Chương 23: Số nhọ
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
-Đi thôi,tụi mình vào lớp-Trần Thiên Tuyết mỉm cười nắm lấy tay Hoàng Minh Thu chuẩn bị vào lớp Vừa mở cửa định đi vào thì bị một cặp mắt chán ghét của người nào đó nhìn Cô xem như không có chuyện gì vẫn bình tĩnh đi về chỗ của mình (Dương:Rồi bà định bỏ con nguời ta một mình à) -A bạn mới,phía sau còn chỗ này-Trần Thiên Tuyết đột nhiên nhớ ra rồi cười cười chỉ phía sau mình.Ánh mắt cô nhìn như muốn nói:"Qua đây ngồi" Sắc mặt của Trần Hạo Thiên đen lại Cô quả thật xem hắn như không tồn tại Vị mỗ nữ nào đó ngoảnh mặt làm ngơ xem hắn cứ như không khí,chỉ chỉ vẫy vẫy tay gọi Hoàng Minh Thu Hiện tại trong lòng Trần Thiên Tuyết đang cảm thấy phơi phới,hiếm khi mới chọc cái tên đáng ghét này tức giận như vậy Thật là sảng khoái Hoàng Minh Thu chưa kịp phản ứng gì thì giọng lạnh như băng của Trần Hạo Thiên đột ngột vang lên:"Trần Thiên Tuyết" Cô mỉm cười nhìn hắn -Tại sao bây giờ mới vào lớp-Hắn nhìn cô không một cảm xúc hỏi -À thì là như thế này,lúc nãy em chuẩn bị về lớp thì bạn Hoàng Minh Thu đây đột nhiên lại hỏi lớp 11A1 ở đâu.Mọi người cũng biết đó,từ trước đến giờ Trần Thiên Tuyết này rất là tốt bụng và luôn giúp đỡ người khác nên đã dẫn bạn ấy đi đến đó,vừa đến thì bạn ấy lại bảo hình như không nhớ lớp mình học-Trần Thiên dừng lại một chút,hít sâu thở ra rồi nói tiếp: "Cho nên là một người tốt bụng em đã giúp bạn tìm lớp,nhưng đã vài sự cố xảy xa.....Bla....Bla....Bla......và cuối cùng tụi em cũng đã tìm được lớp và đó chính là lớp 11A3 đây".Cô nàng nào đó không biết xấu hổ,đắc ý tiếp tục bịa ra lí do có một không hai rồi tự tin nói Quạc......Quạc.....Quạc Tất cả mọi người trong lớp cảm thấy như có một đám quạ bay ngang qua đầu mình Mặt Hà Bội Ngọc tối sầm lại Gì đây,cái gì mà "rất tốt bụng và luôn giúp đỡ".Cái lí do hình như hơi bị lố rồi thì phải Cô ta......có phải nằm viện nhiều quá nên điên rồi Chắc chắn là vậy. Sắc mặt của Trần Hạo Thiên bây giờ cực kì rất khó coi Trần Thiên Tuyết thấy mọi người sắc mặt ai nấy như nhau liền bĩu môi Sao đây,có cần làm quá vậy không.Nhưng quả thật cô đã giúp nngười ta vào lớp thật mà -Trần Thiên Tuyết-Trần Hạo Thiên lấy tay xoa xoa thái dương Cơn đau đầu ập đến từ khi hắn nghe lí do có một không hai của cô nàng nào đó đang cười Trần Thiên Tuyết mỉm cười nhìn hắn,cô biết tiếp theo hắn sẽ nói gì nên từ từ chuẩn bị ngồi xuống Trần Hạo Thiên im lặng một chút rồi lạnh giọng:"Đi ra ngoài" Sét đánh ngang tai Vừa định đặt mông xuống,mông và cái ghế chì cách nhau có vài centimet thôi Nghe hắn nói một câu mà cô muốn độn thổ Tên này vừa nói cái gì??? Sao lại là "Đi ra ngoài" không phải khi nghe được lí do cô rồi cảm thấy cô rất tốt bụng Nên cảm động bảo cô ngồi xuống rồi tiếp tục học tiếp sao Sao bây giờ một phát rồi đi ra ngoài luôn thế này (Dương:Chương này viết hình như hơi bị xàm)