Cái Bóng - Phi Thiên

Chương 4: Khởi đầu mới (1)

Lúc xuống xe, Lâm Minh Viễn mới biết cái xe quỷ yêu này phải bật chốt ở bên dưới mới mở được cửa. Bị Dịch Nguyên công khai cười nhạo một trận, trao đổi Pink Circle xong liền phóng xe rời đi. Tiếng bô xe gầm rú cả quãng dài như thể đang chọc tức cậu vậy.

Hắn không quan tâm nhà cậu nằm ở đâu trong con hẻm nhỏ hai người chen không lọt này. Càng không giả vờ hỏi han cho có lệ như người khác. Cứ thế thả cậu xuống xe xong liền đạp chân ga lái xe rời đi, căn bản chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Thế lại hay, dù sao mối quan hệ giữa hai người là như vậy, nói mấy câu vô nghĩa làm gì?

Lâm Minh Viễn vừa xoa xoa tay cho đỡ lạnh vừa đi vào hẻm.

Khu này có thể coi là khu nhà trọ dành cho những người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, tính từ công nhân trở xuống. Điều kiện sống nơi đây tốt hơn khu ổ chuột một chút. Tuy nhiên so với thành phố đang trên đà phát triển mạnh thì chẳng khác khu ổ chuột là bao, một chín một mười mà thôi.

Nhà cửa xập xệ san sát nhau, giấy tờ quảng cáo dán lung tung trên mặt tường xi măng ở khắp nơi. Khu cậu ở nằm ngay chỗ thấp, nắng lên thì thôi chịu nóng như cái lò thiêu còn đỡ, chứ mà gặp mưa to, nước mưa từ đường lớn tràn xuống ngập vào nhà, thì xác định cả đêm phải ngồi chổng khu tát nước cho đến khi tay chân không còn cảm giác.

Mà điều nực cười là khu ổ chuột tồi tàn dơ bẩn này, lại nằm sát ngay cạnh thành phố Nam Dương xa hoa tráng lệ. Nơi của những tòa cao ốc chọc trời, ngoài đường lớn trồng rất nhiều cây xanh thoáng đãng, và đêm nào cũng nghe thấy tiếng siêu xe gầm rú.

Trước đây khi nhà cậu vẫn còn khá giả cũng chỉ sống ở một tỉnh nhỏ thôi. Đương nhiên chưa từng nhìn thấy khung cảnh tráng lệ đến thế này bao giờ. Ngay cả chiếc xe hơi ba mua được cũng là loại xe cũ rẻ tiền nhất. Nhưng mà nếu chỉ tính ở cái tỉnh nhỏ nghèo nàn đó thì một hộ gia đình mua được xe hơi đã là rất khá giả rồi.

Sau khi chuyển đến đây, thỉnh thoảng Lâm Minh Viễn nhìn ra phía bên đó và tự hỏi, liệu mấy người nhà giàu ở trong những căn nhà đó có bắt con cái của họ nhìn xuống bên này, rồi dọa rằng mày mà không lo học hành tử tế, mai mốt lớn lên sẽ trở thành đám công nhân quèn nghèo đói chui rúc trong khu ổ chuột kia không?

Cậu thở dài móc chìa khóa từ trong túi quần ra tra vào ổ khóa, nhẹ nhàng mở cửa. Cởi dép để ngay ngắn một góc, rồi rón rén kéo cửa muốn bước vào nhà vệ sinh.

"Con đi đâu ra ngoài nửa đêm mà hơn ba giờ sáng rồi mới về?"

Mặc dù âm thanh kia đã rất khẽ rồi nhưng vẫn làm Lâm Minh Viễn giật thót tim. Cậu quay phắt lại, ngước nhìn lên trên gác xép nhỏ hẹp, thấy bà nội đang nằm nghiêng thò đầu ngó xuống. Cậu có cảm giác mình giống như ăn trộm, hơi chột dạ hoảng loạn tìm cách lấp liếm, ngoài mặt bình tĩnh nhỏ giọng đáp:

"Con ra ngoài nghe điện thoại, quản lý gọi dặn dò việc sửa sang quán, có chút..."

Bà nội ngắt lời: "Con đừng có xạo, việc gì mà nửa đêm quản lý gọi điện dặn dò tới hơn ba giờ sáng hả?"

