Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 17: Dây thừng

Tiếng mưa to che trời lấp đất, ào ào gần hai tiếng. Trịnh An Nam đem cơ thể co thành một cục nho nhỏ, trông đáng thương vô cùng ngồi xổm trước cửa tiệm, nhìn muốn mòn con mắt.

1

Mưa bụi bay vào trong làm ướt hết một nửa cơ thể hắn.

"Nhóc con, vào đây đi." La Thanh đã gọi Trịnh An Nam vô số lần, ý định làm hắn quay đầu là bờ.

Trịnh An Nam đưa lưng về phía anh ta lắc đầu, vừa kiên định vừa cố chấp, không tiếng động bày tỏ "Nam Nam hôm nay muốn tuẫn tình(*), đừng có ai cản tui".

(*)Tuẫn tình. 動. tự tử; chết vì tình (vì tình yêu gặp trở ngại mà tự tử). thường chỉ người phụ nữ tình nguyện chết theo chồng để giữ trọn tấm lòng trung trinh của nghĩa tao khang.

—— ai muốn cản cậu chứ?

Tên nhãi này cứ như chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ, ngồi co lại che mất một phần cửa tiệm, làm cho khách hàng sợ hãi không dám tiến vào, cực kỳ ảnh hưởng đến công việc buôn bán của tiệm.

May mắn hôm nay trời mưa ít khách, La Thanh đơn giản lười buôn bán, bưng lấy phần dưa hấu còn thừa đưa cho hắn.

"Tiểu nhị, ăn không?"

"Không!" Trịnh An Nam xoay đầu cự tuyệt.

La Thanh thấy buồn vì bị từ chối, cầm lấy cái muỗng há mồm to ăn dưa, đồng thời hứng thú bừng bừng xát muối vào vết thương Trịnh An Nam.

"Cậu xem, trời mưa càng ngày càng lớn, người bạn kia của cậu sẽ tới à?"

"Cậu ấy sẽ đến."

"Không thể nào? Dựa theo lời cậu nói, bạn của cậu tan học lúc ba giờ, vậy nên nếu đi thì đã sớm tới rồi." La Thanh đem tay đút vào túi quần xà lỏn, lấy ra một cái điện thoại second-hand nặng trịch, đưa tới trước mặt Trịnh An Nam để anh xem thời gian, "5 giờ 20 phút. Đại học Phù Khê cách chỗ chúng ta bốn trạm, nếu dùng hai tiếng để bò qua đây thì bây giờ phải tới rồi.

Trịnh An Nam đẩy tay hắn ra, ai oán mà trừng mắt nhìn La Thanh một cái, "Đang êm đẹp vậy, sao cậu ấy lại bò chứ?"

"...... Trọng điểm của cậu là bò à?"

"Đúng thế, nói chung cậu ấy không thể bò." Mặc dù bị vứt bỏ cả ngày, Trịnh An Nam vẫn như cũ, tìm cớ nói giúp cho bạn cùng bàn, "Mưa lớn quá, có thể cậu ấy không mang dù. Chờ đến khi tạnh mưa, cậu ấy nhất định sẽ qua tìm tôi."

"Ờ ờ, vậy đi. Cậu vui là được rồi." La Thanh ăn xong dưa hấu tiện tay trêu đùa cậu bạn nhỏ, rồi lau tay chuẩn bị kéo cửa cuốn, đóng cửa hàng.

Kỳ thật bàn về ngây thơ, chính hắn cũng đủ đơn thuần.

Buổi sáng nghe được Thẩm Cố Bắc nói, La Thanh điên cuồng động tâm, thậm chí bắt đầu sinh ra ý tưởng điên cuồng "đi theo cậu ta làm".

Rõ ràng trò chơi của mấy đứa nhỏ, chính mình chìm nổi nhiều năm, làm sao mà không nghe ra?

"Nhóc con, anh muốn đóng cửa, nhóc đợi mưa tạnh thì đi nhanh đi." La Thanh một mình cô đơn, buổi tối trực tiếp ngủ trong tiệm.

Không gian trong quán nhỏ hẹp nên không có biện pháp để có nhiều hơn một người, cùng lắm thì chỉ có thể để cho hắn trú tạm cho tới khi mưa tạnh.

Trịnh An Nam không có trả lời, nhanh chóng ôm người đứng lên, chân cẳng run run tê dại, ánh mắt lướt qua màn mưa mà nhìn chằm chằm về một phương hướng nào đó.

