Mặc dù nạn đói đã qua rất nhiều năm, đã không còn cảnh không có cơm ăn nữa, nhưng cuộc sống vẫn còn rất khổ, đó là sự thật. Cho nên chuyện đến nhà người khác ăn không uống không là không được.
Người nào như vậy, sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Mặc dù lần này liên hoan ở nhà Tiểu Đào Tử, nhưng các nhà đều cầm lương thực tới. Và đúng như Hứa Nhu Nhu nói, chỉ nhiều chứ không ít. Người của sáu nhà tụ tập cùng nhau, chen chúc thành hai bàn. Nhưng đồ ăn lần này, lại cực kỳ ngon.
Có hai con gà rừng, cũng không nhẹ, nhổ lông xong xuôi còn nặng hẳn gần ba cân (~ tầm 1,5kg), hai con gà cũng gần sáu cân. Thường Hỉ làm gà năm món.
Đầu tiên, cắt một chút thịt, làm gà sợi trộn sợi bầu.
Sợi bầu với quả bầu, thật ra không có liên quan gì với nhau.
Nhưng mà, lại gọi là như vậy.
Lại nói, mặc dù Thường Hỉ hiểu nhiều biết rộng, nhưng lại không biết món này. Sợ bầu là một lại món chính của vùng này, món này cần phải có dụng cụ, hầu như nhà nào ở đây cũng đều có một cái bảng đã đục sẵn lỗ. Bột bắp đã nhồi xong, đặt lên bảng, nhấn xuống sẽ ra được những sợi bột bắp to tầm chiếc đũa, dài tầm một ngón tay.
Sợi bột này, ăn đơn thuần thì sẽ không thể nào bằng sợi bột mì được, nhưng nấu gà sợi làm sốt ăn cùng, thì chắc chắn ăn ngon hơn sợi bột mì. Ở vùng quê bọn họ, thế này là rất biết cách ăn. Nên lần này, Thường Hỉ liền làm một món gà sợi trộn sợi bầu. Thịt gà thái sợi mỏng hơn sợi bầu, làm nóng chảo dầu, cho gà thái sợi vào xào, đợi cho dậy mùi thơm, lại cho sợi bầu vào trộn.
Đây là làm mì sợi.
Gà năm món, đây là một món.
Món thứ hai, gà xào ớt. Đương nhiên, ở thời này, thì không thể nào chỉ đơn thuần là thịt gà xào với ớt, Thường Hỉ còn xào chung với cà rốt, củ cải trắng, dưa leo thái hạt lựu, đậu phộng, cùng với ớt, cho vào xào chung.
Món thứ ba, là thịt gà hầm khoai tây. Cái này thì khỏi phải nói, hiển nhiên là khoai tây nhiều hơn thịt gà vô số lần, nhưng khoai tây hầm chung với thịt gà, còn giống với khoai tây bình thường sao? Đó phải là chúa tể của đám khoai tây. Mềm mại ngon miệng, nước canh đậm đà.
Nói gì thì nói, hai con gà, có mập cách mấy, đem ra nấu, thì cũng được từng này món thôi.
Nhưng mà, Thường Hỉ cũng không phải người bình thường, chị lấy đầu, chân, gan, mấy chỗ vụn vặt không mấy thịt, chặt ra rồi kho lên. Mặc dù bản thân chị không mấy hài lòng, cảm thấy hương vị chưa được. Nhưng những người khác lại không thấy thế, ai cũng nhìn chằm chằm, đôi mắt như muốn dính cả vào luôn. Nhìn là biết đây là món nhắm rượu xuất sắc.
Cuối cùng, chính là cuối cùng của cuối cùng, Thường Hỉ còn dùng bộ xương gà không còn dính mấy thịt ninh thành một tô canh. Chị cho vào một chút miến, một chút sợi củ cải, lại thêm một chút sợi gừng.
Ngoại trừ bàn gà năm món này, chị vẫn chuẩn bị thêm sáu món ăn chay. Không biết có phải vì chảo đã xào qua thịt gà hay không, mà dù là đồ ăn chay, nhìn qua vẫn thấy hơi bóng, còn có chút mùi thịt gà, cũng khá hấp dẫn.
