Cách Đấu Binh Vương

Chương 19: Chương 19


Một gã đàn ông mặc đồ ngụy trang, mặt bôi thuốc màu từ phía sau tảng đá cách đó năm mét bước ra, đồng thời phía sau Triệu Quốc Khánh cũng có một người đàn ông ăn mặc như vậy bước ra.
Nhìn cash ăn mặc của đối phương Triệu Quốc Khánh có một cảm giác, phiền phức rồi.
Sau đó Triệu Quốc Khánh nhìn thấy một người trong đó cài huy hiệu đầu sói đen trước ngực, không cần nói cũng biết người còn lại cũng có huy hiệu như vậy.
Đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, huy hiệu đen.
Phiền phức to rồi.
Sức chiến đấu của một tên lính đánh thuê đeo huy hiệu đen bằng hai tên lính đánh thuê đeo huy hiệu xám, nói cách khác, tuy chỉ có hai tên lính đánh thuê đứng ở đây nhưng sức chiến đấu lại tương đương với bốn tên lính đánh thuê đeo huy hiệu xám.
Triệu Quốc Khánh nâng súng lên theo bản năng, họng súng di chuyển giữa hai tên lính đánh thuê.
Tên lính đánh thuê phía trước nét mặt âm u vẫn luôn chĩa súng vào Triệu Quốc Khánh, nhưng tên lính đánh thuê phía sau mặt mày lại thả lỏng, nói bằng giọng nước Z cứng đờ: “Chú em à, đừng dọa người ta thế chứ, cái súng đó của chsu em có đạn à?”
Thế mà lại biết sung của mình không có đạn, xem ra đã điều tra qua qua về mình rồi.
Triệu Quốc Khánh bất đắc dĩ hạ nòng súng xuống.

Ngoại trừ lúc tập bắn và lúc chấp hành nhiệm vụ bên ngoài ra thì súng của bọn họ không được phép có đạn.
“Như vậy là đúng.” Tên lính đánh thuê phía sau cười rồi bước về phía Triệu Quốc Khánh còn tên lính đánh thuê phía trước vẫn chĩa súng vào anh, có vẻ vô cùng cảnh giác.
Triệu Quốc Khánh nhớ lại chuyện gặp phải lính đánh thuê hai tháng trước.

Tám mươi phần trăm là sự xuất hiện của hai tên lính đánh thuê này có liên quan đến chuyện kia.

Nhưng trong lòng anh lại tò mò, hai tên lính đánh thuê này có cơ hội giết anh, nhưng tại sao lại không nổ súng, sợ tiếng súng thu hút người khác đến sao?
Bình tĩnh, mình nhất định phải bình tĩnh.
Triệu Quốc Khánh bĩnh tĩnh phân tích tình huống.

Trước hết phải xác minh xem trước mắt ngoài hai tên này ra thì còn kẻ địch khác không, sau đó từng bước phân tích tình cản của mình.
Chỗ này chỉ có hai tên lính đánh thuê.
Hai tên này không nổ súng chỉ có hai khả năng, một là sợ tiền súng sẽ thu hút người khác, hai là mục tiêu của họ không phải là giết mình.
Tên đằng sau không có súng, tính uy hiếp đối với mình ít hơn một chút, mình phải nghĩ cách xử lý tên đó trước.
Súng của mình không có đạn, thứ duy nhất có thể dùng bây giờ là phi đao.

Đối phương cách mình năm mét, phi đao đủ để lấy mạng đối phương, nhưng họng súng của đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, phải nghĩ cách dời đi sự chú ý của đối phương.
Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Triệu Quốc Khánh.

Khi khoảng cách giữa anh và tên lính đến thuê phía sau còn chưa đến một mét, anh tận dụng thời cơ bắt đầu hành động.
“Lấy nhiều hiếp ít, tôi không phục.

Có bản lĩnh thì chúng ta một chọi một.” Triệu Quốc Khánh giả vờ tức giận, nện khẩu súng trong tay vào mặt tên lính đánh thuê phía trước, cùng lúc ấy anh cũng đánh về phía sau.
Triệu Quốc Khánh đeo balo, cho dù trong tay tên lính đánh thuê sau có dao anh cũng không sợ, balo có thể ngăn cản công kích của kẻ địch, bây giờ nhìn phản ứng của tên lính đánh thuê phía trước.
Qủa nhiên, tên lính đánh thuê thấy súng bay đến, chỉ né tránh theo bản năng chứ không nổ súng.
Chính là lúc này!
Triệu Quốc Khánh âm thầm hô lên một tiếng, rút hai phi đao phi ra sau với tốc độ cực nhanh.
Thực lực phi đao của Triệu Quốc Khánh đã đạt đến trình độ bách phát bách trúng trong vòng mười mét, trong vòng năm mét tính chuẩn xác tăng lên gấp đôi.
Mặt khác, tuyệt kỹ phi đao của Triệu Quốc Khánh, ngoài những người đã chết ra thì không ai biết, bởi vậy cho dù đối thủ có điều tra thì cũng không biết anh biết phi đao.
“Phù, phù!” Phi tiêu đầu tiên đâm trúng vào tay phải của tên lính đánh thuê phía trước khiến cho hắn ta không thể nổ súng.

