Cá Voi Cô Đơn

Chương 36: Em đồng ý sao?

Ba cô gái nhảy một khúc hơn 3 phút, và phải tập đi tập lại. Cô giáo Khâu thấy ở đâu không đều, hoặc động tác không đúng sẽ ấn nút tạm dừng, đếm nhịp cho bọn cô.

Chiêm Hỉ vốn cho chuyện khiêu vũ trong cuộc họp thường niên chỉ cần tùy tiện nhảy là được, không nghĩ tới cô gái Khâu lại cực kỳ nghiêm túc, ba cô gái cũng không lười biếng, không ai muốn kéo team về phía sau, thái độ cũng đúng mực hơn.

Hai tiếng tập luyện, quả nhiên hiệu quả hơn so với tập một mình.

Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đứng ngoài phòng học nhìn các cô khiêu vũ, anh không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể cảm nhận được chấn động. Lúc khúc nhạc dạo vang lên, dù Chiêm Hỉ chưa nhúc nhích, anh đã chạm tay lên mặt kính trong suốt.

Mấy lần sau đó, Lạc Tĩnh Ngữ đã phát hiện ra quy luật, khi tiết tấu đến một thời điểm nào đó, Chiêm Hỉ sẽ múa lên.

Anh kiểm chứng quy luật này qua mấy lần, ngón tay khẽ động đậy, đếm "Ba, hai, một", sự khác biệt ngày càng rõ ràng! Trò chơi nhỏ này khiến anh lặng lẽ vui vẻ, không biết nói đây là cảm giác gì, chỉ cảm nhận được âm nhạc và vũ đạo thì ra cũng không hoàn toàn vô nghĩa đối với anh.

Anh thích vật an tĩnh mà mỹ lệ, lúc này anh nhận ra, những điệu múa trừu tượng kia, những thứ mình chưa được thử qua, như âm nhạc khó hình dung cũng có thể dùng phương thức khác để cảm nhận.

Lúc ấy Chiêm Hỉ đang nhảy múa nhìn anh, ánh mắt nóng rực, mấy lần Lạc Tĩnh Ngữ bị cô ép phải dời tầm mắt, rồi không nhịn được nhìn trở lại.

Anh tự nói bản thân không nên trầm luân như thế, chỉ muốn tùy hứng một chút mà thôi, anh chỉ đang xem cô luyện tập, còn gì? Cô nói bọn họ vẫn có thể làm bạn bè, bọn họ chính là bạn! Chưa từng tuyệt giao, đúng không?

8h đúng, cô giáo Khâu tan lớp, Chiêm Hỉ mệt đến mức nằm rã rời dưới sàn, cô giáo Khâu ngồi xổm cạnh cô massage đùi giúp cô, hỏi: "Mệt lắm đúng không?"

Chiêm Hỉ không còn sức để nói chuyện, chỉ gật đầu.

Cô giáo Khâu vừa xoa bóp vừa cười nói: "Mấy năm tôi học nhảy và cả lúc làm thực tập sinh, ngày nào cũng tập từ sớm đến tối muộn. Cô từng xem chương trình tuyển chọn chưa? Có mấy người mới tập nhảy mấy tháng đã đi thi, bởi vì gương mặt xinh đẹp, cũng biết cách ăn nói, được mọi người yêu thích nên sẽ nổi bật. Còn những người như chúng tôi, dù có đam mê nhảy múa nhưng không nổi bật, thì không có một cơ hội nào để thi đấu đâu."

Chiêm Hỉ hỏi: "Vậy cô từng hối hận chưa?"

"Không hối hận." Cô giáo Khâu ấn mạnh một chút, "Người ta tìm được một chuyện khiến mình thật tâm yêu thích, cũng không dễ dàng. Tôi biết cô cảm thấy tôi nghiêm khắc, không cần phải tích cực đến thế, nhưng tôi đã nhận tiền của các cô, đây cũng là chuyện mà tôi am hiểu nhất, tôi phải làm tốt nó. Tôi nghĩ, cô cũng hy vọng mình sẽ tự tin biểu diễn trên sân khấu chứ?"

