân chúng mà còn khinh thường người ta, dạy dỗ ra lũ rác rưởi như các người!”
“Các bạn, chúng ta đi thôi!”
Không khí rất yên tĩnh.
Không một ai nhúc nhích, không một ai hùa theo.
Sau khi cơn tức trôi qua, Minh Thù bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng.
“Sướng… Sướng xong thì hơi bị xấu hổ”
“Vãi chưởng, hiện thực quá rồi đấy!”
“Sa mạc lời luôn, loại trường học này đừng học làm chi nữa, chuyển trường tốt biết mấy, nếu thành tích học tập tốt thì còn sợ không có trường nào nhận mình chắc?”
“Khác nhé bác, trường công lập chất lượng tốt sẽ có rất nhiều học sinh học giỏi, cạnh tranh học bổng rất gay gắt, hơn nữa chắc chắn học bổng cũng sẽ không cao bằng trường quý tộc này. Quan trọng hơn nữa là thích nghi với hoàn cảnh mới là rất khó, bị đuổi học vì gia cảnh nghèo khó, lý do này quá tổn thương lòng tự trọng, ở đây có rất nhiều học sinh lớp 12, chỉ cần tâm trạng bất ổn một cái thì chắc chắn sẽ phải học lại một năm đấy.”
“Dễ nhập tâm quá trời, tui khóc thiệt luôn á. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó là điều tôi muốn hay sao? Nếu được thì tôi cũng muốn vừa chào đời đã ngậm chìa khóa vàng mà!”
“Lại là cô à. Xem ra Tống Sư Yểu giúp cô một lần là cô đã cho rằng mình có thể vô địch được rồi.” Kim Diệu nhận ra “kẻ trộm” Minh Thù.
Nổi đóa mắng một trận xong không nhận được sự đáp lại, Minh Thù đã cạn kiệt sức lực rồi. Kim Diệu vừa lên tiếng, cô ta càng nhớ tới nỗi sợ hãi khi bị chi phối ở sân tennis, sắc mặt từ màu đỏ bừng của tức giận thoáng chốc đã đổi thành màu trắng.
Kim Ngọc liếc nhìn Minh Thù: “Cô cũng có thể rời đi.”
Lần này càng không có học sinh nào dám lên tiếng.
Kim Ngọc: “Không phải toàn bộ học sinh đặc tuyển đều phải rời đi. Hội học sinh chúng tôi suy xét tới việc không phải học sinh đặc tuyển nào cũng có thể thích nghi với trường chúng tôi, hòa nhập vào tập thể này nên mới chuẩn bị “giảm biên chế”. Nhưng chúng tôi sẽ quyết định giữ lại một bộ phận học sinh đặc tuyển thông qua học sinh khác đề cử. Những học sinh này chắc chắn có thể thích nghi với phương thức sinh tồn trong Học viện Kim Kha Đóa Lạp, có thể dung nhập vào tập thể này.”
“Bây giờ, tôi cho các cậu 30 giây trở về kiểm tra. Học sinh đặc tuyển xếp hạng chót trong kỳ thi tháng lần này cũng cần phải rời khỏi Kim Kha Đóa Lạp.”
Anh ta vừa dứt lời, đám học sinh đặc tuyển hơi rối loạn một chút, chần chờ một lát rồi dần dần xoay người rời đi.
Dần dà chỉ còn rất ít người ở lại đây, Chu Thọ Sâm, Minh Thù, Lê Chiêu, cùng với…
Í? Minh Thù đang lia mắt nhìn một lượt thì lập tức đảo ngược lại, trợn tròn mắt, Giang Bạch Kỳ!
Thiếu niên này quá kỳ quặc, cho dù đứng dưới ánh nắng thì dường như chung quanh anh vẫn bao phủ một lớp từ trường âm u, xám xịt, anh cứ như một hạt bụi vậy, chỉ cần lơ đãng một chút là người ta sẽ bỏ quên anh.
Kim Ngọc lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua mấy người này. Thư ký đẩy xe lăn của anh ta xoay người rời đi, Kim Diệu không thấy được người mình đang chờ nên nhàm chán ngáp một cái, cũng xoay người rời đi.
