Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn đi vòng qua đầu xe, tay chân lóng ngóng cẩn thận tìm cách mở cửa ghế phó lái. Dù sao xe hơi đều có chốt mở ở tay nắm cửa giống nhau, có điều chiếc xe này của hắn là xe cửa cắt kéo. Không ngoài dự đoán, chốt vừa mở, cửa xe liền trượt ra dựng đứng lên trên khiến Lâm Minh Viễn giật mình lùi lại, vẻ mặt hơi bối rối.
Khoảnh khắc đó giống hệt như lần đầu tiên Hoa Phong Nhã mở cửa lên xe hắn.
Đáy mắt Dịch Nguyên lách tách cháy lên một ngọn lửa không tên, dán chặt vào người Lâm Minh Viễn. Trong lòng kích động không thôi, tựa như người đi lạc trên sa mạc tìm được nguồn nước, như kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, lại giống như kẻ mù cả đời bỗng chốc nhìn thấy được ánh sáng.
Có lẽ trời cao thương xót, cảm động trước tấm chân tình của hắn. Ngay vào lúc hắn khổ sở tuyệt vọng nhất đã ban cho hắn một Lâm Minh Viễn. Xoa dịu phần nào nỗi nhớ thương của hắn đối với người kia.
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại vì không biết làm sao để ngồi vào bên trong. Cửa xe quá hẹp và thấp, mà chân cậu lại dài. Ngập ngừng chốc lát, cậu bèn nghiêng người, khom lưng cúi đầu đặt mông ngồi vào ghế phó lái trước. Sau đó mới cho chân vào trong xe, rồi đóng cửa xe.
Mắt Dịch Nguyên sáng lên, vốn dĩ định chỉ Lâm Minh Viễn cách ngồi vào xe, không ngờ cậu ta vậy mà cũng có đầu óc đó chứ! Hoàn toàn không phải loại người đẹp não phẳng!
Có một sự thật là, không phải đại gia nào đi siêu xe cũng biết cách ngồi lên loại xe gầm thấp cửa cắt kéo như Lamborghini này. Đương nhiên kể cả người có niềm đam mê với dòng xe thể thao, lần đầu tiên mới chơi xe cũng sẽ phải loay hoay ngồi sai một phen. Vậy mà Lâm Minh Viễn không cần hướng dẫn, không mất quá nhiều thời gian nhét đầu nhét đuôi một cách cồng kềnh, mà nhanh chóng tìm ra được cách xử lý. Ở điểm nhanh nhạy này thật giống với Hoa Phong Nhã của hắn.
Có lẽ Lâm Minh Viễn không thể xuất sắc như Hoa Phong Nhã, thậm chí cũng chẳng phải Hoa Phong Nhã thật sự. Thế nhưng dùng tạm như miếng băng cá nhân trong khoảng thời gian chờ đợi vết thương khép miệng cũng không tệ.
Cuối cùng cũng ngồi được vào xe, Lâm Minh Viễn thầm thở phào một hơi. Bên trong hơi chật chội, ai mắc chứng sợ không gian hẹp chắc sẽ phát điên mất. Tuy nhiên, bây giờ cậu mới biết nội thất xe hơi lại có thể đẹp và đẳng cấp như vậy. Hóa ra đây là cảm giác ngồi trên một chiếc siêu xe bạc tỷ. Tầm nhìn ở kính chắn gió phía trước khá thấp và hẹp, điểm mù ở khắp nơi, chẳng hiểu nổi vì sao mấy tay đua lại có thể lái được, không sợ tai nạn xe chết người sao?
Nhưng cậu có thể hiểu được vì sao mọi người đều thích chúng, sẵn sàng chi một số tiền lớn để có được. Lái một chiếc xe đẹp và ngầu thế này cảm giác rất thỏa mãn, chí ít là về mặt tinh thần, cũng là để chứng minh cho sự thành công của bản thân.
Lâm Minh Viễn căng thẳng đến không dám dựa lưng vào ghế, dè dặt hỏi: "Anh muốn nói gì ạ?"
Dịch Nguyên ngược lại thoải mái hơn, hắn biếng nhác ngả lưng dựa vào ghế, khuỷu tay trái gác trên thành cửa chống thái dương. Hắn hơi nghiêng đầu rũ mắt nhìn cậu, hàng mi in bóng xuống gò má trắng nõn, đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh đang nổi bây giờ.