"Ừm!" Chiêm Hỉ gật đầu, hỏi lại, "Cô giáo Khâu, học phí ở đây thế nào? Độ tuổi của tôi còn có thể tới học không?"

Cô giáo Khâu chau mày: "Sao không thể chứ? Tôi còn có cả học viên hơn bốn mươi, năm mươi tuổi đây. Chuyện nhảy múa này thì tuổi tác bao nhiêu chả được? Cô xem mấy cô dì ngoài quảng trường nhảy rất vui không. Sau này tôi về già, nhất định sẽ là một bông hoa tươi thắm nhất trong quảng trường, giang thẳng chân, mạnh mẽ quơ tay!"

Viên Tư Thần và Tiền Vân đang nghỉ ngơi, nghe mấy câu của cô Khâu liền cười lên.

Chiêm Hỉ nghỉ mấy phút, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ còn chờ ở ngoài, cắn răng đứng lên lấy quần áo: "Mấy chị em, tôi đi trước đây, bạn tôi đang chờ."

Tiểu Vân nhìn cô như muốn nói, Viên Tư Thần nắm lấy cánh tay cô ấy, vì thế không hỏi nữa.

Mãi cho đến khi Chiêm Hỉ vào phòng thay đồ, Tiền Vân mới hỏi Viên Tư Thần: "Bạn của Tiểu Chiêm có phải bị câm điếc không? Em thấy Tiểu Chiêm giống như đang sử dụng thủ ngữ với anh ta."

Viên Tư Thần nói: "Chị cũng thấy thế, sáng nay cô ấy nói có hẹn với bạn, có thể là chàng trai này."

Tiền Vân kinh ngạc: "Hôm nay là Lễ Tình Nhân! Cô ấy đang hẹn hò với chàng trai này sao? Người câm điếc? Không thể nào."

"Liên quan gì đến em chứ?" Viên Tư Thần cười cười, "Này, đừng nói trong công ty nhá. Chúng ta đừng quản chuyện riêng tư của cô ấy."

Cô giáo Khâu dọn đồ đạc, xen vào nói: "Tôi cũng đồng ý, hơn nữa Tiểu Chiêm rất phóng khoáng, không giống như để ý vẻ bề ngoài đâu."

Tiền Vân chu mỏ: "Vậy Lâm Nham làm sao đây?"

"Tiểu Chiêm đã tỏ thái độ lạnh nhạt với Lâm Nham rồi, không hề uống trà sữa." Viên Tư Thần cầm lấy quần áo, "Đi thôi, tôi cũng muốn cùng bạn trai trải qua thế giới hai người."

Tiểu Vân cười xấu xa: "Hôm nay nhảy mệt đến thế, thế giới hai người còn được sao?"

Viên Tư Thần đẩy cô nàng một cái: "Hey! Thì ra lúc em với chồng trải qua thế giới hai người, người mệt là em nhỉ? Em cũng biết cách chơi đấy!"

Cô giáo Khâu uống nước, suýt nữa thì sặc: "Hai người đi nhanh lên! Không phù hợp với trẻ em đâu!"

***

Mấy chị gái đều là người từng trải, còn Chiêm Hoan Hoan chỉ là một chú gà con.

Sau khi thay xong đồ, cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ đi xuống lầu. Chiêm Hỉ lén lút nhìn anh, bỗng dưng muốn cười, trái tim nhỏ nhảy loạn lên, nghĩ đến anh rảnh rỗi đến xem cô luyện mua, ha ha ha... Không chừng người nói một đằng làm một nẻo không chỉ có cô!

Lạc Tĩnh Ngữ không thể cười nổi, nếu như sớm biết hôm nay là Lễ Tình Nhân, đánh chết anh cũng không đồng ý ăn cơm cùng Hoan Hoan, càng không đến tìm Hoan Hoan khi bữa tối bị hủy, hơn nữa còn đồng ý chờ cô nhảy xong.