“Làm thế nào mới có thể cho tôi ở lại?” Giọng Chu Thọ Sâm đuổi theo anh ta, khàn khàn khiến người nghe xót xa.
Kim Ngọc không để ý tới.
“Tôi quỳ xuống van xin cậu được không?”
Minh Thù vừa khϊếp sợ vừa không tài nào hiểu nổi, bước lên trước một bước thì bị Lê Chiêu kéo lại. Lê Chiêu lắc đầu, vẻ mặt phức tạp.
Gia đình Chu Thọ Sâm rất khó khăn. Cha bị bại liệt nằm trên giường, mẹ cũng mắc bệnh tiểu đường, còn có một đứa em trai đang học tiểu học, chi tiêu trong nhà đều phải dựa vào học bổng của Chu Thọ Sâm. Nếu rời khỏi Học viện Kim Kha Đóa Lạp thì vận mệnh duy nhất của anh là bỏ học đi làm công.
Nghĩ tới đây, vành mắt Lê Chiêu lại đỏ hoe. Anh ấy xuất sắc đến thế, tốt bụng đến thế, mỗi lần thi cử đều giành được hạng nhất cả khối, chắc chắn sẽ thi đậu đại học tốt nhất thủ đô, về sau cũng sẽ trở thành một người rất vĩ đại. Trước ngày thi đại học bị đuổi ra khỏi trường chẳng khác nào chặt đứt vô vàn con đường dẫn tới tương lai tươi sáng của anh, cho anh ấy một con đường tương lai khó khăn muôn trùng.
Mà họ có tư cách gì ngăn cản anh ấy khi anh ấy đang cố gắng vì bản thân mình? Không ai trong số họ có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của anh ấy, cung cấp sự giúp đỡ cho anh ấy.
Nhưng Kim Ngọc vẫn không dừng lại, cứ như thể trong mắt anh ta vốn không có người như Chu Thọ Sâm. Phó Mỹ Linh cười “phụt” một tiếng, như thể đang cười nhạo anh sớm biết như vậy ban đầu còn hùng hổ làm gì: “Cậu có thể thử xem. Nhưng mà, cậu cảm thấy cái quỳ của cậu đáng giá đến mức đó hay sao?”
Sắc mặt Chu Thọ Sâm vô cùng khó coi.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài tòa nhà hội học sinh chỉ còn lại mấy người họ. Ánh nắng nóng cháy đến mấy cũng không thể sưởi ấm trái tim đã chìm vào vực thẳm.
Minh Thù vỗ trán, vội nói: “Đừng lo! Chúng ta vẫn còn Tống Sư Yểu mà! Chắc chắn chị ấy sẽ có cách giải quyết, sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu!”
Con ngươi tối sầm của Chu Thọ Sâm hơi sáng lên, như thể cuối cùng cũng bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Giang Bạch Kỳ nhìn chằm chằm Chu Thọ Sâm mấy lần, sau đó xoay người chậm chạp rời đi.
…
Mấy ngày liên tiếp, Tống Sư Yểu không trở về trường học.
Cô đi tham dự chương trình.
Nhiều năm trôi qua, cô vẫn là lôi chủ cuối cùng của “Tôi là người chiến thắng”, là cái đinh cắm rễ lâu năm trên “Ngai vàng người chiến thắng” của chương trình này. Nhất là sau khi Tống Sư Yểu trở thành thành viên của đội Olympic, vô số thiên tài từ trong và ngoài nước ùa tới với mục đích đánh bại cô. Bằng cấp của khách quý báo danh tham dự càng ngày càng cao. Vốn dĩ chương trình này có đủ mọi khách quý đến từ các ngành các nghề kiến thức uyên bác, bây giờ lại trở thành đấu trường của các thiên tài.
Nhưng sau khi Tống Sư Yểu trở thành thành viên của đội Olympic thì cũng vô cùng bận rộn, khiến cô không còn rảnh rỗi tham dự chương trình nữa, chỉ thi đấu với đối thủ thông qua video vào thời điểm khiêu chiến cuối cùng. Không ngờ lần này cô lại đích thân tới hiện trường, quả thực khiến Bành Gia mừng rơn.