Lâm Minh Viễn nhón chân nhẹ nhàng đi tới, sợ đánh thức Lâm An đang ngủ ngay bên dưới gác xép, nói nhỏ: "Con xạo làm gì, dạo gần đây quán rất bận, đồng nghiệp lại nghỉ việc mất một người nên càng thiếu nhân lực. Quản lí cũng..."

Bà nội lại trừng mắt ngắt lời: "Đoạn đầu bà tin, tới đoạn quản lý trở đi thì không nhé! Bà nhìn con lớn bằng này, lẽ nào không biết khi nào con nói thật khi nào con nói dối à? Chỉ riêng cái lí do quản lý gọi dặn dò công việc từ nửa đêm tới ba giờ sáng là đã vô lí rồi."

Lâm Minh Viễn cười: "Không phải là hơn ba giờ sáng hả?"

Bà nội đang nói bị cậu cắt ngang liền thò tay xuống kí đầu cậu mấy cái: "Đừng có sửa lưng bà, thằng quỷ! Con nghĩ con đang lừa ai hả? Nói dối tệ thì đừng có bày đặt nói dối bà!"

Lâm Minh Viễn ôm đầu gào khẽ: "Bà không sợ kí con mất trí nhớ luôn à! Gần đất xa trời rồi mà tay chân vẫn lực ghê nhỉ."

Bà buồn cười kí thêm mấy cái nữa rồi xoa xoa đầu cậu: "Khai thật đi, có bạn gái rồi phải không? Hai đứa cãi nhau à, cãi tới hơn ba giờ sáng?"

Cậu híp mắt nhón chân cao lên để bà xoa xoa, nghe xong câu này tâm trạng lập tức chùng xuống.

Im lặng một lúc lâu mới khe khẽ thở dài: "Thật ra con muốn đi dạo một mình để yên tĩnh suy nghĩ một số chuyện thôi."

Bà nội không nói gì chỉ nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.

Lâm Minh Viễn nắm tay bà, nói: "Bà nội, con muốn nghỉ việc đổi sang một công việc khác tốt hơn."

"Công việc gì? Không phải con đang làm ở đây rất tốt sao? Hay ở quán xảy..."

Cậu lắc đầu: "Không, không có xảy ra chuyện gì hết. Mọi thứ đều ổn, chỉ là con đã tìm được công việc tốt hơn, điều kiện cũng rất tốt. Ông chủ ở đó còn cho chúng ta chỗ ở tạm để con tiện đi lại gần chỗ làm, nhân tiện trông nhà giúp. Chúng ta sẽ chuyển đến đó ở, thoải mái mà còn được miễn phí không phải trả tiền thuê nhà nữa." Ngập ngừng chốc lát, cậu nhíu mày, "Chuyện này con vẫn còn đang suy nghĩ, với cũng chưa biết có nên nói với bà và Tiểu An hay không. Sợ mọi thứ chưa chắc chắn, lỡ không được thì lại khiến hai người thất vọng."

Trước mắt tạm thời lừa bà nội thế này đi, sau này rồi hẵng tính tiếp.

Quả nhiên bà nội tin ngay, tặc lưỡi bảo: "Chậc, làm bà còn tưởng con có chuyện gì. Được rồi, làm ở đâu con thích là được, đừng vất vả quá. Tiền có thể từ từ kiếm, sức khỏe mất rồi không kiếm nổi đâu con."

Lâm Minh Viễn gật đầu: "Vâng."

Bà nội chợt nhớ ra trọng điểm, liền hỏi: "Khoan đã, chuyển nhà hả? Mang cả người nhà theo tới chỗ làm cũng được sao? Rồi trông nhà gì nữa?"

Cậu hơi mệt, còn buồn ngủ nữa, nhưng vẫn cố nhướng mắt trả lời: "Vâng, chúng ta chuyển nhà. Nhưng không phải chuyển đến chỗ làm, mà là chuyển đến căn nhà cũ của ông chủ. Căn đó hiện giờ không có ai ở, cũng không định cho thuê. Ông chủ nói sợ bỏ lâu quá thành nhà hoang, tiền thuê tiền điện nước đều không lấy, đổi lại chúng ta ở đó cho có hơi người, dọn dẹp sạch sẽ với trông nhà cẩn thận là được."

