Tôi thậm chí còn không theo đạo Chúa. Bố mẹ tôi tin sái cổ thứ tín ngưỡng kỳ quặc này, có cái gì mà phong hỏa thủy đó, nhưng hình như cũng không phải. Năm tôi mười ba, luật pháp nước nhà quyết định nhúng tay vào đời tôi. Ai cũng biết bố mẹ tôi không phải ví dụ tiêu biểu cho hình tượng phụ huynh gương mẫu. Họ lên đường vào trại cai nghiện, còn tôi lên đường vào một trường đạo ở New Hampshire.
Xa nhà như quỷ.
Alaska.
Tôi sinh ra ở Alaska. Ừ, là mơ ước của nhân loại. Chưa thấy gấu Bắc cực bao giờ. Xin lỗi nghe.
Thằng ở cùng phòng tôi là ví dụ tiêu biểu cho đứa con trai mà các bậc phụ huynh gương mẫu hy vọng rằng đức tin sẽ chỉnh đốn nó trở lại với đời sống tự nhiên của sự sinh sản. Hiểu ý tôi không? Hiểu thì tốt. Nó tên Dorian Smithstone. Dòng giống Massachusetts, cái kiểu mà hè-này-cả-nhà-mình-ra-Nantucket*-cưỡi-thuyền-buồm-đi. Lúc mới gặp, nó bắt tay tôi.
“Doe.” Nó nói. “Tôi tên Doe. Thật ra là Dorian. Tên gì ngu bỏ mẹ, Dorian.”
Thằng nhỏ rất lẳng lơ. Tôi là người thẳng thắn. Nó như con đĩ. Chính nó tự nhận thế.
“Bố tôi chơi cổ phiếu.” Doe nói. “Tiên sư lão. Tôi ngủ cả với bạn lão. Tiên sư mấy lão già đó nốt.”
Doe chửi thề luôn mồm. Tôi cũng thế. Thật là học sinh yêu của trường đạo. Bọn tôi đứa nào cũng tâm trí bất ổn, thiếu thốn tình thương, cần được trông nom dạy dỗ giáo dục, đúng đúng.
Mấy cái đó ai mà chẳng từng nghe qua.
Tôi mặc vest nhìn rất bảnh. Doe cũng vậy. Thằng nào cũng vậy. Thằng nào cũng đẹp đẽ, cũng căng cứng trong mớ áo khoác quần vải rẻ tiền; tôi thù từ “quần vải” kinh khủng. Bọn tôi quay đám giáo sư như quay dế. Chủ nghĩa độc thân, hô, đúng là trò hề! Doe ngủ với cả đám ấy. Người nó nhỏ nhắn, mảnh mai và rất ốm; có khi, giữa 2-3 giờ sáng, đương lúc đang đánh vật với chứng mất ngủ, tôi lại thấy nó lết vào phòng.
Nam sinh trường đạo lúc nào cũng máu nóng sục sôi, mắt chỉ chực kề vào khe cửa khép hờ. Cá nhân tôi chỉ qua đêm với đứa nào vóc người cỡ mình, giữa khuya lẻn qua ký túc xá bên cạnh, hoặc, thường gặp hơn, là chui vào nhà thuyền, nhón chân rón rén chạy trên thảm cỏ xanh ướt rượt, bao cao su nắm chặt trong tay.
Tôi không muốn chết vì AIDS. Nghe nói người mắc chứng này có thể bị dính bệnh lây lan ở mèo. Làm tình một trận trong xuồng xong không chừng lại khạc ra nguyên túm lông như mèo. Ai mà biết mấy đứa đó đã kinh qua những chỗ nào rồi. Trong thị trấn, trong quán bar, trong trạm nghỉ xe tải trên xa lộ.
Doe bị phạt cấm túc liên tục. Nó tự gieo mình vào rắc rối, cố ý đi trễ và phe phẩy trước mặt mình mấy mẩu giấy chuyền tay tục tĩu. Nó không phải chép phạt. Nó bị đè ra bàn, làm đủ các trò như trong phim cấp ba quay các cô thư ký trẻ.