Bành Gia là đạo diễn của “Tôi là người chiến thắng” mười năm trước, bây giờ đã được thăng chức thành phó giám đốc đài truyền hình, có thể nói là trưởng bối nhìn Tống Sư Yểu từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn rất quan tâm chăm sóc cô.
Ngoài “Tôi là người chiến thắng”, ngay sau đó cô còn làm người thẩm phán tham dự một kỳ “Đại não siêu cấp”.
Khi Tống Sư Yểu đang vội vàng tham dự gameshow thì tình hình của quần thể học sinh đặc tuyển trong Học viện Kim Kha Đóa Lạp đã trở nên càng ngày càng ác liệt. Khán giả sốt ruột vô cùng, trong phòng live stream toàn là những bình luận giục Tống Sư Yểu đừng tham dự chương trình nữa mà mau trở về trường học đi, nhưng Tống Sư Yểu lại không nhìn thấy.
“A a a a a tức chết tôi mất thôi, thời điểm mấu chốt mà cô lại offline là thế nào!”
“Mau về trường học đi, đám học sinh kia thật sự sắp bị vần cho hỏng người rồi.”
“Đúng là không có trách nhiệm gì cả. Kim Ngọc làm trò như vậy suy cho cùng còn không phải là vì Tống Sư Yểu lo chuyện bao đồng chọc giận hai anh em song sinh kia hay sao? Bây giờ thật sự phủi mông bỏ chạy hả?”
“Ủa lầu trên bị khùng đấy à? Kim Ngọc với Kim Diệu vốn dĩ là loại người như vậy rồi mà, dù không có Tống Sư Yểu thì sớm muộn gì tụi nó cũng sẽ đuổi học sinh đặc tuyển ra khỏi trường thôi.”
“Lúc Tống Sư Yểu giúp đỡ người ta hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ bắt cô ấy phải thấy chết không cứu hay sao? Nếu nghĩ vậy thì chúc mày sau này gặp chuyện người khác cũng sẽ suy đi tính lại, sau đó khoanh tay đứng nhìn mày nhé!”
“Cạn lời luôn, đừng tham dự mấy chương trình vớ vẩn đó nữa được không, mau về trường đi!”
“…”
Lúc này, trong Học viện Kim Kha Đóa Lạp, trải qua mấy ngày lan tỏa, dưới sự đe dọa bị đuổi ra khỏi trường, dưới thiên tính của con người, rất nhiều học sinh đã đưa ra sự lựa chọn.
Bởi vì hội học sinh đã nói là sẽ căn cứ vào số lượng học sinh đề cử để quyết định sẽ cho học sinh đặc tuyển nào ở lại, “học sinh” theo lời nói của họ đương nhiên không phải là học sinh đặc tuyển.
Thế nên rất nhiều học sinh đặc tuyển bắt đầu lấy lòng đám học sinh này. Biết mục đích của họ, đám học sinh kia cũng không ngại nhìn họ ân cần niềm nở như một thằng hề trước mặt mình.
“Ê, trông mày giống chó thật đấy. Bắt chước tiếng chó sủa tao nghe xem nào.” Có người cười hì hì nói.
Nét mặt của học sinh đặc tuyển cứng đờ lại, nhưng nghĩ tới gia đình mình, cậu ấy lập tức khúm núm nịnh bợ.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Trong từng tiếng cười nhạo là những trái tim trẻ tuổi đang chìm vào bóng tối.
“Tụi mày đứng ngây ra đấy làm gì? Chẳng lẽ tụi mày chung nhóm với Chu Thọ Sâm à?” Người đá ngã Chu Thọ Sâm hung tợn trừng mắt nhìn mấy học sinh đặc tuyển.
Đa số học sinh đặc tuyển đều từng nhận được sự giúp đỡ của Chu Thọ Sâm. Song giờ khắc này, không một ai dám lên tiếng.
Có người gian nan lắc đầu phủ nhận, những người khác cũng lắc đầu phủ nhận theo.
Vượt qua chướng ngại này, chuyện tiếp theo trở nên đơn giản hơn nhiều. Đầu tiên là phủ nhận, sau đó có thể ra tay đánh đập, thậm chí cuối cùng bắt đầu chủ động nhục mạ, cứ như thể làm vậy thì có thể phủi sạch quan hệ với đối phương, có thể trở thành đồng bọn với kẻ bạo lực, từ đó tránh khỏi nguy cơ bị kẻ bạo lực đối phó.
