Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 5-2

Tất nhiên Hạ Hầu Hoan biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng cũng không ngăn cản hắn. Điều tra cũng tốt, không điều tra cũng tốt, nhưng dù có thế nào, hắn (Hạ Hầu Hoan) thật sự tin tưởng Thiểu Mẫn, chỉ vì nụ cười của nàng không chút tâm cơ nào, còn nói nàng phải bảo vệ hắn.

Dù nàng thật sự là tai mắt Hạ Hầu Quyết phái tới thì như thế nào? Hắn chỉ muốn xác định, mới để Bình An dẫn nàng đến ngoài điện Hoa Nhược, nhưng Thiểu Mẫn nói qua nàng đã sớm quên những chuyện trải qua, cho nên hắn tin nàng, tin nàng mặc kệ thế nào cũng sẽ không phản bội chính mình.

Thu nụ cười, đầu hắn cũng không quay lại hỏi: “Thái Đấu, ngươi muốn nói gì?”

Đứng ở sau lưng hắn, Thái Đấu ngẫm nghĩ một chút. “Ty chức đang suy nghĩ, Hoàng thượng thật sự muốn Thiểu Mẫn làm thái giám thử độc?”

Thái giám thử độc là một nhân vật vô cùng nhạy cảm lại vi diệu, từ trước đến giờ đều rút thăm để ngừa rắc rối, nhưng nếu có thái giám thử độc đặc biệt, một khi bị người lợi dụng, kết quả sẽ không cách nào tưởng tượng nổi.

Hạ Hầu Hoan suy nghĩ một chút. “Chuyện này không quan trọng, ngươi phái người đến cung Ngọc Đức trước, nói trẫm muốn thăm hỏi Quý phi.” Ở ngoài mặt, đó là phi tử hắn yêu thương nhất, hôm nay trở thành hung thủ ngàn người chỉ trỏ, hắn đương nhiên phải an ủi trấn an, nếu không thì sao nàng có thể khóc lóc kể lể thuận tiện kể ra chỗ tốt của hắn cho cha nàng ta nghe chứ.

Đưa đi một nhóm lớn đại quan, Tân Thiểu Mẫn cảm thấy hông của nàng thật sự có chút cứng ngắc, nhưng Chúc Bình An không mở miệng, nàng lại không dám động lung tung.

Haizz, nói muốn nàng ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, cho nên nàng mới có thể yên lòng thở to ngủ, nhưng ai biết đang ngủ say như chết, Chúc Bình An xuất hiện muốn đưa nàng đến ngoài điện Hoa Nhược hầu hạ, hai mắt nàng mơ màng, đầu hỗn độn đi đến điện Hoa Nhược, nghe giọng nói của một ít đại quan, làm nàng đột ngột tỉnh táo lại.

Làm nàng khiếp sợ cũng không phải hỏa hoạn tối hôm qua lấy đi bao nhiêu mạng người, dù sao cũng chỉ tính ra con số chung chung, làm nàng run sợ trong lòng là Nhiếp Chính vương và Hoàng Côn.

Nàng không xác định rốt cuộc bọn họ có nhớ ra nàng hay không, rất sợ bị bọn họ nhận ra, không cần Chúc Bình An phân phó lần nữa, nàng cũng cúi mặt xuống gần như áp sát vào trước ngực.

Nhưng quá đáng tiếc chính là, nàng cảm thấy coi như nàng vùi mặt vào trong đất, sợ rằng nàng vẫn sẽ bị nhận ra, bằng không sao lại muốn nàng làm thái giám thử độc?

“Được rồi, mọi người đã đi xa rồi.” Chúc Bình An tức giận nói.

“Thật sao?” Nàng giương mắt, nở nụ cười thật tươi.

Chúc Bình An thấy thế, chân mày hơi nhíu lại. Haizz, hắn ở trong cung hơn hai mươi năm, hầu ở bên cạnh hoàng thượng mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, ít nhiều cũng luyện thành nhãn lực, cũng không biết tại sao, mặc dù hắn có mang phòng bị với gã lại cảm thấy nụ cười của gã vô hại, không hề có tâm tư.