Bà nội không hổ là bô lão, luôn luôn nắm trọng điểm theo hướng mà không ai ngờ tới: "Nhà để lâu không cho thuê cũng không chịu ở, vậy sao không kêu họ hàng thân thích ở hay rao bán cho rồi, để đó làm chi rồi sợ có ma?"

Lâm Minh Viễn: "Con đâu biết suy nghĩ của người giàu với hoàn cảnh gia đình người ta ra sao đâu. Ở chỗ làm con thường nghe bảo có nhiều người giàu cũng hay để nhà như vậy. Do thường xuyên đi công tác xa nhà hay gia đình định cư nước ngoài gì đó, cũng có thể căn nhà có ý nghĩa đặc biệt, không ở cũng không nỡ bán đi."

Đoạn, cậu cong mắt cười cười: "Hoặc trong nhà thật sự có ma, người ta ở không được, cho thuê hay bán đều không được, hàng xóm gần xa biết rồi đồn thổi tùm lum. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm người vào ở cầm cự một thời gian."

Cậu nhích lại gần: "Bà nghĩ xem, nếu căn nhà bị đồn là có ma không ai ở nổi, bỗng dưng có người dọn vào ở, mà ở được rất lâu rất lâu cũng không chuyển đi. Vậy có phải những lời đồn trước đó đều là vô căn cứ không? Hoặc dù họ tin là có ma đi chăng nữa, có người ở được thì hẳn là chủ nhà đã thuê thầy pháp trấn yểm bắt ma gì đó, trong nhà sạch sẽ không còn đáng lo ngại nữa. Cơ hội bán hay cho thuê được nhà sẽ cao hơn, đúng không?"

Bà nội gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi lại kí đầu cậu một cái: "Thằng quỷ, đêm hôm nói bậy nói bạ cái gì, định hù ai hả!"

Lâm Minh Viễn ôm đầu cười hì hì.

Bà nội thích nhất lúc cậu cười, hai chiếc răng thỏ lấp ló khi cậu hé môi nhoẻn miệng. Lúm đồng tiền hai bên má cũng lộ ra trông vô cùng đáng yêu. Khác hẳn vẻ thanh niên nghiêm túc trưởng thành đáng tin cậy ngày thường.

Cười một hồi, bà nội hỏi: "Cơ mà nhà đó có ma thiệt à?"

Nghe xong Lâm Minh Viễn nhịn cười muốn nội thương: "Làm gì có!"

Bà nội tặc lưỡi lườm cậu: "Chậc."

Cậu lại bảo: "Nếu có cũng không nói cho chúng ta biết đâu."

Bà nội liền thò tay xuống nhéo lỗ tai cậu xách lên.

Quậy một trận, bà nội thở dài: "Mà dù có ma cũng ráng ở thôi chứ sao, đỡ tiền nhà tiền điện nước. Tiết kiệm đồng nào hay đồng đó." Bà nội xoa đầu cậu, giọng nói hơi run run, "Tiểu Viễn của chúng ta còn nhỏ mà phải vất vả thế này, ngày xưa..." Nói đến đó thì không nói tiếp nữa, tay còn lại dụi dụi mắt.

Lâm Minh Viễn biết bà định nói gì.

Ngày xưa cả nhà cậu đến cái chén cũng không cần phải động tay rửa, bà nội lúc đó còn khỏe nên giành lo hết việc nhà không để cho ai động vào. Cậu còn nhỏ nên chỉ lo ăn học rồi chạy đi chơi khắp xóm với đám con nít gần nhà. Muốn ăn cái gì muốn mua cái gì chỉ cần xòe tay xin tiền ba thôi.

Chẳng cần đau đầu suy nghĩ xem món đồ đó có đủ tiền mua hay không, lỡ mua rồi thì cuối tháng không đủ tiền xài phải làm sao. Càng chưa từng trải qua cảm giác đau đớn khi cả hai bàn tay đều bị nước rửa chén rẻ tiền ăn da, đến mức lở loét vì thường xuyên rửa chén ở các quán ăn. Bao tay để bảo vệ tay ư? Họ bắt phải để trần hai tay vì nếu không sẽ không biết chén dĩa có được rửa sạch hết dầu mỡ hay chưa.

