Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 8: 8 Chương 7



Editor: Anh Anh
Một tháng sau Mao Anh nhận được một vai diễn con trai của nhân vật chính trong một bộ phim điện ảnh, cậu diễn rất nghiêm túc, đạo diễn cũng khen cậu có tài năng, còn lời khen này có bao nhiêu phần là xem trọng mặt mũi Trần Lộ thì không biết được, nhưng Trần Lộ đích thân đi thăm một lần thì thật sự hài lòng.
Lúc Lâm Tử Kiến tiến vào phim trường thì đúng lúc thấy Mao Anh đang diễn một phân cảnh khóc, anh chờ một lúc mới khom lưng đưa tư liệu cho Trần Lộ xem.
"...!Lúc học tiểu học đi cùng cha mẹ thì xảy ra tai nạn xe cộ...!Bị một chiếc chở hàng đụng vào, người lớn dùng cả cơ thể bảo vệ cậu bé...!Bị thương không nhẹ, tâm lý cũng bị chấn thương nghiêm trọng...!Quả thật ca hát trong đoàn hợp xướng." Lâm Tử Kiến đứt quãng nói, khi Trần Lộ nghe đến chuyện tai nạn xe cộ thì nhăn mày, sắc mặt có hơi khó coi, cũng không biết đang nghĩ gì, nửa ngày mới nhàn nhạt nói: "Từng nghe thấy cậu bé mở miệng chưa?"
Lâm Tử Kiến do dự một chút: "Thành viên trong đoàn đối với chuyện này đều mang vẻ ngầm hiểu cười ha ha, cũng không biết có ẩn tình gì không..."
"Có ẩn tình thì không điều tra nữa à?" Trần Lộ hừ một tiếng: "Để cho một đứa bé mở miệng nói chuyện mà cũng khó khăn như vậy?"
Lâm Tử Kiến thật sự muốn cho mình một chút dũng khí để phỉ nhổ BOSS của mình, anh có bản lĩnh thì anh làm cậu bé nói chuyện đi, người ta không phải cũng chỉ viết chữ vẽ biểu cảm với anh thôi à!
Thật ra Trần BOSS cũng không phải oán giận cấp dưới làm việc không đến nơi đến chốn, anh chỉ muốn tìm cớ có thể tự thân xuất mã mà thôi, đương nhiên năm lần bảy lượt sau đó, biểu cảm mà Lâm Mậu vẽ cho anh càng thêm phong phú, dẫn đến hứng thú của Trần Lộ đối với đứa bé này cũng càng ngày càng đậm.

BOSS đã bắt đầu có thói quen thể hiện tình cảm, chuyện đầu tiên là chủ động cho đối phương một cái tên thân mật.
"Chú không tới đón Mao Mao." Trần Lộ ngồi xổm bên cạnh nhìn Lâm Mậu vẽ hoa hoa cỏ cỏ: "Em không chào đón chú à?"
Lâm Mậu mặt không cảm xúc liếc nhìn anh một cái, giơ bảng viết chữ lên che nửa mặt: "Chú bắt nạt em (╯‵□′)╯︵┻━┻ "
Trần Lộ nhún vai một cái, không hề cảm thấy xấu hổ mà nói lảng sang chuyện khác: "Chú thấy bọn họ gọi em là mèo...!Tên ở nhà của em là Miêu Miêu à?"
Lâm Mậu dùng sức viết lên bảng viết chữ: "Đều là do viết sai tên lên bài thi hồi tiểu học ╭∩╮()︿︶)╭∩╮ "
"Miêu Miêu không phải rất hay à, chỉ có điều dễ nhầm với Mao Mao mà thôi." Trần Lộ suy nghĩ một chút: "Lấy một cái tên khác cho em nhé."
Lâm Mậu: "Không >( ̄ε ̄ =  ̄3 ̄)< muốn!"
Trần Lộ: "Meo Meo?"
Lâm Mậu: "..."
"Meo Meo đến đây nào." Trần Lộ nặn nặn gương mặt nghiêm túc của đối phương: "Cười với chú một cái.".

ngôn tình ngược
Lâm Mậu: "( o′){ ···-=≡))!"
Lúc Tô Hồng cầm kế hoạch mới cho Trần Lộ thì rốt cục không nhịn được trêu chọc: "Tôi nghe thư ký của anh nói gần đây anh thích vẽ ngôn ngữ sao hỏa?"