Từ lúc bắt bếp lên, thì đám nhóc ngoài sân đã bắt đầu nhịn không được, cho dù là có đồ chơi ngựa gỗ mới mẻ, vẫn chẳng thể ngăn được mọi người đưa mắt hướng về nhà chính. Mùi thơm từ đó, thật sự là quá nức mũi.
Thời buổi này, ai ai bụng cũng trống trơn, thiếu ăn thiếu uống mà. Mấy thứ khác dù có tốt, nhưng ăn uống mới là tình yêu vĩnh hằng.
Mặc dù có người hỗ trợ, nhưng tất cả đều chỉ giúp những việc lặt vặt, đầu bếp chính, vẫn là Thường Hỉ. Bất quá chị rất nhanh nhẹn, lưu loát vô cùng. Nghĩ cũng đúng, tiệc cưới hỏi, còn nhiều món hơn thế này, chị cũng không vấn đề, đừng nói gì là hiện tại.
Chị lên tiếng: “Mở tiệc thôi!”
Nguyệt Qúy gọi chồng chị ta: “Anh về đem bàn nhà mình sang đây đi.”
Chồng Nguyệt Quý là Lý Đại Bảo gật đầu, ừ một tiếng.
Mẹ của anh ta còn bổ sung thêm: “Lấy thêm mấy cái ghế sang nữa, mẹ thấy không đủ đâu.”
Một nhà ba người của Nguyệt Quý sống cùng với ba mẹ chồng. Nhà họ Lý cũng kỳ lạ, ba bốn đời liên tục, đều là đơn truyền, mỗi đời chỉ một con. Nên đương nhiên, ba mẹ phải ở cùng với con cái. Đại khái bởi vì chồng mình không có anh em gì, mà con trai cũng mỗi một đứa, vô cùng đìu hiu. Nên lúc cưới vợ cho con trai, bà Lý lập tức chọn trúng ngay gia đình đông dân là nhà Nguyệt Qúy. Hứa Nguyệt Qúy có ba anh trai, có thể nói là nhân khẩu thịnh vượng, mà chính chị cũng không phải người hung dữ nhỏ nhen, nên mẹ chồng nàng dâu sống với nhau tương đối hài lòng. Mặc dù sống cùng nhau không khỏi vẫn có chút ma sát, nhưng so với người nhà khác, quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế này đã là vô cùng tốt.
Trong ngõ bọn họ, còn một bà mẹ chồng nữa đó là mẹ chồng của quả phụ Vương. Chồng của chị mất, nhưng mẹ chồng thì vẫn còn, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau trông nom cặp song sinh sống qua ngày. Có lẽ là vì phải sống nương tựa vào nhau, cho nên chung đụng cũng không tệ lắm.
Bà Lý và bà Vương, cũng là hai người bạn lâu năm.
Còn những nhà còn lại, thì không ở cùng với cha mẹ già.
Chồng của thím Thúy Hoa là con thứ hai, cha mẹ đi theo anh cả. Nhà Hứa Lão Tam cũng thế.
Nhà trưởng thôn thì hơi đặc thù một chút, anh rể Cả nhà anh là ở rể, cho nên cha mẹ để lại nhà cho chị Cả và anh rể, hai ông bà theo đó ở cùng với con gái cả luôn. Như thế này là rất đặc biệt trong thôn, bất quá nhà người ta muốn vậy, tình cảm chị em nhà người ta lại tốt, nên người bên ngoài cũng chẳng thể nói gì.
Bàn ăn được dọn lên rất nhanh, ông Lý – cha của Lý Đại Bảo nhìn ông Hạ, nói: “Ở chỗ chúng ta, đều là những người cùng tuổi qua lại với nhau, sau này ông ở nhà không làm gì, thì đến tìm tôi. Hai chúng ta tán gẫu lảm nhảm, nhặt củi này nọ, cũng là có bạn.”
Ông Hạ cười ha ha nói ừ.
Lần này ông sang, ngoại trừ cầm theo đồ ăn, thì còn mang theo một bình rượu, ông nói: “Mấy ông già chúng ta cũng phải vài chục năm không uống với nhau rồi, lần này đúng dịp.”
