Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 33: Mời khách

Cho dù Ngụy Diên Niên có tin tưởng lý do được bịa ra này không, trước mắt việc chữa bệnh cho Phương Uyển mới là quan trọng nhất.

Nếu phí điều trị đã giải quyết, Ngụy Diên Niên cũng không tính toán nhiều quản công việc của Thẩm Cố Bắc, để tránh cho cậu thấy chán nản.

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Ngụy Diên Niên đã chuẩn bị đến phòng khám đón Phương Uyển, mang bà đến bệnh viện Phù Khê số ba chữa trị.

Mẹ đi chữa bệnh, Thẩm Cố Bắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn chặn trong ngực từ lâu rốt cuộc rơi xuống đất.

Kỳ thật, cậu càng muốn đích thân mang mẹ đi chữa bệnh.

Nhưng mẹ nhìn nhu nhược, tính cách lại cực kỳ quật cường. Bà nếu biết bệnh chính mình nặng đến vậy, khẳng định sợ hãi tạo thành gánh nặng với Thẩm Cố Bắc.

Hơn nữa Thẩm Cố Bắc còn có áp lực việc học, thật sự không rảnh bứt ra. Ủy thác Ngụy Diên Niên chăm sóc cho mẹ, đó chính là lựa chọn tốt nhất.

Bằng hiểu biết trong quá khứ, cùng quan sát trong khoảng thời gian này, Thẩm Cố Bắc có đại khái nhận thức về Ngụy Diên Niên.

Chú cần cù thật thà, hàm hậu, làm việc kiên định. Mặc dù không tính là người đàn ông xuất sắc, điểm tổng thể cũng có thể đạt chuẩn.

Quan trọng nhất chính là, chú đối đãi với Phương Uyển thật sự rất tốt.

Sau khi bố gặp nạn, Phương Uyển vẫn luôn thủ tiết.

Bà khi còn trẻ nổi danh xinh đẹp hiền huệ, làng trên xóm dưới có rất nhiều người có ý với bà. Nề hà bên người Phương Uyển có Thẩm Cố Bắc, sợ sau khi tái giá con bị bắt chẹt, đã từ chối rất nhiều người tới tới cửa cầu hôn, một mình gồng gánh gia đình.

Khi đó Thẩm Cố Bắc còn nhỏ tuổi, đầu óc đơn giản. Trong TV thường xuyên chiếu tin tức cha mẹ sau khi tái hôn, tình cảnh con cái thê thảm, dẫn tới cậu quá sợ việc mẹ tái giá, khóc lóc cầu xin bà đừng vứt bỏ mình.

Cảnh đời đổi dời, suy nghĩ Thẩm Cố Bắc sớm đã chuyển biến.

Phương Uyển là mẹ mình, hơn hết bà cũng là phụ nữ tự do độc lập.

Hiện tại lẫn tương lai, đều nên sống cho chính mình.

"Cảm ơn chú Ngụy, nhờ chú chăm sóc mẹ cháu." Thẩm Cố Bắc tiễn Ngụy Diên Niên đến cửa thôn, trịnh trọng hướng chú nói lời cảm tạ.

"Cảm ơn cái gì? Đều là việc chú nên làm." Ngụy Diên Niên phong trần mệt mỏi phủ thêm áo khoác, xoay người còn không quên dặn dò, "Gần đây chú và mẹ cháu đều không có nhà, nếu một mình ở thấy sợ, thì qua nhà chú, để Tắc Linh nấu cơm cho cháu. Đừng để Ngụy Thấm vào bếp, con bé nấu cơm khó ăn lắm."

"......" Quả nhiên là cha ruột, Ngụy Thấm biết chú sau lưng nói cậu ấy vậy không?

Nội tâm Thẩm Cố Bắc càm ràm, mặt ngoài niềm nở đáp lại, "Chú yên tâm, cháu đến nhà bạn học."

"Được, cháu nhớ tự chăm sóc mình." Ngụy Diên Niên lại dặn dò hai câu, mới đạp bóng đêm rời đi.

Thời gian còn sớm, Thẩm Cố Bắc không trở về ngủ nướng, trước tiên bắt đầu chạy bộ buổi sáng hôm nay.

Dựa theo sắp xếp của trường học, hôm nay vẫn tiếp tục thi.

Trong mỗi kỳ thi, lớp tự đọc buổi sáng sẽ mặc định bị hủy, giờ học sẽ muộn hơn bình thường 50 phút.

