Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Lâm Tô chủ động nắm tay nhóc, giống như sợ làm mất vậy, chẳng những nắm thật chặt, cơ thể cũng dán trên người của nhóc.
Được Lâm Tô ỷ lại, loại cảm giác này thật quá kì diệu! Lý Bác Học mong sao được như thế này mãi.
Nhóc dẫn Lâm Tô đến chợ đêm ở gần bệnh viện, trên đường mua rất nhiều đồ ăn ngon nhưng vẫn luyến tiếc chưa muốn quay lại, vừa lúc nhìn thấy phía trước có quầy hàng bán thú nhồi bông bằng nhung, hai mắt vụt sáng ngời, kéo Lâm Tô đến bên quầy hàng, vung tay lên một cách khí thế, nói : “Bé Thỏ, cậu thích con nào, chọn đi.”
Tạo hình của mấy món đồ chơi trên quầy trông rất đáng yêu, chủng loại đa dạng, mỗi một món đều làm cho người ta yêu thích không thể buông tay. Chứng sợ lựa chọn của Lâm Tô lại bắt đầu tái phát, ngồi xổm trước quầy hàng cầm mấy món đồ chơi lên so sánh cân nhắc, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi nhăn nhíu lại.
Lý Bác Học thấy bé không đưa ra quyết định, ngồi xổm xuống bên cạnh cầm lấy một con thỏ nhỏ hỏi : “Con này cậu thích không?”
“Thích.”
Lại cầm lên một chú gấu be bé, “Con này thì sao?”
“Thích.”
Chỉ chỉ mèo con ở trước mắt.
“Thích.”
Chỉ qua một chú hổ con nằm trong góc.
“Thích.”
Lý Bác Học thản nhiên liếc mắt nhìn bé, sau đó chỉ vào tất cả các món đồ có trên quầy.
“Thích.”
“Thích.”
“Thích.”
. . .
Lý Bác Học khóc ròng : Trên người tớ đâu có nhiều tiền như vậy. /(ㄒoㄒ)/~~
Lý lão thái mới vừa đi ra tới cửa bệnh viện đã trông thấy thằng cháu đích tôn của mình và một thằng nhóc đi tới, đứa nhỏ kia một tay túm vạt áo của nhóc, tay còn lại đút trong túi áo khoác, còn Hổ Con lại ôm đầy nhóc đồ, hai tay bị lạnh đến đỏ bừng.
Lý lão thái cực kỳ đau lòng, kêu lên một tiếng “Hổ Con” rồi tiến đến bên hai đứa.
Lý Bác Học vừa nhìn thấy bà nội yêu quí, liền đưa hết mấy món trong tay tới trước mặt bà, “Cầm dùm cháu.”
Lý lão thái nhìn qua mấy món này, thấy có cả đồ ăn và đồ chơi, liền hỏi : “Cháu mua mấy thứ này làm gì vậy? Trước giờ cháu cũng đâu có thích thú bông?”
Lý Bác Học kéo Lâm Tô vào trong lòng ngực, vẻ mặt đắc ý, “Đây là mua cho vợ của cháu mà!”
Lý lão thái giống như bị sét đánh, trừng to mắt không thể tin nổi mà nhìn, thớ thịt trên mặt run rẩy, “Cháu nói cái gì? !”
Lý Bác Học tiếp tục đả kích bà, “Đây là Bé Thỏ mà cháu thường hay nhắc với mọi ngươi, vợ của cháu!”
So với mấy đứa nhóc cùng tuổi thì Lý Bác Học người lớn hơn nhiều lắm, mới học lớp bốn nhưng đã rất to con, thoạt nhìn còn tưởng là học sinh trung học cơ sở. Bình thường lúc ở nhà, cô chú thường nửa đùa nửa thật ở trước mặt nhóc vui đùa, hỏi nhóc ở trong trường có thích người nào hay không. Mỗi lúc như vậy, Lý Bác Học đều đặc biệt đắc ý, kiêu ngạo mà nói với mọi người rằng bạn ngồi cùng bàn chính là vợ tương lai của nhóc, mai này sẽ cưới bạn ấy về. Lý lão thái nghe xong chỉ cười cười, không đem chuyện này để ở trong lòng, Lý gia là một gia đình cởi mở, không phản đối chuyện con cái yêu sớm, thế nhưng bà trăm triệu lần không ngờ tới vợ trong lời của Lý Bác Học lại là một thằng con trai!