Ắt hẳn bà nội cho rằng, thà chưa từng có gì còn tốt hơn là đã từng có tất cả nhưng rồi lại mất đi. Một người sinh ra và lớn lên trong cuộc sống vốn gian nan trắc trở có lẽ còn tốt hơn người luôn thuận lợi bỗng chốc rơi vào cảnh lầm than. Như thế sẽ càng sụp đổ hơn là người đã quen sống một cuộc đời bất hạnh ngay từ đầu.

Cho nên bà nội vẫn luôn cảm thấy hai anh em cậu chịu thiệt thòi, bản thân vô cùng có lỗi vì không thể làm được gì. Ngược lại còn trở thành gánh nặng, vì tuổi già sức yếu không thể làm thêm kiếm tiền trang trải việc trong nhà, toàn bộ sức ép đều đè nặng lên một mình cậu. Chỉ có thể cố gắng tự giữ gìn sức khỏe của bản thân để không bệnh tật gì, kẻo lại tốn thêm tiền thuốc men.

Lâm Minh Viễn biết điều đó, cậu còn biết Lâm An cũng vậy, cho rằng mình là gánh nặng. Thế nên dù mệt mỏi, cậu cũng chưa từng để lộ ra khiến bọn họ lo lắng rồi suy nghĩ nhiều.

Lâm Minh Viễn nắm tay bà nội, cười lắc đầu: "Không vất vả, ngồi một chỗ con chịu không được, ngột ngạt lắm. Cơ mà nếu bà thấy con vất vả, vậy mai làm bánh bao chiên cho con ăn đi, làm nhiều chút, hì hì."

Dỗ bà nội xong cũng hơn bốn giờ sáng. Lâm Minh Viễn hơi nhức đầu vì cả đêm không ngủ, song cũng gắng gượng lết vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng rồi rón rén đi ra. Cậu dém chăn cho Lâm An xong rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.

Lúc này yên tĩnh thả thỏng, mới thật sự cẩn thận sắp xếp từng chuyện từng chuyện trong đầu. Từ trận mắng chửi đe dọa của Vương Gia Mỹ, cho đến cuộc nói chuyện với Dịch Nguyên.

Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng có ngoại hình như minh tinh, và loại khí chất ngông cuồng không để ai vào mắt đó chợt hiện lên trong đầu cậu. Xương quai xanh quyến rũ, hình xăm tà đạo bí ẩn trên cổ hắn. Đôi mắt hoa đào khi cười rộ lên trông rất đa tình, khi không cười lại sắc lạnh đến đáng sợ. Đôi môi mỏng mềm mại còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đầu lưỡi ướt át khuấy đảo linh hoạt. Bàn tay thon dài mạnh mẽ phóng túng ve vuốt. Tiếng thở dốc trầm khàn gợi cảm cùng mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ cổ khi hắn dựa vào người cậu.

"To không?"

"Còn có gân nữa."

Âm thanh kia đột nhiên vang lên văng vẳng trong đầu, khiến Lâm Minh Viễn giật mình tự nhéo mặt mình thật mạnh mấy cái cho tỉnh.

Aaaaaaaaaa điên mất! Tự dưng lại nghĩ linh tinh cái gì vậy không biết. Mình điên thật rồi!

Cậu bất lực thở dài.

Có điều, nghiêm túc mà nói thì Dịch Nguyên mưa nắng thất thường. Một khi lộ rõ "không vui" thì đã quá muộn, phải thấp thỏm chật vật tìm cách dập lửa giận của hắn, làm không khéo hậu quả không lường được. Từ cách cư xử có thể thấy hắn là kẻ bạo lực thích kiểm soát, thích nhìn kẻ yếu thế run rẩy sợ hãi như con thú bị dồn vào đường cùng. Hắn khinh thường kẻ yếu, nhưng lại thích dùng họ để làm thú vui tiêu khiển cho bản thân. Căn bản là một tên thần kinh điên tình trên người cắm đầy red flag*.

*Red flag (cờ đỏ): Đại loại giống như là báo động đỏ cho một người hoặc một mối quan hệ độc hại cần phải tránh xa.

Lâm Minh Viễn sẽ không bao giờ thích một người như vậy.

Phải ngủ với người mình không thích ư...

Cậu lắc lắc đầu, trở mình nằm nghiêng quay mặt ra ngoài.