Những người từng bị hội học sinh gọi tên đều không thể tránh thoát. Đáng buồn nhất là kẻ ra tay cũng là học sinh đặc tuyển, Minh Thù và Lê Chiêu đều bị bắt nạt rất thê thảm, ngay cả Giang Bạch Kỳ vô cùng mờ nhạt cũng không thể tránh thoát.
Khi thấy Giang Bạch Kỳ trong phòng y tế của trường, Minh Thù sợ ngây người.
“Cậu mà cũng bị đánh hả?”
Trên gương mặt tái nhợt của Giang Bạch Kỳ có vết bầm, cúi đầu trông có vẻ hơi suиɠ sướиɠ, nghe vậy xong lập tức ngẩng đầu lên mặt lạnh như tiền nhìn cô ta, như thể đang hỏi anh bị đánh thì có gì lạ?
“Tớ tớ tớ tớ biết Minh Thù đang nghĩ gì!”
“Minh Thù: Mẹ nó, tui còn tưởng cậu là trùm cuối, ai ngờ cậu cũng chỉ là gà què y chang tui?”
“Nói thật tôi cũng kinh ngạc lắm. Thực ra tôi vẫn cảm thấy có lẽ Giang Bạch Kỳ là trùm ẩn.”
“Đúng đấy! Khí chất âm u này, ánh mắt quỷ dị khi nhìn người khác, còn gợi ra sự chú ý của Tống Sư Yểu nữa, tôi còn cho rằng cậu ta bị bắt nạt thì sẽ rút dao ra cứa cổ người khác cơ chứ, ai ngờ cậu ta lại ngồi xổm xuống ôm đầu chịu đòn!”
“Chỉ có tôi chú ý thấy vừa rồi trông cậu ta có vẻ rất suиɠ sướиɠ hả? Suиɠ sướиɠ cái gì? Có phải đang suy nghĩ tới phương thức trả thù biếи ŧɦái nào đó không?”
“Rốt cuộc khi nào Tống Sư Yểu mới trở về đây, tôi tức điên người rồi! Đau lòng cho Chu Thọ Sâm quá!”
“Lòng người thật sự quá đáng sợ. Nhưng ngẫm lại thì họ làm vậy cũng có thể thông cảm được…”
Học viện Kim Kha Đóa Lạp đã hoàn toàn rối loạn.
Ngày nào Thang Khải cũng làm chuyện “không quan trọng” là xử lý vết thương cho các học sinh, ban đầu còn rất khó chịu, về sau thì đã bắt đầu cảm thấy phẫn nộ rồi.
Ngày nào các học sinh đặc tuyển cũng đều phản bội, công kích lẫn nhau, hoặc là sợ bị liên lụy nên chỉ có thể lựa chọn khoanh tay đứng ngoài cuộc.
Thang Khải: “Tống Sư Yểu đâu rồi?”
Minh Thù: “Tôi không biết nữa, hình như đi ra ngoài rồi, mãi không thấy về.”
“Cô không thể gọi điện cho cô ta hả?!” Thang Khải hỏi.
Minh Thù: “Bọn… bọn tôi không có số điện thoại…”
Ngẫm lại thì họ hoàn toàn không thân với Tống Sư Yểu, chẳng qua Tống Sư Yểu vừa dịu dàng vừa thân thiện, rất dễ khiến người khác đắm chìm trong đó, cho nên họ đã quên mất giữa họ có khoảng cách về thời gian, cho rằng họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
“…”
Minh Thù không thể liên lạc với Tống Sư Yểu, nhưng ở bên này Kim Ngọc đã gọi điện giúp cô ta rồi.
