"Muốn làm gì?" Anh hiểu rõ, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Đồng Niên lúng túng, lặng lẽ nhìn xuống dưới: "Tôi muốn... giải thích hiểu lầm này với mọi người."
"Hiểu lầm?"
"Nhất định phải giải thích, thật ra thì tôi không phải bạn gái của anh," Cô nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình, "Nếu bị mọi người hiểu lầm thì sẽ không tốt. Mặc dù tôi..." Cô tạm dừng.
"Mặc dù thích tôi? Nhưng không muốn gây rắc rối cho tôi?"
"..."
Anh dùng ánh mắt hướng về phía mấy người trong K&K: "Đi đi."
"Ừ."
Không sao, Đồng Niên, cố lên nào.
Cô hít sâu một hơi, tự động viên mình.
Gun chợt nói thêm: "Trong vòng một phút phải nói cho rõ, đừng làm ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của bọn họ."
"Một phút ư?"
"Sao? Không làm được?"
"..."
Làm sao trong một phút có thể giải thích rõ được chứ, còn không làm cho mọi người hỏi tới hỏi lui rồi nghĩ lung tung...
"Không làm được, vậy chờ đến khi cuộc thi đấu kết thúc rồi nói," Tầm mắt Gun lại hướng về màn hình điện thoại, xác định thời điểm, "Đi đây."
Nói xong, anh bỏ tất cả những thứ lộn xộn ném vào trong túi balo dưới chân, kéo khóa rồi đứng dậy.
Anh không chỉ thấy đau họng, bả vai và cổ cũng hơi mỏi, chắc hẳn là do thức suốt đêm hôm qua thành ra như vậy. Vậy nên sau khi đứng dậy, tự nhiên lắc lắc cổ, đấm đấm vai, sau đó nhìn đám người K&K đối diện nghiêng nghiêng đầu, ý là: vào sân đi.
Mọi người trong K&K lập tức lấy chuột và bàn phím của mình, thấy chị dâu và người bạn của chị dâu đi theo lão đại, giữ khoảng cách nhất định phía sau, vào khu vực chính diện.
Lối đi thật là dài, anh đi xa đằng trước, cô ôm chiếc túi, nhanh chóng chạy theo phía sau.
Dáng người thật đẹp...
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng cao gầy của anh, thậm chí cảm thấy dáng vẻ thảnh thơi có phần không nghiêm chỉnh của anh cũng thật phong độ... vừa nhìn, rồi lại cúi đầu, ôm chặt chiếc balô.
Trong người như có luồng điện xoẹt qua, không nhịn được bật cười.
Quá hạnh phúc... vậy mà có thể đi cùng anh xem thi đấu...
Đây là một cung thể thao khép kín.
Trước khu vực thi đấu là nhân viên làm việc trong câu lạc bộ và một số tuyển thủ dự bị, đội K&K vào trễ nhất, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của mọi người trong cung thể thao, từng người từng người đi tới. Đồng Niên đi theo sau lưng Gun, bên tai đều là tiếng nhạc, cô liếc nhìn lên võ đài, hai hàng máy tính chia thành hai nhóm ở hai bên, trống trơn, không có một ai.
Dựa theo kinh nghiệm lần trước, lát nữa sẽ thi đấu ở đây?
"Điện hạ, điện hạ," Việt Quất đi bên cạnh nhìn xung quanh hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, "Nhớ giúp tớ xin chữ ký đấy," Cô nàng vẫn biết rằng lát nữa Cá Mực Nhỏ sẽ ngồi bên cạnh Gun, bây giờ là thời điểm tốt nhất để nói, nếu không sẽ không kịp nữa.
"Ấy, không được," Đồng Niên lập tức căng thẳng, làm như bị kẻ trộm rỉ tai, "Tớ sợ anh ấy tức giận, sẽ đuổi chúng ta ra ngoài..."
"Hả? Cậu sợ sao?" Việt Quất muốn ngất xỉu, "Xin chữ ký người đàn ông của cậu thì sao chứ?"
"Anh ấy không phải... Haizzz," Bây giờ cô không dám nói đến ba chữ "người đàn ông của tớ", nghẹn lời, lặng lẽ nhỏ giọng nói rõ, "Tớ thích anh ấy, còn anh ấy... không thích tớ."
"Hả?!" Việt Quất không dám tin, tuyệt đối không thể tin được!!
Cá lội trong mật thất theo đuổi đàn ông, quả thật...không thể nào tưởng tượng được.
Từ ngày cô nàng quen biết Cá Mực Nhỏ, đã có một fan hâm mộ thổ lộ với cô, người này còn viết mấy vạn chữ để tỏ tình, rồi còn làm video... Mọi phương thức theo đuổi đều đã gặp qua rồi, cái này thì hoàn toàn không có hiệu quả. Mới vừa rồi cô nàng còn nghĩ, nam thần của chồng mình đã có cách gì mà hai lần liền thu phục được cô...
Thì ra là! Là cô theo đuổi anh trước?!
Mấu chốt là! Không thích là có ý gì? Không xứng đáng ư?
...
Việt Quất nhìn nét mặt của cô, dáng vẻ thành thật, còn tai thì đỏ ửng lên, quả thực là...không giống nói dối...
Việt Quất cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, cần được tiếp thu lại một chút. Cứ ngẩn ngơ như vậy mà quên mất chồng mình đã giao nhiệm vụ xin chữ ký, tự động ngồi sau lưng hai người, bắt đầu yên lặng suy nghĩ lời nói của Đồng Niên của phải sự thật hay không...