Anh không muốn làm Hoan Hoan hiểu lầm, và gán mác cho anh là một người tốt, thật sự anh không còn chỗ trốn.

Hai người đi trên đường, gió lạnh thổi qua, người Hoan Hoan đầy mồ hôi, lúc có gió thổi qua liền rét lạnh đến run rẩy, lập tức nhớ tới khăn choàng trong túi.

Cô nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh mặc một chiếc áo lông màu đen cổ tròn, dù khóa kéo lên tới đầu cũng lộ một ít phần cổ. Chiêm Hỉ vội vàng lấy khăn choàng đưa anh: "Choàng lên đi, gió rất lớn, tôi đã giặt sạch rồi."

Lạc Tĩnh Ngữ: "..."

Đúng thật là trả khăn choàng thôi sao?

Anh nhận lấy choàng lên cổ, Chiêm Hỉ đứng bất động, ngẩng đầu nhìn anh rồi chỉ vào mặt mình.

Không cần nói Lạc Tĩnh Ngữ cũng hiểu ý của cô, tự giác tháo khẩu trang xuống. Sau khi Chiêm Hỉ thấy mặt anh, nụ cười sáng rực hơn: "Sau này anh gặp tôi, có thể đừng đeo khẩu trang hay không?"

Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày dùng thủ ngữ hỏi: [Vì sao?]

"Anh nói thử xem tại sao." Chiêm Hỉ bất giác nũng nịu, nghĩ thầm người này cũng thật là, còn vì điều gì chứ? Muốn nhìn mặt anh đấy! Đã lâu không gặp, cô chỉ xem video anh đút sữa cho mèo cho đỡ nhớ, khó khăn lắm mới gặp được người thật, còn không cho cô xem đủ?

Nhưng, Lạc Tĩnh Ngữ thật sự không biết vì sao, chớp chớp mắt nhưng không hỏi tiếp.

Chiêm Hỉ cùng anh sóng vai đi về phía trước, đột nhiên kéo tay áo của anh, đến khi anh quay đầu liền cười hì hì: "Vì sao anh qua đây?"

Lạc Tĩnh Ngữ không trả lời.

Chiêm Hỉ không bỏ qua: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ nhìn cô, không có ý định lấy điện thoại ra.

Chiêm Hỉ tựa như không nhận ra sự lạnh nhạt của anh, hỏi tiếp: "Tiểu Ngư, vừa rồi anh cảm thấy tôi nhảy có tốt không?"

Nhìn ánh mắt mong chờ của cô, Lạc Tĩnh Ngữ nhớ đến dáng vẻ lúc nhảy múa đầy phóng khoáng, vẻ mặt anh bỗng mất tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, giơ ngón cái với cô.

Chiêm Hỉ rất vui, bụng kêu gào, cô lẩm bẩm: "Đói bụng quá!"

Cô đứng ở đầu đường nhìn xung quanh bốn phía, lúc nói chuyện còn không quên khoa tay múa chân mấy từ thủ ngữ, "Tôi chưa ăn cơm chiều, anh đã ăn chưa?"

Lạc Tĩnh Ngữ giật mình, cô chưa ăn cơm sao? Còn nhảy múa lâu như vậy, sức lực đâu ra?

Anh cũng nhìn theo Chiêm Hỉ tìm xung quanh, hai người cùng thấy một nhà hàng KFC, Chiêm Hỉ chỉ vào nói: "Đến KFC đi, tôi muốn ăn gà cuộn!"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, Chiêm Hỉ rất tự nhiên kéo cánh tay anh: "Đi thôi."

Người đàn ông bên cạnh tránh khỏi tay cô như bị điện giật, Chiêm Hỉ sững sờ, lúng túng nói: "Xin... xin lỗi."

Lạc Tĩnh Ngữ: "..."