Chuyện Tống Sư Yểu đi ra ngoài vào đúng thời điểm này nằm ngoài dự kiến của anh ta, khiến anh ta có cảm giác như đấm hụt một phát trúng không khí. Thậm chí anh ta cho rằng Tống Sư Yểu rời đi sẽ không bao giờ trở lại, còn kêu quản lý ký túc xá vào chung cư của cô kiểm tra xem, phát hiện vẫn còn một ít đồ đạc, mèo cũng vẫn ở nhà thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc phát triển không nằm ngoài dự đoán của anh ta. Nghĩ tới chuyện Tống Sư Yểu sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào khi trở về nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lại cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ.
Nhưng mấy ngày liên tục cô không trở về thì hơi khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của anh ta. Vì thế anh ta gọi điện cho cô.
Tống Sư Yểu đang ăn cơm trong nhà của đạo diễn Bành Gia. Bành phu nhân rất yêu thương cô, ngày lễ ngày tết đều yêu cầu Bành Gia đón cô đến nhà ăn cơm, tối nay cũng nấu một bàn toàn món ăn cô thích.
“Cháu nhìn lại cháu đi, sao lại gầy gò thành thế này? Còn gầy hơn cả mấy sao nữ kia nữa, gió thổi qua là bay, ăn nhiều một chút.”
“Làm gì khoa trương đến mức đó ạ. Hàm lượng cơ bắp của cháu còn cao hơn cả phụ nữ không vận động ấy chứ.” Tống Sư Yểu bất đắc dĩ nhìn bát cơm chứa đầy thức ăn.
Ông Bành Gia cúi đầu và cơm, liếc nhìn thằng con trai bình thường tác oai tác quái, bây giờ chân tay lóng ngóng sắc mặt đỏ bừng không nói một lời chỉ cắm đầu ăn cơm, vô cùng ghét bỏ. Chỉ có thế thôi mà cũng đòi thích Tống Sư Yểu? Còn đòi theo đuổi người ta? Mày xứng chắc?
Giương mắt lên vừa lúc đối diện với ánh mắt soi mói của ba mình, cậu Bành:??? Có đúng là ba ruột không thế?
Tiếng chuông di động vang lên, Tống Sư Yểu bắt máy, thấy là Kim Ngọc thì đứng dậy ra ngoài ban công nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?”
Nghe vậy, Kim Ngọc híp mắt nói: “Tống Sư Yểu, chẳng lẽ cô cho rằng chuyện cô đã đánh tôi, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra hay sao?”
“Rồi sao nữa?”
“Tốt nhất cô hãy trở về Kim Kha Đóa Lạp mà xem đi.” Dứt lời, Kim Ngọc lập tức cúp máy. Anh ta đang chờ Tống Sư Yểu trở về sẽ van xin anh ta thay đổi chủ ý. Chẳng phải cô rất lương thiện hay sao? Chẳng phải thích bênh vực học sinh đặc tuyển hay sao? Để anh ta chống mắt lên xem cô có thể vì họ mà làm tới mức nào.
Tống Sư Yểu cau mày nhìn di động.
“Sao… sao vậy? Có chuyện gì à?” Cậu Bành thò đầu ra lắp ba lắp bắp hỏi.
Tống Sư Yểu xoay người lại mỉm cười: “Không có chuyện gì.”
Khán giả cho rằng Kim Ngọc gọi cuộc điện thoại này thì Tống Sư Yểu sẽ lập tức chạy về. Nhưng Tống Sư Yểu lại không làm như vậy, cô vẫn ở lại thành phố này, vẫn đi ghi hình chương trình, vẫn ăn cơm như bình thường, khiến rất nhiều người sốt ruột chửi ầm lên trong phòng livestream.
Nhẫn nại, chờ đợi, cuối cùng Tống Sư Yểu cũng rời khỏi nơi này, trở về thành phố có Học viện Kim Kha Đóa Lạp.
“A a a a a a nhanh lên nhanh lên! Rất nhiều đứa bé đang chờ cô cứu đấy!”
“Hành chết hai thằng khốn khϊếp Kim Diệu Kim Ngọc kia điiiiiiii.”
“Tức chết tức chết tức chết tức chết!”
“Cuối cùng cũng chờ được rồi!”
“Ừm… Tạm thời không về Kim Kha Đóa Lạp, phiền anh chạy tới trường trung học số một.” Tống Sư Yểu đột nhiên nói với tài xế.
“???? Cô làm gì vậy? Tại sao lại đột nhiên vòng qua chỗ khác?”
