Lê Chiêu nghi ngờ nhìn Minh Thù đang kích động, không biết tại sao.
“Đó là Giang Bạch Kỳ lớp 1. Cậu ta cũng là một học sinh đặc tuyển, là một người kỳ lạ lắm.”
Minh Thù thầm nhẩm cái tên đó một lần, đuổi theo Lê Chiêu: “Kỳ lạ sao? Sao lại nói vậy?”
“Cậu ta không bao giờ giao tiếp với người khác, cứ như một người câm vậy, rất u ám, kỳ lạ, đáng sợ. Đôi khi cậu ta sẽ nhìn người khác bằng một ánh mắt rất kỳ quái, cảm giác tồn tại cực thấp, lắm lúc cứ giống như u hồn vậy, xuất quỷ nhập thần. Mọi người đều nghĩ là cậu ta có vấn đề, sợ bị hứng chịu màn trả thù man rợ nào đó nên không dám động đến cậu ta.” Lê Chiêu chỉ vào đầu mình, nhỏ giọng nói. Đó thực sự là người cô độc nhất trong trường, bởi vì trông anh quá âm trầm đáng sợ đến nỗi ngay cả những kẻ hay đánh nhau cũng không dám đụng vào anh.
Minh Thù xoa cánh tay: “Nghe cậu nói như vậy làm tôi cũng thấy sợ quá đi mất. Xuất thân của cậu ta thế nào? Trong nhà có mấy miệng người?”
“Cậu kiểm tra hộ khẩu đấy à?” Lê Chiêu cảm thấy kỳ lạ nhìn cô ta.
“Thì tôi hỏi chơi thôi.” Nếu không thì làm sao mà biết được tại sao Tống Sư Yểu lại luôn để ý đến người này chứ?
“Làm sao tôi biết chuyện đó chứ. Nhưng vì cậu ta cũng là học sinh đặc tuyển nên chắc cũng là con nhà bình thường như nhà chúng ta thôi.” Những học sinh con nhà giàu sẽ coi thường tiền thưởng nhập học nên không muốn dùng thân phận học sinh đặc tuyển để vào trường này rồi trở thành những người ở tầng chót.
Một người có thân phận bình thường, khí chất âm trầm, cảm giác tồn tại thấp, nhưng lại có một cô gái tỏa sáng lấp lánh không cùng một thế giới với mình như Tống Sư Yểu để ý đến, càng nghĩ lại càng thấy kỳ lạ khiến người ta phải tò mò.
Đã có vô số suy đoán khác nhau trong khu bình luận, các thám tử online lừng danh cũng nhao nhao đăng bài để phân tích các chi tiết và khả năng khác nhau. Khán giả bị chuyện này làm cho tò mò đến ngứa tim ngứa phổi không thể rời mắt khỏi chương trình. Tỷ lệ người xem của buổi phát sóng trực tiếp này vẫn liên tục tăng lên, liên tục có các chủ đề thảo luận trên mạng, thậm chí trong ekip chương trình cũng có những ý kiến trái chiều.
Nhóm người do tổng đạo diễn Đàm Uy đứng đầu cảm thấy hiện tượng này rất tốt, dù sao thì Tống Sư Yểu cũng không thể thoát khỏi bàn tay bọn họ được. Vì vậy họ cứ mặc cho sự việc tiếp tục bùng nổ, chuyện này đối với bọn họ cũng chỉ có lợi mà không có hại. Còn nhóm do phó đạo diễn Đường Sơn đứng đầu chủ trương lúc yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nan thì vẫn luôn ra sức tìm kiếm vết nhơ trí mạng của Tống Sư Yểu để khán giả không còn phân vân nữa.
...
Hội học sinh có nguyên một tòa nhà, mỗi khoa đều được chia cho một văn phòng, phòng chờ thành viên và phòng họp, văn phòng hội trưởng ở tầng trên cùng.
Tống Sư Yểu bước vào tòa nhà của hội học sinh, tất cả những ai nhìn thấy cô đều ngạc nhiên vô cùng.
“Tống Sư Yểu? Cô ấy làm gì ở đây thế?”
“Chắc là đến xin lỗi Kim Diệu.”
“Tống Sư Yểu là người như vậy sao?”
“Ai biết cô ấy là người như thế nào...”
Tống Sư Yểu bước vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
“Cô ấy lên tầng cao nhất, đi tìm hội trưởng à?”
“Không lẽ cô ấy muốn bắt đầu nói chuyện từ bên hội trưởng sao? Tuy hội trưởng có vẻ hiền lành hơn Kim Diệu, nhưng nếu cho rằng hội trưởng dễ nói chuyện thì cô ấy thảm chắc rồi.”
“Hội trưởng rất ghét học sinh đặc tuyển...”
