Chử Thư Mặc áp chế cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng. Trước đây, khi hình thể anh còn nhỏ, dù có những động tác thân mật hơn với Ngu Uyên, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế.
Dù sao Ngu Uyên cũng chưa khôi phục trí nhớ, chỉ có những lý ức mơ hồ về anh.
Cho nên đôi khi hoài niệm về chuyện năm đó, thì cũng chỉ có cảm khái, quay đầu cái là thôi.
Đợi đến khi hình thể đã trở lại bình thường, lại được Ngu Uyên dùng phương thức vô cùng thân thiết ôm vào lòng, đủ loại kỷ niệm như thủy triều nháy mắt trút xuống, phủ kín mỗi một ngóc ngách trong cơ thể anh.
Không thể gạt đi độ ấm, xúc cảm và cả cái ôm quen thuộc này. Đặc biệt là cánh tay như gọng kìm và bả vai rộng lớn, Chử Thư Mặc đã từng cảm thụ vô số lần. Trải qua mấy ngàn năm, hắn có hóa thành tro anh cũng không nhận sai.
Cảm giác da thịt kề cận này, dù có giàu ngôn ngữ tới đâu cũng khó có thể diễn tả thành lời.
Chử Thư Mặc nhớ rất rõ, nhiều ngày đêm bên cạnh nhau như vậy, chính cái ôm vừa bá đạo vừa ấm áp này, đã làm anh không biết bao nhiêu lần thú nhận với lòng mình rằng anh yêu Thiên Diễn Đế đến thế nào.
Mặc dù ánh mắt của đối phương vẫn cứ luôn lạnh lùng, cơ thể cũng chẳng có mấy độ ấm, những lần đụng chạm không mang theo cảm xúc, anh vẫn cứ thích một Thiên Diễn Đế như vậy.
Vì vậy chỉ với cái ôm đơn giản như vậy, nháy mắt làm cho đáy lòng Chử Thư Mặc rối tung hết cả lên. Nhất là thanh âm của Ngu Uyên hiện tại kỳ diệu hòa vào thanh âm của Thiên Diễn Đế ngàn năm trước, khiến cho tấm khiên vững chắc anh xây dựng trong lòng suýt chút nữa đã sụp đổ.
Sau một hồi lâu không nhận được câu trả lời trước đó, anh miễn cưỡng nhắm mắt lại, vỗ vỗ cánh tay Ngu Uyên: “Được rồi, buông ra đi.”
Lời này rơi vào tai Ngu Uyên, hương vị không rõ vì sao lại trở nên khác biệt.
Hiện tượng ở thân dưới thuần túy chỉ là phản ứng sinh lý, chuyện này cho tới bây giờ hắn đã không có biện pháp chối bỏ lòng mình. Hắn có cảm tình đặc biệt với nhóc con của hắn. Cho dù hiện tại, ở trước mặt hắn, Chử Thư Mặc cũng chỉ được xem là thiếu niên mà thôi, nhưng thân thể hắn lại thành thật hơn lý trí nhiều.
Nếu như quả thật là loại tình cảm đặc biệt như hắn nghĩ, vậy thì chẳng sao cả.
Nhưng lúc Chử Thư Mặc muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, không hiểu vì sao trong đầu hắn lại nhớ tới bóng lưng thon gầy trong giấc mơ lặp đi lặp lại của mình, không đợi hắn suy nghĩ gì cả, tiềm thức đã vội vàng giữ lấy người.
Hành động này có thể nói như một quả bom khiến Ngu Uyên cảm thấy cực kỳ kinh ngạc với bản thân.
Từ khi hắn sinh ra, Ngu lão phu nhân đã không thích hắn. Tuy hắn và Ngu An là song sinh khác trứng, nhưng Ngu lão phu nhân lại biểu hiện như bản thân chỉ sinh một đứa con trai là Ngu An. Từ nhỏ đã vậy, ngay cả liếc một cái Ngu lão phu nhân cũng lười liếc với hắn.