“Tôi hoàn toàn cạn lời rồi, đừng có lề mà lề mề kiểu đó nữa được không?”
“Tôi chịu hết nổi rồi, không nhịn được nữa mà muốn nổi giận với Tống Sư Yểu. Rõ ràng biết địa vị của học sinh đặc tuyển trong trường là gì, Kim Ngọc lại là loại người như thế nào, cô ta sẽ không đến mức không nghĩ ra được những học sinh kia sẽ phải hứng chịu chuyện gì, vậy mà vẫn còn lề mà lề mề, tham dự mấy chương trình kia rốt cuộc quan trọng chỗ nào thế? Thậm chí cô ta còn không thèm gọi điện thoại hỏi hiệu trưởng một câu!”
“Tống Sư Yểu căn bản không thật lòng quan tâm học sinh đặc tuyển. Lúc trước cô ta vươn tay giúp đỡ họ thực ra chỉ là nhìn thấy nên thuận tay giúp đỡ một phen thôi, còn sau đó người khác chết hay sống, cô ta hoàn toàn không quan tâm.”
“Đã vậy thì chi bằng ngay từ đầu làm lơ luôn đi, còn tốt hơn là để người khác tràn đầy chờ mong, kết quả lại thất bại, họ vẫn đang chờ cô ta mà!”
“Bây giờ bắt đầu mắng Tống Sư Yểu rồi hả? Có phải tụi mày đang tống tiền đạo đức không thế? Cứu một người thì phải chịu trách nhiệm với cả cuộc đời người ta luôn à? Vậy thì ngay từ đầu dứt khoát nhìn thằng đó chết quách đi cho rồi!”
“Gọi điện cho hiệu trưởng thì có ích lợi gì? Tính cách của ông hiệu trưởng kia là gì lúc trước tụi mày xem livestream không thấy hả?”
Tống Sư Yểu xuống xe trước cổng trường trung học số một, nhờ bảo vệ cổng gọi một cuộc điện thoại, chẳng mấy chốc đã có người trông như giáo viên đi ra.
Tống Sư Yểu cùng giáo viên đó đến phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng đứng dậy bắt tay với cô, cười tươi roi rói, có thể thấy được là rất vui sướng vì sự xuất hiện của Tống Sư Yểu.
“Vợ tôi rất thích cô, nhà tôi sinh một phát hai thằng con, bà ấy giận tới mức mắng tôi vô dụng, không sinh được… E hèm.” Nói nhầm rồi, ông hiệu trưởng cười xấu hổ.
Tống Sư Yểu cười nói: “Thực ra lần này e, tới đây là có chuyện muốn nhờ thầy.”
“Vậy à?”
“Có một nhóm học sinh, em muốn nhờ trường trung học số một của thầy thu nhận và chăm lo cho họ một chút.”
Tống Sư Yểu nói giản lược về tình huống của các học sinh đặc tuyển của Kim Kha Đóa Lạp. Học sinh nhập học Kim Kha Đóa Lạp đều có thành tích học tập rất tốt, trường trung học số một cũng sẵn lòng tiếp nhận một ít học sinh học giỏi. Chung quy học sinh giỏi đồng nghĩa với tỷ lệ thi đậu đại học cao, tỷ lệ đậu đại học càng cao thì trường học sẽ nhận được càng nhiều lợi ích hơn.
Học sinh đặc tuyển khu trung học phổ thông của Kim Kha Đóa Lạp, từ lớp 10 tới lớp 12 dù gì đi nữa cũng có hơn một trăm người, chuyển trường một lần hơn một trăm người, hơn nữa đa phần là học sinh gia cảnh nghèo khó cần trường học giúp đỡ sẽ là một gánh nặng không nhỏ đối với trường học.
Tống Sư Yểu rút ra một tấm chi phiếu: “Học bổng, chi phí phụ của nhóm học sinh này đều sẽ do một mình em phụ trách. Một số học sinh tình huống đặc thù cần được chiếu cố thêm vào. Ngoài ra những học sinh của trường trung học số một có thành tích học tập không tệ, nhưng vì hoàn cảnh gia đình mà không thể tiếp tục việc học, em cũng mong rằng có thể giúp đỡ họ tiếp tục việc học.”
