Khang Hy vô cùng tức giận, lập tức sai Đa Long mang theo quân Tiền Phong doanh vào cung, lại truyền Binh Bộ thượng thư Nạp Lan Minh Châu, Cửu Môn Đề Đốc đóng chặt cửa thành, nhất định phải tìm cho bằng được Kiến Ninh.
Khang Hy ngồi chờ ở Càn Thanh cung cho tới tận khi bình minh lên, cả đêm không ngủ. Mỗi khi nghe có tiếng bước chân, hắn đều không tự chủ được mà đứng dậy nhìn, hi vọng nghe được tin tức của Kiến Ninh, nhưng cuối cùng chờ đợi hắn vẫn chỉ là màn đêm dày đặc.
Về phần Tứ gia, giờ phút này đang đi tới Vân Nam cũng nhận được tin Kiến Ninh biến mất, trong lòng vô cùng khiếp sợ, ngay lập tức đoán được hung thủ chính là Cửu Nạn.
Nhưng tuy là lo lắng, hắn vẫn biết rõ Kiến Ninh sẽ không sao. Trừ phi nàng không muốn sống, còn không, với sự giảo hoạt của nàng, ai cũng không thể hại được Kiến Ninh. Cho nên, Tứ gia quyết định kìm lòng muốn quay lại kinh thành, lặng lẽ truyền lệnh xuống, bảo đám người Thiên Địa hội và mật thám của Thần Long đảo chú ý nghe ngóng tin tức xung quanh, nếu tìm được Kiến Ninh, nhất định phải báo cho hắn.
Cứ như thế, bất tri bất giác qua hai tháng, cho dù là Tứ gia hay Khang Hy, đều không thu được chút tin tức nào của Kiến Ninh.
Sang tới tháng ba, ở Đông Bắc Trung Quốc xảy ra một trận bão tuyết lớn.
Trong gió tuyết, thấp thoáng mấy bóng người đang tập tễnh bước đi, sau đó một thanh âm trong trẻo kêu lên: “Sư muội, ngươi chắc là đi đường này chứ? Tại sao càng đi tuyết càng lớn, ngươi định hại chết chúng ta sao?”
Đằng trước, một bóng dáng nhỏ xinh trùm vải bố che hơn nửa mặt bật cười: “Sư tỷ, hại chết ngươi có lợi gì cho ta, đừng quên ta cũng đang đi cùng mọi người.”
Nàng phía sau lại nói: “Như vậy…nhỡ nhầm đường thì sao? Chẳng phải sẽ khiến sư phụ chịu khổ cùng ngươi?”
Người đằng trước đáp lời: “Sư phụ võ công cao cường, nhất định sẽ không sao. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta là đi làm chuyện đại sự, nếu thực xảy ra chuyện không may, cũng là chết vì lí tưởng, chết vì vinh quang mà…Sư phụ, người thấy ta nói có phải không?”
Nàng phía sau cả giận nói: “Sư phụ, người đừng nghe miệng quạ đen của nàng ta, chẳng khác nào rủa chúng ta chết cả!”
Người đi sau cùng của đoàn, một bóng dáng cao gầy lúc này mới lên tiếng: “A Kha, Kiến Ninh nói rất đúng, ngươi đừng than phiền nữa, chú ý dưới chân.” Đang nói, lại nghe A Kha hét lên một tiếng “A”. Hóa ra là nàng ta bị trượt chân ngã xuống đất.
Người đi đằng trước quay đầu lại, tuy rằng vải đã che gần hết mặt nàng, nhưng lại không che được đôi mắt đen lúng liếng linh hoạt. Phải, người này chính là công chúa Kiến Ninh được cho là bị bắt cóc.
Giờ phút này, Kiến Ninh nhìn bộ dạng lôi thôi của A Kha, bật cười khanh khách, nói: “Sư tỷ, ngươi xem kìa, ai bảo không nghe lời sư phụ, hiện tại bị ngã đau rồi.”
