Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 8: Tăng ca

Dù Lâm Phát Tài nghĩ tới nát não cũng không ngờ tới, Thẩm Cố Bắc còn có đòn "cáo trạng" như thế này

+

Càng làm cho cậu ta không ngờ tới chính là, tên đại ca Trịnh vừa tỉnh ngủ kia, thật sự đi qua phía bọn họ.

Ánh mắt tràn ngập uy hiếp lia tới xung quanh, trên người bao phủ khí thế hung hãn, một đấm có thể đánh được mười tên nhóc con.

"Ai bắt nạt cậu?" Đôi lông mày như kiếm, đen tuyền của Trịnh An Nam nhíu lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Lâm Phát Tài, "Là mày sao?"

"Không, không có." Lâm Phát Tài sợ hãi, không dám cứng đối cứng cùng Trịnh An Nam, lập tức túng quẫn, "Tao cùng nó chỉ đùa một chút, là chơi đùa."

"Vui đùa cái rắm, cậu ta và mày rất quen thuộc sao?"

"Không thân, một chút cũng không thân!" Lâm Phát Tài lắc đầu phủ nhận.

Vừa dứt lời, Thẩm Cố Bắc tiếp tục nói, "Kỳ thật, tôi cùng bạn học Lâm Phát Tài từng lén giao lưu nhiều lần."

Lâm Phát Tài:???

Trịnh An Nam nghe được lời này, đôi mày nhăn càng sâu.

Thẩm Cố Bắc chậm rì rì nói, "Đầu tuần..."

"Đúng đúng, hồi đầu tuần, Thẩm Cố Bắc nhặt được đồ tao làm rơi, sau đó trả lại cho tao." Mồ hôi lạnh của Lâm Phát Tài xém nữa bị dọa ra tới, nói năng lộn xộn, "Cảm ơn Thẩm Cố Bắc, tao còn chưa cảm ơn mày tốt, thật sự cảm ơn!"

"Cậu nhặt được thứ gì?" Trịnh An Nam xoa xoa tóc, ánh mắt nhìn qua nhìn lại với hai người.

Dựa vào sự quan sát lâu dài của Trịnh An Nam, bạn ngồi cùng bàn lúc trước rất ít nói, chỉ thân thiết cùng tên hàng xóm Ngụy Tắc Linh.

Nhưng thế nào đột nhiên, cậu cũng có quen biết với Lâm Phát Tài?

Hay là cậu cũng làm giống lần trước, cũng lập hợp đồng lao động với Lâm Phát Tài, mỗi ngày cho cậu ta năm đồng tiền?

Trịnh An Nam động não, ý thức được sự nguy cơ đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt trầm xuống quát Lâm Phát Tài, "Mày nói lời cảm ơn mà không có thành ý sao?"

"Thành ý như thế nào?" Lâm Phát Tài cẩn thận hỏi.

Trịnh An Nam vươn ngón tay quý giá, chỉ chỉ xuống mặt đất, "Tới đây quỳ xuống, dập đầu ba cái lớn vào."

"Phụt ——" Thẩm Cố Bắc cười ra tiếng.

Cậu thân là người văn minh, đương nhiên phản đối chuyện "quỳ xuống đất dập đầu", cái này là tập tục phong kiến xấu, xua xua tay ý bảo Lâm Phát Tài nhanh rời đi.

Lâm Phát Tài quả thật không thể trêu vào đại ca, đành phải mang theo mấy cái tên cao lèo ngoèo kia, xám xịt tự lăn đến một góc khác của sân thể dục.

"Tao nói này Đại Lâm, mày làm kiểu gì vậy?" Đi đến nơi xa, tên to cao trong đoàn người chất vấn Lâm Phát Tài, "Mày nói tao giúp mày xả giận nhưng chưa hề nói sẽ đắc tội anh Nam."

"Đúng đúng đúng, nếu là thật sự đánh nhau, mày có thể phụ trách sao?"

Tuy rằng ở trong mắt Thẩm Cố Bắc, bạn học Trịnh An Nam là cái tên chỉ biết bắt nạt học sinh tiểu học ngu ngốc. Nhưng toàn bộ người trong trường trung học Khánh Lê đều biết, Trịnh An Nam xuống tay vừa nhanh lại tàn nhẫn, cho dù đánh một mình hay kéo bè kéo lũ đánh nhau, hắn chung quy vẫn có thể thắng toàn bộ.

Hơn nữa Trịnh An Nam có tiền, ra tay hào phóng. Bên người có vài tên đàn em rất lợi hại đi theo, nên ở ngoài trường có rất nhiều tên lưu manh đều sợ hãi anh Nam.