Anh mím môi, hai tay đút vào túi quần, cùng Chiêm Hỉ đến KFC.

Trong nhà hàng, Lạc Tĩnh Ngữ lấy điện thoại gọi mấy món, Chiêm Hỉ muốn ăn gà cuộn, cánh gà nướng, khoai tây và trà sữa, Lạc Tĩnh Ngữ gọi cho mình một tách café, một lát sau anh đã mang mâm đồ ăn đến.

Khi chờ món, đa số người ngồi trong KFC đều nói chuyện phiếm, cũng có cặp tình nhân trẻ. Chiêm Hỉ nhìn bọn họ, rồi nhìn sang Tiểu Ngư, cảm thấy ngọt ngào như hai người đang hẹn hò.

Bọn họ ngồi xuống bàn tròn, Chiêm Hỉ rất đói bụng, quyết định lấp đầy bụng trước. Khi ăn, cô lén quan sát Tiểu Ngư, hình như anh không hào hứng lắm, đôi mắt hững hờ, lông mi dài chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt rất căng thẳng, hoàn toàn không vui.

Chiêm Hỉ kéo ghế đến gần anh một chút, Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện, anh di chuyển ghế tránh đi. Chiêm Hỉ không dám động nữa, cầm gà cuộn lên ăn.

Cô không thích dáng vẻ xa cách người khác của Tiểu Ngư như vậy! Lúc trước bên cạnh anh, anh luôn đùa giỡn cô mà! Đôi mắt cũng cong lên, không giống như lúc này, thật giống như cô thiếu nợ anh hai triệu tệ vậy.

Chiêm Hỉ lúc xem mắt với người khác rất ít nói, xưa nay không chủ động tìm đề tài, còn với Lạc Tĩnh Ngữ thì khác. Hiện tại với hoàn cảnh đặc biệt thế này, nếu cô không mở miệng, Tiểu Ngư có thể ngồi không đến lúc KFC đóng cửa mất.

Sau khi Chiêm Hỉ tiêu diệt hết gà cuộn và cánh gà nướng, cô chuẩn bị tâm sự với Tiểu Ngư.

"Lúc nãy..." Thấy Tiểu Ngư không nhìn cô, Chiêm Hỉ kéo cánh tay anh khiến anh chuyển tầm mắt đến, cô tiếp tục nói, "Lúc nãy anh đặt tay lên mặt kính, là cảm nhận âm nhạc sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, thấy tay Chiêm Hỉ đặt lên bàn, anh cong ngón trỏ gõ mặt bàn một cái rồi chỉ vào tay của cô, vẽ một dấu chấm hỏi trên không trung.

"... Chấn động?" Dù Chiêm Hỉ học bên khối Văn, vẫn nhớ rõ kiến thức vật lý.

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, đánh chữ trên điện thoại cho cô xem: [Tôi không biết âm nhạc là thứ gì.]

Hình như đề tài này không vui vẻ mấy... Chiêm Hỉ nghĩ ngơi, muốn không khí thoải mái một chút, cười hỏi: "Làm xong cây anh đào của Trì Giang tiên sinh, anh bận làm gì nữa?"

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Ngày Của Hoa.]

Chiêm Hỉ hỏi: "Ngày Của Hoa là gì?"

Lạc Tĩnh Ngữ: [Baidu]

Chiêm Hỉ: "..."

Cô bĩu môi: "Anh không thèm nói với tôi một chút sao?"

Thật sự làm khó người ta mà, Lạc Tĩnh Ngữ khó xử muốn chết, sao anh giảng được đây? Thủ ngữ có thể nhưng cô xem không hiểu, giảng bằng cách gõ chữ? Giải nghĩa ngọn nguồn của một ngày lễ truyền thống, cần đến nửa cái mạng của anh đấy.

Thấy dáng vẻ rối rắm khi cầm điện thoại của anh, Chiêm Hỉ bật cười: "Đùa với anh thôi, sao nghiêm túc như thế?"