Có thể suy ra tại sao hoàng thượng lại dẫn gã vào cung Ngọc Tuyển, chỉ vì bên cạnh hoàng thượng thiếu sót nhất chính là loại người có tính tình như gã, nhưng trước mắt đang ở thời khắc đoạt quyền mấu chốt, đột nhiên thêm một người không rõ lai lịch tham gia, thật sự không tính là sáng suốt, cũng không biết hoàng thượng sẽ làm ra chuyện gì.

“Sao vậy?” Tân Thiểu Mẫn len lén lau khóe mắt một cái, hoài nghi nàng chưa rửa mặt, khóe mắt có ghèn.

“Không có việc gì, ngươi có thể trở về phòng, nhớ lời phân phó của ta đừng đi lại ở bên ngoài.” Chúc Bình An không tiếng động thở dài. Haizz, đây thật sự là một củ khoai lang bỏng tay, không viện cớ dùng mánh khóe với hắn, nhưng cũng không có lý do hắn ở lại, bảo hắn làm chuyện trói chân trói tay, thật sự là bị làm khó.

“À......” Kéo dài âm đáp lời, giống như nghĩ đến cái gì đó, nàng có chút muốn nói lại thôi.

“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Nhìn ánh mắt kia của hắn cũng biết hắn muốn hỏi cái gì.

“Ta đang suy nghĩ...... Sau này ta sẽ thật sự biến thành thái giám thử độc cho Hoàng thượng sao?” Nếu quả thật như vậy, không biết bây giờ nàng xin trở về Ngự thiện phòng có được không?

“Quân vô hí ngôn, dĩ nhiên là như thế.” Nói tới nói lui, nhưng trong lòng Chúc Bình An không chắc chắn.

“Vậy ta có thể xin trở về Ngự thiện phòng không?” Độ khó công việc của thái giám thử độc quá cao, nàng chắc chắn không cách nào đảm nhiệm được, cho nên sớm một chút xin điều đi thôi.

“Tìm hoàng thượng mà nói, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Vậy thì thôi.” Thật ra thì rất nhiều việc không thể miễn cưỡng được, nói không chừng nàng ở lại chỗ này luyện mãi thành thép, ngày nào đó thành nhất đại tông sư thử độc, cũng coi như lưu danh trong sử sách.

“Trở về phòng.” Nhìn vẻ mặt đáng thương uất ức kia, không biết vì sao ông ta lại có chút buồn cười.

“Vâng” Đáp lại một tiếng, chân vừa mới nâng lên, âm thanh rột rột từ trong bụng đã vang lên, làm nàng cười xấu hổ, nhanh nhẹn đè lên bụng. Bụng ơi, không chịu thua kém chút nào nhỉ, đừng cứ mãi ca hát ở trước mặt người khác, nàng sẽ cảm thấy xấu hổ!

Khóe mắt Chúc Bình An giật giật. “Đi lấy đồ ăn sáng đi.”

“Hả, có thể không?” Không phải muốn nàng đừng đi lại bên ngoài sao? Nàng cho rằng một thái giám thử độc như nàng sau này sẽ phải trải qua cuộc sống không thấy ánh mặt trời.

“Có thể.”

“Vậy thì ta thuận tiện lấy một phần giúp cho Chúc công công và Thành đại ca.” Thật tốt quá, đi theo đại ca thật sự có ngày sống tốt lành, ăn hương uống lạt không là vấn đề, vấn đề có lớn hơn nữa cũng phải đợi nàng ăn no mới có hơi sức giải quyết.

“Thành công công.” Chúc Bình An trầm giọng uốn nắn nàng. Hắn cũng không hy vọng người này ở bên ngoài cả ngày lẫn đêm gọi Hoàng thượng là đại ca, chuyện này hắn không thể tha thứ, cực độ chán ghét.

“Đúng, đúng Thành công công.” Nàng biết phải nghe lời, nhanh chóng đổi lại, giống như là nghĩ đến cái gì đó, chen miệng hỏi: “Đúng rồi, sao không nhìn thấy Thành công công?”

“Hắn có chuyện quan trọng trong người.” Chúc Bình An sưng mặt lên, không hy vọng nàng tiếp tục hỏi thăm.