Hắn thong thả hỏi: "Lâm Minh Viễn đúng không?"
Từ đầu đến cuối Dịch Nguyên đều nói năng cộc lốc, thái độ lạnh lùng cao ngạo như kẻ bề trên, cực kỳ khiến người khác khó chịu, và có cả một chút... sợ hãi.
Sợ cũng đúng thôi, ở cái đất nước tỷ dân được xếp hàng top về phân biệt giai cấp này, chỉ cần tiền lương anh nhiều hơn tôi một chút, thì cũng đủ để tôi cung kính cúi đầu rót rượu bằng hai tay cho anh rồi. Huống hồ gì người đàn ông này chẳng những là một tên tài phiệt quyền cao chức trọng, mà còn là đại ca xã hội đen. Chỉ bằng việc hắn là dân giang hồ thu phí bảo kê thường thường thôi cũng đã không dễ chọc vào.
Lâm Minh Viễn gật đầu nhỏ giọng "Vâng" một tiếng trả lời. Dịch Nguyên lại hỏi: "Nhiêu tuổi?"
"Mười chín ạ."
Dịch Nguyên nhướng mày: "Ồ, Đại học rồi nhỉ?"
Nhắc tới chuyện học hành, lòng Lâm Minh Viễn lại nhói lên: "Tôi nghỉ học lâu rồi, bây giờ đi làm."
Vậy thì tốt quá rồi còn gì!!!
Dịch Nguyên như mở cờ trong bụng.
Cậu càng khó khăn khổ sở thì tôi mới càng dễ thương lượng chứ!
Dịch Nguyên gác cánh tay phải còn lại lên bảng điều khiển xe chắn giữa chỗ hai người ngồi, nhịp nhịp ngón trỏ. Hắn quay đầu nhìn cảnh vật phía trước, mặt không biểu cảm nói: "Lúc nãy tôi đã nghe hết rồi, xem ra gia đình cậu đang gặp khó khăn. Không, nói đúng hơn thì tình cảnh hiện tại của cậu bây giờ có thể dùng hai từ "bế tắc" để hình dung nhỉ?"
Lâm Minh Viễn cụp mắt không đáp. Hắn nói đúng, từng câu từng chữ đều thẳng thắng đâm vào vết sẹo xấu xí không muốn để ai biết của cậu.
Bế tắc, hoàn toàn bế tắc.
Năm đó ba lái xe chở Lâm An đi học về, chứng kiến cảnh vợ mình đi khách sạn với gã đàn ông khác, vì quá sốc nên đã lên máu, mất lái xảy ra tai nạn xe. Cuối cùng giống như bà ta nói, ba trở thành "người thực vật" chỉ có thể sống dựa vào máy thở, ăn uống dựa vào ống thông, không thể khống chế đại tiểu tiện và không biết đến khi nào mới tỉnh lại. Em trai may mắn hơn một chút là không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không trở thành "người thực vật" như ba, chỉ mất đi đôi chân.
Phải, chỉ là mất đi đôi chân mà thôi... Nhưng cũng đủ để hủy hoại tương lai của nó.
Có điều, bà ta nói sai rồi, hoặc chí ít thì quan điểm của bà ta sai.
Ba bị xuất huyết não dẫn đến hôn mê sâu nhiều năm không tỉnh chứ không phải "người thực vật". Tuy nhiên trong mắt bà ta hay nhiều người, đó cũng chẳng khác nào người thực vật. Ban nãy cậu không nói rõ ràng cho bà ta biết, bởi vì điều đó không cần thiết. Dù sao thì ngoài Lâm An ra, bà ta chẳng muốn biết cái gì cả.
Từ một gia đình khá giả mua được chiếc xe hơi gần trăm triệu yến*, bỗng chốc nhà tan cửa nát. Lâm vào cảnh nợ nần, giang hồ đến đập phá xiết đồ đòi nợ, đến bà con họ hàng cũng lánh xa. Cuối cùng không còn gì để bán nữa, phải thuê trọ giá rẻ ở nơi tồi tàn, sống hôm nay mà không biết ngày mai sẽ ra sao. Cả hai anh em đều bỏ học, Lâm Minh Viễn phải từ bỏ ước mơ trở thành luật sư, đi làm sớm để phụ giúp trả nợ, tiền viện phí thuốc men chữa bệnh và chi tiêu trong nhà.