Lạc Tĩnh Ngữ: "..."

"Mấy ngày nay, có nhiều người đến tìm tôi để hỏi về chuyện hoa giả." Chiêm Hỉ vừa ăn khoai vừa nói, "Ngô phu nhân đó gọi cho tôi, bà ấy muốn làm một bồn hoa Mẫu Đơn, tôi nói phải hỏi anh gần đây có bận việc gì không. Lần trước anh làm 'Vận may tới' cũng mất một tuần, có lẽ bồn hoa Mẫu Đơn cũng rất tốn thời gian, anh có hứng thú nhận không?"

Lạc Tĩnh Ngữ gõ chữ: [Mẫu Đơn, số lượng ít thì bốn ngày, nhiều thì một tuần, một đóa 900 tệ, nhưng tôi không có thời gian.]

"..." Chiêm Hỉ hơi trầm mặc, hỏi tiếp, "Còn một khách nữ, cũng đến từ tiệc sinh nhật của Trì Giang tiên sinh. Em gái kết hôn, ngài ấy muốn tặng một bó hoa, anh cũng không có thời gian sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ không đánh chữ, xua tay trả lời, vẻ mặt buồn bực.

Gần đây anh làm gì có thời gian, ban ngày làm đơn hàng trang sức hoa Thược Dược, nửa tháng tiếp theo, ngoại trừ ăn cơm, ngủ, tắm rửa cũng không có thời gian rảnh.

Có điều Chiêm Hỉ không biết được, cô rất rối rắm, chỉ cảm nhận được sự xa cách của Tiểu Ngư.

Trước cửa phòng luyện nhảy, sự dịu dàng khi anh đã vén sợi tóc giúp cô, hiện tại chẳng còn gì. Vì sao> Bởi vì cô nói câu "Ngày lễ vui vẻ" với anh sao? Chiêm Hỉ nghĩ thật lâu, ngước mặt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ hỏi: "Tiểu Ngư, có phải anh còn giận tôi không?"

Lạc Tĩnh Ngữ im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Chiêm Hỉ nói tiếp: "Hôm sinh nhật anh... Hôm đó, mấy câu nói kia, có phải anh còn giận không?"

Lạc Tĩnh Ngữ thở dài, đánh chữ: [Tôi không hề tức giận.]

Anh nhìn cô gái này, cô còn đang buộc tóc đuôi ngựa, do nhảy múa nên đã nhòa đi lớp trang điểm, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, đôi mắt to sợ hãi nhìn anh, tựa như một đứa trẻ đang cầu hòa.

Lạc Tĩnh Ngữ không biết tại sao cô có suy nghĩ này, sao anh có thể giận cô đây? Anh có giận cũng chỉ giận bản thân mình. Giận mình mơ giữa ban ngày, cho rằng có thể lặng lẽ ở bên cô, nhưng lại để cô dễ dàng phát hiện bí mật của mình. Xấu hổ đến nhường nào! Rõ ràng anh chưa nói gì, nhưng lại bị cô trực tiếp chọc thủng.

Anh hối hận, vừa rồi nên rời đi! Hiện tại sẽ không nói đến chủ đề này, anh rất ghét! Chuyện đêm sinh nhật đó, anh không muốn nhắc lại dù chỉ một chút, chỉ cầu xin Hoan Hoan có thể buông tha anh, nhất định anh sẽ phạm quy nữa!

"Nếu anh không giận, vì sao lại hung dữ với tôi như thế?" Chiêm Hỉ oan ức nhìn anh.

Lạc Tĩnh Ngữ: "?"

Lúc nào anh hung dữ với cô?

Chiêm Hỉ cảm thấy cứ tiếp tục như thế sẽ không được, cô nói ra: "Tôi biết anh tức giận, Tiểu Ngư, tôi xin lỗi, lời nói hôm đó của tôi. Tôi... tôi..."