Mấy ông đàn ông, thì ông nào không thích rượu?
Bọn họ nhao nhao bước đến, nói: “Đây là rượu xái ạ?”
(*) Rượu xái: là rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% – 70%), loại rượu này là thuần khiết nhất, không có vị khác, nồng độ cao nhưng lại không mạnh, là đúng chất đậm đà ngát hương. (Nguồn: tra trên Baidu)
Ông Hạ gật đầu: “Ừ, đúng rồi. Thực ra bình thường tôi cũng không uống cái này, mạnh quá, không chịu nổi. Ngày thường tôi chỉ uống rượu trái cây thôi. Cũng không biết hôm nay uống nổi không đây.”
“Chứ sao nữa? Rượu xái, là rượu mạnh mà.”
Mấy ông đàn ông đều bước đến, trưởng thôn hiểu biết nhiều hơn một chút, anh khẳng định: “Rượu này là loại rượu xái đắt nhất Cung Tiêu Xã của công xã đấy, con trai bác ấy hả, đúng thật như này.”
Anh đưa ngón tay cái lên.
Ông Hạ bật cười: “Đợi Tiểu Hứa Lãng nhà anh lớn lên, thì cũng sẽ hiếu thảo thôi. Có đứa trẻ nào không tốt kia chứ? Chỉ cần chúng ta đừng dạy những điều sai trái, dạy bọn chúng đạo lý làm người, thì không thể nào không hiểu chuyện được. Lớn lên đều sẽ thế này thôi.”
Ông cũng đưa ngón tay cái lên.
Lời này rất đúng.
Trẻ con làm sao biết tốt xấu? Tất cả những đứa trẻ hư, đều không phải do người lớn cưng chiều mà ra, hoặc là học theo, mới càng lớn càng không tốt sao. Làm cha mẹ giáo dục đàng hoàng, thì sẽ không như thế. Mọi người đang nói chuyện, lại không biết Tiểu Đào Tử đã chạy vào từ lúc nào.
Cô nhóc đứng bên cạnh nghe một hồi, nói: “Lớn lên, con cũng sẽ rất tốt.”
Cô bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to tròn lấp lánh, nghiêm túc nói: “Con cũng sẽ hiếu thảo với ba mẹ, cũng sẽ đối xử tốt với anh chị nữa.”
Hứa Lão Tam cảm động mà nước mắt đầm đìa: “Ôi ôi ôi, con gái cưng của ba thật là ngoan, ba biết mà, con gái cưng của ba là đứa trẻ ngoan nhất trên đời.”
Tiểu Đào Tử cười tủm tỉm cong cao khóe môi: “Con là một bé Đào Tử ngoan.”
“Mọi người chơi gì ở đó đấy? Nhanh đến ăn cơm thôi.”
Thím Hoa Quế bưng đồ ăn ra, nói: “Thức ăn của hôm nay, là thức ăn của ngày Tết đấy nhé.”
Mọi người đều cười vang lên, đồng loạt gật đầu.
Phải biết, đây là có đến mấy món ăn mặn đấy.
Có thể nói, phải những năm khó khăn, ngày Tết cũng không ăn được mấy món thế này đâu.
Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Tiểu Đào Tử, nhưng mọi người cũng không chú ý nhiều, chỉ mới lên tiếng thôi, thì mấy đứa nhóc nhỏ đã xông lên. Thím Đại Hỉ nấu đồ ăn ngon nhất, mà nay lại có thịt, giờ không lo tranh còn đợi đến lúc nào?
Đũa của mọi người, vèo vèo chuyển động.
Đừng nói người khác, đến ngay cả Tiểu Đào Tử, cũng đưa tay không thua kém.
Cô nhóc nghía phải một miếng thịt gà, lập tức kẹp lên, nhanh chóng gặm.
Mục tiêu đầu tiên của mọi người, luôn luôn là thịt. Ăn thịt xong, sẽ đến mấy thứ nấu cùng với thịt, lại sau đó, mới là những món khác. Bàn của mấy ông, còn uống một chút rượu, nhưng bàn của đàn bà và trẻ nhỏ, thì không uống thứ này.
Tiểu Đào Tử ăn gà xào cay bị cay đến cứ phải uống nước, nhưng vẫn không chịu yếu thế chút nào.