Cách một màn nước mưa lớn, thân hình thiếu niên gầy ốm cầm ô, phá vỡ màn mưa mà thẳng tắp hướng về đi tới phía hắn, cơ thể gầy nhỏ như vậy mà có loại khí thể đánh đâu thắng đó.

"Nè, sao bây giờ cậu mới tới chứ?" Trịnh An Nam không kịp chờ cậu tiến lại đây, vội vàng chạy về phía Thẩm Cố Bắc, nhanh chóng chui vào phía dưới cái dù.

"Trời mưa."

"Rồi sao nữa?"

"Mưa lớn quá, tôi tất nhiên phải tìm biện pháp tránh mưa rồi, không thể để quần áo ướt được."

"Cũng đúng nhỉ." Trịnh An Nam gật gật đầu, tiếp thu câu giải thích của Thẩm Cố Bắc, còn cảm thấy cực kỳ có đạo lý.

Khóe miệng La Thanh run rẩy hai cái, quyết định đem sự đồng tình vừa bố thí cho Trịnh An Nam lúc nãy thu hồi lại.

Chân chó như vậy không đáng để đồng tình!

Vóc dáng Trịnh An Nam cao ráo, chen vào dù phải khom lưng xuống.

Thẩm Cố Bắc cũng như vậy mà tự nhiên nhét cán dù vào trong tay hắn, vừa đi vừa giải thích cho Trịnh An Nam, bởi vì trời mưa quá lớn, chuyến xe cuối cùng để về Khánh Lê bị hủy.

Viên Hải cùng Ngụy Thấm không có cách nào để trở về, chủ nhiệm lớp Lưu Hồng Mai liền gọi điện thoại cho bạn bè ở địa phương, sắp xếp chỗ ở cho học sinh đắc ý.

Trong điện thoại bà không hề đề cập tới Thẩm Cố Bắc, phảng phất coi như người này không tồn tại, tùy ý cho cậu tự sinh tự diệt.

Thẩm Cố Bắc thức thời, từ chối yêu cầu mời ở lại một đêm của Ngụy Thấm, một mình lại đây tìm kiếm Trịnh An Nam.

"Không thể quay về thì không sao. Lần trước tôi có nói với cậu về chú tôi, nhà ông ấy cũng ở gần đây. Chú tôi lại thường ở lại bệnh viện, tôi đi Phù Khê thường qua nhà ông ấy chơi." Trịnh An Nam căn bản không lo về vấn đề ở qua đêm, anh kéo Thẩm Cố Bắc muốn đi nhà của chú, "Đi thôi, chúng ta qua đó ở."

"Từ từ, ở chỗ kia, ngay phía trước tôi còn có chút việc." Thẩm Cố Bắc đi vào trong tiệm, bâng quơ hỏi vấn đề, "Anh chọn xong chưa?"

"Chọn cái gì?" La Thanh há hốc mồm.

"Chọn đồ tốt, tôi còn nhớ nha." Trịnh An Nam ngốc tại trong tiệm lúc ban ngày, đem các loại đồ vật trong ngoài tiệm xem hết, nhanh chóng chỉ ra vài loại đồ vật tốt.

Tỷ như con quay, yo-yo, còn có món đồ chơi nhỏ bằng lông nhung các nữ sinh thích.

Cậu cầm lấy món đồ lông nhung trắng trắng tròn tròn, bóp nhẹ bụng thì còn phát ra tiếng kêu "chít chít".

Thẩm Cố Bắc cầm lấy món đồ chơi, Trịnh An Nam lại tự bổ não thấy tình cảnh bé con đang chơi đồ vật lông nhung, thật đúng là đáng yêu chết đi được.

"Được, lấy mấy món này đi." Thẩm Cố Bắc liệt kê ra một danh sách, giao cho La Thanh, "Anh dựa theo danh sách này, mỗi loại chuẩn bị cho tôi một trăm món, tuần sau tôi trở lại đây lấy."

La Thanh tiếp nhận danh sách, cực kì cảm thấy nghi hoặc, "Nhóc chuẩn bị mở tiệm tạp hóa hả? Nhiều như vậy bán hết à?"

"Có thể bán hết, anh chỉ cần lo hàng thôi, không thiếu tiền trả anh đâu."

"Gì mà thiếu với nợ tiền chứ, nhóc có yêu cầu thì cứ nói?" La Thanh nhận được đơn đặt hàng lớn, khôi phục lại vẻ nịnh nọt quen thuộc.