A Kha ngã sâu vào trong tuyết, nhất thời không đứng dậy được, cả giận quát: “Cười cười cái gì, còn không mau lại đỡ ta dậy?”
Kiến Ninh đang muốn đỡ A Kha, thì đã có người so với nàng còn nhanh hơn, kéo A Kha dậy, nói: “A Kha cô nương, ngươi không sao chứ?”
A Kha liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Không sao, cám ơn ngươi, Mộc công tử.”
Kiến Ninh thấy thế, lại cười: “Chậc chậc, Mộc Tiểu công gia thật là người biết thương hoa tiếc ngọc. Sư tỷ, mặt ngươi đỏ hết lên rồi kìa…”
A Kha dùng sức dậm chân một cái, cáu kỉnh: “Ngươi, ngươi nói cái gì, ai thèm đỏ mặt chứ! Đồ không giáo dục…”
Kiến Ninh nhướn mày, nói: “Này, ta chỉ bảo là sư tỷ không chịu dùng vải bố che mặt nên khuôn mặt xinh đẹp bị gió tuyết làm lạnh đến đỏ hết lên. Người ta rõ ràng quan tâm sư tỷ, vậy mà sư tỷ lại mắng người ta như vậy?”
A Kha ngẩn ngơ, không cãi lại được, kêu lên: “Sư phụ…”
Bóng dáng cao gầy kia, cũng chính là ni cô Cửu Nạn liền nói: “A Kha, sao ngươi cứ suốt ngày cãi nhau với Kiến Ninh vậy.”
Mộc Kiếm Thanh nói: “A Kha cô nương, cô nương nghe lời sư phụ đi, đừng cãi nhau với nàng ta. Nơi này gió thổi rất lớn, nếu để khuôn mặt bị tuyết cào xước sẽ không tốt, A Kha cô nương, cô nương nên che mặt lại.”
Kiến Ninh chen vào: “Che mặt rồi thì sao ngươi có thể nhìn lén người ta được nữa chứ!”
A Kha kêu lên: “Đồ vô giáo dục, ngươi còn dám nói!” Dứt lời, nàng giật tay ra khỏi tay Mộc Kiếm Thanh, định xông về phía Kiến Ninh.
Kiến Ninh một chút cũng không sợ, tiếp tục cười: “Ai nha, bị nói toạc tâm tình liền thẹn quá hóa giận rồi kia…Ta trốn ta trốn a…” Nói xong, chân Kiến Ninh hơi đảo một chút, lập tức cách xa chỗ cũ hơn mấy trượng.
A Kha chụp vào khoảng không, ấm ức quay đầu lại tố cáo: “Sư phụ, người tại sao lại dạy võ công cho tiểu nha đầu kia, khiến ta muốn đuổi cũng không đuổi kịp nó.”
Cửu Nạn trong mắt lộ ra vài phần ý cười, chỉ nói: “Ngươi còn chưa đuổi, sao biết đuổi không kịp?”
Giờ phút này, Kiến Ninh đã xoay người lại, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Sư tỷ, đến a đến a, đến bắt ta đi…”
Đột nhiên, nàng nhỏ giọng thì thầm: “Này, sao câu ta vừa nói lại quen như vậy…giống như đã từng nghe qua ở đâu đó…”. Mãi hồi lâu sau, nghĩ tới đây chẳng phải là tình tiết kinh điển quen thuộc của phim truyền hình 8 giờ tình chị em gì đó sao, khiến Kiến Ninh rùng cả mình.
A Kha kêu lên: “Ngươi đừng có kiêu ngạo, chẳng qua ta không thèm bắt ngươi thôi!”
Đoàn người tiếp tục đi trong mưa tuyết, A Kha và Kiến Ninh vẫn đấu võ mồm, quên cả thời gian đã trôi qua nửa canh giờ.