"Ai nói đó là ngôn ngữ sao hỏa?" Trần Lộ không thèm để ý, anh tiện tay cầm trang giấy vẽ vài nét bút, giơ lên cho Tô Hồng xem: "Biết cái này có nghĩa gì không?"
Tô Hồng nhìn chằm chằm (╯‵□′)╯︵┻━┻ hồi lâu, lắc lắc đầu: "Không nhìn ra."
Trần Lộ đắc ý cười cười: "Hất bàn."
Tô Hồng vui vẻ: "Ha, nghe anh nói xong thì thấy giống thật."
Trần Lộ cười không nói, anh nhận lấy kế hoạch của Tô Hồng lật vài trang, thuận miệng hỏi một câu: "Giải âm nhạc thanh thiếu niên?"
Nói tới công việc thì Tô Hồng không dám qua loa: "Tuổi dự thi quy định là từ 14 đến 18 tuổi, công ty chúng ta thiếu hụt những ngôi sao được đào tạo từ nhỏ, đây là một cơ hội tốt để chiêu mộ, nếu có thể thành công ngay lần đầu tiên tổ chức thì đương nhiên không thể tốt hơn, đứa bé ký hợp đồng với công ty càng trẻ tuổi thì càng có lợi với phát triển của công ty trong tương lai."
Trần Lộ trầm ngâm hồi lâu, anh khoanh tay chống cằm, chỉ mặt bàn chậm rãi nói: "Ý tưởng không tệ."
Tô Hồng vui vẻ: "Vậy bây giờ tôi sẽ đi lập kế hoạch cụ thể?"
Trần Lộ nhíu mày: "Kế hoạch gì? Kế hoạch mở rộng thế nào, đưa ra quy tắc thi đấu riêng ra sao, chào mời nhà tài trợ kiểu gì?"
Tô Hồng há miệng, dương như cô hơi ý thức được chỗ mấu chốt.

"Ở trong vòng tròn này, tin tức không có sức bùng nổ." Trần Lộ cười nhạt: "Thì sao có thể làm nhà giải trí lớn được?"
Mao Anh lật trang tin tức giải trí buổi sáng như thường lệ, tờ báo dành nguyên một trang lớn nhất nói về Anh Hoàng tiên phong trong toàn bộ làng giải trí, tổ chức một giải thi đấu âm nhạc dành cho lứa tuổi nhỏ nhất từ trước đến giờ, mời cả nhà sản xuất âm nhạc thiên tài cấp thế giới Mạc Sam đảm nhiệm ghế giám khảo, còn có không dưới mười nhạc sĩ, ca sĩ bậc thầy cấp thiên vương trong giới làm người hướng dẫn, kèm theo đó là bảng báo tên dự thi.

Mao Anh nhìn trang báo kia mấy lần, mới nhắm mắt xé nát vụn, rồi vo cả những tờ báo còn lại thành một cục ném vào trong sọt rác.
Lâm Mậu đang xem trang tin tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn, cậu viết lên bảng: "Làm sao vậy Σ(っ °Д °;) っ?"
Mao Anh tỏ vẻ không sao cả phất tay: "Trên báo nói tớ diễn không tốt."
"Vậy thì có gì mà phải tức." Lâm Mậu không biểu cảm an ủi cậu: "Ôm một cái nào ━((*′ ▽)爻(′▽*))━!!!".