"Lại tiểu thư là một bệnh nhân rất phối hợp không sai, chỉ là......"
"Chỉ là làm sao?" Ngàn vạn lần đừng nói với anh là không biết làm, nếu không thì biết tìm ai bây giờ?
"Chỉ là cô ấy không để cho tôi lau người giúp cô ấy, đi vệ sinh cũng không cho tôi giúp, nếu như vậy sẽ không tốt cho cơ thể!" Cô biết có thể là vì Lại Bái Khiết sợ lúng túng, cho nên mới ngượng ngùng không muốn cô giúp một tay, nhưng mà nếu cứ nhịn như vậy thì cũng không phải là biện pháp.
"Ý của cô là kể từ sau khi cô đến, thì Bái Khiết chưa hề đi vệ sinh lần nào?" Lau người chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà đi vệ sinh lại là một chuyện tương đối lớn.
"Không có ạ, cô ấy đều chỉ cho phép tôi đỡ đến cửa mà thôi, nhưng mà tôi cảm thấy làm như vậy rất nguy hiểm, nếu ngộ nhỡ cô ấy bị ngã ở trong nhà vệ sinh thì sao, tôi không chịu nổi trách nhiệm này, cho nên mới nói nói cho anh biết một chút." Cô chỉ là muốn kiếm thêm tiền để trả cho bà chủ nhà mà thôi, không muốn phải gánh trách nhiệm lớn như vậy.
Úc Trí Thăng gật đầu đồng ý. Đúng là, nếu như Bái Khiết bị ngã ở trong nhà vệ sinh, thì hậu quả không thể lường trước được.
"Cho nên, tôi nghĩ mình làm được tới ngày hôm nay là tốt lắm rồi, tôi thấy có vẻ như anh rất yêu cô ấy, cũng chăm sóc cô ấy như vậy, mà dù sao người trẻ tuổi bây giờ không có kiêng kỵ gì, cho nên cứ trực tiếp để tự anh chăm sóc cô ấy đi, cô ấy cũng sẽ không lúng túng." Cô đã nhận định rằng hai người là quan hệ trai gái đã lên giường với nhau.
Úc Trí Thăng cho rằng không cần nhất thiết phải đặc biệt giải thích về mối quan hệ giữa anh và Bái Khiết, vì vậy chỉ đề nghị: "Uhm...... Chuyện lau người và đi vệ sinh tôi sẽ nghĩ cách, nhưng còn những chuyện khác thì vẫn cần cô giúp một tay, cô có thể ở lại không? Tiền lương sẽ tùy theo tính toán."
"Như vậy đi, nếu đã không làm được nhiều việc thì tôi cũng sẽ không nhận quá nhiều tiền, nếu không tôi sẽ rất ngượng!" Người giúp việc coi như là rất có lương tâm.
"Không sao, cô giúp chúng tôi rất nhiều việc, đây là cô xứng đáng."
"Vậy thì cảm ơn nhiều, tôi đi về trước đây, người trong nhà còn đang chờ tôi về nấu cơm." Người giúp việc đứng dậy.
Sau khi tiễn người giúp việc, Úc Trí Thăng đi vào gian phòng để nhìn Bái Khiết, nhưng lại phát hiện ra cô đã thức dậy, nửa nằm ở trên giường đọc sách.
"Thì ra em đã tỉnh rồi, người giúp việc còn nói là em vừa mới ngủ."
Lại Bái Khiết đặt cuốn sách lên trên đùi."Cả ngày chỉ có nằm trên giường, cơ hội để ngủ nhiều cực kì, chỉ là do em sợ gây áp lực cho cô ấy nên mới giả vờ ngủ thôi."
"Hôm nay có tốt hơn một chút nào không?" Ngồi ở trên mép giường, gió thổi nhẹ vào những sợi tóc trên trán cô.
"Ừ, đã có thể tự mình ngồi dậy, chắc là ngày mai sẽ có thể xuống giường." Cô chưa từng ghét cay ghét đắng giường đệm như vậy.
"Vẫn nên nằm thêm hai ngày nữa, chờ đến khi nào ổn định rồi thì hãy nói." Anh không tán thành việc cô muốn xuống giường đi bộ nhanh như vậy."Nghe người giúp việc nói là em không cho phép cô ấy lau người giúp em và đi vệ sinh đúng không?"
"Ừ, em có thể tự mình làm." Cô bĩu môi bướng bỉnh y như một đứa trẻ.
"Làm như vậy rất nguy hiểm." Nói xong anh liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lại Bái Khiết nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm, không bao lâu sau thì liền nhìn thấy Úc Trí Thăng cầm một chậu nước đi ra ngoài.
"Anh lau người giúp em, như thế sẽ thoải mái hơn." Vắt khô chiếc khăn lông trong chậu nước.