Cuối cùng thì trận bão cũng ngừng. A Kha vội vàng bỏ khăn che mặt xuống, mà Kiến Ninh vẫn như cũ bịt kín mặt mày, giễu cợt: “Sư tỷ, ngươi phải cẩn thận nha, nơi này rất nhiều quỷ La Sát, đám quỷ này háo sắc vô cùng, nhìn thấy sư tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ nhào tới làm chuyện…”
* La Sát: cách người Trung Quốc gọi người Nga (Russia = La Sát)
A Kha nổi xung lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” rồi quay đầu mách Cửu Nạn: “Sư phụ, ngươi nghe kìa, rõ ràng là một cô nương, sao lại ăn nói khó nghe vậy chứ.”
Kiến Ninh cười ha ha: “Ai bảo đùa sư tỷ vui như vậy a. Ta mới nói một câu thì nàng đã cáu um lên rồi, ha ha…”
A Kha cắn răng, nói: “Đồ xấu xa!”
Kiến Ninh nói: “Sư tỷ, thật ra lúc nào ta cũng quan tâm ngươi mà, nếu không phải lúc trước ta có lòng tốt khích ngươi, ngươi sao có thể chịu che mặt lại chứ? Aizz, nếu thực sự khuôn mặt xinh đẹp bị băng tuyết làm hỏng, e rằng Mộc Tiểu công gia sẽ khóc mất.”
A Kha nghe đoạn đầu vô cùng xúc động, mà nghe đến cuối, sắc mặt liền thay đổi, nói: “Ngươi…tại sao lại nhắc tới Mộc công tử chứ?”
Kiến Ninh chạy lại gần, thì thầm bên tai A Kha: “Sư tỷ là tuyệt sắc giai nhân, ngay cả ta nhìn cũng còn động lòng nữa là đám nam nhân đói khát kia. Nếu Mộc Tiểu công gia không có chút ý đồ gì với sư tỷ, e là nam nhân trong thiên hạ sẽ vô cùng thất vọng, nghi ngờ Mộc Tiểu công gia có phải là nam nhân hay không đó.”
A Kha tức giận kêu to: “Ngươi còn nói bậy!”
Định tiếp tục mách Cửu Nạn, A Kha mới sực nhớ ra lời vừa rồi Kiến Ninh là ghé sát vào tai nàng mà nói, Cửu Nạn hoàn toàn không nghe được lời nào, vì vậy căm giận trừng mắt nhìn Kiến Ninh, định cãi lại thì đột nhiên nghe Mộc Kiếm Thanh nói: “Hình như có người đang tới đây, ta nghe thấy rất nhiều tiếng vó ngựa.”
Cùng lúc đó, Cửu Nạn cũng nói: “Tới thật nhanh.”
Kiến Ninh vội ngừng cười, nói: “Khi nãy ta vừa mới dọa sư tỷ là gặp quỷ La Sát, chẳng lẽ giờ ứng nghiệm rồi sao?”
A Kha hoảng sợ, giật ống tay áo Kiến Ninh, nói: “Sư muội, người La Sát rất giống quỷ sao?”
Kiến Ninh liếc mắt khinh thường: “Quỷ là để chỉ tính cách hung tàn của họ, không phải chỉ ngoại hình.’
A Kha gật gật đầu.
Mộc Kiếm Thanh nói: “Quân địch rất đông, không bằng chúng ta tạm thời lẩn trốn đã.”
Cửu Nạn gật đầu, sau đó bốn người liền chui vào trong rừng. Vừa trốn xong xuôi, đã thấy xa xa một đội người ngựa chạy tới. Kiến Ninh lén quan sát, thấy bọn chúng mặc quần áo kỵ sĩ màu xám, trên đầu đội mũ cao theo kiểu binh lính châu Âu ngày xưa, bên hông cài bội kiếm, tay lại cầm súng kíp.
A Kha thì thào: “Sư muội, bộ dạng đám quỷ La Sát này thật xấu, trách không được gọi là quỷ.”
Kiến Ninh nhíu mày, nói: “Ta thấy bọn chúng đi rất vội, có lẽ là đang thực hiện nhiệm vụ. Không biết…”
Trong khoảnh khắc, ước chừng hai mươi mấy con ngựa vọt qua trước mặt họ.
