Toàn bộ ngõ nhỏ, tính luôn cả nhà ông Hạ và Tiểu Hạ Gia mới chuyển đến, tổng cộng là sáu nhà.
Mỗi một nhà, cả trong cả ngoài chia được tầm ba mươi cân thịt (khoảng 15kg), và một con thỏ. Ông Hạ kiên quyết không chịu lấy, nhưng không nói lại được những người khác. Cũng không phải là mọi người có thứ tốt lại không biết giữ cho mình, thời buổi này đồ ăn các thứ khan hiếm, quá hào phóng mới là không bình thường. Mà lần này không có lơ đi nhà ông Hạ, chẳng qua là căn cứ vào nhiều mặt rồi cân nhắc mà thôi.
Đầu tiên là, Tiểu Hạ Gia cũng bị kinh sợ, và cũng biết có nhiều đồ vật như thế. Bọn họ không chia cho nhà cậu, cũng không chia cho những nhà khác trong thôn, khó mà nói chuyện này có bị lộ ra ngoài hay không. Tất cả mọi người đều trên cùng một thuyền, như vậy thì không phải lo lắng nữa.
Mà cuối cùng, là vì liên quan đến Nhị Cẩu Tử. Vợ chồng Nhị Cẩu Tử và bố mẹ vợ anh, một nhà bốn người, tất cả đều công tác ở công ty vận chuyển. Thời buổi này, nghề nghiệp được ngưỡng mộ nhất, đó chính là tài xế. Mà tài xế của công ty vận chuyển, lại càng hơn người. Lại còn chưa nói, ba vợ của Nhị Cẩu Tử, lại là một vị lãnh đạo nhỏ. Ai cũng không chắc, sau này mình có cậy nhờ gì đến người ta hay không.
Quan hệ thân thiết một chút, vẫn là tốt nhất.
Lại nói cũng rất trùng hợp, vừa vặn có sáu con thỏ, mỗi nhà một con, vừa đủ. Còn lại hai con gà, đúng dịp hôm sau là sinh nhật của Tiểu Đào Tử, mọi người thống nhất ý kiến, nấu bữa cơm tập thể, cùng ăn một bữa với nhau, chúc mừng sinh nhật Tiểu Đào Tử.
Đương nhiên, chuyện nấu cơm, thì phải phiền đến Thường Hỉ rồi.
Thường Hỉ không để ý chút nào, quan hệ của mấy nhà trong ngõ bọn họ, luôn rất hòa thuận.
Nhưng Hứa Lão Tam lại lảm nhảm, vô cùng không hài lòng, anh thấy, nhà mình phải bỏ thêm củi lửa ra, thật là thua thiệt.
“Sao da mặt mấy người này lại dày vậy chứ? Nhà chúng ta bỏ ra củi lửa không phải tiền à? Đó là anh đi nhặt đấy.” Hứa Lão Tam rất tức giận.
“Lại nói, ai biết bọn họ đem đồ qua có đủ hay không, nhiều người như vậy, nếu không đủ ăn, chúng ta còn phải trợ cấp thêm vào nữa à?” Nghĩ đến đấy, anh lập tức nhảy dựng, càng thêm bất mãn: “Không được không được, không thể ăn cơm ở nhà chúng ta được.”
Thường Hỉ ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Anh có im miệng đi được không?”
Hứa Lão Tam còn rất chính nghĩa đáp lại: “Anh chỉ muốn tốt cho nhà mình thôi.”
Thường Hỉ lạnh lùng cười một tiếng, hỏi: “Nhiều năm như vậy, đầu óc anh không những không phát triển, mà còn thụt lùi à?”
Hứa Lão Tam: “???”
Thường Hỉ liếc anh một cái, rồi không thèm quan tâm nữa.
Nhưng Nhu Nhu đang nấu nước bên cạnh quay người qua, ghét bỏ liếc ba mình một cái, nói: “Từ trước tới nay nhóm thím Hoa Quế chỉ mang qua nhiều hơn số ăn được thôi.”