Buổi sáng Thẩm Cố Bắc thức dậy sớm hơn với so bình thường, cậu dựa theo lộ tuyến cũ đến trường, cách thời gian kiểm tra còn hơn một tiếng.

Chạy bộ buổi sáng nên bụng hơi đói, cậu quyết định đi phụ cận trường học ăn bữa sáng.

Bên cạnh trường trung học Khánh Lê có ba bốn cửa hàng bán bữa sáng gia đình, thường có học sinh không kịp dùng bữa, từ nhà lấy tiền đến đây ăn.

Diện tích cửa hàng nhỏ, kinh doanh cũng chỉ một loại, thắng ở phương tiện lợi ích thực tế, khẩu vị cũng tương đối giống ở nhà.

"Ông chủ." Thẩm Cố Bắc bồi hồi hai vòng, đi vào ngửa được mùi bánh bao thơm nhất tiệm.

Mẻ bánh bao mới ra lò, toàn bộ khu phố đều ngập trong mùi hương.

"Bạn học nhỏ, tới ăn bánh bao đi." Dì mập mạp mặt tươi cười, đầy vui vẻ nói, "Cháu tới đúng lúc quá, bánh bao mới ra nồi. Cháu muốn ăn thịt hay chay?"

"Chay ạ." Buổi sáng Thẩm Cố Bắc không yêu cầu ăn uống nhiều, thường dùng đồ chay là chính.

"Được rồi, muốn mấy cái?"

"Hai cái, cháu cảm ơn."

Cậu vừa dứt lời, trong tiệm truyền đến tiếng chế nhạo quen tai.

"U, thật đáng thương, mua hai cái bánh bao chay."

"Không có tiền thì về nhà gặm màn thầu đi!"

"Các người ăn bánh bao còn có thể cảm thấy mình cao siêu sao?" Thẩm Cố Bắc ngủ không đủ giấc, tính tình có chút không tốt, híp mắt nhìn cậu ta.

Lâm Phát Tài rất nhiều ngày không xuất hiện, mang theo mấy tên cao to cường tráng ngồi kia, trên mặt tràn ngập khinh miệt, bàn bên cạnh có tên mang mắt kính Mạnh Giai Giai.

Hai người bọn họ sao lại đi cùng nhau?

Thẩm Cố Bắc vốn đang có nghi vấn, nghĩ đi ngẫm lại, hai người đều là lớp trọng điểm, quen biết nhau cũng rất bình thường.

"Ông chủ, cho cháu hai mươi cái bánh bao thịt!" Lâm Phát Tài nói chuyện giọng rất lớn, cố ý cho người bên cửa nghe. Kêu xong từ trong túi móc ra sáu đồng tiền, xa hoa đưa cho bà chủ.

Bánh bao hấp trong cửa hàng này tương đối ít, con gái bình thường phải ăn ba bốn cái mới no, thanh thiếu niên khi khẩu vị cao, một mình ăn bảy tám cái bánh bao cũng không có gì lạ.

Hơn nữa so sánh giá cả bánh bao thịt quý hơn bánh bao chay một hào, tốn ba hào. Ăn bánh bao thịt đến no, dường như thành nguyện vọng mỗi học sinh.

Thẩm Cố Bắc hoàn toàn không hiểu được mong muốn đơn giản của họ, lại mua thêm một bát cháo, đặc biệt yêu cầu múc ít cái.

"Một đứa nhóc lớn như cháu, ăn vậy no không?" Dì mập bưng bánh bao và cháo đến chỗ trống, có chút lo lắng cho sức khỏe của thiếu niên.

"Có thể ạ." Thẩm Cố Bắc nghiêm trang trả lời, "Bữa sáng không nên ăn quá no."

Bên cạnh vài người cho rằng cậu cố gắng giữ thể diện, lại chế nhạo một hồi.

Đồng chí Thẩm chuyên chú dưỡng sinh xé mở bánh bao, thong thả ung dung, ăn đầy ưu nhã.

Không chờ cậu ăn xong bánh bao, học sinh bàn cách vách không thể hiểu bắt đầu tranh chấp, cãi cọ ầm ĩ xô đẩy lẫn nhau.

"Tôi còn chưa ăn no đâu, sao cậu ăn nhiều hơn một cái rồi?"

"Tôi ăn của cậu? Ai bảo cậu ăn chậm!"

Lâm Phát Tài vội vàng duy trì trật tự, "Đừng cãi nhau, đã nói một người hai cái rồi!"