Kiến Ninh nói: “Sư phụ, không biết bọn quỷ La Sát này muốn đi đâu?”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Chúng ta lén theo bọn họ chẳng phải sẽ biết sao? Nhưng mọi người nhớ phải cẩn thận, trong tay đám người đó có súng kíp.”
Bốn người chạy về phía trước, đi được một quãng thì Cửu Nạn mở miệng: “Sao lại thế này, có tiếng vang rất lớn, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.”
Mộc Kiếm Thanh nắm chặt kiếm đi lên trước quan sát, đột ngột thất thanh kêu: “Mọi người, mau lại đây!”
Kiến Ninh và A Kha vội vàng chạy tới, theo hướng chỉ của Mộc Kiếm Thanh, nhìn thấy cách đó không xa, đại khái khoảng một dặm, một thôn nhỏ chìm trong biển lửa, xung quanh rất nhiều quỷ La Sát chạy ra chạy vào. Tiếng khóc, tiếng gào, cùng tiếng chém giết nổi lên bốn phía.
Mộc Kiếm Thanh nói: “Đám quỷ La Sát cướp bóc trong thôn!”
A Kha trợn tròn mắt, vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, nói: “Bọn chúng giết người!”
Cửu Nạn nhăn mày: “Đám quỷ La Sát kia dám xông vào lãnh thổ của chúng ta, thật là coi thường luật vua phép nước.” Bà nhìn về phía Kiến Ninh, nói tiếp: “Kiến Ninh, võ công của ngươi và A Kha còn kém, nên đừng lao ra.”
Mộc Kiếm Thanh nghe ni cô Cửu Nạn nói vậy thì hiểu ý: “Ta và sư thái ra ngoài thôi, gặp một tên giết một tên! Không thể để đám quỷ La Sát kia làm càn trên đất Đại Minh chúng ta được.”
Hai người dứt lời, lập tức dùng khinh công lao đi. Cửu Nạn võ công rất giỏi, trong khoảnh khắc đã tới thôn, theo sát đằng sau là Mộc Kiếm Thanh tay cầm trường kiếm. Hai người chạy vào trong thôn, lập tức bị khói lửa cuồn cuộn bao phủ, không còn thấy rõ người.
A Kha kéo tay áo Kiến Ninh, nói; “Sư muội, sư muội, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Kiến Ninh nói: “Đừng nóng vội.” Nàng một mặt nhìn chằm chằm thôn xóm, thầm nghĩ: “Đám quỷ La Sát chỉ có súng kíp là lợi hại, nếu Cửu Nạn và Mộc Kiếm Thanh đề phòng thì sẽ không sao. Hai người họ võ công cao cường, muốn giết đám người kia thực dễ như trở bàn tay.”
Nghĩ một lát, Kiến Ninh quay đầu lại nhìn A Kha, thấy nàng ta lo lắng nhìn mình liền thở dài, nói: “Sư tỷ, võ công của đám quỷ La Sát kia thua xa sư phụ và Mộc Kiếm Thanh, không cần lo lắng cho họ. Cái ngươi cần lo bây giờ là, nếu có tên La Sát nào lại gần chúng ta, phải lập tức giết chúng.”
A Kha gật gật đầu, nói: “Được được, ta nghe lời ngươi.”
Kiến Ninh nói: “Trốn kĩ đi, đừng để bị phát hiện, súng kíp của người La Sát vô cùng lợi hại, cho nên nhất định không được để chúng có cơ hội dùng nó.”
A Kha có chút khẩn trương, nói: “Sư muội, ngươi biết thật nhiều…” Bất tri bất giác, nàng có chút ỷ lại vào Kiến Ninh.
Kiến Ninh kéo A Kha tới mai phục ở rừng cây bên cạnh, lẳng lặng ngồi chờ.