Ngày trước, nhà bọn họ bị sập phải dựng nhà mới, rất khó khăn. Tất cả mọi người đã giúp đỡ không ít. Bà con xa không bằng láng giềng gần, chính xác là như vậy. Như nhà cô, ông bà nội, bác Cả, bác Hai này nọ đều có, nhưng vẫn không bằng mấy nhà hàng xóm này.
Một cô nhóc như cô còn biết, nhưng ba cô lại không biết.
Cho nên, ba cô khá là ngốc.
Hứa Nhu Nhu nghĩ như vậy.
Hứa Lão Tam còn một hơi bị nén trong cổ họng, anh vẫn chưa chịu thua, nói tiếp: “Trước kia nhiều, lại không phải lần này, ai mà biết lần này bọn họ có…”
Anh còn đang định nói, thì thấy Tuyết Lâm vén rèm đi ra, Hứa Lão Tam lập tức yên tĩnh.
Trong nhà này, Hứa Lão Tam sợ nhất, là con trai.
Có vài người dựa vào vũ lực khiến người khác sợ mình, nhưng cũng có vài người thì dựa vào đầu óc.
Hứa Lão Tam tự nhận rất hiểu bản thân mình, nên đối diện với con trai, anh đặc biệt ngoan ngoãn.
Bất quá, hôm nay lại quan tâm nhiều hơn một chút.
“Tiểu Lâm Tử, sao con không nghỉ thêm chút nữa?”
Tuyết Lâm còn nhỏ, hôm qua dầm mưa, dù có uống canh gừng, nhưng vẫn có chút không được khỏe. Đêm qua bắt đầu nghẹt mũi. Nửa đêm nửa hôm, Hứa Lão Tam phải đến chỗ thầy thuốc trong thôn lấy thuốc cho cậu uống.
Đại khái cũng do tối hôm qua đều bị giày vò, nên hôm nay mọi người đều dậy trễ một chút.
Mà Tuyết Lâm còn dậy trễ hơn.
Vốn cũng không mấy nghiêm trọng, lại đã uống thuốc, nên dù có dậy trễ chút, người cũng không còn uể oải nữa. Tinh thần cậu rất tốt, nói: “Ngủ ngon lắm, đã gần trưa rồi ạ?”
Cậu nhìn hai bên một chút, lại thiếu duy nhất thọ tinh nhỏ (người được mừng sinh nhật) nhà cậu, hỏi: “Tiểu Đào Tử đâu rồi? Còn chưa dậy ạ?”
Thường Hỉ gật đầu, ừ một tiếng đáp: “Chứ gì nữa? Vẫn chưa dậy đâu. Hôm qua mệt quá mà.”
Tuyết Lâm: “Để con đi xem em một chút.”
Rồi dường như nghĩ đến chuyện gì, cậu quay sang nhìn ba mình, nói: “Không có chuyện gì thì ba đừng làm phiền mẹ con làm việc.”
Nói thế, Hứa Lão Tam liền sợ, nhưng vẫn tủi thân vô cùng.
Anh đây là vì ai, không phải là vì cái nhà này hay sao?
Thật là, không ai chịu hiểu cho anh cả.
Tuyết Lâm cũng mặc kệ anh, đi thẳng đến phòng phía Đông, vừa vào phòng, đã thấy Tiểu Đào Tử ngồi trên giường, mơ mơ màng màng dụi mắt, cô nhóc nhỏ nũng nịu non nớt gọi: “Anh ơi.”
Tuyết Lâm: “Tiểu Đào Tử dậy rồi à?”
Cậu bước lại, xoa xoa đầu tóc mềm mại của em gái nhỏ, cậu nói: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Đào Tử, chúc Tiểu Đào Tử sinh nhật vui vẻ nhé.”
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Đào Tử vẫn còn đang ngáy ngủ, bất quá nghe được anh nói, vẫn rất vui vẻ cong môi, nũng nịu nói: “Em lại lớn thêm một tuổi nữa rồi.”
Tuyết Lâm: “Đúng rồi, Tiểu Đào Tử nhà chúng ta lại lớn thêm một tuổi.”