Dù sao giao dịch này chắc sẽ sớm kết thúc thôi, xét theo độ cả thèm chóng chán của mấy đại thiếu gia thì lâu lắm chắc cũng chừng vài tháng là nhiều. Đến lúc đó cũng đủ cho cậu gom góp được chút tiền tiết kiệm để dành trang trải mọi thứ sau này. Quan trọng là trả hết nợ, ba có cơ hội tỉnh lại. Sau đó tìm một nơi thật xa thật xa, đủ xa để người đàn bà đó không tìm được, rồi cùng bà nội và Lâm An sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.

Nhắc đến ba, lại có thêm một vấn để nữa. Khi nào ba mới tỉnh lại? Lỡ như không thể chữa khỏi trước khi Dịch Nguyên chán cậu thì sao?

Nếu vậy thì không thể mang theo ba bỏ trốn khỏi bà ta được. Không ổn, cậu phải tìm cách kéo dài thời gian, ngăn Dịch Nguyên gặp lại cái người họ Hoa kia bằng mọi giá. Kể cả phải hèn mọn quỳ dưới chân lấy lòng hắn, chỉ cần sống dưới sự bảo vệ của hắn cho tới thời điểm ba tỉnh lại là có thể rời khỏi đây rồi.

Bà nội à, con không thể có bạn gái được, bà cũng sẽ không có cháu dâu.

Ngược lại, con sắp làm một việc còn ghê tởm và đáng khinh hơn cả việc không thích con gái nữa. Xin lỗi bà nội, xin lỗi ba, Lâm An xin lỗi em. Xin lỗi vì khiến mọi người thất vọng, con cuối cùng đã trở thành loại người mà ai cũng ghê tởm khinh thường.

.

"Biết rõ sẽ bị người ta khinh vậy mà vẫn làm, chung quy cũng chỉ vì tiền."

Dịch Nguyên ngồi bắt chéo chân cười cười không đáp, nhấp một ngụm trà nóng, lật sang trang khác tiếp tục kiểm tra sổ sách. Triệu Cẩn Ngôn dựa lưng vào sô pha, châm thêm điếu thuốc khác rồi rít một hơi, phả ra làn khói trắng. Hắn ngửa đầu ra sau, đôi mắt một mí hơi híp lại, liên tục cảm thán:

"Chậc, ông già thằng Thiệu Hành cũng sung sức vãi. Bốn bà vợ, thêm mấy con tình nhân ở bên ngoài. Nào là diễn viên rồi người mẫu hoa hậu gì đều có đủ, đến gái công sở đáng tuổi cháu ổng cũng không tha." Hắn đổi giọng cợt nhả, "Ê, mày nói coi ổng có uống cái đó không, Viagra?"

Dịch Nguyên đóng cuốn sổ dày cui đặt lên bàn, cũng châm một điếu thuốc, cười: "Mày ghen tị hả?"


Triệu Cẩn Ngôn trợn trắng mắt: "Có cl mà ghen tị!"

Dịch Nguyên thong thả đổi chân bắt chéo. Đôi chân vừa thon lại vừa dài, ẩn dưới lớp quần Âu đen phẳng phiu là cơ đùi rắn chắc gợi cảm. Ống quần vì động tác bắt chéo chân hơi giật lên, để lộ một đoạn vớ đen ôm sát ẩn hiện đường cong của mắt cá chân. Giày da đen bóng càng làm tăng thêm đẳng cấp của sự cấm dục này.

Cả thân hình hắn hoàn mỹ như một pho tượng điêu khắc. Đến cả người mẫu cũng phải xuýt xoa ghen tị với đường cong cơ bắp rõ ràng không dư một lạng mỡ thừa, và dáng dấp phong độ tràn đầy sức mạnh đàn ông mà không thô kệch này. Thậm chí đến hút thuốc cũng vô cùng đẹp trai.

Đám trai gái thích hắn đều nói trên người hắn có cái loại khí chất sang chảnh theo kiểu vừa ngầu vừa hư. Bọn họ mê nhất lúc hắn hút thuốc, chỉ nhìn hắn dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc thôi cũng cực kỳ gợi cảm. Không hề dung tục kiểu chợ búa hay mấy thằng trẻ trâu thích thể hiện.

Dịch Nguyên lười biếng gác tay lên ghế số pha, nhếch môi nói: "Ông già nó căn bản không cần cắn Viagra. Chỉ cần số 0 trong thẻ còn dài, bóp tiền lúc nào cũng chửa tám tháng thì một giây cắm vào hai giây bắn ra con kia cũng lên đỉnh được. Ai thèm quan tâm ổng là chú hay là ông ngoại chứ."