"Không cần." Đổi lại là anh thì chẳng phải càng lúng túng hơn sao?! die ndan lequ ydo n
Úc Trí Thăng giống như không nghe thấy lời cô nói, đặt quyển sách của cô lên trên tủ đầu giường, vén lớp chăn mỏng lên, chuẩn bị cởi nút áo của áo ngủ cô ra.
Cô dùng tay đè tay anh lại."Em có thể tự mình làm mà."
"Đừng lộn xộn, nếu như bởi vì em cậy mạnh mà tăng thêm vết thương, vậy thì sẽ phải nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày nữa đấy. Không phải là em rất sợ làm phiền người khác sao? Vậy thì phải làm một bệnh nhân biết phối hợp, độ phối hợp càng cao, thì thời gian hồi phục sẽ càng nhanh."
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, sự trong suốt bên trong tròng mắt của anh khiến cho cô quyết định tháo bỏ lòng phòng bị."Vậy anh...... không thể nhìn."
"Anh rất muốn đồng ý với em, nhưng anh thật sự không thể nào vừa nhắm mắt vừa làm việc được, hơn nữa nếu như vào lúc này mà anh còn có thể làm bất kỳ hành vi không an phận nào, thì cũng không xứng làm người!"
Ai ~~ không ngờ đã quen biết lâu như vậy rồi, hình tượng của anh vẫn còn kém như thế.
"Anh sẽ cố gắng làm nhanh một chút, nhẹ một chút, đảm bảo sau đó em sẽ cảm thấy thoải mái." Lời này nghe như thế nào cũng thấy là lạ.
Lại Bái Khiết bởi vì lời nói của anh mà mặt đỏ tới tận mang tai.
Bởi vì để gia tăng tốc độ khép lại của xương sườn, cho nên sau khi xuất viện cô đều chỉ mặc mỗi áo ngủ, bên trong không mặc gì cả, vì vậy khi anh vén áo ngủ của cô lên thì Lại Bái Khiết lập tức lúng túng quay đầu đi.
Anh nhẹ nhàng lau cho cô, cả hai đều không mở miệng nói chuyện, không khí trầm lắng lại có chút mập mờ, một người chỉ muốn nhanh chóng làm xong công việc trong tay, một người chỉ muốn nhanh chóng mặc quần áo vào.
Tiếng chuông cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lắng.
Úc Trí Thăng nhanh chóng mặc lại áo ngủ cho cô, cài nút áo cuối cùng lại, rồi mới đi ra khỏi phòng để mở cửa."Ai vậy?"
"Tưởng Hợp Long." Tưởng Hợp Long báo danh, phía sau còn có chủ tịch đương nhiệm của Thịnh Hâm là Tưởng Chí Siêu.
"Chủ tịch?!" Úc Trí Thăng rất kinh ngạc, vội vàng mở cửa.
Bái Khiết ở trong phòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Sao đột nhiên ông ngoại lại tới? Sao lại biết chỗ ở của cô?
"Mời vào." Úc Trí Thăng nghênh đón bọn họ đi vào.
Tưởng Hợp Long chống ba-toong (gậy) dẫn đầu đi vào nhà, Tưởng Chí Siêu cùng với Úc Trí Thăng thì phân ra hai người hai bên.
"Bái Khiết ở đâu?" Ông cụ không rảnh quan sát phòng khách nhỏ, mà chỉ quan tâm tới tình trạng của Bái Khiết.
"Đang nghỉ ngơi ở trong phòng." Úc Trí Thăng lướt qua ông dẫn đường.
Sau khi đi vào căn phòng, Tưởng Hợp Long nhìn chằm chằm vào Bái Khiết đang nửa nằm ở trên giường."Đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Vâng, đã tốt hơn nhiều rồi ạ." Bái Khiết nhẹ giọng trả lời.
Úc Trí Thăng cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì có vẻ như bọn họ đã quen biết. Theo lý thuyết thì, chủ tịch không thể nào biết một người bình thường chức vụ nhỏ như Bái Khiết được.
"Cháu nha, sao tính cách lại bướng bỉnh như vậy, giống y hệt mẹ con!" Mặc dù Tưởng Hợp Long đang trách mắng, nhưng sự quan tâm tình cảm lại viết đầy câu chữ.
Bái Khiết cúi đầu im lặng.
"Ừhm...... Có muốn ngồi xuống trước rồi tán gẫu tiếp không?" Mặc dù Úc Trí Thăng bị làm cho hồ đồ đôi chút, nhưng mà vẫn rất bình tĩnh.
Tưởng Hợp Long lườm anh một cái, giống như đang trách cứ anh sao lại không bảo vệ tốt cho Bái Khiết, để cho cô bị thương như vậy.