Lý lão thái nghiêm mặt, lớn tiếng răn dạy, “Nói bậy nói bạ cái gì đó hả! Còn nhỏ mà vợ vợ gì chứ! !”
Lâm Tô nghe bà quát mà run bắn lên, Lý Bác Học thì không để tâm đến lời của bà, ôm lấy Lâm Tô đi về phía trước, cúi đầu ghé vào lỗ tai bé thì thầm.
“Đừng sợ, bà không phải la cậu.”
“Không được khóc, đừng mếu!”
“Lạnh không? Bỏ tay vào túi áo của tớ nè.”
. . .
Lý lão thái cầm một đống đồ đi phía sau lũ nhóc, sắc mặt rất khó nhìn.
Lý Bác Học ở nhà là ông trời nhỏ, trong trường là tiểu bá vương, nhưng trước mặt thằng con trai này lại trở thành tiểu tức phụ!
Cứ nịnh nọt vụng về tựa như tiểu thái giám trong cung đình thời cổ đại vậy, thấy chủ tử là sáp lại cúi đầu khom lưng, chỉ còn thiếu dập đầu quỳ lạy mà thôi.
Lý lão thái thấy mà tức giận, ở trong lòng quyết liệt mắng : Đúng là cha nào con nấy, cả hai tại sao đều thích nam nhân thế này? Hơn nữa lại còn là đồ sợ vợ khiếp nhược nữa chứ!
Khi ba người ra khỏi thang máy đi tới hành lang chợt thấy một đám người tụ tập tại cửa phòng trực ban, đang sôi nổi bàn luận cái gì đó, hình như là xảy ra chuyện náo nhiệt.
Ghé mắt nhìn vào, thì thấy Lâm Duyệt Minh đang cùng một người đàn ông đánh nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn, trên mặt hai người đều bị thương, đánh qua đánh lại đụng vào cái bàn, có cái gì đó rớt xuống gây ra tiếng vang khiến cho người ta giật mình, đồ đạc trên bàn vung vãi tùm lum.
Thấy một màn như vậy, phản ứng của ba người không giống nhau.
Môi Lâm Tô bĩu ra, chỉ chốc lát sau liền khóc lên thất thanh.
Lý Bác Học gấp đến độ xoay mòng mòng, vừa muốn dỗ dành Lâm Tô lại vừa muốn chạy vào hỗ trợ.
Vẻ mặt của Lý lão thái thì có chút hả hê, đứng nhìn chế giễu, ấn tượng trong lòng đối với Lâm Duyệt Minh lại kém đi vài phần.
Lâm Tô khóc rất lớn, Lâm Duyệt Minh nghe tiếng khóc của con trai, trở nên rối loạn, cũng đánh không nổi nữa, buông tay, kết thúc cuộc chiến.
Nếu không phải làm cho con trai sợ, cậu thật muốn liều mạng với Diệp Trì Hoa bằng bất cứ giá nào.
Cho dù là ai, mắng cậu thì có thể, nhưng không được phép mắng Lâm Tô.
Lâm Duyệt Minh vẻ mặt âm trầm nhìn Diệp Trì Hoa, lạnh lùng nói : “Con tôi không phải là đứa ngu ngốc.”
Đi tới trước mặt Lâm Tô, lau nước mắt cho bé, cũng không thèm để ý đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của những người xung quanh, ôm bé đi ra ngoài.