Triệu Cẩn Ngôn gật gù đồng tình: "Cũng đúng, đặc biệt là bọn sống dưới đáy xã hội này cái gì cũng dám làm. Thà bị khinh mà có tiền xài còn hơn là cạp đất trong sự tôn trọng."

Dịch Nguyên cười, ánh mắt lộ vẻ coi thường: "Thời nào cũng vậy, có ai chê tiền bao giờ đâu."

Triệu Cẩn Ngôn cũng cười khà khà. Hắn ngồi thẳng lưng lại, hơi chồm tới gảy gảy tàn thuốc vào gạt tàn: "Mày thấy tao nói có sai không, ổng đi đêm thế nào cũng có ngày gặp ma. Mẹ của nó còn mắt nhắm mắt mở chứ mấy má nhỏ kia có má nào vừa đâu. Má tư nó thuê giang hồ đón đường tạt axit con nhỏ đó còn nửa cái mạng." Hắn hơi cau mày đăm chiêu, "Cơ mà đéo biết đứa nào ác vl, chụp lén ổng đi khách sạn với con nhỏ đó gửi cho tòa soạn kèm đoạn video quay lén nó bị tạt axit. Lên báo luôn ** má, mới mấy tiếng thôi mà giá cổ phiếu tuột như điên luôn!"

Giới thượng lưu chia làm hai loại, đó là loại ăn vụng biết chùi mép và ăn công khai. Một loại biết xem trọng thể diện giả vờ sống như con người, còn loại kia thì không. Đường đường chính chính cưới hẳn vài bà vợ về nhà sống chung như thời trung cổ. Cả hai loại đều dơ dáy như nhau, nhưng nếu phía đối tác đời tư bung bét đến thế này thì tất cả đều bỗng dưng rất có đạo đức mà hủy bỏ việc hợp tác. Nói trắng ra là sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng công ty.

Cũng may là bên nhà Dịch Nguyên không hợp tác làm ăn gì với bên đó. Không giống như hắn với Triệu Cẩn Ngôn, hai bên gia đình là đối tác làm ăn lâu đời nên chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn. Giữa hắn và Thiệu Hành chỉ coi như là đám thiếu gia ngồi chung mâm, nằm trong vòng tròn quan hệ bạn bè xã giao mà thôi. Càng không thân thiết đến mức một bên dính scandal, bên kia cũng bị réo tên theo. Kiểu "Tập đoàn Enternity vướng bê bối đánh ghen tạt axit. Được biết, con trai cả hiện tại là Tổng giám đốc Thiệu Hành, là bạn thân ngồi chung mâm với Tổng giám đốc Dịch Nguyên của Tập đoàn Nguyệt Ảnh".

Dịch Nguyên hé môi nhả một ngụm khói mỏng uốn lượn trong không khí, rũ mắt xem điện thoại. Trong lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì giá cổ phiếu Eternity vẫn đang giảm liên tục. Vụ bê bối này có vẻ lớn, bây giờ trên các trang mạng xã hội đang úp mở bóc tới ba cô diễn viên, một hoa hậu và hai cô ca sĩ rồi. Nhưng có tiền thì dập xuống mấy hồi, giá cổ phiếu tùy tình hình đợi một thời gian nữa sẽ lại tăng lên. Thiệt hại đến ngóc đầu không nổi chắc là đám minh tinh sống dựa vào danh tiếng kia. Cũng tiện cho tư bản của đối thủ mượn gió bẻ măng, nhờ vụ này mà kéo được không ít người ngã ngựa. Nguyên cái showbiz vui như trẩy hội.

Liệu Hoa Phong Nhã ở nơi nào đó có đang xem tin tức không. Cậu ấy thích hóng mấy vụ này nhất, chắc là cũng có xem nhỉ?

Khuôn mặt không biểu cảm đẹp đến vô thực, nhướng cao một bên lông mày mỗi khi hóng được tin tức thú vị của Hoa Phong Nhã chợt hiện ra.

Tim Dịch Nguyên nhói lên như có ai dùng kim đâm vào, hắn nhíu mày rít một hơi thuốc lá, nếp nhăn giữa ấn đường lại toát ra vẻ đẹp của riêng nó.