*Yến: Đơn vị tiền tệ của nước Yến Lạc.
Nếu bà ta không ngoại tình, nếu ba không mất lái, nếu cậu biết trước được tương lai thì có lẽ... có lẽ đã ngăn được bi kịch chăng? Lâm Minh Viễn không biết phải nên trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân mình. Giá như lúc đó cậu không đi học thêm, mà đến trường đón em trai thay cho ba thì đã không xảy ra cớ sự này.
Vương Gia Mỹ đơn phương ly hôn, bỏ đi năm năm. Nhà cũ và xe, tất cả đã bán hết từ lâu, cậu cũng chuyển đến sống trong căn nhà trọ kia. Không hiểu sao bà ta tìm ra được địa chỉ nhà trọ cậu đang thuê, còn biết nơi cậu làm việc và số điện thoại của cậu nữa. Nhưng điều đó không quan trọng, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là Vương Gia Mỹ muốn gặp Lâm An.
Đương nhiên nó hận bà ta như vậy thì làm gì muốn gặp chứ. Đừng nói là Lâm An, ngay cả cậu và bà nội đều không muốn gặp, cho nên bà ta mới dùng bà nội để uy hiếp. Lâm Minh Viễn đau đầu vô cùng, cơn bức bối khó chịu dồn nén nơi lồng ngực chẳng biết trút vào đâu, thật là mệt mỏi.
Dịch Nguyên không để ý, chậm rãi nói tiếp: "Tiền thuốc men cho em trai, viện phí cho ba, nếu thuê hộ lý thì cũng phải mất một khoản kha khá. Đó là chưa kể đến tiền ăn tiền mặc, điện nước, trái gió trở trời cảm mạo phải mua thuốc uống cùng ti tỉ những thứ phiền chán khác. Bà nội cậu cũng lớn tuổi rồi, lẽ ra bây giờ nên an hưởng tuổi già mới phải, ngược lại còn vất vả còng lưng chăm sóc cháu trai ốm đau. Mà nguồn kinh tế duy nhất trong nhà đều phụ thuộc vào mỗi mình cậu."
Hắn híp mắt: "Chưa kể đi làm quần quật cả ngày mệt muốn điên rồi, còn bị người mẹ đã lâu không gặp đến quậy một trận, đã thế còn bị uy hiếp đủ đường." Đoạn, hắn liếc nhìn cậu, "Tuổi còn trẻ mà gánh nặng cũng thật lớn..."
Dịch Nguyên không kể ra, chính cậu cũng không biết năm năm qua mình đã sống như thế nào. Từng câu từng chữ nặng nề nện ầm ầm xuống, đè ép cậu đến thở không nổi.
Lâm Minh Viễn buồn bực nhíu mày: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Dịch Nguyên nghiêng người ghé sát vào Lâm Minh Viễn. Hắn tựa như ác quỷ, kề đôi môi mỏng mềm mại vào tai cậu, nhẹ nhàng phả ra từng luồng hơi thở nóng bỏng, thì thầm đầy cám dỗ: "Tôi muốn nói, tôi có thể giúp cậu dọn dẹp bãi chiến trường này. Giải quyết mớ rắc rối bấy lâu nay vẫn luôn đeo bám cậu, tháo gỡ xiềng xích nặng nề trói chặt suốt bao năm, giải thoát cho cậu."
Không ngoài dự đoán, vừa nghe xong câu cuối, đôi mắt đen lay láy vốn đang thất thần vì đủ loại phiền muộn kia của Lâm Minh Viễn liền tìm lại được ánh sáng vốn có. Vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc trên khuôn mặt tuấn tú kia rất giống Hoa Phong Nhã. Tim Dịch Nguyên hẫng một nhịp, ánh nhìn cháy bỏng của hắn như muốn thiêu đốt người đối diện.