Lý Bác Học vốn định đưa thú nhồi bông cho Lâm Tô, nhưng chẳng biết tại sao, lại không thể nhấc chân lên được. Nghe lời nói vừa rồi, nhóc ít nhiều cũng có thể hiểu được nguyên nhân bọn họ đánh nhau. Trong mắt Lâm Duyệt Minh toát ra vẻ bi thương khiến nhóc cảm thấy khó chịu, Lý Bác Học không thể hiểu được ý nghĩ của người lớn, người này vì sao lại muốn lấy nhược điểm của con cái để đả kích cha của nó chứ?
Nhóc thật sự là nghĩ không ra.
Lý Bác Học vẻ mặt chán nản đi vào phòng bệnh, Lý lão thái đi sát phía sau nhóc.
Lý Tường Vũ nhìn thấy biểu tình của bọn họ có vẻ kỳ quái liền hỏi : “Làm sao vậy? Hổ Con, con lại chọc cho bà nội tức giận hả?”
Lý Bác Học lắc đầu đang định nói, Lý lão thái đã giành nói trước : “Con quen thứ người gì vậy? Vừa mặt trắng mày trơn ngồi ở chỗ này thế mà chỉ trong nháy mắt đã đánh nhau với người khác ở bên ngoài rồi!”
Lý Tường Vũ trong lòng căng thẳng, trách không được bên ngoài nghe tiếng cãi nhau, thì ra là bác sĩ Lâm xảy ra chuyện.
“Hổ Con, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Con cũng không biết, chúng con mới vừa vào tới đã thấy chú Lâm đánh nhau với người khác, hình như người kia mắng Bé Thỏ là ngu ngốc.”
Lý Bác Học rất buồn, ghé vào nằm cạnh Lý Tường Vũ, nhỏ giọng lầm bầm : “Ba ba, Bé Thỏ đâu có ngu ngốc, không phải mà. . .”
“Ừ, không phải.” Lý Tường Vũ cũng không chịu nổi, sờ đầu con trai, “Không còn sớm nữa, mau cùng bà nội về nhà đi.”
Bầu không khí trong phòng bệnh thoáng chốc trở nên nặng nề, tuy rằng bình thường Lý lão thái có hơi chanh chua, nhưng cũng không phải là loại người không có đạo lý, đối với Lâm Duyệt Minh bà không mấy cảm tình, nhưng cũng chưa tới nỗi ghét cay ghét đắng, hiện tại nghe Lý Bác Học nói như thế, lại nghĩ cậu cũng có chút đáng thương, thở dài, dắt Hổ Con đi ra ngoài.
Hai người vừa đi, Lý Tường Vũ mở ngăn kéo lấy điện thoại di động ra, hắn lo lắng cho Lâm Duyệt Minh, rất muốn an ủi cậu vài câu. Đối phương yêu thương con mình như vậy, xảy ra loại chuyện này trong lòng hẳn là rất khó chịu đựng.
Gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng không ai bắt máy.
Lý Tường Vũ nhìn màn hình, trong đầu đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng, hắn bị ý nghĩ của chính mình dọa làm cho sợ mất rồi, sau đó lắc đầu cười cười, hắn cũng không thể tin được mình vậy mà lại giống như một thanh niên, khát vọng tình yêu, muốn dũng cảm theo đuổi tình yêu này.
Đêm phương Bắc gió lạnh thấu xương, ngoài trời đang có mưa phùn. Vào mùa đông mưa thường không lớn nhưng lại rất lạnh, độ ẩm tương đối cao, như một lưỡi dao mềm mà lạnh lẽo trực tiếp xuyên qua thân thể của mọi người, lấy đi tất cả độ ấm ở trên người.
Đi ra khỏi khu ngoại trú, Lâm Duyệt Minh dùng áo ba-đờ-xuy của mình quàng cho Lâm Tô, quấn rất chặt, rồi băng mình vào màn mưa.
Sau khi ngồi vào xe, di động reo mấy lần, cậu dường như không nghe, cũng không thèm liếc mắt, yên lặng lái xe. Nước mưa từng giọt từng giọt rơi trên kính chắn gió, làm cho tầm nhìn không được rõ lắm.