Lúc ấy, Ngu lão phu nhân thậm chí còn làm ra cả hành động không cho phép hắn uống sữa của mình.
Tại lúc Ngu Trấn còn tại thế, hàng năm vẫn tọa trấn ở đế đô, động tác của Ngu lão phu nhân cũng không quá rõ ràng. Bà chỉ lấy đủ loại lý do từ chối, cuối cùng chỉ còn cách phân phó người hầu thân cận mình tìm một bà vú cho hắn, chẳng khác nào của bố thí.
Ngu lão phu nhân là con gái duy nhất của chiến hữu Ngu lão Nguyên soái, ông ấy đã dùng tính mạng của mình để cứu lấy Ngu Trấn. Vì vậy hầu hết trong mọi chuyện, Ngu lão Nguyên soái đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho bà.
Mãi cho đến khi Ngu Uyên đã lớn hơn, Ngu lão phu nhân vẫn chẳng ngó ngàng gì tới hắn. Hắn cũng không bận tâm, thường xuyên đi theo ông nội ra biên cương, vừa đi chính là vài tháng, thậm chí là cả một năm. Tình cảm hai mẹ con từ xa cách dần chuyển thành bất hòa.
Đợi cho sau này, Ngu lão Nguyên soái mất, Ngu Uyên một lần nữa trở lại đế đô, Ngu lão phu nhân đột nhiên tỏ vẻ thân thiết với hắn. Mặc dù là như vậy, nhưng thói quen và ấn tượng khắc sâu lúc nhỏ, Ngu Uyên vẫn không nguyện ý thân cận với bà.
Cứ như vậy cho đến lúc hắn suýt bị rút hồn năm mười một tuổi.
Có thể nói cả cuộc đời của Ngu Uyên, người thân thiết với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trừ ông nội, người dưỡng dục hắn, cho hắn tình yêu thương, thì cũng chỉ A Trạch, người lớn lên cùng với hắn.
Vì vậy cho đến tận bây giờ, đây chính là lần đầu tiên hắn chủ động ôm một người khác vào lòng.
Ôm thân thể nhỏ gầy kia vào lòng, cảm xúc này quả thật làm cho người ta khó có thể tin được.
Cùng lúc đó, từ đáy lòng Ngu Uyên bộc phát tính chiếm hữu từ đáy lòng rất mạnh, như thể hận không thể nhét người này vào trong thân thể của mình, làm cho ai cũng không thể thấy được anh, khiến anh chỉ thuộc về một mình mình.
Dục vọng hung hãn mà mãnh liệt, Ngu Uyên kháng cự nó rất lâu, hắn nhìn vào cẩn cổ mảnh mai thon dài quen thuộc một hồi lâu mới buông anh ra.
Chỉ một giây sau đó, hắn lại kéo người vào lại trong vòng tay của mình.
Vốn đã tìm ra cách kìm nén cảm xúc, chỉ còn chờ đến khi hắn buông tay ra, Chử Thư Mặc khó hiểu nhìn hắn: “Anh làm gì vậy?”
Ngu Uyên cau mày nhìn anh, nửa ngày sau mới trả lời: “Không có chăn.”
Chống lại ánh mắt khó hiểu của Chử Thư Mặc, hắn chậm rì rì nói tiếp: “Cảm lạnh.”
Trong nháy mắt, Chử Thư Mặc quả thật đã tìm lại được cảm giác ‘nhà có mẹ già’ ngày xưa, quản anh ăn cái này cái kia, không được làm cái này không được làm cái kia. Anh dở khóc dở cười nói: “Nhiệt độ rất bình thường mà.”
Thanh âm của anh đã không còn là giọng của trẻ con nữa, nhưng lúc nói chuyện vẫn còn hơi cảm giác cứng nhắc.
Hiển nhiên điều này lại chẳng ảnh hưởng gì đến Ngu Uyên, Chử Thư Mặc vừa dứt lời, hắn lại nhìn anh một cái, tựa hồ không đồng ý với câu trả lời của anh. Hắn chẳng nói gì cả, chỉ bồng anh lên đi quanh phòng vài bước, nhìn trái nhìn phải hồi lâu, hắn mới đặt anh lên tấm thảm lông xù ngay giữa phòng.