Cô lắp bắp nửa ngày, gò má đỏ ửng vẫn không nói xong. Chiêm Hỉ nhanh chóng lấy hộp chocolate đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Lạc Tĩnh Ngữ: "Tặng anh, ngày lễ vui vẻ."

Chữ trên hộp đều là tiếng nước ngoài, Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu, không phải tiếng Anh cũng không phải tiếng Nhật, nhưng nhìn hình có thể biết được, là chocolate.

Chocolate?

Lễ Tình Nhân, nữ tặng nam... Chocolate?

Lạc Tĩnh Ngữ không phải kẻ ngớ ngẩn, một chút kiến thức cuộc sống cũng có. Một tiếng nổ lớn trong đầu, giống như nổ bom hạt nhân, anh trợn to mắt nhìn Chiêm Hỉ, môi khẽ nhếch lên. Anh không tin vào hai mắt của mình, trong lòng bỗng phủ định ý nghĩ này.

Ý gì chứ? Không thể nào! Đang đùa sao? Có phải đã xem sai ngày rồi, hôm nay có lẽ là Cá Tháng Tư nhỉ?

Chiêm Hỉ nhìn anh bất động, mặt càng đỏ hơn, nói: "Sinh nhật anh hôm đó, tôi gửi WeChat cho anh. Tôi... tôi..."

Rốt cuộc cô dồn hết dũng khí để nói một câu hoàn chỉnh, "Tôi muốn rút lại."

Lạc Tĩnh Ngữ: "?"

"Anh... Anh..."

Sau khi Chiêm Hỉ lắp bắp không ngừng những từ "Tôi tôi", rồi lại "Anh anh", đây là những lời đầu tiên cô nói ra, thực sự rất thẹn thùng: "Anh có... có cảm giác gì với tôi không?"

Thật sự cô muốn cúi thấp đầu xuống, nhưng không được, như thế Tiểu Ngư sẽ không thể nhìn thấy môi của cô. Cô chỉ có thể mạnh mẽ nhìn thẳng anh, tựa hồ nhảy từng chữ ra ngoài, "Tôi, tôi đối với anh, chính là... Cái đó... Ôi trời! Rốt cuộc anh có thích tôi không?"

Lạc Tĩnh Ngữ bị sóng lớn đập đến hôn mê, ngây ngốc nhìn cô.

Da mặt dày một chút, để anh ấy thích!

Chiêm Hỉ quyết định giải thích hành động vả mặt của mình: "Tiểu Ngư, anh nghe tôi nói. Tôi là một người rất nhát gan, tôi sợ mẹ tôi sẽ không đồng ý, bà ấy luôn quản tôi rất nghiêm, tôi nghĩ mẹ sẽ không đồng ý mới nói với anh mấy lời đó. Nhưng sau mấy ngày, tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi phát hiện mình không quên được anh, tôi muốn... Tôi muốn dũng cảm một chút... Tôi, tôi không muốn để mình hối hận."

Khóe mắt Chiêm Hỉ ươn ướt, cô nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, "Tôi đổi ý, Lạc Tĩnh Ngữ, anh có hiểu tôi nói gì không? Tôi đổi ý, tôi thật sự đổi ý!"

Từ đầu đến cuối, Lạc Tĩnh Ngữ đều chăm chú nhìn gương mặt Chiêm Hỉ, thật sự nghiêm túc "nghe" cô. Có lẽ là vì hai người ở bên cạnh nhau lâu sẽ sinh ra một sự ăn ý, chuyện đọc khẩu hình môi này, anh rất quen thuộc với môi, đầu lưỡi, hàm răng của Chiêm Hỉ khi tạo thành câu chữ. Anh xem dễ dàng hơn những người khác rất nhiều.

Nhưng vừa rồi cô đã nói gì? Là ảo giác sao? Là nằm mơ ư? Hay là cô đang ngớ ngẩn?

Anh xem hiểu, nhưng thà rằng mình không xem hiểu!