"Một người hai cái, vì sao tên bốn mắt kia được ăn nhiều?"

Lâm Phát Tài chột dạ giải thích, "Mạnh Giai Giai bình thường cho chép bài tập tôi, tôi đã đồng ý rồi."

Những người khác không chấp nhận giải thích như thế, vẫn cãi cọ ầm ĩ.

Thẩm Cố Bắc nghe hiểu nguyên nhân bọn họ cãi nhau, âm thầm cảm thấy cạn lời.

Bà chủ sợ động tĩnh bọn họ cãi nhau quá lớn ảnh hưởng đến buôn bán, lại khuyên hai câu.

"Bánh bao còn rất nhiều, các cậu muốn không ăn no, thì lại mua mấy cái."

Sắc mặt Lâm Phát Tài xanh trắng, biểu tình xấu hổ.

Trên người cậu ta chỉ có mười tệ, nếu đều mua bánh bao thịt cho tụi nó, bản thân sẽ không còn một xu nào.

Nghĩ đến đây, Lâm Phát Tài nhìn Thẩm Cố Bắc, nội tâm có chút hâm mộ.

Sớm biết như thế, cậu ta hẳn mời mọi người ăn bánh bao chay. Đáng tiếc vừa rồi nói đến quá lớn, hiện tại sửa miệng cũng cảm thấy xấu hổ.

"Lão Lâm, mày đã nói." Tên cao to nổi giận đùng đùng nói, "Mày đã hứa với tụi tao, nói mời tụi tao ăn bánh bao một tháng, vậy có tính không?"

"Đương nhiên là tính!" Lâm Phát Tài sĩ diện, căng da đầu trả lời, đầu ong ong phát đau.

Tiệm bánh bao bên ngoài lại tới vài người, hi hi ha ha vọt vào cửa hàng muốn mua bánh bao.

Nhìn thấy Thẩm Cố Bắc, mấy nam sinh lập tức chạy tới, ngồi xuống vây quanh cậu.

"Ông chủ Thẩm, cậu đã trở lại." Tần Miễn nhét "tiền lương" Thẩm Cố Bắc cho trong túi, đối đãi với cậu phá lệ ân cần, "Hai ngày không gặp, tôi rất nhớ cậu!"

"Đừng nói nhiều vô nghĩa." Thẩm Cố Bắc ăn xong một ngụm bánh bao cuối cùng, thúc giục cậu chàng mau đi chọn món.

Tần Miễn ưỡn ngực, "Cậu ăn no chưa? Tôi mời cậu nha!"

"Cậu xuống tay rất nhanh? Ông chủ Thẩm, để tôi mời!"

"Tui tới tui tới!"

Trong túi có tiền của thiếu niên, một người đến một người ngồi không được, tranh nhau muốn mời Thẩm Cố Bắc ăn.

Bọn họ từ trong túi lấy tiền ra, ba chân bốn cẳng đưa cho dì mập, làm dì có chút bất đắc dĩ.

"Mấy đứa này muốn ăn bánh bao trước à."

"Á, suýt chút nữa quên mất." Tần Miễn nhớ tới mục đích, mạnh dạn nói: "Cho cháu lấy trước hai lồng bánh bao thịt nha."

Bàn sau đang tranh cãi, nghe được Tần Miễn nói, trợn tròn mắt.

Thẩm Cố Bắc ăn cháo xong, từ trong túi lấy giấy, lau miệng nói, "Mấy người ăn thịt không thấy ngấy à?"

"Ông chủ nói đúng!" Tần Miễn lập tức sửa miệng, "Vậy một lồng chay và một lồng thịt, cháu sắp chết đói rồi."

"Các vậu từ từ ăn." Thẩm Cố Bắc đứng dậy, kịp thời thoát đi hiện trường ăn ngấu nghiến của một đám quỷ đói.

Khi rời đi, cậu từ trong túi lấy ra tiền lẻ, đưa cho dì mập.

Mấy tên cao lớn đằng sau nhìn sang bên này, lại nhìn Lâm Phát Tài.

Tuy rằng chưa nói gì, biểu tình rõ ràng mang theo vài phần ghét bỏ.

Lâm Phát Tài hoàn toàn tìm không về mặt mũi, vội vàng ăn bữa sáng, xách theo cặp sách rời khỏi.

Đi đến cửa tiệm, nghe được Tần Miễn lớn tiếng tiếp đón, "Dì ơi, con gửi tiền."

