"67, 68, 60... A, không đá đến." Triệu Doanh đá quá cao, cái thứ 69 không chụp kịp, quả cầu rơi xuống đất.
Cô dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt, tiếc nuối thở dài.
Mười mấy nam sinh vây xem bên cạnh buồn bực vỗ đùi, có vẻ còn khó chịu hơn cô.
"Đáng tiếc thật, tôi cho rằng ít nhất có thể đá được 70 cái."
"Bởi vì anh Nam cản trở, nếu không Triệu Doanh khẳng định có thể đá tiếp."
"Bản thân Triệu Doanh đá được nhiều nhất, nhưng đang so thi đấu đoàn. Lớp chúng ta có tổng cộng một trăm linh một, kém hơn lớp hai và lớp ba hơn bốn mươi cái."
"Vô dụng, trong lớp chúng ta chỉ còn lại Thẩm Cố Bắc. Xem ra vô dụng, vì sao lại để cho cậu ta đi?"
"Bởi vì nữ sinh khác lớp mình đều đi nhảy dây."
"Xin lỗi!" Triệu Doanh chắp tay trước ngực, xin lỗi các đồng đội, "Tớ vốn dĩ muốn đá đến một trăm."
"Doanh Doanh cậu giỏi lắm!" Nữ sinh kế bên ôm lấy cô an ủi, "Còn có đợt thứ hai, hai ta đợi lát nữa tìm về."
"Ừm ừm!"
Hai nữ sinh cổ vũ nhau, cũng không ký thác hy vọng lên Thẩm Cố Bắc.
Ngày hôm qua lúc huấn luyện, biểu hiện cậu xác thật tốt hơn Trịnh An Nam một chút, có thể đá liên tục bốn năm cái. Nhưng nếu để cậu tìm lại chênh lệch, trừ khi trời giáng kỳ tích.
Hơn nữa người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thẩm Cố Bắc đối với trận thi đấu này ứng phó đến mức tận cùng, thực hiện tốt tinh thần thể thao tập trung vào sự tham gia.
Hai nữ sinh bị bắt hiểu sớm đạo lý "không trông cậy vào đàn ông được", tính tự mình đứng lên, cố gắng cân bằng tỷ số trong vòng thứ hai.
Các lớp khác cũng lục tục xong đợt đầu, lớp năm chỉ còn lại một tuyển thủ nam, nhẹ nhàng chuẩn bị đợt thứ hai.
"Trực tiếp bắt đầu sao?" Thẩm Cố Bắc nắm lông cầu, ngữ khí hỏi chuyện vân đạm phong khinh(*).
(*)云淡风轻 có nghĩa là (yún dàn fēng qīng) Vân đạm phong khinh, mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh..Thuộc tiếng trung chuyên ngành Tổng hợp.
Triệu Doanh trả lời, "Ừ, trực tiếp bắt đầu."
"Cậu không cần cái này của tôi sao?" Trịnh An Nam chưa từ bỏ ý định, lần nữa đưa quả cầu nạm kim cương qua.
Thẩm Cố Bắc ghét bỏ xoay người, tìm được vị trí sức gió ảnh hưởng nhỏ nhất, nhẹ nhàng vứt quả cầu lên.
Trọng tài phụ trách đếm cho nhóm của bọn họ lơ đãng, giơ tay ra hiệu cho đồng đội chuẩn bị cho lượt tiếp theo, lười biếng đếm: "1, 2, 3, 4..."
Động tác Thẩm Cố Bắc ưu nhã đơn điệu, không giống tuyển thủ khác đuổi theo quả cầu nhảy khắp thế giới, duỗi chân tiếp cận quả cầu, giống như tách quả cầu tại chỗ.
Cậu giống như một chiếc máy đá cầu thông minh được lập trình sẵn chương trình, hoàn thành chính xác các thao tác đã định theo tần suất cố định.
Trọng tài phụ trách đếm hết, thái độ từ lười nhác dần dần trở nên nghiêm túc, sau thậm chí chuyển hóa thành bội phục.
Bên lề nhà thi đấu, các nam sinh lớp năm đang xem náo nhiệt, vốn dĩ sau khi thua trận đã vô cùng suy sụp, tìm một góc vắng để cùng nhau liếm vết thương. Kết quả vừa xem, cảm xúc của họ dần dần bốc cháy, tập thể gân cổ lên đếm cùng Thẩm Cố Bắc, âm thanh này lớn hơn âm thanh kia.
Thẩm Cố Bắc hoàn toàn che chắn thanh âm bên ngoài, chuyên chú hoàn thành thi đấu, trong lúc còn thành thạo thay đổi một bên tiếp tục đá.
"88, 89... Ờ, 88.5." Trọng tài trơ mắt nhìn cậu dùng lòng bàn chân chạm vào dưới quả cầu, lại cố ý không đá.
"Bắc Tử, cậu làm trò gì thế? Tiếp tục đá đi!" Các nam sinh gấp đến đỏ mắt, vai trần sôi nổi đứng lên.