Lâm Phát Tài nếu thật sự đắc tội anh Nam, ngày tháng sau này có cái lông.

"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Tao thật sự không nghĩ tới anh Nam sẽ xuất hiện." Lâm Phát Tài vội vàng trấn an mấy tên to cao kia, hứa hẹn sẽ bao bọn họ nửa tháng ăn kem thì mới bình ổn lại sự tức giận của mọi người.

Kết quả, thù lớn còn chưa trả mà tiền thì đã bay mất, Lâm Phát Tài càng nghĩ càng cảm thấy tức tới nghẹn người.

Nói cho cùng, vì sao Trịnh An Nam lại nhảy ra chống lưng giúp Thẩm Cố Bắc? Đến tột cùng, hai người bọn họ có quan hệ như thế nào?

Cùng lúc đó, ở phía bên kia của sân thể dục.

Sau khi Lâm Phát Tài mang theo mấy tên đàn em rời đi, Thẩm Cố Bắc thuận thế dựa vào tường mà ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một quyển nhỏ dùng để học từ vựng môn anh. Hoàn toàn làm lơ Trịnh An Nam, phảng phất vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

"Ê! Ê ê! Nè nè nè!" Trịnh An Nam khó chịu trước sự yên lặng, liền xoay quanh cậu, ý muốn hấp dẫn sự chú ý của bạn ngồi cùng bàn.

Thẩm Cố Bắc lại chỉ xua xua tay, xua đuổi hắn, dùng xong liền ném, cực kỳ vô tình.

Trịnh An Nam khẳng định không vui, đĩnh đạc khoác đồng phục ngồi vào bên cạnh cậu, "Này đang tiết thể dục nha."

"Ừ, rồi sao?"

"Thể chất của cậu yếu như vậy, hẳn là nên vận động nhiều một chút."

"Cậu nói đúng." Thẩm Cố Bắc đầu cũng không thèm ngẩng, bình tĩnh đưa ra vấn đề, "Cậu đi hỏi bọn họ một chút, ai nguyện ý cùng tôi vận động?"

Thẩm Cố Bắc hơi thấp, thể chất còn yếu, nam sinh trong lớp thường xuyên cười nhạo cậu ẻo lả.

Vô luận chơi bóng rổ, đá bóng, hay đánh bao cát, các nam sinh không ai nguyện ý chơi cùng cậu.

Trịnh An Nam động não, đưa ra phương án giải quyết, "Cậu có thể chơi cùng nữ sinh nha."

"Chơi cái gì? Nhảy dây hay đan dây?"

hình

"Như nhau thôi, đều chơi được mà." Trịnh An Nam còn tự bổ não hình ảnh Thẩm Cố Bắc nhảy nhót, duỗi ra bàn tay trắng nõn đan dây, không hiểu sao lại thấy hình ảnh đó đáng yêu.

Thẩm Cố Bắc cười lạnh hai tiếng, sau đó mặc kệ hắn.

Trịnh An Nam tiếp tục kiên cường, thò qua tiếp tục làm phiền cậu, "Vậy cậu chỉ ngồi im một chỗ sao?"

Thẩm Cố Bắc lắc lắc quyển từ điển trong tay, tỏ vẻ chính mình có việc để làm.

"Cậu phải nói chuyện đi." Trịnh An Nam không thể đạt được ý muốn, cho rằng Thẩm Cố Bắc lời trả lời, liền tự chủ trương đổi đề tài, "Đúng rồi, vừa rồi Lâm Phát Tài chèn ép cậu, vì sao lại gọi tôi? Cậu thật ra rất cần tôi đúng không?"

"Bạn học Trịnh An Nam à, suy nghĩ của cậu có thể tiến hóa tới mức này, tôi thật sự bội phục cậu luôn rồi." Thẩm Cố Bắc trích ra một khoảng thời gian nhỏ, nhìn thẳng hai mắt vào hắn, căn cứ theo sự thật mà trả lời, "Thói quen của tôi là dùng hành động nhanh nhất để giải quyết sự việc."

Thẩm Cố Bắc rốt cuộc đã sống hết một đời, kinh nghiệm ngoài xã hội đương nhiên phong phú, nếu được thì đều có thể né tránh những việc lãng phí tinh lực cùng thời gian.

Giống như cục diện vừa rồi, cậu có thể nghĩ đến vô số phương pháp để thoát thân, "lợi dụng" Trịnh An Nam là phương pháp vừa nhanh chóng nhất vừa hữu hiệu nhất.