Họ nhìn số tầng thang máy ngày càng tăng, cuối cùng dừng lại ở tầng bảy, thế là tiếp tục bình luận. So với Kim Diệu thì Kim Ngọc hoàn toàn là một quý tộc Lam Huyết từ trong ra ngoài, anh ta có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, là một kẻ theo chủ nghĩa huyết thống là trên hết. Nghe nói lúc bảy tuổi anh ta đã tự chọn vị hôn thê cho mình, hai người cũng khá môn đăng hộ đối.
Cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra.
Toàn bộ tầng này thuộc về hội trưởng hội học sinh nên hành lang rất vắng vẻ và yên tĩnh, không giống như các tầng khác liên tục có học sinh đi ra đi vào. Ánh sáng mặt trời chiếu xiên qua tấm kính chạm khắc lớn phía bên trái, Tống Sư Yểu bước đến văn phòng rồi gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nam lạnh lùng truyền ra từ bên trong.
Tống Sư Yểu đẩy cửa bước vào.
Kim Ngọc không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Sư Yểu. Khi cô đi vào trong tòa nhà hội học sinh thì đã có người ở dưới lầu gọi điện lên báo cáo cho anh ta rồi.
Trong mắt Tống Sư Yểu phản chiếu hình ảnh người thanh niên ngồi sau bàn làm việc. Anh ta có gương mặt giống hệt Kim Diệu, nhưng kiểu tóc thì khác, từng sợi tóc đều được chải vuốt gọn gàng tỉ mỉ, cúc áo cũng cài chỉnh tề, sống mũi cao cùng với cặp kính gọng mỏng, vừa nhìn đã biết đây là một công tử quý tộc vô cùng trọng lễ nghĩa.
“Cô Tống, nếu muốn đến nói lời xin lỗi thì đã quá muộn rồi.” Kim Ngọc mặt không đổi sắc nhìn cô.
“Tôi không biết mình cần phải xin lỗi điều gì.”
“Xem ra cô không đến đây để xin lỗi.” Kim Ngọc đóng nắp bút máy rồi đứng lên: “Thế là vì việc của học sinh đặc tuyển rồi.”
“Bất kể họ lấy thân phận gì để nhập học thì về bản chất họ cũng là học sinh của Học viện Kim Kha Đóa Lạp. Đi ra ngoài chính là bộ mặt đại diện cho Học viện Kim Kha Đóa Lạp. Họ có thể trở thành nhân viên của công ty các anh trong tương lai, trở thành những nhân tài hiếm có đóng góp vào công việc kinh doanh của gia tộc các anh. Tôi không hiểu tại sao hội học sinh lại đối xử quá khác biệt với họ như thế.”
Đối diện với ánh mắt lãnh đạm nhưng đầy tính áp bức của Kim Ngọc nhưng Tống Sư Yểu không hề tránh né mà đối mặt với anh ta, sống lưng vẫn thẳng như cây trúc.
Kim Ngọc hơi nheo mắt lại: “Cô đang chất vấn tôi đấy à?”
“Anh là hội trưởng hội học sinh nhưng không quản lý tốt trường học và duy trì trật tự trong trường. Đây là trách nhiệm của anh.”
“Cô lấy tư cách gì để ở đây chỉ trích tôi? Thấy tội nghiệp cho đám học sinh đặc tuyển à, nhìn thấy họ cũng bị bắt nạt thì cảm thấy buồn bực nên đến đây làm anh hùng?”
Trong mắt Tống Sư Yểu đã nhen lên lửa giận, khóe miệng bình thường luôn nhếch lên giờ lại hạ xuống: “Dù kẻ bị bắt nạt là học sinh đặc tuyển hay con nhà giàu thì nếu thấy họ bị tổn thương vô cớ tôi đều sẽ giúp ra tay giúp họ. Tôi vốn không muốn làm thế này, nhưng bây giờ có vẻ như tôi không thể giao tiếp với những người như anh được nữa rồi. Những học sinh bị bắt nạt chọn cách nhẫn nhịn vì họ sợ bị trả thù, nhưng tôi thì không. Anh có thể tiếp tục coi như không nhìn thấy với những chuyện các học sinh đặc tuyển gặp phải, phóng túng thậm chí còn ám chỉ cho những kẻ đi bắt nạt, nhưng bằng chứng để lại sẽ được trình lên tòa... Không, nó sẽ xuất hiện trên bàn của tổng thống.”
Kim Ngọc lộ ra vẻ bị chọc cười, mỉa mai rất cay nghiệt: “Xem ra mới được gặp tổng thống một lần đã thành vốn liếng cho cô dám kiêu ngạo rồi đấy nhỉ.”