Dịch Nguyên nắm cằm Lâm Minh Viễn, xoay mặt cậu quay lại đối diện mình, chóp mũi chạm vào nhau. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói khàn khàn không che giấu dục vọng bên trong: "Đương nhiên, Dịch Nguyên tôi chẳng cho không ai bất cứ thứ gì. Tôi giúp cậu giải quyết phiền muộn, đổi lại, cậu cũng phải giải quyết nỗi phiền muộn của tôi. Có qua có lại, đôi bên cùng có lợi, thế nào?"
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Lâm Minh Viễn nhìn mình qua cửa xe, Dịch Nguyên đã cảm nhận được cậu cũng giống hắn, là gay. Mà điều đó chẳng quan trọng, dù có là trai thẳng đi nữa, ai lại từ chối tiền bao giờ. Chỉ cần có tiền, kể cả xì trây cũng bằng lòng nằm ngửa gác chân lên vai hắn, cho hắn chơi cửa sau.
Chẳng biết Lâm Minh Viễn ngây thơ thật hay là giả vờ ngây thơ. Cậu ta rõ ràng thoáng giật mình bối rối vì cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng và hành động đầy ám chỉ của hắn. Vậy mà lại lùi sát vào cánh cửa xe, kéo giãn khoảng cách giữa hai người:
"Tôi còn không giải quyết được chuyện của mình, thì làm sao giúp anh giải quyết nổi chuyện của anh?"
Dịch Nguyên cảm thấy Lâm Minh Viễn thật sự không nhạy ở phương diện này, thậm chí là có phần nhút nhát và ngô nghê. Cậu ta nhận thức được tính hướng của bản thân, tuy nhiên lại không dám chắc đối phương cũng giống vậy. Thậm chí dù cho xác định được tính hướng hắn, cũng sợ hiểu lầm ý của hắn, cho nên mới giả vờ đánh trống lảng để né tránh vấn đề.
Thỏ con à, cậu không hiểu lầm ý của tôi đâu.
Cậu đoán đúng rồi đấy.
Muốn đánh trống lảng để tôi nói thẳng ra cho cậu còn biết đường từ chối, hoặc để tôi đoán ý của cậu rồi tự biết khó mà lui à? Được thôi, vậy thì tôi sẽ vào thẳng vấn đề, chẳng phải vừa hay đúng ý cậu sao? Nhưng tôi sẽ không để cậu hoàn toàn đạt được mục đích đâu, bởi vì tôi còn chưa đạt được mục đích cơ mà.
Tuy Lâm Minh Viễn đi làm sớm, có kinh nghiệm lăn lộn kiếm tiền, nhưng xét về kinh nghiệm trải đời thì vẫn còn non và xanh lắm. Từ đầu đến cuối hắn đều nhìn thấu cậu, dù cậu có đầu óc thông minh lanh lợi cỡ nào thì trong mắt hắn, cũng chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi.
Dịch Nguyên nhìn ngón tay trống trơn mất đi độ mềm mại của chiếc cằm kia, đổi thành chống cằm của mình, đôi mắt hoa đào cong cong long lanh như có nước, cười cười: "Không giấu gì cậu, tôi là gay. Tôi biết cậu cũng giống tôi, chúng ta đều có bản năng cảm nhận được đồng loại. Cho dù cậu có ngốc thì cơ thể đã phản ứng trước khi cậu nhận ra rồi."
Dịch Nguyên cứ như vậy mà nói thẳng tính hướng của hắn, nhân tiện bóc trần luôn tính hướng của Lâm Minh Viễn, điều mà cậu vẫn luôn thấp thỏm che giấu bấy lâu. Hai bàn tay đặt trên đùi vô thức bấu chặt quần thể thao, cậu cụp mắt nhìn sang hướng khác, không dám giao tiếp ánh mắt với hắn, giống như đang chột dạ điều gì đó vậy.
Dịch Nguyên thu hết phản ứng của Lâm Minh Viễn vào mắt, nhướng mày: "Ban nãy đã nói về chuyện phiền muộn của cậu, vậy bây giờ nói về chuyện phiền muộn của tôi đi."
Vừa nghĩ tới chuyện đó, lồng ngực hắn lại nhói lên một cái như bị ai nhéo, vô cùng khó chịu. Ánh sáng trong mắt hắn tiêu tán, từ từ tối sầm lại, khẽ hỏi: "Cậu từng thích ai chưa?"