"Quản lý bảo an đã kể khái quát lại câu chuyện cho chúng ta, biết người tấn công cháu là ai không?" Tưởng Chí Siêu hỏi Lại Bái Khiết.
Chuyện này nhất định công ty sẽ truy cứu.
Cô lắc đầu."Cháu không muốn truy cứu."
Cách cô miêu tả chuyện đã xảy ra cho Úc Trí Thăng và Hứa Dung Hào nghe đã liền bày tỏ rõ là không có ý định truy cứu chuyện này.
"Làm sao có thể làm như vậy được? Không chỉ dám phách lối đến Thịnh Hâm đánh người, mà còn là đánh cháu ngoại của ta, làm sao có thể không truy cứu chứ?!" Tưởng Hợp Long tức giận tăng cao âm lượng.
Úc Trí Thăng ở bên cạnh thở hốc vì kinh ngạc.
Anh hoàn toàn không biết rằng Lại Bái Khiết cũng là người của nhà họ Tưởng.
Tưởng Chí Siêu không rảnh để ý tới khuôn mặt dấu chấm than của Úc Trí Thăng, tiếp tục nói chuyện với cháu gái.
"Bái Khiết, cá nhân cháu không muốn truy cứu là quyền lợi của cháu, nhưng mà công ty có lập trường của công ty, nếu như chuyện như thế này bị truyền ra ngoài, thì hình tượng của công ty sẽ bị hủy mất. Mặc dù công ty đã thay mới toàn bộ nhân viên bảo vệ, ngay cả người gác cổng cũng nghiêm ngặt, nhưng mà vẫn nên tìm ra những người đó thì hơn."
Lại Bái Khiết vẫn im lặng như cũ.
"Quản lý Hứa đã cung cấp vài đối tượng khả nghi cho chúng ta, cháu nhìn thử xem bên trong có mấy người đó không?" Tưởng Chí Siêu đưa một tập hồ sơ cho cô.
Lại Bái Khiết chậm rãi mở tập hồ sơ ra, trang đầu tiên chính là ba người đã đánh cô, sắc mặt của cô hơi biến đổi một chút, tiếp tục lật sang trang khác, cho đến khi xem xong hết, thì kiên định mở miệng nói: "Không có."
"Không có sao?" Trong tất cả những người ở đây, thì Tưởng Hợp Long là người không có tính nhẫn nại nhất.
"Vâng." Cô gật đầu."Không ngờ kẻ thù của cháu lại nhiều như vậy, còn có thể xếp thành một tập hồ sơ lớn." Ngay sau đó lộ ra một nụ cười khổ.
"Bác không muốn làm khó cháu, chuyện này sẽ giao cho công ty xử lý." Tưởng Chí Siêu nhận lại tập hồ sơ.
Khi vừa nhìn thấy sắc mặt hơi biến của Bái Khiết thì trong lòng ông đã nắm rõ, nhưng vì không muốn làm cô khó xử, nên mới không vạch trần mà thôi, liền cho công ty ra mặt xử lý vậy.
"Cha, chúng ta đi trước thôi! Để cho Bái Khiết nghỉ ngơi thật tốt đã."
"Ừ." Tưởng Hợp Long vốn định ở lại thêm một chút nữa, để tìm hiểu về tình hình của đôi vợ chồng trẻ, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bái Khiết, thì không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định.
Úc Trí Thăng vốn định tiễn bọn họ ra cửa, nhưng lại bị Tưởng Hợp Long ngăn lại."Không cần tiễn đâu, chăm sóc thật tốt cho Bái Khiết đi! Tôi có mỗi một đứa cháu ngoại này, cậu nhất định phải yêu thương con bé đấy, nếu không coi chừng bị tôi lột đi một lớp da." dienndaanleeqquydonn
"Vâng" Ngoại trừ gật đầu đồng ý ra, thì anh còn có thể làm gì đây?
Trước khi rời đi Tưởng Hợp Long quay đầu lại cảnh cáo."Tiểu tử, tôi cảnh cáo cậu, trước khi thân thể của Bái Khiết hoàn toàn khỏe lại, thì cậu chỉ có thể nhẫn nhịn cho tôi...! Nếu như ‘tinh lực’ không có chỗ để phát tiết thì đi chơi đấm bốc, đừng có mà khi dễ con bé, nghe rõ chưa?"
"Chúng ta không cần phải tham gia vào chuyện của người tuổi trẻ!" Tưởng Chí Siêu ở một bên nhắc nhở cha.
"Nghe rõ chưa?" Tưởng Hợp Long trừng lớn mắt, nhất định phải lấy được sự đáp lại của Úc Trí Thăng.
"Vâng" Úc Trí Thăng không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Có ai biết nỗi khổ trong lòng anh chứ? Rõ ràng anh cùng lắm chỉ mới hôn môi vài lần với Bái Khiết mà thôi, mọi người thế nhưng đều cho rằng bọn họ đã...... Ai...... thật là khổ!