Cậu vỗ vỗ lưng cô nhóc, nói: “Nào, thay đồ thôi, anh và chị đã chuẩn bị quà cho em rồi đấy.”
Đôi mắt Tiểu Đào Tử sáng trưng, làm gì có ai không thích quà chứ, huống gì, lại là cô nhóc từng này tuổi. Cô nhóc nhún nhảy, nói: “Thật hả anh? Thật ạ, thật ạ? Có quà cho em sao?”
Một tay cô nhóc đẩy Tuyết Lâm: “Vậy anh đi ra đi, để em thay đồ nè.”
Bàn tay cô nhóc nhỏ bôi thuốc, sau đó còn quấn một tầng băng gạc, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc thay quần áo, cô nhóc thay rất nhanh. Thay quần áo xong, lại ngoan ngoãn gấp lại chăn đệm, rồi kéo mành cửa sổ ra.
Thời này không có nhà nào nỡ lấy vải ra làm màn cửa cả.
Thường Hỉ đối đãi với con cái không hề nghiêm khắc như đối đãi với Hứa Lão Tam, chị luôn mỉm cười dịu dàng, nói: Đào Tử đi đánh răng rửa mặt nhé, sáng hôm nay mẹ chiên trứng tráng bao (trứng ốp la) cho con.”
Tiểu Đào Tử hớn hở, nói: “Cảm ơn mẹ!”
Thường Hỉ xoa đầu cô bé, nhìn cô nhóc nhỏ lạch bạch chạy ra ngoài rửa mặt đánh răng, thắt cái bím rồng rắn, động tác vội vàng. Không cần nói cũng biết, cô nhóc đang rất háo hức mong chờ bữa sáng.
Tiểu Đào Tử thích nhất món trứng tráng bao mẹ làm, trứng tráng bao nhà khác, không làm như mẹ cô bé làm đâu.
Cô nhóc cắn một cái, sẽ thấy được lòng đỏ trứng, hơi mềm mềm, nghiêng một chút, thì lòng đỏ sẽ chảy ra, cô nhóc vội gắp ngay ngắn miếng trứng lại, rồi cắn một miếng lớn nữa.
Hai má của Tiểu Đào Tử phồng ra, cô nhóc rất vui vẻ: “Ăn ngon quá, ngọt lắm luôn.”
Thưởng Hỉ: “Mẹ có thêm chút mật ong lên mà.”
Tiểu Đào Tử vui vẻ cười cong mắt, nói: “Mẹ thật lợi hại đó, sao mẹ lại lợi hại đến vậy cơ chứ.”
Thường Hỉ chọc trán cô nhóc, nói: “Con chỉ giỏi nịn nọt thôi.”
Hứa Đào Đào kiên định lắc đầu, không đồng ý: “Con không có xạo đâu nhé, Tiểu Đào Tử không xạo bao giờ đâu, mẹ lợi hại thật mà. Mẹ người khác, nấu cơm không bằng mẹ con đâu.”
Cô nhóc nhỏ còn phân tích ghê lắm, nói: “Nếu mẹ không lợi hại, thì sao nhà người khác làm tiệc còn kêu mẹ đến nấu chứ.”
Thường Hỉ nhanh chóng đi ra, tay giấu sau lưng, nói: “Con đoán xem, mẹ tặng quà gì cho con nào?”
Hai tay Tiểu Đào Tử đan vào nhau, nghiêng đầu, đôi mắt cong cong, quà của mẹ, thật ra không khó đoán lắm. Nhưng Tiểu Đào Tử vẫn rất thích những trò bí hiểm thế này, cô nhóc chống má, suy đoán: “Con đoán, là quần áo mới ạ!”
Thường Hỉ: “Ôi chao, Đào Tử nhà chúng ta thông minh quá, sao lại thông minh như vậy nhỉ.”
Hứa Đào Đào được khen đến lâng lâng, cô nhóc gãi gãi đầu, nói: “Thật ra, con chỉ đoán đại thôi, không ngờ đoán đúng đó.”
