Cả Nhà Xuyên Qua Mang Theo Không Gian Cất Trữ Lương Thực Chạy Nạn

Chương 20: Chương 20


Edit: Hến ConNha dịch bước qua, làm lơ Tần lão thái thái đang ngã sấp trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng hỏi: “Tần lão tam đâu?”Lúc này Tần lão tam cũng nghe thấy động tĩnh, khập khiễng hùng hùng hổ hổ mà đi ra: “Là tên chó chết nhà ai dám chạy đến nhà ta làm loạn! Có để cho người ta ngủ không!”Tần lão thái thái ngẩng đầu thấy nha dịch thầm nghĩ không tốt,Lập tức hướng Tần lão tam vừa mới ra khỏi phòng quát nói: “Lão tam! Chạy mau!”Tần lão tam vừa thấy là nha dịch, nghĩ thầm lớn chuyện rồi! Lập tức cuống quít xoay người muốn chạy.


Hai nha dịch trên người cũng có chút công phu, một cái bước vọt xa xông tới, đem Tần lão tam áp đảo trên mặt đất.

Tần lão thái thái thấy thế, lập tức đứng dậy, liều mạng chạy tiến lên giữ chặt hai nha dịch một bên kéo một bên đánh chửi nói: “Các ngươi dựa vào cái gì bắt nhi tử của ta! Các ngươi mau buông hắn ra!”Một nha dịch bị Tần lão thái thái đấm từng đấm vung lên người, tức giận nói: “Dựa vào cái gì? Các ngươi ai so với ta càng rõ ràng! Nếu không các ngươi chạy cái gì! Ngươi cũng không nên chậm trễ chúng ta bắt đạo tặc! Nếu không ta cho luôn ngươi vào tội đồng lõa luôn!”Thôn trưởng cũng khuyên nhủ: “Tần lão thái thái! Chuyện tới hiện giờ ngươi không cần náo loạn! Còn ngại thôn chúng ta không đủ mất mặt hay sao!”Mọi người đứng gần đó cũng sôi nổi nghị luận“Đáng đời!”“Người một nhà này tâm tư ác độc, nên bắt hết đi”“Một nhà này thật sự khiến thôn chúng ta ném hết mặt mũi! Thật là tạo nghiệt mà!”Tần lão cụ bà ngồi lê liệt dưới đất, không quan tâm, một bên vỗ đùi một bên khóc mắng: “Các ngươi mới chính là cường đạo! Các ngươi oan uổng người khác! Các ngươi chính là hợp nhau tới khi dễ một nhà mẹ góa con côi nhà ta! Các ngươi đều bị cái tên bạch nhãn lang kia thu mua! Các ngươi muốn bắt thì qua mà bắt hắn, chạy đến nhà chúng ta làm cái gì! Các ngươi như vậy sẽ gặp báo ứng!”Thôn trưởng nhìn nha dịch mặt càng ngày càng đen, giận dữ hét: “Tần lão ngũ! Mau đem nương ngươi kéo vào trogn nhà đi!”Tần lão ngũ ở trong phòng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, một chút ý tứ đi ra ngoài cũng không có, mặc kệ thôn trưởng ở bên ngoài kêu to!Hai vị nha dịch đem ống quần chân phải Tần lão tam kéo lên trên, vừa lúc thấy có vết thương mới, miệng vết thương không có kịp thời xử lý, bên trong vẫn còn một chút vụn gỗ!Hai người nhìn nhau một cái, lập tức đem người mang đi.

Tần lão tam hoảng loạn nói đến: “Quan gia! Quan gia! Tần Dũng Minh là lừa gạt các ngươi! Không liên quan gì tới ta nha! Ta là bị oan uổng!”Nha dịch cười nhạo nói: “Ta cũng chưa nói là bởi vì sự việc ở nhà Tần Dũng Minh mà tiến đến bắt ngươi! Ngươi đây là không đánh đã khai!”Tần lão tam hoang mang rối loạn nói: “Quan gia! Ta cho các ngươi tiền! Cầu xin các ngài không cần bắt ta! Nương! Ngươi mau vào phòng lấy tiền đi!”Tần lão cụ bà nhìn tình cảnh như thế, cũng biết trốn không được, lập tức đi vào lấy tiền bạc, lục tung một lúc sau lấy ra mười đồng tiền, run run rẩy rẩy giao cho hai cái nha dịch.


Hai gã nha dịch mặt càng đen, một tay đem tiền trong tay Tần lão cụ bà đánh bay ra ngoài, quát: “Ngươi cho rằng chúng ta là ai? Muốn biến chúng ta thành quan sai nhận hối lộ! Xem ra ngươi muốn đi cùng!”Thôn trưởng thấy thế lập tức hoà giải nói: “Quan gia nói đùa! Nàng già rồi nên hồ đồ!”Nha dịch nói với thôn trưởng: “Mau cho người đem lương thực bị mất lục soát! Chúng ta còn phải đi về báo cáo kết quả công tác!”Thôn trưởng cười khổ, không quan tâm Tần lão cụ bà khóc lóc la lối om sòm, tìm hai thôn dân đi vào đem lương thực thuộc về nhà Tần Dũng Minh tìm raChính mình lại đi vào trong phòng nhìn chung quanh, xem nơi Tần lão cụ bà mới vừa lấy tiền xong, đem cả cái túi tiền cầm ra hết, bên trong tổng cộng hai lượng ba đồng bạc.


Nha dịch ước lượng tiền bạc trong tay cười nói: “Bạc này là vật chứng ta phải cầm về quan phủ, chờ điều tra rõ cụ thể số tiền này nếu không có vấn đề sẽ trả lại, lương thực trừ bỏ lương thực của nhà Tần Dũng Minh, lại đi vào lấy thêm một phần mang qua, coi như bồi thường tiền thuốc cho nhà Tần Dũng Minh, lương thực liền phải nhờ thôn trưởng giúp đỡ đưa qua đi!”.