Tống Sư Yểu phớt lờ lời chế giễu của anh ta: “Tôi biết con rết trăm chân có chết cũng không ngã nhào. Nhà họ Kim tích lũy thế lực đến ngày nay thì dù có đưa chứng cứ các anh gϊếŧ người đến trước mặt tổng thống cũng chưa chắc ngài ấy sẽ động vào các anh. Nhưng theo tôi biết, Chính phủ đã khá bất mãn với sự tồn tại của giới quý tộc rồi, đang cố gắng làm suy yếu quyền lực và sự giàu có của các anh. Anh cảm thấy tôi có thể đúng lúc đưa tới cho họ đòn bẩy để khuấy đục nhà họ Kim không? Con đê ngàn dặm bị hủy chỉ vì một tổ kiến, lẽ nào hội trưởng Kim không hiểu đạo lý này sao? Hay là anh đã quá tự cao tự đại đến mức nghĩ rằng gia tộc mình có thể trụ vững lâu dài không sụp?”
Tống Sư Yểu cười gằn một tiếng, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Sắc mặt Kim Ngọc tràn đầy vẻ tức giận, rõ ràng đã bị chọc trúng vào điểm nhạy cảm, bàn cờ giữa quý tộc và chính phủ quả thật đang bước vào một giai đoạn cạnh tranh khốc liệt. Nhà họ Kim cũng đang ở trạng thái thận trọng, cẩn thận từng bước. Tống Sư Yểu đánh một nước cờ cho anh ta thấy. Nhưng so với điều này thì điều khiến Kim Ngọc không vui hơn cả là Tống Sư Yểu không hề kính sợ anh ta và gia tộc anh ta.
Chết tiệt, anh ta lớn đến chừng này mà lại gặp phải một kẻ dân thường dám uy hϊếp mình. Có vẻ như việc hôm qua cô cắn Kim Diệu bị thương không phải là việc ngoài ý muốn mà là người này căn bản không hề coi bọn họ ra gì.
Kim Ngọc kìm nén cảm xúc vừa dâng trào, khôi phục vẻ bình tĩnh lãnh đạm trên mặt, nhìn bóng lưng Tống Sư Yểu nói: “Cô nói cũng có lý đấy, cho nên cô yên tâm, tôi sẽ không để cô nắm được cái chuôi này đâu.”
Bước chân Tống Sư Yểu chậm hơn.
Kim Ngọc: “Nói cho cùng thì học sinh đặc tuyển tồn tại ở Học viện Kim Kha Đóa Lạp vốn đã là điều không hợp lý rồi. Nhân loại đã tiến vào xã hội hiện đại nhiều năm, tích lũy nhiều thời đại mà họ vẫn còn ở tầng chót của xã hội, vậy là cũng có thể thấy gen của các người thấp kém thế nào, hoàn toàn không có tư cách được hưởng nền giáo dục ưu tú ở đây. Cho nên Học viện Kim Kha Đóa Lạp sẽ phân tán toàn bộ các học sinh đặc tuyển.”
Tống Sư Yểu dừng lại, quay đầu nhìn Kim Ngọc: “Anh nói cái gì?”
Kim Ngọc cúi đầu cài khuy cổ tay áo: “Yên tâm đi, phí phân học sinh đi sẽ không thiếu đâu. Thành tích đã tốt thì chắc chắn sẽ có các trường công đồng ý nhận người thôi.”
“Cái đùuuu tôi giận muốn bùng nổ luôn rồi!!”
“Đi mẹ cái lí luận gen của mấy người đi, không phải do bọn nhà giàu mấy người độc chiếm tài nguyên giáo dục làm cho người khác chỉ có thể tồn tại dưới đáy xã hội à!”
“Nhìn đám nhà giàu kinh tởm này đã làm gì đi, thành tích không tốt thì đi kéo thành tích của người khác về cho mình trong kỳ thi tuyển sinh đại học, hút máu của người nghèo, giờ còn đắc ý vênh vang mà nói là do gen của người ta không tốt.”
“Tôi muốn nổi điên quáaaa!”
“Bịch!”
Một tiếng nắm đấm đấm vào cơ thể vang lên. Kim Ngọc vừa nói xong thì cả người đã ngã về phía sau, đột ngột lùi về phía sau hai bước, cuối cùng là chật vật té lăn trên đất.
“(` Д)!!”
“!!! ∑ (Д ノ) ノ”
“!!!!”
“Ôi mẹ!”
“… Shit!”
Kim Ngọc che lấy bên má bị đấm, cuối cùng trên gương mặt ngạo mạn kia cũng có biểu cảm khiến người ta phải suиɠ sướиɠ… Anh ta kinh hãi nhìn Tống Sư Yểu, sau đó cơn thịnh nộ vì bị xúc phạm hiện lên trong mắt anh ta.
Tống Sư Yểu đi tới trước mặt anh ta, ngạo nghễ nhìn xuống đối phương như đang nhìn một đống rác rưởi: “Bạo lực không giải quyết được vấn đề gì, cho nên vốn dĩ tôi không muốn động tay động chân đâu.”