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn tới hộp chocolate, anh xem nó không phải là hộp chocolate, mà là một quả bom! Anh không dám chạm vào, nhìn nó rồi lại nhìn Chiêm Hỉ, nhìn Chiêm Hỉ xong rồi nhìn sang chocolate...

Khi Chiêm Hỉ vẫn còn hoảng loạn trước biểu hiện của anh, Lạc Tĩnh Ngữ đột nhiên đứng lên, đi đến cửa lớn của KFC. Tốc độ cực kỳ nhanh, khi Chiêm Hỉ quay sang thì anh đã kéo cửa kính ra.

"Tiểu Ngư!" Chiêm Hỉ mang theo túi chạy theo, không quên mang cả hộp chocolate, vừa lao ra cửa nhìn trái nhìn phải, Lạc Tĩnh Ngữ đã ở cách đó mười mấy mét, cô chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng lưng màu đen ở đằng xa.

"Tiểu..." Chiêm Hỉ nhớ tới gọi cũng vô dụng, vẫn nên đuổi theo thì hay hơn. May là cô tập nhảy xong không đổi giày, nhanh chân chạy theo kịp anh.

Chiêm Hỉ kéo cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ một lần nữa.

Lần này anh không còn bế tắc, xoay người lại, mạnh mẽ kéo tay cô ra. Anh nhìn cô từ trên cao, ánh mắt kiên quyết, đôi môi mím lại thành một đường mỏng. Lạc Tĩnh Ngữ khoa tay tạo thành một đoạn thủ ngữ dài.

[Em đang nghĩ gì vậy? Em đổi ý gì? Quan hệ giữa chúng ta không liên quan đến mẹ của em! Dù mẹ em đồng ý hay phản đối, chúng ta cũng không thể nào! Em là một người khỏe mạnh, là một sinh viên đại học, dung mạo xinh đẹp lại thông minh, còn tôi chỉ là kẻ câm điếc! Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì! Cũng không thể nói được một câu nào!

Em không phải kẻ nhát gan, tôi cũng không hề giỏi giang! Quyết định lúc trước của em rất chính xác! Chúng ta thực sự không có hy vọng, không có tương lai! Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, là loại bạn có thể chào hỏi nhau trong thang máy! Tôi không biết những ngày qua em đã gặp chuyện gì, dù là gì thì em cũng đã sai rồi!

Tôi rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Tôi không nên quấy nhiễu cuộc sống của em, không nên để em hiểu lầm! Là tôi không tốt, tôi đã sai! Thật đó, hãy thu lại chocolate của em đi, cùng những lời này, tôi và em, không có khả năng!]

Thủ ngữ của Lạc Tĩnh Ngữ rất mãnh liệt, lại đa dạng, khi hai tay giao nhau còn phát ra tiếng vang nhưng biểu hiện của anh không hề thay đổi: Vẫn đang khiếp sợ, tức giận như thế! Tựa như Chiêm Hỉ đang làm ra một tội ác tày trời.

Đối với Lạc Tĩnh Ngữ mà nói, chuyện vừa rồi không phải là chuyện cổ tích nơi thành thị có một tình yêu thầm mến thành sự thật, mà là một câu chuyện ngụ ngôn trào phúng chọc cười!

Cô là cô giáo Trứng Gà thông minh và giỏi giang, là cô gái nổi bật giữa đám đông! Cô dịu dàng thiện lương săn sóc, tựa như nàng tiên Hoa! Trăm hoa nhìn thấy cô phải thần phục, tựa như trăng trên trời, trong sáng như ngọc, không thể khinh nhờn.

Còn anh, hoàn toàn là một kẻ điếc.

Sao tiên Hoa có thể hạ thấp mình? Trăng sáng có thể rơi xuống trần gian? Sẽ nhiễm bụi bẩn! Sẽ hối hận!

Anh không thể để cô dính chút bụi trần được! Không thể để cô hối hận! Anh không thể để người khác nhìn thấy những rối loạn trong mắt cô.