“Ơ…” Hiệu trưởng vô cùng khϊếp sợ: “Em giúp đỡ họ tới mức này luôn ư?” Khoản tiền này cũng không hề nhỏ đâu.
Tống Sư Yểu nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Em cảm thấy tương lai của những đứa trẻ xuất sắc đó còn đáng quý hơn số tiền này.”
“A a a a a a con số trên tấm chi phiếu này vừa lúc là toàn bộ tiền cát xê mà Tống Sư Yểu tham dự chương trình mấy ngày nay đấy!”
“Trời ạ! Có phải ngay từ đầu cô ấy đã có dự định này, cho nên mấy ngày nay mới liên tục ghi hình chương trình không?”
“Cô ấy thật sự chuẩn bị giúp đỡ toàn bộ học sinh đặc tuyển ư? Trời ạ!”
“Rõ ràng chính cô cũng cùng lứa tuổi với họ, vẫn là một đứa trẻ thôi mà!”
“Cô ấy thật sự quá thiện lương. Đám Liễu Diễm đã lấy hết toàn bộ số tiền của cô ấy, cô ấy cũng không phải là đại gia tài sản bạc triệu cơ mà.”
“Đám người lúc trước mắng cô ấy đâu rồi, thấy mặt mình có đau không có rát không?”
“Tôi còn cho rằng cô ấy cùng lắm sẽ làm cho Kim Ngọc thay đổi chủ ý mà thôi, không ngờ cô ấy lại chuẩn bị chuyển trường cho toàn bộ học sinh đặc tuyển. Dứt khoát thật đấy! Đỉnh vãi!”
Hành động của Tống Sư Yểu khiến hiệu trưởng trường trung học số một vô cùng cảm động, lập tức vỗ bàn tỏ vẻ trường trung học số một sẵn lòng tiếp nhận toàn bộ học sinh đặc tuyển của Học viện Kim Kha Đóa Lạp.
…
Chu Thọ Sâm đang định đến chỗ ngồi của mình thì một cái chân từ bên cạnh đá ra, làm cái bàn bị đổ xuống mặt đất.
Chu Thọ Sâm siết chặt quai đeo cặp sách, nhìn về phía học sinh vừa giơ chân.
“Thằng ngu, mày đã bị đuổi học rồi hiểu chưa? Còn không mau cút đi, muốn ở lại đây nữa hả?”
Chu Thọ Sâm không lên tiếng, chỉ cúi lưng đỡ chiếc bàn, kết quả lại bị đá ngã xuống mặt đất tiếp.
Tiếng cười nhạo vang khắp chung quanh.
“Tao biết rồi, tụi mày còn đang chờ Tống Sư Yểu, chờ cô ta tới giúp tụi mày tiếp tục ở lại ngôi trường này chứ gì? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười nhạo càng vang dội hơn.
“Lũ học sinh đặc tuyển chúng mày nhắn tin gì trong nhóm chat thế, để tao xem thử nhé. “Chờ chị Tống Sư Yểu trở về”, “Nhất định sẽ ổn thôi, đàn chị chắc chắn sẽ giúp chúng ta”, “Mọi người đừng bỏ cuộc, cứ kiên trì, đàn chị sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta từ trường học”…”
Người kia đọc những câu nói trong nhóm chat của học sinh đặc tuyển bằng giọng điệu mỉa mai, sau đó cười phá lên: “Tụi mày cho rằng Tống Sư Yểu là ai? Cô ta mà có thể làm cho hội trưởng Kim Ngọc thu hồi mệnh lệnh đã ban hành hay sao? Nghĩ gì vậy hả? Nhân tiện nói cho tụi mày biết, Tống Sư Yểu sẽ không trở lại đâu.”
Cái gì? Chu Thọ Sâm đột nhiên nhìn về phía người lên tiếng: “Cậu nói gì?”
Người kia bậy bạ: “Bọn tao đã sớm nhận được tin tức, Tống Sư Yểu đã về đơn vị, về thủ đô từ lâu rồi. Tụi mày cho rằng mình là cái thá gì? Có thể sánh bằng công việc của người ta sao?”