Lấy được sự đồng ý của anh, Tưởng Hợp Long mới hài lòng rời đi.
Khi bọn họ vừa mới rời đi, Úc Trí Thăng liền vội vã muốn hỏi về quan hệ giữa bọn họ và Bái Khiết, bởi vì cảm giác khi bọn họ nói chuyện với nhau rất lạnh nhạt, tuyệt đối không hề giống như người một nhà.
"Bọn họ là ông ngoại và bác ruột của em không sai." Không chờ anh mở miệng, cô đã chủ động nói rõ ra trước."Nhưng kể từ khi mẹ em gả cho cha em, thì liền không liên lạc với ông ngoại nữa."
Úc Trí Thăng ngồi trở lại bên mép giường, kéo chăn lên giúp cô.
"Ông ngoại không thích cha em, bởi vì ông ấy chỉ là giáo viên trung học cấp hai, không môn đăng hộ đối với mẹ em, nhưng mẹ em lại kiên trì muốn gả cho cha, ông ngoại trong cơn tức giận đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, mặc dù không có đăng báo, nhưng mà tất cả những người thân quen đều biết chuyện này, cho nên không bao giờ ở trước mặt ông ngoại nhắc tới chuyện của mẹ.
"Cũng may là mẹ gả cho cha rất hạnh phúc, cũng yên ổn sinh hoạt như bình thường, nhưng ngược lại thì ông ngoại lại không chịu nổi, đến nhà chúng em rất nhiều lần, cuối cùng nhìn thấy cha mẹ em ân ái lại hạnh phúc như vậy, thì liền tìm cho mình một bậc thang, ‘tiếp nhận’ bọn họ một lần nữa. Nhưng bởi vì cha mẹ em đã quen với cách sống trước kia rồi, cho nên cũng chỉ thỉnh thoảng mới nói chuyện điện thoại với ông ngoại hay bác thôi, cùng lắm cũng chỉ là vào lúc năm mới mới dẫn em trở về nhà ông ngoại để đoàn tụ, còn đâu trên căn bản thì cuộc sống của chúng em vẫn không có gì thay đổi."
"Chủ tịch quả thật không có tính nhẫn nại, cho nên khi ra tay với ông chỉ cần dùng chiến thuật kéo, mài, đẩy, là bảo đảm sẽ không gì không đánh được." Đây là kinh nghiệm của anh sau vài lần giao đấu với chủ tịch.
"Thì ra anh cũng phát hiện ra." Bái Khiết lộ ra một nụ cười yếu ớt."Anh...... có thể bởi vì thân phận của em mà liền bỏ cuộc giữa chừng không?" Đây mới là chuyện mà cô lo lắng nhất.
Úc Trí Thăng đưa tay vò vò mái tóc đã rối sẵn của cô."Đương nhiên là không rồi, em là em, bọn họ là bọn họ, người anh hẹn hò là em, nhưng chỉ trong vòng vài ngày mà đã gặp được tất cả các trưởng bối của em rồi, thì thật đúng là một trận giáo dục chấn động."
"Em thấy anh ứng xử rất tốt! Đến ngay cả mẹ em cũng lén lút khen anh cơ mà!" Mẹ đều để sự chăm sóc của anh vào trong mắt, đã nhắc nhở cô rất nhiều lần là phải giữ chặt lấy đối tượng khó gặp này.
"Thật sao? Nhưng mỗi lần bác ấy đều dùng vẻ mặt phòng bị để nhìn anh, bộ dạng như thể là sợ anh sẽ nuốt em vậy!" Đây rõ ràng là một lời nói khách sáo, bởi vì thật ra anh có một sự tự tin nhất định đối với bản thân mình.
"Đây là do tự anh tạo ra." Hung hăng lườm anh một cái.
"Aiz...... Vì những tin tức mặt trái đó, mà anh đã phải trả rất nhiều cái giá đau đớn đấy, em đừng có mà sát muối lên vết thương nữa!" Úc Trí Thăng an ủi thầm nghĩ
Lại Bái Khiết ngừng châm chọc anh, bởi vì cô thật sự cảm nhận được sự thay đổi rất lớn của Úc Trí Thăng, hơn nữa còn là vì cô mà thay đổi.
"Được rồi, em đã ngồi quá lâu rồi đấy, bây giờ phải đi nhà vệ sinh trước đã, sau đó tiếp tục nghỉ ngơi thật tốt." Anh đứng dậy đỡ cô.
Lần này, cô ngoan ngoãn để cho anh đỡ đến nhà vệ sinh, thậm chí còn để cho anh đỡ cô đi vào trong nhà vệ sinh.
Úc Trí Thăng rốt cuộc cũng đạt được sự tin tưởng hoàn toàn của cô.