"Mấy cậu làm gì?" Trịnh An Nam nheo lại quét mắt nhìn bọn họ, "Muốn đánh nhau thì qua chỗ tôi này."
"Không, không, tụi tui đang sốt ruột." Mấy nam sinh lại hậm hực ngồi trở lại, vẫn như cũ cảm thấy đáng tiếc.
Thẩm Cố Bắc rõ ràng còn thuận lợi, thế nào lại dừng giữa đường?
Trọng tài cộng lại thành tích cuối cùng, "Công thêm Thẩm Cố Bắc 88.5, lớp 12A5 tổng cộng... Thật trùng hợp, 200 điểm."
"Không khéo, là em cố ý chỉnh." Chứng OCD họ Thẩm tỏ ra hài lòng, ngồi xổm xuống xoa mắt cá chân.
Thẩm Cố Bắc rõ năng lực cơ thể mình. Cậu không có ưu thế về phương diện sức mạnh, cho nên mỗi lần đến phòng tập, sẽ tập chung rèn luyện kỹ xảo. Đá cầu là hạng mục không cần sức vận động trâu, vừa lúc trong phạm vi Thẩm Cố Bắc am hiểu.
Ưu thế lớp năm vô cùng lớn, đợt thứ hai gần như không cần so, vững vàng bắt lấy quán quân. Vẻ mặt hai nữ sinh với Thẩm Cố Bắc đầy sùng bái, nam sinh vây xem cũng có chung vinh dự.
"Ngầu! Lớp chúng ta lại bắt được hạng nhất!"
"Tổng số bảng xếp hạng có thể được phục hồi đến đây chứ?"
Trong đám người, có người chua ngoa chế giễu, "Đá cầu là nữ so, có cái gì mà khoe khoang?"
"Mày cho rằng con gái thi đấu dễ lắm sao, mày thử đi." Nam sinh bên cạnh huých khuỷu tay vào cậu ta, "Mày dòm anh Nam kìa, cả trận chỉ được 0,5 điểm."
Trịnh An Nam:???
Vì cái gì lại quất xác tới tôi.
"Tôi về phòng học." Thi đấu kết thúc, Thẩm Cố Bắc lập tức chuẩn bị rời đi.
Triệu Doanh vội vàng nói, "Đừng nóng vội, tớ đợi lát nữa đi qua trường học lãnh thưởng, phần thưởng còn có một phần của cậu."
"Đúng vậy đúng vậy, lớp chúng ta có thể thắng, cậu là công thần lớn nhất."
Thẩm Cố Bắc: "Tôi chỉ không muốn kéo chân sau."
"Ờm." Trịnh An Nam lại lần nữa cảm nhận được hàm ý.
Mặc dù cậu luôn mãi chống đẩy, hai nữ sinh lãnh được phần thưởng, vẫn chia cho Thẩm Cố Bắc.
Trường trung học Khánh Lê ủng hộ quán quân keo kiệt, phần thưởng chỉ có một cây bút máy, cùng giấy khen sản xuất hàng loạt.
Thẩm Cố Bắc cũng lười nhìn, kết quả cậu đem giấy khen về nhà, Phương Uyển lại coi như trân bảo.
"Thẩm Cố Bắc, là tên con trai mẹ. Thẩm Cố Bắc, chữ viết đẹp thật." Phương Uyển nâng giấy khen, tỉ mỉ đoan trang, "Thật tốt quá, đây là tấm giấy khen đầu tiên con mang về, mẹ muốn treo nó lên."
Thành tích học tập của Thẩm Cố Bắc trước kia tốt, nhưng bởi vì tính cách hướng nội, dẫn tới giáo viên chọn ba chỗ luôn bỏ qua cậu. Mười mấy năm, giấy khen cũng chưa lấy được.
Vì thế, bà bác không thiếu dùng giấy khen của Thẩm Bằng kích thích Phương Uyển, trào phúng con trai bà không có tiền đồ.
Phương Uyển sợ hãi cho Thẩm Cố Bắc áp lực, ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn luôn nhớ thương.
Thẩm Cố Bắc phàn nàn, "Chỉ là một tờ giấy rách mà thôi."
"Sao có thể là giấy rách?" Phương Uyển bảo vệ giấy khen, cười tủm tỉm nói với cậu, "Đây là vinh dự Bắc Bắc nhà chúng ta kiếm được."
Bà vui vẻ như vậy, Thẩm Cố Bắc đành phải tùy mẹ thôi.
Phương Uyển vui vẻ xem xét giấy khen, hỏi con trai bảo bối muốn khen thưởng gì.
"Ngày mai trường học các con được nghỉ, mẹ mang con đi trấn trên mua quần áo mới. Con mỗi ngày mặc đồng phục, quần áo màu đỏ đã bạc màu hết rồi."
Thẩm Cố Bắc từ chối, "Không, ngày mai còn phải vào thành phố."