Nghe bên tai tiếng súng ùng oàng vang lên không ngớt, cùng với tiếng khóc bi thảm não nề, trong lòng Kiến Ninh không khỏi sầu thảm, nghĩ: “Hoàng đế ca ca nếu biết đám quỷ La Sát này hoành hành ngang ngược như thế, nhất định sẽ lo lắng. Aizz, riêng Ngô Tam Quế và Đài Loan cũng đủ làm hắn đau đầu rồi…Thế mới nói, hoàng đế cũng không phải là dễ làm a.”
Nghĩ đến Khang Hy, rồi lại nghĩ tới Tứ gia, thầm nghĩ: “Lão Tứ nhất định biết ta bị Cửu Nạn bắt cóc, chỉ là…không biết hắn nghĩ thế nào, là lo lắng, hay vẫn là…kiếp này e cũng không thể gặp lại hắn và Hoàng đế ca ca nữa…bọn họ có tài thánh cỡ nào cũng không đoán được ta đang ở đây…Thực ra như vậy cũng tốt, tìm không thấy người, Hoàng đế ca ca sao có thể đem Kiến Ninh công chúa gả đi Vân Nam xa xôi đây.”
Đang miên man suy nghĩ, lại nghe A Kha kêu: “Sư muội, sư muội, quả nhiên quỷ La Sát chạy tới đây!”
Kiến Ninh khẩn trương, vội vàng ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy hai con ngựa từ trong thôn vọt ra, mang theo ba bốn người.
Kiến Ninh kinh hãi, nói: “Sao nhiều người như vậy? Không được, chúng ta không được tập kích lúc này.”
Đến lúc đám người La Sát lại gần hơn, A Kha và Kiến Ninh nghe rất rõ tiếng khóc của một cô gái. A Kha cả kinh nói: “Sư muội, bọn chúng bắt một cô nương!”
Kiến Ninh hoảng sợ, hai mắt chăm chăm nhìn một tên lính La Sát đang ôm một bé gái tầm mười một mười hai tuổi trên lưng ngựa, bé gái kia liều mạng gào khóc, mà gã thì không ngừng chửi mắng, sắc mặt hung tợn. Cuối cùng, có lẽ là đã hết kiên nhẫn, gã liền ném đứa bé từ trên ngựa xuống đất, rút súng kíp ra định bắn chết.
A Kha gấp gáp nói: “Sư muội, phải làm sao bây giờ?”
Kiến Ninh nghiến răng: “Tên khốn kia, mày bị điên rồi à…” rồi lập tức nói: “Sư tỷ, ngươi dùng ám khí tấn công tên kia đi, ta sẽ đối phó với những kẻ khác.”
Nhìn phía sau, cách một quãng khá xa, ba bốn con ngựa cũng đang phi tới đây, Kiến Ninh nghĩ chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh, cứu bé gái rồi bỏ chạy mới là thượng sách.
A Kha nghe lời nàng, nhặt lên một hòn đá, sau đó bắn nó về phía khuôn mặt của tên La Sát đang cầm súng kíp. Tên lính bị đau, quát to một tiếng, xoay người xuống ngựa dáo dác nhìn quanh. Mà các tên lính khác thấy bạn mình bị đánh lén thì hoảng sợ, miệng không ngừng nói gì đó.
A Kha rút trường kiếm lao ra, mà theo sau, Kiến Ninh cũng rút chủy thủ trong giày ra, vọt tới bên người tên quỷ La Sát kia, đâm một nhát vào tim hắn. Một dòng máu nóng bỏng ào ào phun ra.
Kiến Ninh cố nén cảm giác nôn nao khó chịu trong lòng, cúi đầu nhìn súng kíp trong tay hắn, quả nhiên so với bức tranh Thang Nhược Vọng vẽ thì không khác biệt lắm.
Đến khi Kiến Ninh ngẩng đầu lên, đã thấy A Kha vung kiếm bức một tên lính La Sát lùi lại mấy bước. Tên lính kia định rút bội kiếm bên hông ra phản kích, Kiến Ninh liền hô to: “Sư tỷ, mau giết hắn!”