Lúc này, hắn đột nhiên nhớ ra thằng nhóc quay tay nghệ cả củ mới gặp tối hôm qua, bèn tìm số cậu ta. Lướt đến cái tên "Thỏ Con Quay Tay Nghệ Cả Củ" trong danh bạ, sau đó nhấn gọi điện.

Rất nhanh đầu dây bên kia liền bắt máy. Thỏ Con Quay Tay Nghệ Cả Củ còn ngái ngủ, giọng khàn khàn: "Lô?"

Dịch Nguyên nhíu mày nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe đeo trên tay đã điểm mười giờ: "Biết mấy giờ rồi không?"

Quả nhiên Lâm Minh Viễn vừa nhận ra giọng hắn liền tỉnh ngủ. Hắn còn nghe thấy tiếng cậu vơ vội cốc nước rồi tu ừng ực, bị sặc một hồi lâu. Rồi tằng hắng vài cái để lấy giọng.

"Mười giờ ạ."

Dịch Nguyên: "Mười giờ mà còn chưa dậy?"

Lâm Minh Viễn nhịn không được ngáp một cái, còn không quên trả treo: "Vậy xin hỏi giám đốc Dịch có biết vì sao tôi giờ này chưa dậy không ạ? Còn chẳng phải tại vì hôm qua ngài bắt tôi tăng ca lao lực đến mức dậy không nổi à?"

Nghe cậu sổ nguyên một tràng không ngừng nghỉ, Dịch Nguyên nhướng mày: "Vậy bây giờ là lỗi của tôi à?"

Lâm Minh Viễn ngồi nói được mấy câu cũng tỉnh táo hẳn. Bộ não trương sình từ tối qua bắt đầu hoạt động trở lại, mới chợt nhận ra mình vừa tỏ thái độ với hắn. Giật mình nhỏ giọng ngoan ngoãn đáp: "Lỗi của tôi vì đã lao lực đến mức dậy không nổi."

Dịch Nguyên cười cười: "Sao, mới có nhiêu đó mà tay giở không lên rồi à. Có cần mua bảo hiểm tay không?"

Lâm Minh Viễn nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, biết hắn đang xỏ cậu nhân tiện vô sỉ khoe mình lâu ra liền sầm mặt, vừa bực vừa xấu hổ: "Vậy nếu muốn nhận tiền bảo hiểm thì chẳng phải tay tôi sẽ phế luôn à."

Dịch Nguyên cười một hồi, mới hỏi: "Xin nghỉ việc ở đó chưa?"

Lâm Minh Viễn: "Chưa, tôi định..."

"Nghỉ đi, gửi cho tôi địa chỉ chỗ cậu làm, sẽ có người liên lạc với cấp trên của cậu xin nghỉ việc thay cậu."

Lâm Minh Viễn giật mình: "Không, không cần đâu. Tôi tự..."

Dịch Nguyên mất kiên nhẫn: "Tôi nói, cậu chỉ được đáp "vâng". Bạn bè, người yêu, crush, chia tay chia chân gì tôi không cần biết, gọi điện hay nhắn một tin là được. Việc của cậu bây giờ là liệt kê đầy đủ danh sách chủ nợ và các khoản nợ thật chi tiết, rồi mau chóng thu xếp đồ đạc đi. Tôi gửi cậu số điện thoại thư ký của tôi, cậu ta sẽ giúp cậu giải quyết mấy việc còn lại."

Nói xong không đợi Lâm Minh Viễn trả lời hắn liền cúp máy.

Triệu Cẩn Ngôn từ đầu tới cuối luôn ngồi dựng hai lỗ tai hóng hớt, tỏ vẻ hứng thú: "Bồ mới của mày hả? Tên gì? Là ai thế? Người mẫu, minh tinh hay thiếu gia nhà nào? Nghe giọng được đấy chứ, nhiêu tuổi?"

Dịch Nguyên biết cái tên nhiều chuyện này một khi không có được đáp án thì sẽ tìm mọi cách để moi móc tin tức. Giấu cũng như không, mà đối với mấy chuyện này hắn cũng chưa bao giờ cần phải giấu như mèo giấu cứt. Chỉ trả lời qua loa:

"Cứ coi là vậy đi. Thằng nhóc đó mười chín, tên Lâm Minh Viễn. Không phải thiếu gia, là "chuột"."