Thẩm Cố Bắc nhìn biểu tình thiếu đánh của hắn, vậy mà bắt đầu hoài niệm về sự nghiệp to lớn sau này của La Thanh, một lời không hợp liền trời lạnh rồi, phá của thôi.

Cũng có người từng nói, ai rồi cũng phải trưởng thành. Có người cứ vậy mà trưởng thành, nhưng lại có người lựa chọn sự sinh trưởng ngược lại, tâm trí cùng tuổi tác đối lập nhau.

Như vậy cũng khá tốt.

"Hẹn gặp lại." Thẩm Cố Bắc nhàn nhạt nói ba chữ, cùng Trịnh An Nam rời khỏi chợ buôn.

La Thanh đứng phía sau nhìn thân ảnh đang dần dần nhập vào màn mưa, cảm thấy có chút tư vị không nói nên lời.

—— Nói tạm biệt với vị khách hàng, tám phần thì thuộc về xã giao.

Nhưng câu hẹn gặp lại của bạn học nhỏ kia, lại làm cho La Thanh cảm thấy ý sâu xa nào đó, cứ như thể vận mệnh của bọn họ bị một sợi dây thừng cột vào nhau, từ đây gút thắt lại, chạy tới sau này.

Lúc Trịnh An Nam nhắc tới người chú kia, lập tức miêu tả cả ngôi nhà.

Phòng ở nửa cũ nửa mới, diện tích còn rất nhỏ, nhìn như có chút xấu. Nhưng Thẩm Cố Bắc rõ ràng, không cần tới hai năm, đợi đến khi phòng bị phá dỡ, người chú kia sẽ được bồi thường một khoản có thể đổi được cái biệt thự nhỏ trong vòng một giây.

Từng có lúc, Thẩm Cố Bắc còn cùng bằng hữu nói giỡn, nếu có thể quay trở lại mười mấy năm trước, nhất định phải đập nồi bán sắt mua thật nhiều phòng.

Ai mà nghĩ được, lúc trước rượu vào lời ra như vậy bây giờ vậy mà thật sự có cơ hội để thực hiện.

"Lúc nãy tôi có gọi điện thoại cho chú, ổng không có thể trở về sớm được. Tủ lạnh có đồ ăn vặt cùng đồ uống, tủ chén thì có mì gói, có thể giả quyết được nữa cơm chiều của chúng ta."

"Ừ." Thẩm Cố Bắc trước sau như một, không có yêu cầu nhiều với đồ ăn.

Phương Uyển tự mình làm nồi thịt kho tàu cháy đen, cậu đều có thể ăn với khuôn mặt không đổi sắc, huống chi là gia vị trong gói mì tôm.

Trịnh An Nam lại có chút không vui, lẩm bẩm lầm bầm oán giận nói mì gói quá khó ăn.

"Tôi biết gần đây có cái tiệm..."

Thẩm Cố Bắc đem cặp sách thả xuống, lạnh lạnh mặt liếc mắt nhìn hắn.

Trịnh An Nam nhớ tới buổi sáng trải qua sự giáo dục, đem hai chữ "tiệm cơm" nuốt trở về, cố gắng sửa thành, "... Chợ bán thức ăn, chúng ta mua chút rau về nấu."

"Đừng có làm nũng."

"Tôi không có làm nũng!"

"Nấu cơm cũng được, nhưng cậu phải hỗ trợ."

Trịnh An Nam nghe hắn đồng ý, cái đuôi vô hình quay thành cái quạt tròn, vui vẻ đến mức suýt chút nữa cất cánh, huống chi là việc hỗ trợ nhỏ nhặt này.

Thời gian hiện quá muộn, chợ bán thức ăn đã sớm qua khoảng thời gian bán đắt, đồ ăn dư lại đều không quá mới mẻ.

Hai người bình thường ngốc trong Khánh Lê, khi dùng bữa thường trực tiếp đi ra ngoài ruộng tìm, trong nồi nấu xong còn mang theo hương thơm của bùn đất, căn bản không nhìn trúng sợi rau dưa nào trong thành. Thẩm Cố Bắc dứt khoát từ bỏ mua đồ ăn, chọn một con cá cùng nửa con gà.

Tiểu phế vật nào đó ham ăn lười biếng đang chép miệng, nhìn chằm chằm cá liếm liếm môi, nước miếng điên cuồng phân bố.

"Cá này cậu tính nấu như thế nào?"

"Hấp, cậu không ăn cay được."

"Thật ra tôi cũng muốn ăn canh chua cá."

"Thịt gà kia cũng chỉ có thể hầm canh."