Sao cô có thể thích một kẻ điếc đây?

Anh có thể dùng đồ màu đen và đeo khẩu trang để biến mình thành một cái bóng, còn cô thì sao? Cô rất nổi bật, sao anh có thể giấu cô đi được? Cô sẽ trở thành tâm điểm sống của người khác.

Thủ ngữ của Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ không thể hiểu hết, chỉ nhìn thấy những hành động khiến cô hoa cả mắt, dù trong đó có vài từ cô biết, nhưng vừa nhận ra đã nhanh chóng qua mất.

Do hai người cách nhau rất gần, thân thể của Chiêm Hỉ vì đôi tay linh hoạt của Lạc Tĩnh Ngữ bức phải ngửa về sau một chút.

Ánh mắt tuyệt vọng của anh, cô nhìn thấy rất rõ, cả người ngây ngốc.

Người qua đường nhìn bọn họ đầy tò mò, kể cả những cặp tình nhân kéo tay nhau. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, cuối cùng hai tay buông lỏng, lấy điện thoại đánh chữ cho Chiêm Hỉ.

[Tôi nói, em xem không hiểu đâu. Em nghĩ như thế nào?]

[Tôi nói chuyện, người khác nhìn chúng ta, em sẽ mất mặt!]

Sau khi Chiêm Hỉ xem xong, ngẩng đầu nói lớn: "Tôi không mất mặt! Tôi sẽ học thủ ngữ, tôi sẽ tìm thầy dạy! Anh phải cho tôi thời gian!"

Lạc Tĩnh Ngữ thật sự muốn điên quách cho rồi, khua tay nói một tràng: [Không liên quan đến thủ ngữ! Dù em học được, chúng ta cũng không thể nào! Em là người khỏe mạnh, tôi là kẻ điếc! Em đừng ngốc như thế!]

Chiêm Hỉ không thích anh đối với cô như thế, nói lớn: "Anh biết bây giờ tôi không hiểu được nhiều từ thủ ngữ mà! Anh gõ chữ cho tôi xem được không? Tôi không biết anh đang nói gì!"

Đột nhiên anh dừng lại, vẻ mặt nhợt nhạt nhìn cô, ngón trỏ chỉ vào ngực của mình, rồi chỉ vào tai và miệng, cuối cùng hai cánh tay giao nhau trước ngực, tạo thành một dấu "X".

Chiêm Hỉ đỏ mắt trừng anh: "Tôi biết anh không thể nghe, cũng không biết nói! Không phải hôm nay tôi mới biết! Tôi không để ý!"

Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ cũng đỏ ửng tựa như máu sôi trào, anh run rẩy cầm điện thoại đánh chữ: [Em, cần một người đàn ông tốt! Tôi, không phải!"

"Anh rất tốt! Tiểu Ngư!" Chiêm Hỉ tựa như khóc thét lên, "Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào tốt hơn anh! Thật đó!"

Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu, đập tay lên trán một cái, thật muốn vỡ tan.

Anh có rất nhiều điều muốn nói! Nói với cô, anh có thể trộm thích thầm cô, không mong có kết quả! Thế nhưng cô thì không thể! Không được không thể! Đây tuyệt đối là chuyện ngu ngốc nhất của cô ấy! Cực kỳ điên rồ! Tại sao cô có ý nghĩ như thế? Mau tỉnh lại đi! Cô giáo Trứng Gà thông minh, lúc này từ bỏ vẫn còn kịp!

Nhưng anh đánh chữ rất kém! Gấp chết anh rồi!

Đến lúc này rồi, rốt cuộc anh nên làm gì đây?

Anh phải làm cô hết hy vọng! Đúng vậy, anh phải làm cô hết hy vọng!

Lạc Tĩnh Ngữ mở điện thoại, tay anh run rẩy gõ một hàng chữ cho Chiêm Hỉ: [Tôi bị điếc bẩm sinh! Là di truyền! Một đứa trẻ câm điếc! Em đồng ý sao?]