Nếu như là yêu đơn phương, vậy tên thần Gun này có ý gì?
Lạt mềm buộc chặt sao?
...
Gun ngồi xuống ghế có dán chữ K&K, bên trái là của đội, còn bên kia chính là câu lạc bộ SP. Đồng Niên ngồi xuống bên cạnh, chợt phát hiện, ở bên SP cũng có một vài ánh mắt sáng rực nhìn sang, hơn nữa... còn có cô gái tóc ngắn xinh đẹp tốt bụng đỡ cô đứng lên ban nãy.
Đối phương nhìn sang, cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nở nụ cười với cô gái kia. Chợt, người ngồi bên cạnh quay đầu sang, nhìn cô.
Hả?
Cô nhìn anh, sao vậy?
"Cô biết cô ấy?"
Cô ấy? À... "Không biết," Cô nói thành thật, "Vừa rồi ở bên ngoài, tôi chen chúc trong đám đông, cô ấy đã đỡ tôi."
Có vấn đề gì sao?
Tại sao anh có vẻ... không vui?
Đúng vậy a, tại sao lại quên chứ, SP đối đầu với K&K mà, cô yên lặng sám hối. Ánh mắt anh tối sầm lại nhìn lên võ đài, qua mấy giây, chợt hỏi: "Biết cô ấy là ai không?"
Hả? Cô lắc đầu: "Không biết..."
"Appledog của SP, mười năm trước là player vô địch CS, bây giờ là đội trưởng của SP." Anh nói xong, cảm thấy mình vừa nói nhảm, cô gái này căn bản không hiểu gì về game.
??!!
Trời ơi, là Appledog?
Cô chợt thấy vô cùng khẩn trương.
Đây chính là người phụ nữ anh đã thích mười năm rồi sao?
Mười năm...
Cho nên... anh mới đặc biệt nói với cô...
Là muốn nhắc nhở cô, anh đã có người trong lòng rồi sao...
Mắt cô khép hờ, nhìn chằm chằm giày của mình, chợt thấy trong lòng vô cùng trống trải, cái gì mà có chút niềm vui mới chớm nở đã biến mất, chẳng qua là cảm thấy như đứng trên đống lửa, không biết nên đáp lại thế nào... Bây giờ đứng dậy rồi yên lặng rời đi sao? Mọi người đều nói phải rõ ràng như vậy. Nhưng... Người dẫn chương trình đã bắt đầu cất tiếng nói, trực tiếp đi ngay lúc này, có ảnh hưởng gì không ...
Cô càng nghĩ càng lo lắng, do dự rất lâu, cuối cùng quyết định: "Tôi có cần... thừa dịp chưa chính thức bắt đầu rời đi không?"
Đột nhiên nói một câu như vậy.
Gun có phần không hiểu: "Sao lại đi?"
"Ừ," Cô tiếp tục nhìn chằm chằm giày của mình, nhưng trong ánh mắt lại chỉ có anh, tất cả đều là anh, có lẽ... đây là lần cuối cùng được đứng gần anh như vậy, "Ngồi ở đây, sợ cô ấy sẽ hiểu lầm."
"Hiểu lầm?"
Nhất định sẽ hiểu lầm... Cô càng cảm thấy chán nản.
Anh càng nghe càng không hiểu: "Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm tôi là bạn gái của anh. Nếu như đã hiểu lầm, nhất định cô ấy sẽ tức giận, anh sẽ gặp... phiền toái."
Như vậy việc anh thành lập K&K, muốn đưa cô ấy trở về càng khó khăn hơn...
...
Anh rốt cuộc đã hiểu.
Hiểu cô đang nghĩ gì.
Cô nghĩ rằng anh và Appledog có quan hệ? Hoặc là, cho rằng anh thầm yêu Appledog sao?
Đùa gì thế?
Anh nhất thời cảm thấy nực cười, thật là nằm cũng trúng đạn: "Cô ta tức giận hay không, không liên quan tới tôi. Chỉ là -"
Hả?
Đợi chút...
Không liên quan? Anh nói không liên quan?
Vì muốn tránh để những người ngoài cuộc nghe thấy, Gun cố nói giọng gần như là sát bên tai, cười nhạo: "Cô gái à, thông tin của cô sai rồi. Không phải nói thích tôi sao? Sao ngay cả tôi độc thân, hơn nữa còn không hứng thú với phụ nữ cũng không biết chứ?"
"Tôi..."
"À, đúng," Anh nói thêm, "Không chỉ là phụ nữ, đối với đàn ông tôi cũng không có hứng thú."
...
...
Sau đó, mọi người trong K&K ngồi ở hàng ghế thứ ba, cùng với những người trong câu lạc bộ khác gần đó quan sát thấy một khung cảnh với vẻ đùa giỡn: lão đại K&K Gun quay đầu sang, rỉ tai nói với bạn gái mình một câu, thành công biến cô gái nhỏ một giây sau mặt đỏ tới mang tai, hai tay che miệng, hai người nhìn nhau chừng mười giây,bỗng nhiên cô vùi mặt xuống balo...
Chuyện này...
Trong tin đồn không gần phụ nữ ấy...
Là đùa giỡn thôi ư?!
Điều này rõ ràng là cao thủ tình trường a...
Tác giả có lời muốn nói: ai nói là nhìn G của chúng ta xấu xa!!! , anh ấy là chuẩn mực của một con người giàu tình thương đấy!!!!