Đồng thời, bàn tay còn đặt lên vai anh vẫn chưa buông ra, hẳn là hứn sợ rằng anh sẽ đứng không vững như khi nãy.
Vẻ mặt của Chử Thư Mặc lúc này đã không còn biết biểu cảm ra sao nữa. Linh hồn Ngu Uyên đổi tới đổi lui, trí nhớ vẫn chưa trở lại, tiềm thức lại cứ như vậy mà chăm sóc anh như ngày trước.
Nhưng sau khi nghĩ xong, ánh mắt của Chử Thư Mặc đã không còn kháng cự và mất kiên nhẫn nữa. Anh đặt tay lên cánh tay Ngu Uyên, nương theo hắn mà đứng im vài giây, sau đó mới buông tay hắn ra. Anh nhìn hắn, cặp mắt trong suốt kia hiện lên câu hỏi ‘Hiện tại đã được chưa?’
Ngu Uyên cúi đầu nhìn bàn chân anh rất lâu, sau đó mới nghiêm túc gật đầu.
Chử Thư Mặc tìm chỗ ngồi xuống, anh cảm thấy hơi đói, lúc này mới phát hiện mình chỉ được bọc bằng một lớp chăn, còn có cả….áo khoác của Ngu Uyên?
Lại nói tiếp, anh còn chưa biết thân thể mình vì sao lại thành ra thế này đâu. Nhưng không vội, bởi vì anh thật sự rất đói.
Chử Thư Mặc quay đầu nhìn Ngu Uyên, chỉ chỉ quần áo trên người mình.
Nói thật, Chử Thư Mặc vẫn có chút thẹn thùng, dù sao cũng đã lớn thế này rồi, mở miệng đòi ăn quả thật là không được tốt cho lắm.
“A Trạch sẽ mang tới cho em.” Ngu Uyên đứng cách anh hai bước, chăm chú nhìn anh, sợ mình không chú ý anh sẽ bị ngã.
Hành động cẩn thận như vậy không phải là chuyện Ngu Uyên trước đây có thể làm được. Theo quan niệm của hắn, nếu thích thì phải giữ lấy, mang theo bên người cả ngày mới đúng.
Hắn nhìn Chử Thư Mặc, đặc biệt là khi đối diện với cặp mắt ấy, Ngu Uyên bất giác lại cảm thấy, hình như mình không nên làm như vậy.
Tuy rằng tình cảm của hắn dành cho thiếu niên này như thể phát ra từ tận sâu trong linh hồn, hắn không ngại trở thành hai chân cho Chử Thư Mặc. Nhưng hắn lại hiểu được, tiểu Mặc của hắn vẫn muốn tự mình đi đường hơn.
“Nơi đó không phải là có rồi sao?” Chử Thư Mặc nói, tay chỉ lên sofa. Đây là bộ quần áo mà Đại sư Maca đã chuẩn bị từ trước.
Ngu Uyên không thèm nhìn, chỉ quả quyết trả lời lại: “Không mặc.”
“Anh có đồ thích hợp hơn?” Nhìn kỹ, quần áo kia có vẻ như hơi lớn.
“Không có.” Ngu Uyên nhanh chóng đáp lời. “Hiện tại đã muộn rồi, em mặc đồ của tôi.”
“……” Tật xấu của người này rất nhiều, Chử Thư Mặc lười hỏi hắn, tuy chăn mỏng và áo khoác có chút phiền phức, nhưng bọc kín là được rồi. Đột nhiên khôi phục thân thể, rất nhiều chuyện còn chưa nghĩ tới. Thế nhưng cảm giác này tốt hơn là nằm ở trong lòng bàn tay người khác rất nhiều.
Vì vậy anh không để ý đến nữa, tùy ý ngồi trên bàn, vừa mới nghĩ không biết phải nói chuyện mình rất đói như thế nào. Kết quả vừa mới ngồi xuống, ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi màn hình điện tử.