Dì béo nhanh nhẹn gói bánh bao, cũng không ngẩng đầu lên nói, " À, ông chủ kia của mấy đứa trả tiền rồi. Cậu bé nói mấy đứa có tiền chẵn, sợ dì không có tiền lẻ."

"Thật đúng là."

"Ông chủ của mình thật tốt." Nam sinh nhỏ dùng sức gặm bánh bao, nước mắt lưng tròng hỏi, "Ông chủ khi nào lại cho tui đi làm công đây?"

"Đành chờ vậy!"

Kiểm tra cả ngày xong, Thẩm Cố Bắc trở lại phòng học lớp năm, học sinh khác một khi tan học đã chạy trốn không còn bóng dáng.

Chỉ còn lại thiếu niên tuổi dậy thì chính trực nào đó, giống như con cá mặn mất nước, ghé vào bàn học lau bụng.

"Bạn học Trịnh An Nam." Thẩm Cố Bắc đi qua, dùng ngón tay chọc chọc hắn, "Lăn người đi."

"Hắc —— biu ——" Trịnh An Nam phối hợp xoay người, chừa ra nửa vị trí của Thẩm Cố Bắc.

Có điểm đáng yêu.

Thẩm Cố Bắc lại lần nữa bị hắn chọc trúng điểm manh.

"Cậu làm sao vậy?" Cậu khó chủ động quan tâm phế vật nhỏ.

"Không có gì đâu." Trịnh An Nam mạnh miệng trả lời.

"Không nói thì thôi."

"???"Trịnh An Nam lớn tiếng chất vấn, "Sao thái độ cậu lãnh đạm vậy, không thể hỏi thêm hai câu à?"

"Không cần thiết." Ngữ khí Thẩm Cố Bắc lãnh đạm.

Cậu ăn chặt tính cách phế vật nhỏ, ngay cả khi mình không hỏi, hắn cũng sẽ chủ động nói ra.

Ngạo kiều(*) chính là như vậy.

(*)Ngạo kiều: Là người ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu, có phần ngại ngùng, xấu hổ.

"Cái gì mà không cần thiết? Cậu thật quá đáng!" Trịnh An Nam bò dậy, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lên án, "Từ ngày trước trở về, hành động cậu đều quá mức!"

"Nói thử xem."

"Còn cần nói sao? Cậu chỉ lo kiểm tra, căn bản không để ý tới tôi. Ngày hôm qua tôi muốn qua nhà cậu cọ cơm, còn bị cậu từ chối." Trịnh An Nam càng nói càng tức, "Kết quả, hôm nay cậu mời người khác ăn cơm, tụi nó đều kể với tôi rồi!"

"À." Đối mặt với sự lên án của bạn ngồi cùng, mặt Thẩm Cố Bắc không đổi sắc, thậm chí không tính đáp lại.

"Sau đó đâu?" Trịnh An Nam chớp đôi mắt.

"Nên tan học, đi thôi." Thẩm Cố Bắc cầm lấy cặp sách, đi nhanh hướng ra ngoài phòng học.

Trịnh An Nam nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt càng ngày càng ai oán.

Yêu sớm hẳn là như vậy sao?

Nói tốt ngây ngô ái muội, lén nếm thử trái cấm đâu?

Gạt người!

"Còn không qua sao?" Thẩm Cố Bắc đi đến bên ngoài phòng học, dừng bước chân, hướng người bên trong ngoắc ngoắc ngón tay.

Trịnh An Nam cọ tới cọ lui, cả người viết hoa chữ "Biệt nữu"(*).

(*)"biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).

Thẩm Cố Bắc cười khẽ, chậm rãi nói ra năm chữ, "Đêm nay qua nhà cậu."

"A? Hả?!" Trịnh An Nam lập tức lên tinh thần, như cún con lao ra ngoài phòng học, chạy đến vẫy đuôi bên người Thẩm Cố Bắc.

+

"Này này này, cậu muốn qua nhà tôi sao? Vì sao nha?"

"Cách tôi xa một chút, nóng quá." Thẩm Cố Bắc ý đẩy hắn ra.

"Mới không cần." Trịnh An Nam nhão dính dính dán cậu, lại nói, "Tôi còn không đồng ý cậu qua nhà tôi đâu, sao cậu tự chủ trương vậy nha?"

"Thôi, cậu đừng đồng ý." Thẩm Cố Bắc ân cần nói, "Buổi tối ngủ ngoài đường nhớ mang theo chăn."

Trịnh An Nam:???