Phụ tử tâm linh tương thông, đau thương ở sâu trong nội tâm của cậu lúc này đây Lâm Tô cảm thụ được hết, không tự chủ được mắt lại thấy xót xa, nước mắt rơm rớm.
Lâm Tô quay đầu qua một bên, len lén lấy tay lau nước mắt, bé không muốn Lâm Duyệt Minh thấy mình khóc, làm ba ba càng thêm khổ sở.
Ngoài cửa xe màn mưa mông lung làm mờ đi mọi thứ, tựa như một tấm màn nhung nặng nề chặn hết những tiếng động phía bên ngoài. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi sàn sạt trên nóc xe.
Sau khi về đến nhà, Lâm Duyệt Minh cũng từ từ bình tĩnh lại, vừa nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của con trai, ngực cảm thấy đau nhói, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đối với bé bày ra một bộ mặt tươi cười dịu dàng, “Đêm nay ngủ cùng với ba ba nhé? Chúng ta cùng tắm trước đã.”
Lâm Tô gật đầu, nhoẻn miệng cười.
Tắm rửa xong, Lâm Duyệt Minh ôm bé lên giường, di động để trong tủ đầu giường lại vang lên. Là Lý Tường Vũ gọi tới.
Đưa điện thoại đến bên tai alo một tiếng, đầu bên kia truyền đến thanh âm lo lắng.
“Bác sĩ Lâm, em có sao không? Tôi gọi điện thoại cho em mấy lần nhưng em không bắt máy.”
“Tôi không sao.” Lâm Duyệt Minh đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Thật không?”
“Thật mà.”
Đầu bên kia điện thoại nam nhân cười nghe có vẻ ngây ngô, “Tôi chỉ sợ em luẩn quẩn trong lòng.”
“Anh là đồ ngốc à, có cái gì mà phải luẩn quẩn. Đánh thì cũng đánh rồi, bực tức gì cũng xả ra hết, tôi đâu cần giữ làm gì.”
“Vậy thì tốt quá! Tôi đã sớm nhận ra, em là một người đặc biệt mạnh mẽ!”
“Bớt lắm mồm đi.” Lâm Duyệt Minh nở nụ cười, nghe hắn nói đùa, tâm tình tốt lên rất rất nhiều.
“Lâm Duyệt Minh. . .”
“Ừ?” Lâm Duyệt Minh hơi sửng sốt, lần đầu tiên đối phương gọi thẳng tên đầy đủ, khiến cậu có chút không quen.
“Hãy để tôi chăm sóc cho em.”
. . .
“Tôi tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi.”
. . .
“Nếu như có người dám dèm pha Bé Thỏ, không cần em ra tay, tôi sẽ xông lên liều mạng với họ.”
. . .
“Có được không?”
Không được. Lâm Duyệt Minh ở trong lòng nhắc nhở chính mình, hắn sở dĩ nói như vậy là bởi vì hoàn toàn không hiểu rõ về cậu, nếu như hắn biết rồi, liệu còn có thể nói ra như vậy được không?
Lâm Duyệt Minh hít sâu một hơi, tận lực giữ cho giọng nói nghe rất nhẹ nhàng, tựa như đùa giỡn mà cự tuyệt : “Chân của anh còn bị bó thạch cao sao có thể chăm sóc tôi, làm thế nào liều mạng với người ta?”
. . .
“Được rồi, tôi buồn ngủ, good night.”
. . .
Lâm Duyệt Minh tắt di động, nằm vùi vào sô pha, nhìn trần nhà đờ ra.
Nói không động tâm chính là gạt người.
Thế nhưng tình cảm nếu như tới quá nhanh, tất nhiên đi cũng vội.
Hơn nữa cậu căn bản chưa chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận một tình cảm lưu luyến mới.
Cậu không tin được người khác, càng không tin được chính mình. Thân thể đặc thù như vậy sẽ có người chấp nhận được sao?