Mẹ cô bé tặng quà, đều là những món cần thiết, áo, quần, hoặc giày.
Cho nên, xem như đoán một lần không đúng, thì vài lần cũng sẽ đúng thôi.
Hì hì!
Tiểu Đào Tử liên tục vươn tay, nói: “Mẹ ơi, quà của con đâu?”
Thường Hỉ nhìn bộ dạng nóng nảy của con gái, chọc chọc cô nhóc mấy cái, nói: “Con đó.”
Chị lấy áo ra, là một cái áo màu đỏ, màu này, không thường gặp được. Loại vải mọi người có thể mua được, đa phần đều là màu đen, màu tím, màu xám, chỉ ba màu này. Hiếm gặp cả, thường là màu xanh quân đội và màu đỏ, muốn cũng không được, vì hiếm lắm.
Hứa Đào Đào cũng rất ít nhìn thấy màu đỏ, cô nhóc kinh ngạc tròn mắt, hít thở dồn dập: “Đây là cho con sao? Thật sự là của con sao?”
Cô nhóc ôm cái áo, kích động vô cùng, xoay vòng vòng tại chỗ.
Cô nhóc chưa từng thấy cái áo nào đẹp như vậy, chưa từng thấy đâu!
Thường Hỉ: “Nào, vào thay áo mới đi con.”
Tiểu Đào Tử gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
Cô nhóc chạy vèo vào phòng.
Hứa Lão Tam xót con gái nhỏ: “Chỉ một cái áo màu đỏ bình thường, đã khiến con nhóc nhà chúng ta kích động như vậy, thời buổi này …. Haizzzz!”
Thường Hỉ quay sang liếc anh một cái: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa.”
Hứa Lão Tam: “… Haizzz.”
Còn không phải anh thấy khó chịu vì con gái chưa gặp được thứ tốt bao giờ sao?
Khó chịu, cũng không được nữa à?
Nhưng mà, không dám nói.
Hu hu.
Dù sao thì, anh vẫn khó chịu lắm.
Tiểu Đào Tử quay lại rất nhanh, cô nhóc mặc cái áo đỏ, tôn lên gương mặt trắng hồng. Vốn cũng là cô nhóc trắng trẻo hồng hào sẵn rồi, thế này lại càng trắng trẻo như bông tuyết, mặt mũi hớn hở vui mừng, chỉ có thể nói là: Xinh xắn!
Thường Hỉ: “Con gái của mẹ xinh thật đó.”
Cái áo này là Thường Hỉ tự tay may, kiểu dáng đại chúng, cổ tròn tay dài, hơi rộng một chút, nếu cô nhóc có cao và tròn hơn nữa, thì vẫn có thể mặc được. Chị gật đầu hài lòng, nói: “Không tệ không tệ.”
Tuyết Lâm đẩy chị gái bên cạnh mình một cái, Hứa Nhu Nhu lập tức đứng dậy, nói: “Tiểu Đào Tử, chị và anh cũng chuẩn bị quà cho em đó. Em có muốn đoán xem là gì không?”
Tiểu Đào Tử gãi gãi đầu, lập tức chắp tay trước ngực nũng nịu: “Chị, em không đoán nữa đâu, em đoán không được mà.”
Hứa Nhu Nhu cười, nói: “Được thôi, nếu Tiểu Đào Tử không muốn đoán, vậy thì không đoán nữa.”
Cô đứng dậy đi vào phòng, Tiểu Đào Tử lập tức nhón chân nhìn lén, Hứa Nhu Nhu lại cười, nói: “Muốn xem thì đi theo xem này.”
Tiểu Đào Tử không nói hai lời, lập tức đuổi theo chị mình, Tuyết Lâm cũng lặng lẽ đi theo. Ba cô cậu nhóc tụm vào một chỗ, Hứa Nhu Nhu lấy một bình sứa nhỏ trong hộp ra, cười tủm tỉm: “Bùm bùm bùm!”
Cô đắc ý nói: “Có thích cái này hay không?”
Tiểu Đào Tử mê mang nhìn cô, rất nghi hoặc.