Sau khi bị phi đao đâm trúng, cảm giác đau đớn còn chưa xong lên não thì phi đao thứ hai đã đâm xuyên qua yết hầu của tên lính đánh thuê.
Sau khi ném ra hai phi đao, Triệu Quốc Khánh không quan tâm đến tên lính đánh thuê phía trước nữa, trong lòng anh xã định đối phương đã hoàn toàn mất đi tính uy hiếp.

Anh nhanh chóng lấy ra phi tiêu thứ ba, dốc toàn lực đối chiến với tên lính đánh thuê còn lại.
Tên lính đánh thuê phía sau bị Triệu Quốc Khánh đập thì gục tại chỗ.

Anh ta nhận ra tình hình không đúng, rút mã tấu đâm về phía Triệu Quốc Khánh theo bản năng, nhưng lại bị balo của anh cản lại.
Triệu Quốc Khánh trượt ra khỏi balo như con cá trạch, anh xoay người, tay cầm phi đao, cứa cổ đối phương.
Máu tươi phun ra, tên lính đánh thuê hoảng sợ bịt miệng vết thương trên cổ.

Ngay lúc này Triệu Quốc Khánh lại đá thêm một cú vào đầu hắn.

Trong lòng Triệu Quốc Khánh có chút sợ hãi sau khi liên túc đánh trả hai tên lính đánh thuê.

Nếu như vừa rồi hành động của anh xuất hiện một chút sơ xuất thì chính anh sẽ mất mạng.

Chuyện đầu tiên anh làm lúc này là cướp lấy vũ khí và đạn dược trong tay kẻ địch.
Sau khi cầm súng trong tay trong lòng Triệu Quốc Khánh cũng kiên định hơn.

Anh kiểm tra hai tên linh đánh thuê thì thấy một tên đã bị phi đao xuyên qua yết hầu giết chết, một tên vẫn còn đang ngấp ngoải.
Lúc này Triệu Quốc Khánh đột nhiên có một ý tưởng, lấy kim châm cầm máu cho tên lính đánh thuê còn sống, sau đó tìm túi cứu thương hắn ta mang theo băng bó qua qua cho hắn ta.
Tên lính đánh thuê từ từ tỉnh lại, lại phát hiện mình bị treo ngược trên cây, bên dưới là đồng bọn đã chết, mà mục tiêu của hắn ta Triệu Quốc Khánh lại đang đứng trước mặt nhìn chằm chằm hắn ta.

“Mày…mày muốn là gì?” Tên lính đánh thuê căng thẳng hỏi.

Đột nhiên hắn ta lại cảm thấy sợ Triệu Quốc Khánh.
Về chuyện hai tháng trước, hắn chỉ biết là đội đặc chủng đột nhiên xuất hiện tiêu diệt bọn hắn, chứ cũng không biết Triệu Quốc Khánh đã làm gì.

Nếu không bọ họ sẽ không chỉ phái một tiểu đội năm người đi chấp hành nhiệm vụ, còn vọng tưởng sẽ bắt sống Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh đã cất phi đao của mình từ lâu, lúc này anh cầm mã tấu của đối phương quơ quơ trước mặt hắn ta ra vẻ hung ác, uy hiếp: “Tao hỏi mày mấy câu hỏi, mày phải thành thật trả lời nếu không tao sẽ cho mày sống không bằng chết.”
“Đừng…đừng có mà dọa tao.

Ông mày đây là lính đánh thuê của đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, từng giết vô số người, sao có thể bị một thằng tân binh nhãi ranh…” Tên lính đánh thuê mới nói được một nửa thì ánh sánh lạnh lẽo đã lóe lên, trên mặt mát lạnh sau đó là đau đớn nóng rát.
Đối với kẻ địch của mình tuyệt đối không được nương tay, điều này Triệu Quốc Khánh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Mã tấu vẫn đặt trên tai phải của tên lính đánh thuê.


Triệu Quốc Khánh thấp giọng nói: “Nếu mày còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì ta lập tức cắt đứt tai phải của mày, tiếp theo đến tai trái, mũi, sau đó là khoét hai mắt của mày, rồi chặt đứng từng ngón tay ngón chân của mày.”
Tên lính đánh thuê nghe vậy thì càng sợ, nhưng vẫn có chút không tin.