"Tôi không thích ăn canh hầm, tôi muốn ăn gà hầm khoai tây."

"Không được, một bữa cơm không thể xuất hiện hai món chính như vậy." Người theo chủ nghĩa dưỡng sinh lạnh nhạt mà cự tuyệt, "Hấp hoặc hầm canh, cậu chọn đi."

Nam Nam nhu nhược lúng túng, lắp bắp lựa chọn hấp cá, hoàn toàn không dám làm trái chủ cũ.

Về đến nhà, Thẩm Cố Bắc chui vào phòng bếp, nhanh nhẹn xử lý thịt cá.

Chủ quán đã đem cá mổ bụng, cậu dùng dao phay quét sạch sẽ vẩy cá, rửa sạch rồi sau đó nhét vào mấy lát gừng cùng hành.

Tiểu phế vật ở bên cạnh xem đến sửng sốt, bên tai còn quanh quẩn âm thanh lưỡi dao quét vẩy cá, làm cho cả cánh tay nổi lên tầng da gà rậm rạp.

Thẩm Cố Bắc thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, không dính khói lửa trần gian, nhưng làm sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?

Lỡ là mình chọc tới cậu ta, bạn ngồi cùng bàn sẽ xử lý mình như con cá này sao?

Trịnh An Nam càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, tay vo gạo còn run nhè nhẹ, thử thăm dò hỏi, "Cậu học nấu cơm khi nào thế?"

"Không cố ý học." Thẩm Cố Bắc cúi đầu cắt đầu cá, thuận miệng trả lời, "Bởi vì muốn sống sót, cho nên dần dần sẽ biết làm."

"Sống sót...... sao?"

"Biết gọt vỏ khoai tây không?"

"Không làm tốt lắm." Trịnh An Nam túng túng mà trả lời.

Thẩm Cố Bắc nhẫn nại không mắng anh hai câu phế vật, ném ra câu năm chữ "đợi lát nữa cậu rửa chén", từ trong túi lấy ra khoai tây.

"Tôi có thể học gọt vỏ!" Nội tâm có một chút lòng áy náy quấy phá, Trịnh An Nam hiếm khi sinh ra cảm giác muốn học tập.

Thẩm Cố Bắc chê anh lãng phí thời gian, tay nhanh chóng xử lí xong khoai tây, cắt thành từng miếng lớn nhỏ thích hợp rồi ném vào trong nồi.

Nháy mắt xốc nồi lên, mùi hương thị gà đã bay ra, kí,ch thích đến mức bụng Trịnh An Nam kêu ọc ọc ọc ọc.

Nếu Thẩm Cố Bắc không có ở đây, hắn nhất định sẽ nhào qua đây, nồi nhất định ăn hết sạch luôn!

Rốt cuộc đến thời gian ăn cơm, Trịnh An Nam bưng chén lên ăn ngấu nghiến, đem đồ ăn quét sạch hết toàn bộ.

Hắn thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng, ý thức được vấn đề mới.

Chú của hắn chưa có kết hôn, phòng ở đây cũng chỉ có một cái, toàn bộ ngồi nhà chỉ có một chiếc giường.

Cho nên hôm nay buổi tối, chính mình sẽ ngủ cùng Thẩm Cố Bắc.

Vậy, vậy chính là câu cùng chăn chung giường trong truyền thuyết?

Trịnh An Nam canh giữ ở cửa phòng ngủ, đối mặt với giường lớn mềm mại, nghĩ lại liền cảm thấy thẹn thùng, trên mặt lại xuất hiện vệt hồng không kiểm soát.

Thẩm Cố Bắc vòng qua hắn, thoải mái hào phóng đi vào phòng ngủ, cầm lấy gai cái gối đầu trên giường đi ra ngoài.

Qua vài phút, cậh lại tiến vào cầm lên một cái thảm, sau đó gọi lại Trịnh An Nam.

"Bạn học Trịnh An Nam."

"Hả?" Trịnh An Nam khuôn mặt nhỏ hồng hồng, tràn ngập thẹn thùng.

1

Sau đó, một chậu nước lạnh tưới ngay vào đầu.

Thẩm Cố Bắc chỉ vào cái ghế sô pha, lộ ra ôn nhu tươi cười, dùng âm thanh nhẹ nhàng cùng hắn thương lượng, "Tối nay cậu ngủ ở sô pha, được không?"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam ( nhu nhược): Tôi có thể từ chối sao......

Bắc Bắc: Cậu cảm thấy như nào?