“Vâng.”

“Không cần lấy cho chúng ta, bản thân ngươi mang một phần, đi nhanh về nhanh.” Chúc Bình An nói xong, ánh mắt liếc về phía tiểu thái giám đứng ở phía sau điện Hoa Nhược.

“Vâng.” Tân Thiểu Mẫn đè nén vui sướng, đi từ từ, sau khi xác định Chúc Bình An không nhìn thấy, nàng lập tức bước nhanh như bay. Thật sự là không thể trách nàng, tối hôm qua nàng chưa ăn khuya, một đêm bận rộn ở ngoài cung, lãng phí không ít thể lực, hiện tại đói bụng cũng là bình thường.

Bước nhanh đi tới Ngự thiện phòng, mắt nàng đã nhìn thấy La công công đang kéo ra giọng nói hét lớn, đám Lai Phúc cũng không biết tại sao bị mắng chửi như máu chó dội vào đầu, theo bản năng nàng muốn rời khỏi, nhưng lại nghĩ, bây giờ nàng đổi đơn vị, cũng không phải là thuộc Ngự thiện phòng, sợ cái gì?

Vì vậy, nàng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, mới đi hai bước, Lai Phúc đã nhìn thấy nàng, vội nói: “La công công, Thọ Ương ở nơi đó.”

La Ký nghe vậy, quay đầu lại nhìn thấy nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tức hay là nên vui mừng, chỉ có thể kiềm chế tính khí hỏi: “Thọ Ương, hôm qua ngươi đi đâu, sáng sớm hôm nay cũng không nhìn thấy bóng ngươi, định cho chúng ta gấp chết sao?” Hắn tức, là bởi vì sợ nàng ra khỏi ngã ba (ý là rời khỏi cung), không hoàn thành giao phó của Thành Hâm; hắn vui, là bởi vì nàng xuất hiện, không sợ không hoàn thành được giao phó của Thành Hâm.

“Ta...... Hôm qua gặp phải Thành công công, hắn dẫn ta trở về cung Ngọc Tuyển, nói sau này ta sẽ ở cung Ngọc Tuyển.” Nàng ấp úng nói.

Một đám thái giám nghe vậy, không khỏi hít hơi, không biết là ghen tỵ nàng một bước lên mây, hay đáng thương nàng đương đầu vận rủi. Nhưng dù có thế nào, La Ký vẫn đối xử với nàng không giống với dĩ vãng, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười, hỏi: “Thọ Ương công công tới lấy thức ăn sao?” Đang ở cung Ngọc Tuyển, ngày sau nếu không phải là đại thành tựu thì đại bại, nhưng ít ra có cơ hội đại thành, nhân lúc hiện tại nịnh bợ hai ba cái, sau này vẫn tốt hơn.

“Vâng, Chúc công công muốn ta tự mình tới lấy thức ăn.”

La Ký khẽ gật đầu, vừa quay đầu lại lập tức thay vẻ giận dữ, “Từng người một ngồi ăn rồi chờ chết, còn không đi làm việc, tất cả đều đứng lỳ ở đây làm cái gì? Còn không mau chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thọ Ương công công!”

Trong nháy mắt, một nhóm người mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, ai cũng không dám giương mắt lung tung, vùi đầu gian khổ làm việc.

Tân Thiểu Mẫn chỉ đợi một lát, ngay sau đó một hộp đựng thức ăn đã đưa tới trên tay của nàng, nàng không cần vén lên, cũng biết tất cả thức ăn để bên trong đều là đồ ăn nóng mới làm, khác một vực với bánh bao màn thầu lúc trước.

Ở La Ký rõ ràng là bộ dạng nịnh bợ, nhưng cả người Tân Thiểu Mẫn không được tự nhiên nhanh chóng rời đi, đi ngang qua tiểu hoa viên hẹn gặp mặt với Hà Bích thì không khỏi suy nghĩ, nếu trong cung đụng phải tỷ ấy nữa, rốt cuộc nên giải thích với tỷ ấy như thế nào đây ——

“Thọ Ương.”