Trịnh An Nam cho rằng cậu đang mạnh miệng, đắc ý rồi ngẩng đầu, "Đừng giải thích, tôi đều hiểu cả. Sân thể dục có nhiều người như vậy mà cậu cố tình chỉ xin tôi giúp đỡ, chứng minh rằng cậu cực kỳ cần tôi!"

Thẩm Cố Bắc môi mỏng khẽ mở, muốn nói lại thôi.

Nhóc con, cậu vì sao bình thường như vậy, rồi còn tự tin nữa.

"Cậu không có phủ nhận nha!" Trịnh An Nam càng thêm đắc ý, "Tôi quan trọng như với cậu vậy sao?"

Thẩm Cố Bắc nhìn chằm chằm hắn, yên lặng nhìn chăm chú nửa phút, vậy mà "ừ" một tiếng.

Được sự khẳng định, đôi mắt Trịnh An Nam sáng lên, đang muốn đem tinh thần tự luyến của hắn dương ra, phát sáng lên.

Bên tai lại nghe được Thẩm Cố Bắc nói, "Rốt cuộc, chúng ta hiện tại là quan hệ chủ tớ."

"...... Hả?" Trịnh An Nam xoa xoa lỗ tai, khó mà tin được chính bản thân hắn nghe được cái gì.

"Cậu ngốc như vậy, thân là ông chủ, tôi nhiều nhất cũng phải gánh vác 1% trách nhiệm." Thẩm Cố Bắc duỗi dài cánh tay, lại lần nữa xoa xoa tóc Trịnh An Nam, "Ngoan."

"Cậu lại sờ tóc tôi!" Trịnh An Nam tránh thoát ma trảo từ phía dưới, vừa bảo vệ đầu vừa tức muốn hộc máu, "Cậu có hiểu quy củ hay không thế? Đầu của nam nhân và eo của nữ nhân là hai vị trí mà không được tùy tiện sờ loạn, chỉ có sau khi kết hôn mới có thể chạm vào."

"Ồ." Thẩm Cố Bắc nhìn nhìn Trịnh An Nam đang sửa tóc, nhẹ nhàng nói, "Cũng không tính là sờ loạn."

Nam Nam đỏm dáng còn đang đắm chìm với dung nhan của bản thân, không có nghe được cậu nói gì.

Mà tại góc nghiêng của sân thể dục, nhìn chăm chú đến cảnh tượng này, Ngụy Thấm dừng lại bước chân, từ phía xa chăm chú nhìn Thẩm Cố Bắc đang cười nhạt, nhẹ nhàng nhấp môi dưới.

"Reng reng reng——"

Tiếng chuông tan học vang lên, kết thúc cả ngày dài ngang một năm của học sinh, Trịnh An Nam từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, hưng phấn mà vươn tay qua phía bạn ngồi cùng bàn.

"Ê nè, tiền lương của tôi đâu?"

Thẩm Cố Bắc ngẩng mặt, "Tiền lương gì?"

"Cậu giả ngu à?" Trịnh An Nam nhắc nhở, "Cậu nói là, cho tôi đi theo cậu làm việc, mỗi ngày cho tôi năm đồng tiền."

Thẩm Cố Bắc gật gật đầu, "Đúng. Để được phát tiền lương thù tiền đề phải làm việc, cậu làm việc rồi à?"

"Đương nhiên!" Trịnh An Nam vươn tay, bấm ngón tay cùng cậu tính sổ, "Tôi hôm nay đọc một đoạn văn cổ cực dài, còn làm xong một bộ đề toán học, tiết tự học buổi tối lại cùng cậu viết công thức chính tả."

"Thật ngoan." Thẩm Cố Bắc cúi đầu dọn đồ vào cặp sách, đồng thời có lệ khích lệ hắn.

"Không có?!" Trịnh An Nam lại lần nữa duỗi tay qua, "Tiền lương của tôi đâu?"

"Bạn học Trịnh An Nam."

Nghe được Thẩm Cố Bắc gọi cả tên lẫn họ của mình, đầu ngón tay Trịnh An Nam run rẩy, yên lặng co lại một chút.

"Những việc cậu là hôm nay, đều là nằm trong phạm vi "học tập". Để tôi nói nha, học tập là nhiệm vụ của cậu đấy."

"Vậy là, tôi đây, hôm nay sẽ không có tiền lương sao?" Trịnh An Nam đáng thương vô cùng gục xuống, lần đầu tiên cảm nhận được đạo lý "tiền bạc thì khó kiếm".

Thẩm Cố Bắc am hiểu nhất về chiến thuật tinh thần, thấy Trịnh An Nam đang thất vọng tới cực điểm, lại hướng hắn tung ra mồi.