Cô bé không biết đây là cái gì.
Tiểu Đào Tử ngây thơ nhìn chị mình, ngọt ngào hỏi: “Chị ơi, đây là cái gì vậy?”
Hứa Nhu Nhu cười đáp: “Đây là kem bảo bảo.”
Tiểu Đào Tử: “Kem bảo bảo ạ?”
Cô bé chưa từng nghe thấy.
Hứa Nhu Nhu bổ sung: “Chính là kem bảo vệ da, nhưng cái này chuyên dùng cho trẻ con, phải ở Cung Tiêu Xã trong huyện mới có bán đấy. Cung Tiêu Xã của công xã cũng không có bán đâu.”
Tiểu Đào Tử: “Woa!”
Cô nhóc kinh ngạc vô cùng, trong suy nghĩ của cô nhóc, Cung Tiêu Xã của công xã đều không có bán, đó chính là đồ rất quý hiếm. Cô nhóc nuốt nước miếng, hỏi: “Em có thể bôi thơm thơm được không?”
Hứa Nhu Nhu: “Đương nhiên là được rồi.”
Hu hu, em gái chưa từng gặp được đồ tốt, đau lòng quá!
Không thể không nói, hai cha con Hứa Lão Tam và Hứa Nhu Nhu nhìn qua không hề hợp nhau, tính cách cũng không giống chút nào. Nhưng mà, đã là ruột thịt, thì sao lại không có chỗ giống nhau? Như là việc đối đãi với Tiểu Đào Tử đây, hai cha con tâm tư như khuôn đúc.
Mà lại, cả nhà đều cực kỳ rõ ràng.
Bọn họ đều cảm thấy, Tiểu Đào Tử vô cùng vô cùng đáng thương.
Mà lúc này, cô nhóc đáng thương đó đang mở lọ kem bảo bảo của mình ra, trước tiên là cúi xuống ngửi ngửi, sau đó cẩn thận lấy ra một chút, bôi lên mặt mình, nhẹ nhàng xoa xoa, mùi thơm ngào ngạt lập tức ập vào.
Tiểu Đào Tử: “Woa woa woa, thật là thơm.”
Hứa Nhu Nhu: “Còn nữa này, em lại đây.”
Tiểu Đào Tử vội chạy đến gần chị, liền thấy chị mình cầm ra hai đóa hoa buộc tóc, là màu đỏ vui mừng.
Cô cột hai đóa hoa lên tóc cho em gái, rồi lùi ra một chút, nhìn cô nhóc nhỏ, gật đầu nói: “Thật đẹp nha. Tiểu Đào Tử nhà chúng ta xinh như là cô tiên nữ nhỏ vậy đó.”
Tiểu Đào Tử kiêu ngạo ngẩng mặt lên, khẳng định chắc chắn: “Em nhất định là cô bé xinh nhất thôn chúng ta.”
Tuyết Lâm đứng bên cạnh cười lên.
Khóe miệng Tiểu Đào Tử cong cao, nghiêm túc nói: “Cảm ơn quà của chị và anh nhé, em thích lắm luôn.”
Tuyết Lâm: “Em thích, thì không phí công chuẩn bị. Đào Đào thích, thì bọn anh mới vui vẻ nhất.”
Tiểu Đào Tử nhận được nhiều quà như vậy, hớn hở liên tục tươi cười, miệng luôn cong cao cao, cô nhóc bước lên phía trước, mềm mại nũng nịu, ôm lấy Nhu Nhu: “Cảm ơn chị.”
Xong lại quay sang ôm anh trai, cọ cọ một hồi, nói: “Cũng cảm ơn anh nữa.”
Tuyết Lâm vỗ vỗ cô bé, cô nhóc nhỏ nũng nịu đong đưa, cuối cùng mới buông anh chị mình ra, vô cùng cẩn thận đem kem bảo bảo cất vào thùng của mình. Đồ tốt như vậy, phải cất cẩn thận mới được.
Cô bé cất kỹ đồ xong, một tay nắm tay anh, một tay nắm tay chị, ba người cùng nhau ra ngoài.