“Ối!” Nàng sợ hết hồn, nhìn sang bên cạnh, đã thấy Hà Bích kín đáo núp ở phía sau cây.

Thật là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, chuyện này nên làm thế nào đây? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn nhắm mắt đi tới. “Hà Bích.”

“Sao ngươi lại ở đây trong? Hôm qua không phải để cho ngươi xuất cung rồi sao? Lúc Hoàng công công nói với ta ngươi đang ở cung Ngọc Tuyển ta còn không tin, hôm nay nhìn thấy thật sự là như thế.”

Cảm thấy trong câu nói liên tục của Hà Bích ẩn chứa nồng đậm lo lắng không lối ra, Tân Thiểu Mẫn mím môi nói: “Hôm qua khi xuất cung đúng lúc gặp phải Thành Hâm cung Ngọc Tuyển, ta không thể làm gì khác hơn là lừa hắn nói đi ra ngoài tìm người thân không có kết quả, bởi vì ta và hắn có mấy phần giao tình, hắn tốt bụng đưa ta hồi cung, còn sắp xếp cho ta ở cung Ngọc Tuyển.”

Haizz, một đống lời nói nửa thật nửa giả dối, làm cho nàng thật sự đau đầu nhức óc! Nàng thật sự không thích nói dối, nhưng đương sự trước mắt này không nói dối sẽ không qua được......

Hà Bích vừa nghe vừa gật đầu, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt lại, một lát sau mới hỏi: “Vậy là ngươi còn chưa tới ngõ Hoàng đã gặp phải Thành Hâm rồi hả?”

“Ừ, đi đến ngõ Hoàng trước Đào Phong Lâu đã bị hắn gặp được, hắn nói là hoàng thượng muốn hắn đi mua đồ ăn nóng, vừa lúc nhìn thấy ta cảm thấy cổ quái mới ngăn ta lại.” Lúc nàng nói chuyện, cặp mắt cũng không dám nhìn Hà Bích, chỉ sợ sự chột dạ của nàng sẽ bị Hà Bích nhìn thấu.

“Cho nên ngươi chưa kịp nhìn thấy người nhà ta.” Giọng điệu của nàng nghe tới có chút tiếc hận.

“...... Ừ.” Âm thanh này trống rỗng.

“Thật là đáng tiếc, nếu có thể thấy trước khi trở lại cung là tốt rồi, ta có thể biết người nhà của ta có tốt hay không.”

Hà Bích mang vẻ mặt đáng tiếc, nhẹ nắm tay của nàng lên.

“Đúng vậy, thật sự đáng tiếc.” Tân Thiểu Mẫn cười khổ, không dám giương mắt. Không có, tất cả người nhà của Hà Bích đều không còn, có lẽ nàng nên nói cho tỷ ấy biết, nhưng đối mặt với mong đợi của tỷ ấy, nàng không biết nên nói thế nào.

“Chỉ là làm sao ngươi biết được Thành Hâm?”

“Trước đó ở Ngự thiện phòng, khi hắn đi lấy ăn khuya gặp qua mấy lần.” Nàng qua quýt giải thích.

“Đúng vậy, nghe nói hắn thỉnh thoảng sẽ đến Ngự thiện phòng, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong cung Ngọc Tuyển, ngay cả Vương gia và Hoàng công công cũng không biết dáng dấp của hắn thế nào.” Chính vì vậy, Thọ Ương biết hắn làm nàng có chút ngoài ý muốn, chỉ là suy nghĩ một chút dù sao Thọ Ương ở trong Ngự Thiện Phòng, thì lại thấy hợp lý.

“Hả? Đúng rồi, à...... Nhưng sao hắn chỉ chờ ở trong cung Ngọc Tuyển?” Lúc nãy Chúc công công còn nói hắn đi làm việc.

“Nghe nói! Trận hỏa hoạn năm trước, là Thành Hâm xả thân cứu hoàng thượng, cho nên vết thương trên người hắn rất nặng, hoàng thượng mới không phái hắn đi, vẫn giữ hắn lại.”