“Xuýt, cay quá đi!” Tiểu Đào Tử lẩm bẩm, nhưng đôi đũa vẫn múa như bay: “Nhưng mà ngon!”
Tiểu Hạ Gia nghe cô nhóc nói, lập tức gắp lấy một miếng gà xé, bỏ vào trong chén của cô nhóc: “Cho chị nè.”
Hứa Đào Đào: “Cảm ơn Gia Gia, nhưng em cũng lo ăn đi!”
Cô nhóc tập trung ăn uống, đưa cánh tay ra: “Mẹ ơi, cho con một chén sợi bầu ạ.”
Thường Hỉ: “Ừ.”
Bàn của bọn họ không uống rượu, nên ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc, bụng của mọi người đều tròn vo. Đương nhiên rồi, nhìn cái bàn đi, đã sạch sẽ không còn gì, chút nước xào còn sót lại trong đĩa, cũng bị bà Vương lấy bánh bột ngô lau sạch.
Tiểu Đào Tử ôm bụng, ngồi trên băng ghế nhỏ, nói: “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn ngon thế này, thì tốt quá.”
“Đúng vậy đó.”
Ngày nào cũng có thịt để ăn, ai mà không muốn kia chứ.
Tiểu Đào Tử thuận thế dựa vào đùi mẹ, nói: “Mẹ ơi, con muốn mỗi ngày đều là sinh nhật.”
Thường Hỉ nhẹ nhàng vuốt tay con gái nhỏ, nói: “Nếu như mỗi ngày đều là sinh nhật, thì cũng đâu khác gì ngày thường nữa đâu con.”
Nghĩ như vậy, Tiểu Đào Tử lập tức gật đầu, nói: “Vậy con không muốn nữa.”
Mấy cái này, cô bé đều có thể rõ ràng được.
Mặt trời buổi trưa ấp áp, khiến người ta buồn ngủ.
Nên Tiểu Đào Tử cũng thấy buồn ngủ: “Ă no rồi, con lại buồn ngủ quá.”
Hứa Nhu Nhu liếc nhìn em gái, nói: “Đi thôi, chị dẫn em vào ngủ.”
Hứa Đào Đào chần chờ không muốn đi, mấy người bạn đều ở đây, nếu mình đi ngủ, thì thiệt quá rồi. Cô nhóc nhỏ vẫn đang do dự nhìn về nhóm bạn. Mới thấy, Tiểu Hạ Gia còn quá đáng hơn cả mình.
Cái đầu của cậu nhóc, đã mổ từng cái từng cái rồi.
Có thể thấy được, đã buồn ngủ vô cùng.
Cô bé nói: “Gia Gia cũng buồn ngủ kìa.”
Hạ Gia bị nhắc tên, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, dụi dụi con mắt, vẫn chống đỡ: “Em không buồn ngủ.”
Trẻ con thôi, đều bướng bỉnh như vậy.
Thường Hỉ nói: “Trẻ con buồn ngủ thì phải đi ngủ, không cần phải bướng bỉnh chống đỡ. Gia Gia cũng vào ngủ cùng với Tiểu Đào Tử đi con.”
Xong chị lại quay sang nói với mấy cậu nhóc còn lại: “Các con ai buồn ngủ thì ngủ ở nhà thím luôn này.”
Mấy cậu nhóc nhỏ, vẫn tỉnh táo.
Tiểu Hứa Lãng lắc đầu, nói: “Không buồn ngủ ạ.”
Cậu nhìn về con ngựa gỗ nhỏ, do dự một chút, hỏi: “Đào Tử à, em ngủ trưa, bọn anh có thể mượn chơi ngựa gỗ một chút được không?”
Tiểu Đào Tử gật đầu, mềm mại đáp: “Được ạ. Nhưng mà, các anh chơi nhẹ nhàng thôi nha, nếu làm hư, em sẽ mách ba em đó.”
Tiểu Hứa Lãng vỗ ngực: “Đào Tử yên tâm thôi, bọn anh nhất định sẽ cẩn thận.”
Rồi lập tức quay đầu nói: “Mậu Lâm, Hải Phong, Hải Lãng, các bạn mệt không? Muốn đi ngủ không?”