Chỉ là một tên sống dưới đáy xã hội, làm những chuyện đáng khinh vì tiền nhưng có khuôn mặt tuấn tú thôi.

Triệu Cẩn Ngôn trợn tròn mắt kinh ngạc thốt lên, phát âm chuẩn như người bản xứ: "Oh - my - god! Mày đùa tao đấy à? Mày thật sự chơi cả chuột??? Cơ mà sao mày gặp được người sống ở khu ổ chuột hay vậy? Trên đất Nam Dương này từ khi nào đã có một con ma nhà họ Bần lọt vào thế???"

Hắn bắn liên thanh hỏi liên tục làm Dịch Nguyên nhức cả đầu: "Hôm qua tao lái xe vòng vòng thành phố giải khuây, trong lúc không để ý đã lái tuốt ra ngoài đó rồi gặp được cậu ta."

Khu ổ chuột và thành phố Nam Dương nằm giáp ranh, chạy một đường ra đó cũng không có gì lạ.

Triệu Cẩn Ngôn tiếp tục reaction nhiệt tình: "Wow! Nghe cứ như là định mệnh Lọ Lem gặp Hoàng Tử á, há há há. Không được, tao phải nhắn tin vào group kể cho tụi nó biết câu chuyện khủng khiếp này, há há há há há!!!"

Dịch Nguyên mặt không chút cảm xúc: "Đệt mẹ, trà còn nóng đấy, tao lấy bình trà này rửa mặt cho mày tỉnh táo liệu có ổn không!"

Triệu Cẩn Ngôn ngừng cười, trở về bộ dạng đứng đắn. Hắn chợt nhớ ra gì đó, vội hỏi: "Trình Khả Duy có biết không? Nó mà biết mày lại dắt thêm một thằng bồ mới ở đâu về chắc tức điên mất."

Dịch Nguyên nhướng mày: "Thì?"

Triệu Cẩn Ngôn tặc lưỡi: "Chậc, bạn bè tao với mày cùng lớn lên bên nhau hai mươi năm thì nó tính từ hồi đi học cũng phải mười năm có lẻ. Đứa nào chứ tao thấy nó thương mày lắm, chuyện tụi bây ngủ với nhau từ đó đến giờ ai chẳng biết, với cả chuyện nó thương mày cũng vậy. Nhiều năm như vậy rồi, mày không định cân nhắc quen nó nghiêm túc hả?"

Dịch Nguyên nhíu mày: "Tao với nó có từng quen nhau à? Chỉ là hợp chuyện đó, không hơn không kém, đến quan hệ bồ bịch còn không phải. Người tao yêu từ đầu đến cuối chỉ có một, không phải Phong Nhã thì chẳng là ai cả."

Triệu Cẩn Ngôn nghe thấy cái tên này thì im lặng chốc lát, ngập ngừng nói: "Thôi bỏ đi, mày cũng biết mà, Hoa Phong Nhã vẫn luôn..."

Không đợi Triệu Cẩn Ngôn nói hết câu, cơn giận trong lòng hắn lại bốc lên, chẳng báo trước mà giơ chân đạp thẳng vào mép bàn trước mặt như để cảnh cáo. Chiếc bàn mặt thủy tinh nặng như vậy lại bị hắn đạp đến lệch sang hẳn một bên, đụng mạnh vào chân của Triệu Cẩn Ngôn ngồi đối diện. Hắn bị cái bàn va vào đau muốn ứa nước mắt, tự biết mình lỡ lời nên cũng chỉ hít hà xoa xoa chân.

Triệu Cẩn Ngôn vỗ vỗ miệng mình: "Ầy, tao lỡ miệng. Thôi thôi không nhắc tới nữa."

Đoạn, hắn đột nhiên nhớ tới câu Dịch Nguyên giới thiệu Lâm Minh Viễn với mình ban đầu. Nhanh chóng nắm được trọng điểm: "Ô, khoan đã... Nói thế Lâm Minh Viễn mới là bồ mày? Thằng nhóc đó đẹp lắm à? Tao không tin loại thường thường mà còn là chuột nhắt sống dưới cống lại lọt được vào mắt mày đâu."

Dịch Nguyên day day ấn đường không muốn nói nhiều về vấn đề này: "Mày không lo cắp đít về chạy việc cho ba mày đi, ở đây hóng con mẹ gì. Tao còn bao việc, cút."