Một tân binh cỏn con dám làm những chuyện nhưu hắn nói sao?
“Mày dám?” Tên lính đánh thuê vừa mở miệng đã thấy tai phải đau đớn, muốn hét lên nhưng lại bị bịt miệng.
Trong túi cấp cứu của tên lính đánh thuê có một laoij bột cầm máu rât shieuej nghiệm, chỉ cần bôi lên là nó sẽ cầm máu trong trời gian rất ngắn.
Triệu Quốc Khánh rắc bột cầm máu lên vết thương, vừa xử lý đơn giản vừa nói: “Yên tâm, mày tuyệt đối không chết trong quá trình này, bởi vì y thuật của tao tuyệt đối vượt ngoài khả năng tưởng tượng của mày.

Mày bị cắt qua yết hầu mà còn có thể sống lại là biết rồi đấy.”
Tên lính đánh thuê thực sự sợ rồi, người hắn run rẩy, thấy suy nghĩ của mình lúc trước hoàn toàn sai lầm, không thể coi Triệu Quốc Khánh như một tên tân binh cỏn con được.
Một tên tân binh sao có thể có suy nghĩ thấu đáo như thế được.

Bị phục kích trước sau mà vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy? Một tên tân binh dám giết người không chút do dự? Một tên tân binh mà dám cắt đứt tai mình?
Tóm lại, tên lính đánh thuê thực sự sợ rồi.

Triệu Quốc Khánh còn khủng bố hơn tất cả kẻ địch mà hắn ta từng gặp.
“Tao sẽ gỡ miếng vải bịt miệng mày xuống.

Mày tốt nhất là đừng có kêu, nếu không tao lập tức cắt tai trái của mày.” Triệu Quốc Khánh uy hiếp, đồng thời đặt mã tấu trên tai trái của đối phương.
Tên lính đánh thêu sợ hãi gật đầu, ý bảo mình tuyệt đối không kêu.

Lúc này hắn ta mong binh sĩ khác của nưức Z tìm thấy hắn ta, nhưu vậy hắn ta sẽ tốt hơn bây giờ gấp một trăm lần.
Triệu Quốc Khánh tháo miếng vải trên miệng đối phương ra, thấy đối phương không kêu đâu, mới hỏi: “Mày là lính đánh thuê của đoàn lính đánh thuê nào?”
Câu này Triệu Quốc Khánh đã biết từ lâu rồi, mục đích là muốn thửu tính chân thật trong lời nói của hắn ta.
“Đoàn…đoàn lính đánh thuê Bầy Sói.” Tên lính đánh thuê run rẩy trả lời.
Thấy đối phương không nói dối, Triệu Quốc Khánh mới hỏi tiếp: “Mục đích chúng mày đến đây là gì?”
“Bắt…bắt mày.

Chúng tao nhận được nhiệm vụ là bắt cóc mày rồi đưa mày xuất cảnh.” Tên lính đánh thuê trả lời.
Bắt cóc mình?

Triệu Quốc Khánh khá bất ngờ nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi tiếp: “Ai thuê chúng mày?”
“Không biết.” Tên lính đánh thuê nói xong, thấy mặt Triệu Quốc Khánh biến sắc lập tức nói tiếp: “Cái này tao thật sự không biết.

Tao chẳng qua chỉ là một tiểu binh mà thôi.

Lính đánh thuê bọn tao làm việc vì tiền, rât sít khi quan tâm người thuê là ai, có một số việc người thuê cũng không muốn bọn tao biết.”
Triệu Quốc Khánh lựa chọn tin tưởng đối phương, hỏi tiếp: “Bọn mày tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Vốn có năm người, nhưng khi đến địa điểm tập hợp thì lại không đủ, tám mươi phần trăm là đã xảy ra chuyện rồi.

Thực sự chạy đến đây chỉ cso bốn người.” Tên lính đánh thuê đáp.
Bốn tên lính đánh thuê, mình giết một tên, một tên bị trói, còn hai tên.
“Hai tên kia ở đâu?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
Tên lính đánh thuê lắc đâu: “Cái này tao cũng không biết.

Bọn tao chia thành hai tổ hành động, nhưu vậy có thể tìm thấy mày nhanh hơn.

Nhưng tao có thể chắc chắn hai người khác đang ở gần đây.”
“Hai tên đó cấp bậc là gì? Đặc điểm là gì?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
Tên lính đánh thuê đáp: “Trong người trong đó là trung đội.

Tuy rằng hắn có cập bậc đen giống bọn tao trong đoàn lính đánh thuê, nhưng năng lục thực sự của hắn đã đạt đến cấp đồng.

Phương diện cận chiến và tác chiến đều vượt xa chúng tao.

Ngoài ra còn có một tay súng bắn tỉa, năng lục cận chiến của hắn xêm xêm tao.”
Một trung đội trưởng cấp đồng, một tay súng bắn tỉa.
Triệu Quốc Khánh phát hiện phiền phức của mình đúng là rất lớn.
“Mày…mày sẽ không giết tao phải không?” Tên lính đánh thuê hỏi điều mà hắn tra muốn biết nhất.
Triệu Quốc Khánh cầm mã tấu đâm vào tim hắn, trả lời bằng hành động thực tế..