"Muốn tiền lương, liền xem cậu có chịu tăng ca hay không."

"Tăng ca, được được!" Phế vật nào đó chỉ muốn ăn no nằm chờ chết vậy mà vui mừng đồng ý, gấp không chờ nổi muốn cùng Thẩm Cố Bắc trở về tăng ca.

Trịnh An Nam tập hợp đàn em nhà mình, kéo đàn kéo đống đi vào gần Thẩm gia.

Bởi vì không gian trong nhà lại quá hẹp, hơn nữa ánh sáng quá mờ, Thẩm Cố Bắc đều cho bọn họ chờ ở bên ngoài.

Sau khi mẹ Thẩm về nhà, nhìn thấy mấy tên nhóc to con giống thần giữ của canh giữ trước của nhà, đều là bộ dáng hùng hùng hổ hổ.

Bà sợ tới mức phá lệ không dám lắm mồm, đi nhanh vài bước rồi chui vào nhà.

Thẩm Cố Bắc chạy tới chạy lui hơn hai mươi phút mới từ trong phòng ra, trong lòng ngực ôm thật dày một chồng sách vở.

"Cậu chậm thật nha." Trịnh An Nam hai bước tiến lên, tiếp nhận sách trong lòng ngực cậu, phát hiện toàn bộ là sách cũ của học sinh trung học và tiểu học, đều được dùng qua.

"Ừ, làm hồ dán tương đối phí thời gian." Thẩm Cố Bắc nói, lấy ra một cái chén lớn, bên trong đựng đầy hồ dán còn nóng hầm hập.

"Ôi trời, cậu còn lo cơm nữa sao." Trịnh An Nam cũng không khách khí, cầm lấy cái muỗng uống hai miếng hồ dán, trong miệng lầm bầm bắt bẻ, "Không có hương vị gì, có thức ăn không?"

"Không có." Thẩm Cố Bắc lạnh nhạt nhắc nhở, "Bạn học Trịnh An Nam, đó là hồ nhão."

"......" Trịnh An Nam buông cái muỗng, miệng giống như bị từ "hồ nhão" trói chặt, phát không ra âm thanh.

"Ha ha ha ha ha!" Đàn em cười đến không kiêng nể gì cả, dùng sức đánh vào đùi mấy cái liền.

"Đừng buồn, tôi sẽ không nói ra bên ngoài đâu." Thẩm Cố Bắc sờ sờ đầu của nhóc ngốc, sau đó đem cũ sách giáo khoa phân cho những nam sinh khác, yêu cầu bọn họ dán sách giáo khoa thành những ô vuông nhỏ, 10 x 10.

"Yêu cầu cần dính nhiều không?"

Thẩm Cố Bắc trả lời, "Có bao nhiêu thì dính bấy nhiêu."

"Dán cái này rất đơn giản, so thu hoa màu thì còn dễ dàng hơn nhiều." Tần Miễn ước lượng khối lượng sách trong tay, "Sách nhà mày quá ít, tao còn có rất nhiều, để tao lấy tới rồi dán."

Nam sinh bên cạnh cũng nói, "Nhà tao cũng có quá trời sách, tao cũng chưa dùng qua đâu."

"Sách giáo khoa cao trung thì không cần, giữ lại để đọc sách cho tốt, còn giấy không dùng nữa thì có thể đem lại đây." Thẩm Cố Bắc cúi đầu bày bọn họ cách dính ô vuông rọi làm mẫu, thuận miệng nói, "Đến lúc đó có lời, tôi sẽ phát tiền lương cho các cậu."

"Thật sự có thể lãnh tiền lương á?" Sự nhiệt tình của mấy tên đàn em lập tức tăng vọt, sôi nổi vén tay áo lên, hỗ trợ làm việc.

Mà Trịnh An Nam thấy trọng điểm có chút sai, tò mò hỏi, "Cậu dùng mấy tờ giấy này kiếm tiền kiểu gì?"

"Nó chỉ là vật dẫn mà thôi, cậu chờ cuối tuần sẽ biết." Thẩm Cố Bắc cong ngón tay, gõ gõ lên trang sách ở trong lòng ngực hắn, "Ngoan một chút, làm việc cho tốt vào."

"Tôi còn lâu..."

"Nỗ lực tăng ca làm việc thì mới có tiền lương, hiểu không?"

"......" Tên ngốc nhu nhược yếu đuối đầy đáng thương cuối cùng chỉ có thể cúi đầu trước tư bản.

1

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Kiếm tiền thật khó!

Bắc Bắc: Dạy cún thật vui.