Ít nhất thì tôi còn chui vào nhà thuyền. Ít nhất thì tôi còn độc đáo hơn nó.
Đêm qua, trong xuồng kayak, thằng con trai nọ nói với tôi, “Đã bảo là tôi ngon lắm mà.”
“Ừ.” Ngon thật.
“Ngon hơn Doe chứ?”
“Tôi chưa bao giờ ngủ với Doe.”
Mọi người ai cũng từng ngủ với Doe. Mọi người, trừ các nữ giáo sư và mấy thằng chí thú theo đuổi đời sống tự nhiên của sự sinh sản. Thân là Kẻ Số Một, có thể dễ dàng chui vào giường Doe, có toàn quyền định đoạt số phận của thằng bé ấm áp trắng trẻo đẹp đẽ nằm giữa đám mền flannel mềm mại, vậy mà tôi chưa một lần chạm vào nó.
Lẽ ra tôi nên làm vậy.
Tôi muốn làm vậy. Có điều không phải trong xuồng. Nó từng kể tôi nghe những ngày sáng sớm, chôn chân trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ để gột rửa ai-mà-biết-là-cái-của-quỷ-gì-đó, để súc miệng ngàn lần có hơn. Thứ Doe cần là một cái giường đôi khổng lồ bằng khung sắt trên bãi biển gần nhà tôi ở Alaska, một cái nệm to tướng êm như bông, tôi, và hai bàn tay tôi.
Bọn chúng nói tay tôi rất điêu luyện. Ngón tay dài, mảnh. Như vậy là tốt? Tôi không rõ. Thằng-con-trai-kayak khẳng định thế. “Tay cậu đẹp.” Hắn nói. Tôi thích hắn, thằng con trai xinh xắn phảng phất mùi trái cây trắng ngon lành.
“Cậu đang định quan hệ nghiêm túc?” Tôi hỏi, mong câu trả lời là không.
“Không.” Hắn nói. “Xin lỗi nếu cậu định thế, nhưng tôi không muốn.”
“Tôi cũng không.” Tôi chối. Tôi muốn Doe trên giường mình mỗi đêm, tôi muốn làm tấm lưng nó uốn cong mê hoặc và tôi muốn nó hét lên và tôi muốn nó yêu tôi.
Doe cũng như thằng-con-trai-kayak.
“Chung thủy á? Mẹ cái giống ấy. Lạy trời cậu đừng đâm đầu vào cái giống chung thủy.” Nó vừa nuốt bữa sáng vừa nói. Nó – thịt muối, tôi – dưa lê và dâu phủ đường hữu cơ màu nâu sẫm. Tôi mơ giấc mơ đen sóng sánh hơn cả tách cà phê, mười bảy tuổi và bị mất ngủ kinh niên. Buổi sáng tôi là xác chết biết đi, ngấu nghiến ăn trái cây thay vì não người. “Thằng đó được không?” Doe hỏi.
“Được lắm.” Tôi trả lời.
“Nó thích cậu không?”
“Trên giường thì có. À không phải trên giường. Trong xuồng kayak. Nó không định nghiêm túc.”
“Cậu cũng không.”
Tôi do dự. Mắt Doe không rời tôi.
“Tôi cũng không.” Tôi nói.
Tôi muốn thay đổi Doe. Tôi muốn nó yêu tôi. Tôi muốn nó ngủ trễ và thức dậy trên giường tôi, trên người không một mảnh vải, tôi muốn đánh thức nó và mặc quần lót mà đứng chiên thịt muối cho nó, nhìn thấy dấu mồ hôi khô trên da trắng, dấu hôn phủ đầy trên cổ và ngực. Sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi mơ từng dấu bớt, và đôi mắt xanh, và nó uốn người mềm dẻo trên sàn canô của L.L. Bean. Tôi mơ nó vào đời tôi và vào giường tôi. Tôi mơ những bàn tay xa lạ rời khỏi nó, một lần và mãi mãi.
Tôi mơ giấc mơ đen sóng sánh hơn cả tách cà phê. Về thứ sẽ không bao giờ xảy ra.
-TBC-
* Nantucket là một khu nghỉ mát sang trọng tại Massachusetts.