“Phải.” Thấy anh đã ngồi vững vàng, Ngu Uyên mới quay người lấy cốc nước ấm lại.
“Chỗ này của các anh xem thật rõ ràng.” Chử Thư Mặc uống hai hớp nước, tò mò trượt tay trên đó, lúc thì thu nhỏ, lúc thì phóng to.
Nhưng ngẫm lại mà xem, nếu không giám sát chặt chẽ như vậy, bác sĩ Lý làm sao có thể thu được video chi tiết như vậy cơ chứ. Anh nghĩ rằng không riêng nơi đây, sợ rằng có rất nhiều chỗ có thể xem được.
Ngu Uyên không trả lời vấn đề này của anh, ông nói gà bà nói vịt đáp lại một câu: “Đói không?”
Câu hỏi này tuy đường đột, nhưng kỳ diệu thay lại chọt đúng tâm khảm Chử Thư Mặc. Anh thu tay về, lặng lẽ nhìn Ngu Uyên, nặng nề gật đầu.
“……” Ngu Uyên cố nén không cho bản thân đi lên sờ cái đầu lông xù kia, hắn hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Nhắc tới đồ ăn, ánh mắt Chử Thư Mặc như thể biết phát sáng: “Đại tiệc kẹo Bass được không?”
Ngu Uyên:……
>>>>>>
“Bác sĩ Lý! Bác sĩ Lý!” Một bóng người vọt ra từ trong đống phế tích, chạy lại gần bác sĩ Lý đang ngồi yên lặng trong căn phòng ngổn ngang.
Khuôn mặt bác sĩ Lý dính đầy tro bụi, trên người còn có vết thương, quần áo lộn xộn, nhưng hai mắt lại đỏ đến kinh người.
“Bác sĩ Lý…….” Người nọ tựa hồ bị bộ dạng này của ông ta dọa sợ, đứng tại chỗ không biết làm sao, chỉ đàn cẩn thận gọi một tiếng.
“Nói!” bác sĩ Lý nghiến răng nghiến lợi nói.
Người đàn ông đó dừng lại một chút, nuốt một ngụm nước miếng: “Không, không tìm thấy người. Dị động kia cũng không tra ra được nguyên nhân.”
“Vô dụng!” bác sĩ Lý quát tháo, tức giận đến mức nhảy dựng lên đạp chân vào tảng đá trước mặt: “Còn cần tìm sao! Nhất định là do tên Maca kia làm! Đây chính là địa bàn của ông ta, tìm được người mới là lạ!”
Người nọ nghe vậy, sắc mặt biến đổi, lâu sau mới dám thấp giọng nói: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, không thể cứ như vậy mà thành dã tràng xe cát được.”
Hắn ta càng nói, bác sĩ Lý càng tức, gân xanh trên trán như thể muốn bật cả ra ngoài, hai năm đấm run lên lẩy bẩy.
Nhưng ngay tại lúc cơn giận lên đến đỉnh điểm nhất, ánh mắt bác sĩ Lý đột nhiên lại liếc qua đống dụng cụ. Nháy mắt đứng hình, sau đó ba bước thành hai, dùng tay không kéo đổ mấy lớp lá thép, cầm trên tay một đồ vật nho nhỏ.
Người kia thấy thế cũng bối rối làm theo.
Hắn ta vừa lại gần, chỉ thấy trên tay bác sĩ Lý là một tấm sắt bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Nhìn qua cũng biết nó rơi ra từ chỗ nào, nhưng bác sĩ Lý lại chẳng quan tâm đến điều ấy. Quan trọng là trên tấm sắt nho nhỏ này hình như xuất hiện một phần hoa văn nào đó.
“Hồn thuật trận.”
Không đợi người nọ kịp phản ứng, bác sĩ Lý đã như mộng mị mà lên tiếng. Ánh mắt ông ta si mê điên dại nhìn tấm sắt nhỏ này, sau đó hai tay nâng lên như trân bảo, thanh âm khàn khàn nói lại lời vừa rồi.