Tân Thiểu Mẫn không khỏi nghiêng đầu nghĩ tới dáng đi động tác của người nọ, cảm thấy hoàn toàn không giống như bị lửa lớn thêu bị thương. Nếu vết bỏng khắp toàn thân, thời gian hồi phục sức khỏe sẽ kéo dài vô cùng, huống chi là ở thời đại có tiêu chuẩn chữa bệnh hơi thấp...... Nghe lại cảm thấy có chút kỳ quái.

“Không đề cập tới những thứ kia nữa, hỏng bét chính là lần ngươi trở lại cung này bị Hoàng công công phát hiện.” Hà Bích thở dài.

Tân Thiểu Mẫn suy nghĩ một chút, bất ngờ nói: “Tỷ có bị mắng hay không?” Nàng phỏng đoán, Hà Bích vẫn muốn nàng xuất cung, mà nàng vẫn không gặp Hoàng công công, có lẽ là tỷ ấy đã lừa Hoàng công công.

“Không có, Hoàng công công cho rằng sau khi ngươi ở chỗ kia một đêm lập tức vào cung Ngọc Tuyển, ta đến Ngự thiện phòng tìm không thấy ngươi là bình thường.” Tạm dừng lại, Hà Bích mới lại nói: “Nhưng vấn đề là, Hoàng công công đã biết ngươi ở cung Ngọc Tuyển, sau này không chừng sẽ bắt ngươi...... Thi hành nhiệm vụ.”

Tân Thiểu Mẫn không tiếng động thở dài. Nàng biết, bởi vì nàng đã thêm chức vụ thái giám thử độc rồi.

“Hà Bích, Hoàng thượng thật sự là một sát tinh bạo quân sao?”

“Ta không biết, ta không có cơ hội đến gần Hoàng thượng, nhưng Vương gia nói như vậy, vậy là đúng rồi.” Hà Bích nói chắc chắn, nhưng vẻ mặt lại không chắc chắn như vậy. “Cho nên, ngươi ở cung Ngọc Tuyển phải tự mình cẩn thận, cũng đừng đi lại quá gần với cung nhân trong cung Ngọc Tuyển.”

“Ta biết rõ.” Nói thì nói như vậy, nhưng nàng rất rõ ràng, nàng sẽ không làm như vậy. Mặc kệ tương lai Nhiếp Chính vương cho bất kỳ nhiệm vụ nào, nàng nghĩ nàng sẽ không thi hành, nhưng nàng lại lo lắng kháng lệnh sẽ liên lụy Hà Bích...... Haizz, nàng nên rời khỏi hoàng cung mới phải, rời khỏi nơi hạn chế cuộc sống này.

“Được rồi, về sớm một chút, đừng lưu lại ở bên ngoài quá lâu, nếu cung nhân nghi ngờ sẽ không tốt.”

Tân Thiểu Mẫn gật đầu, nàng đói bụng, nên sớm trở về cung Ngọc Tuyển hưởng dụng bữa ăn sáng phong phú của nàng, nhưng khẩu vị của nàng hoàn toàn biến mất, ngay cả bước chân cũng nặng nề không thôi.

Trước khi đi, nàng quay đầu lại hỏi: “Hà Bích, ta vốn là hạ nhân trong phủ Vương gia sao?”

“Ngươi mới vào cung thì đề cập tới ngươi là hạ nhân của hành cung, là Vương gia đặc biệt cất nhắc mang vào cung, chỉ là thời gian ngươi vào cung sớm hơn ta hai tháng.”

Tân Thiểu Mẫn nghe xong có chút không biết nên khóc hay cười. Bị mang vào cung, đặc biệt hạ độc độc chết Hoàng đế, loại công việc này cũng có thể nói là đặc biệt cất nhắc ư? Nàng nên nói Hà Bích bị tẩy não quá nghiêm trọng, hay thuần túy dùng những câu này theo thói quen?

“Vậy tỷ có biết chuyện người nhà của ta không?”

“Ngươi đã nói người nhà của ngươi đều không có ở đây, nếu không ta đã để cho ngươi trở về đầu nhập vào người nhà của mình rồi.” Hà Bích gần như nói không cần suy nghĩ. “Ngươi nhớ người nhà hả??”