"Lại qua thành phố? Làm gì?"
Thẩm Cố Bắc không có biện pháp nói thật, lại không nỡ lòng gạt mẹ, trả lời hàm hồ " có việc ạ".
"Không thể nói cho mẹ?" Phương Uyển đoán được, lại không ép hỏi, "Bắc Bắc trưởng thành rồi, có bí mật nhỏ gạt mẹ."
Thẩm Cố Bắc liếm m,ôi dưới, thế nhưng bị cách dỗ trẻ nhỏ của bà, làm hơi xấu hổ.
"Cần nói gì với mẹ. Trong nhà tuy rằng không quá nhiều tiền, nhưng mẹ kiếm được, đều cho con dùng." Phương Uyển lại lấy ra túi vải đựng tiền, nhét tất cả những tờ tiền có mệnh giá lớn hơn vào tay Thẩm Cố Bắc, dặn dò cậu đừng ủy khuất chính mình, thấy thích gì thì mua.
"Không cần." Thẩm Cố Bắc đẩy tiền về, chính thức lộ ra với mẹ, "Lần này con vào thành phố, không phải đi chơi."
"Hửm?"
"Là đi kiếm tiền."
Ngày đầu tiên trong ngày nghỉ dài hạn, rạng sáng 5 giờ.
Trời đã gần sáng, không khí có chút se lạnh.
Trịnh An Nam lần trước cảm mạo quá lợi hại, để lại bóng ma tâm lý. Trước xuất phát ba tầng trong ba tầng ngoài, bọc bản thân đến kín mít, giống muốn thám hiểm nam cực.
Kết quả mới chạm trán Thẩm Cố Bắc, hắn đã nóng ra một thân mồ hôi, thiếu chút nữa thè lưỡi tản nhiệt.
Thẩm Cố Bắc đánh giá tạo hình mới của hắn, khóe miệng giật giật hỏi, "Cậu cùng tôi chênh lệch mùa sao?"
"Cái gì?" Trịnh An Nam cởi cúc quần áo, lầm bầm than thở, "Tôi nóng quá."
"Cũng do cậu xứng đáng." Thẩm Cố Bắc xoa xoa giữa mày, hỏi hắn tối hôm qua có báo với nhóm bạn nhỏ kia chưa.
"Báo rồi!" Trịnh An Nam kiêu ngạo ưỡn ngực, "Tôi dựa theo lời cậu, cho tụi nó giữa trưa đi xe đến thành phố Phù Khê, còn muốn mang theo mấy hộp giấy làm xong mấy hôm trước."
"Được, vậy chúng ta đi trước thôi." Thẩm Cố Bắc lên xe trước, lấy tiền mua hai tấm vé.
Trịnh An Nam mới vừa móc ví ra, lại không có đất dụng võ, hắn thấp giọng lẩm bẩm, "Cậu đây là trả lại tiền vé xe buýt lần trước cho tôi sao?"
"Không phải." Thẩm Cố Bắc trả lời, "Hôm nay tính đi công tác, chi trả tiền xe cho cậu."
"Á?" Trịnh An Nam thế nhưng nghe hiểu, đôi mắt sáng lên, vui vẻ hỏi: "Vậy hôm nay tôi có được trả tiền không?"
Thẩm Cố Bắc theo thói quen xoa xoa tóc hắn, "Cậu phải biểu hiện thật tốt."
"Được nha ~" rõ ràng chỉ có năm đồng tiền tiền lương, Trịnh An Nam vẫn như cũ vui vẻ đến mức bay lên.
Nhưng mà, tâm trạng tốt cũng hắn, chỉ kéo dài đến một giây trước khi xuống xe.
Đến ga Phù Khê, Trịnh An Nam vừa xuống xe, ngước lên nhìn khuôn mặt đầy sẹo bên kia đường.
Mặt Sẹo bế trên tay một thân hình nhỏ gầy, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, khẽ run rẩy như một con mèo hoang dầm mưa.
Anh ta trông gầy hơn Thẩm Cố Bắc hai vòng, với thân hình da bọc xương lộ ra ngoài bộ quần áo. Ném anh ta vào vùng hoang dã, ngay cả động vật hoang dã cũng sẽ ngại loại loại cộm xương này.
Mặt Sẹo chú ý tới bọn họ, đôi mắt thẳng tắp nhìn qua.
Trịnh An Nam tức khắc cảnh giác lên, bảo vệ chặt chẽ Thẩm Cố Bắc, lặng lẽ nói với cậu, "Đợi lát nữa nếu đánh lên, cậu liền chạy mau."
Thẩm Cố Bắc buồn cười hỏi, "Vậy còn cậu?"
"Tôi..." Trịnh An Nam nghiêm túc tự hỏi nửa phút, mới nghiêm trang nói, "Tôi trước hết đánh với anh ta, đánh không lại tôi sẽ báo nguy, để chú cảnh sát bảo vệ tôi."