A Kha lập tức ra tay nhanh hơn và mạnh hơn, từng kiếm đều mang theo sát ý. Tuy rằng A Kha võ công không cao, nhưng người La Sát không biết võ công của người Trung Hoa, vì vậy rất nhanh bị A Kha đâm trúng ngực. Đáng tiếc A Kha dồn lực không đủ, mà quần áo của tên kia lại dày nên một kiếm này không đủ khiến hắn mất mạng.
Giờ phút này, ba bốn con ngựa sắp đuổi tới nơi. Kiến Ninh vội kêu: “Sư tỷ, đâm vào yết hầu của hắn!”
A Kha đang hoảng hốt vì không hiểu sao tên quỷ kia không chết, theo bản năng liền nghe theo Kiến Ninh, đâm vào yết hầu đối phương. Người La Sát không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã lăn quay, chết ngay trên mặt đất.
Kiến Ninh nói: “Sư tỷ, mau mang bé gái kia đi thôi!”
Kiến Ninh quỳ một gối xuống bên cạnh thi thể tên quỷ La Sát bị nàng giết khi nãy, nhặt súng kíp lên, nhắm ngay về phía đám binh lính La Sát đang chạy tới, “pằng pằng” bắn liền mất phát.
Súng kíp bắn không trúng vào đám binh lính, nhưng lại trúng vào ngựa. Con ngựa hí dài một tiếng, hất tung tên lính La Sát đang ngồi trên người nó xuống đất.
Kiến Ninh lại bắn một loạt nữa, lần này thì bắn trúng mấy tên lính.
Chỉ cón hai tên La Sát không bị thương vẫn còn ngựa, lập tức rút súng ra định bắn trả.
Súng của Kiến Ninh hết đạn, nàng liền tìm quanh, lấy một khẩu súng kíp khác bắn tiếp.
Đáng tiếc lần này vì quá vội vàng nên bắn không chính xác. Trong khoảnh khắc, hai kẻ kia phóng ngựa như bay lại gần. A Kha buông bé gái kia ra, hô lên: “Sư muội, cẩn thận!” sau đó liền rút kiếm lao ra.
Kiến Ninh ngoảnh đầu nhìn thấy, vội nói: “Đừng xuất hiện, mau quay lại đi!”
Tên lính La Sát khi nãy bị ngựa hất xuống đất thấy A Kha từ trong rừng đi ra, vội vàng lấy súng kíp ra bắn. Kiến Ninh không nghĩ nhiều, lập tức xoay mũi súng hướng về phía tên kia bắn một phát. Đối phương trúng đạn, ngã xuống đất bỏ mạng.
Mà đồng thời, hai tên lính La Sát trên ngựa cũng rút súng bắn ầm ầm về phía Kiến Ninh. Tuy rằng không có viên nào trúng nhưng bùn đất bắn lên người Kiến Ninh đau rát.
Kiến Ninh đang muốn bắn chúng thì lại phát hiện ra súng hết đạn. Nàng hoảng sợ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hôm nay ta phải để mạng lại đây? Mụ nội ngươi, sớm biết vậy ta đã chẳng nổi máu anh hùng!”
Hai tên La Sát giương súng nhắm thẳng về phía Kiến Ninh. Bên tai, nghe được tiếng kêu thê lương của A Kha, Kiến Ninh hít sâu một hơi, phảng phất như lời giã từ trần gian, nàng chậm rãi nhắm mặt lại, không để ý có hai tia sáng rất nhanh lướt qua, cuối cùng lặng yên không tiếng động mà trúng đích.
Trúng ngực của hai tên La Sát kia.
Súng bị giật bắn thẳng lên trời.
Kiến Ninh kinh hãi, hồi lâu sau mới kịp phản ứng. Tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng đang định quay đầu lại xem ai cứu mình, lại nghe thấy phía sau có người kêu lên: “Này…”
Một tiếng đơn giản, nhưng lại khiến tim Kiến Ninh đập mạnh, đôi mắt chợt đỏ lên.