Cậu còn mong các bạn đều đi ngủ hết, một mình cậu độc hưởng ngựa gỗ đây này.
Nhưng mà ba cậu nhóc này, đều đã bảy tuổi, còn lớn hơn bọn họ một tuổi, nên cũng nhiều năng lượng hơn. Mặc dù trẻ con chỉ chênh nhau một hai tuổi, nhưng khác biệt rất rõ ràng.
“Không buồn ngủ, chúng ta cùng nhau chơi.”
Mấy cô cậu nhóc nhỏ, cứ như vậy mỗi người một ngả. Hứa Nhu Nhu dẫn Tiểu Đào Tử và Tiểu Hạ Gia vào nhà, nói: “Nào, bước lên ghế trèo lên giường đi.”
Cô nhìn hai đứa nhóc nhỏ đều mơ mơ màng màng, nói: “Trẻ con phải ngủ nhiều vào, như vậy mới cao lớn được.”
Tiểu Đào Tử ồ một tiếng, nói: “Như vậy thì anh họ và nhóm Lãng ca ca sẽ không cao rồi.”
Hứa Nhu Nhu cười: “Ừ.”
Cô ngồi bên cạnh giường, cũng thấy hơi buồn ngủ.
Tiểu Đào Tử vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nói: “Chị ơi, chúng ta cùng ngủ thôi nào.”
Hứa Nhu Nhu chần chờ: “Nhưng mà bên ngoài còn đang ăn, chút nữa phải dọn dẹp…”
Hứa Đào Đào thông minh lắm nhé, cô bé lắc đầu: “Bên ngoài có nhiều người mà, bọn họ sẽ không cần chị đâu. Chị nằm xuống đây đi!”
Cô nhóc vặn vẹo uốn éo, giống như một con sâu đậu đỏ trườn đến bên chị mình, nói: “Chị, chị kể chuyện cho bọn em nghe được không?”
Hứa Nhu Nhu: “… … … …”
Cô biết mà, làm gì có chuyện tốt vậy!”
Cô im lặng một chút, ngẫm nghĩ hôm nay con nhóc này là “thọ tinh nhỏ”, nên thôi không thèm chấp nhặt với cô nhóc nữa, hỏi: “Em muốn nghe chuyện gì?”
Tiểu Đào Tử: “Chị kể chuyện gì mà em chưa nghe bao giờ ấy!”
Nói như vậy, nhưng Hứa Nhu Nhu lại không đồng ý. Cô bẹo má em gái nhỏ một cái, dữ dằn nói: “Chuyện chỉ có từng đấy, không thích thì thôi!”
Kho chuyện của cô, lại không có bao nhiêu cả.
Mà lại, Tiểu Đào Tử đã sáu tuổi rồi, chuyện của cô đã vét sạch từ đời nào. Ở đâu ra chuyện mới nữa?
“Rồi em có muốn nghe nữa không?”
Tiểu Đào Tử lập tức đáp: “Vậy được ạ.”
Cô bé quay sang hỏi: “Gia Gia, em muốn nghe…”
Gia Gia… đã lăn ra ngủ như bé heo luôn rồi.
Tiểu Đào Tử đơ ra một chút, nói: “Em ấy ngủ nhanh thật đấy.”
Hứa Nhu Nhu bật cười, chọc chọc gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của em gái, nói: “Em nghĩ ai cũng như em à, còn đòi nghe kể chuyện mới chịu đi ngủ.”
Cô thuận thế nằm xuống bên cạnh em gái, khẽ vỗ vỗ em, nói: “Kể em nghe chuyện Tào Hướng cân voi nha.”
Hứa Đào Đào: “À…”
Đã nghe rồi.
Nhưng không sao.
“Em sao hả? Không chịu sao?”
Tiểu Đào Tử lập tức ôm Hứa Nhu Nhu, nũng nịu nịt nọt chị mình: “Đương nhiên là hài lòng rồi, chị của em là tốt nhất mà.”
Hai chị em, nhanh chóng đi vào nội dung câu chuyện. Đến khi Tuyết Lâm vào, đã thấy ba chị em ngủ lăn quay.