Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một Người

Chương 9

Phó Tiểu Khả cảm thấy như đây chỉ là một giấc mơ. Trong mơ, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng sau khi tỉnh dậy, sự thật lại khủng khiếp không chịu nổi.

Cô tự nói với chính mình, cũng bắt buộc chính mình, quên đi Hứa Tùng, chỉ cần quên hắn, trái tim sẽ không cảm thấy đau.

Từ lần đó trở đi, Hứa Tùng cũng không tìm gặp cô nữa.

Cô nghĩ, chắc là hắn cảm thấy áy náy vì đã lừa cô, cho nên mới tìm cô giải thích. Nhưng mà, nếu cô không chịu nghe, hắn cũng không cần thiết phải dây dưa vô vị với cô.

Phó Tiểu Khả nói với  bản thân, cứ như vậy đi, đừng dính dáng đến nhau nữa, cứ như vậy hai người sẽ quên nhau rất nhanh.

Nhưng rồi một hôm, Trữ Chỉ Hân nói: “Hôm nay tao nghe được… bên kí túc xá nam nói, dạo này Hứa Tùng suốt ngày uống rượu, ngay cả thầy quản lí cũng biết! Thầy còn nói, nếu hắn không bớt phóng túng, sẽ xử phạt hắn thật nghiêm khắc…”

Lão Đại cũng nói: “Tiểu Khả, thật ra tao muốn nói với mày về Hứa Tùng… Mỗi ngày người đó đều đứng phía dưới sân kí túc xá ngóng lên cửa sổ phòng chúng ta nửa này trời, nhưng sau một trận mưa thì không thấy tới nữa…”

Lão Nhị bổ sung thêm vào lời lão Đại: “Vì sao sau hôm đó hắn không tới nữa? Đó là bởi vì hắn dầm mưa bị mắc bệnh! Mấy ngày hôm nay, không phải tao bị đau bụng phải đến phòng y tế suốt sao? Trời mưa ngày hôm sau, ở phòng y tế, tao đã gặp hắn!”

Lúc các cô nói chuyện này, Phó Tiểu Khả vẫn lẳng lặng không nói gì, từ đầu đến cuối, trên gương mặt chỉ lộ nụ cười thản nhiên.

Nhưng chờ khi không có ai, cô lại trốn vào trong chăn, vẫn như cũ lẳng lặng không nói gì, trên mặt lại đầy nước mắt.

Cô cảm thấy người kia thật sự đúng là oan gia của cô, làm cho cô tưởng như đã quên rồi lại không thể quên được, làm cho cô vừa đau vừa khổ sở, khiến cho cô không biết nên làm thế nào, lặng lẽ khắc sâu vào trong lòng.

Chớp mắt một cái, đã đến ngày tốt nghiệp của sinh viên năm tư.

Trước hôm tốt nghiệp, trường học tổ chức đại hội văn nghệ, toàn bộ sinh viên đều bắt buộc phải tham gia.

Đương nhiên không thể không có tiết mục của Hứa Tùng.

Phó Tiểu Khả cũng không biết lúc ngồi dưới khán đài xem biểu diễn, cô có cảm xúc gì.

Giống như rất hoảng hốt, sợ hãi, lại giống như có chút chờ mong.

Khi đang thấy lo lắng, Trữ Chỉ Hân nói: ” Tiểu Khả! Tiểu Khả! Tiết mục tiếp theo sẽ là tiết mục của Hứa Tùng! Mày có làm sao không? Nếu cảm thấy không chịu được thì tao với mày đi ra ngoài!”

Phó Tiểu Khả liếc nhìn Chỉ Hân một cái, rồi trả lời: “Đi thôi!” Trong hội trường ồn ào, giọng nói của cô hơi ồm ồm.

Nhưng rất nhanh âm nhạc đã vang lên.

Khi dáng người đẹp trai xuất chúng lên biểu diễn, chung quanh không ai không hướng lên phía khán đài cảm thán.

Tim cô đập theo nhịp điệu của nhạc, theo từng bước nhảy của hắn, bình bịch loạn xạ, đập nhanh như vậy, hoảng hốt như vậy, không ổn định được, không thể kiềm chế, không thể tự điều khiển lại được.

Không biết điệu nhảy kết thúc khi nào, khi âm nhạc ngừng lại, hắn làm động tác kết thúc, toàn trường thét chói tai hoan hô, Phó Tiểu Khả cảm thấy chính mình đang hỗn loạn.

Mà hắn, đứng ở trên khán đài, không ngừng thở gấp, cũng không đi xuống.

Thậm chí, hắn còn đi đến gần mép sân khấu, nhận lấy micro trong tay người dẫn chương trình, hắn đứng ở trên khán đài, đối mặt với toàn bộ sinh viên trong hội trường, lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, hắn thở gấp nói: “Hôm nay, điệu nhảy này, tôi dành tặng cho một cô gái! Tôi từng lừa gạt cô ấy, cũng từng làm cô bị tổn thương, nhưng tôi mong cô ấy hiểu rằng, tôi đã sai lầm, tôi hối hận, tôi rất đau! Tôi cũng muốn nói cho cô ấy biết, tôi thật sự yêu cô ấy!” Thông báo của hắn làm toàn trường lặng ngắt như tờ, giọng nói chân thành tha thiết của hắn khiến cho tất cả mọi người ở dưới đều cảm động.

Cuối cùng, nhìn về nơi nào đó phía dưới sân khấu, hắn nói: “Thật xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho anh! Anh thật lòng! Phó Tiểu Khả, anh thật sự rất thích em!”

Toàn trường cùng lúc ồ lên, tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Khả.

Phó Tiểu Khả che miệng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Hứa Tùng nhảy từ trên sân khấu xuống, chạy nhanh về phía cô.

Đến ngồi của cô, hắn dừng lại.

Tất cả mọi người ngừng thở. Toàn trường lại trở nên im lặng.

Hắn đi đến trước mặt cô, ánh mắt sáng rực, lúc mở miệng, giọng nói khàn khàn, như nghẹn ngào: “Tiểu Khả, anh thật lòng! Thật lòng thích em! Em có thể tha thứ cho anh, được không?”

Phó Tiểu Khả không kìm được nước mắt, không nói ra lời.

Bên cạnh mọi người chờ đến lo lắng, vội vàng thúc giục cô: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Những tiếng nói dần dần hội tụ, từ nhỏ tới lớn, dần dần lan tỏa vang khắp toàn bộ hội trường.

Âm thanh chấn động lại càng làm cho tim Phó Tiểu Khả hỗn loạn, khiến cho cô vừa choáng váng vừa bối rối.

Hắn đứng ở giữa trung tâm, đưa tay về phía cô.

Cô giàn dụa nước mắt, hỏi hắn: “Về sau, anh có cá cược như vậy với một cô gái khác không?”

Tâm trạng hắn từ khẩn trương lo lắng, bây giờ thành vô cùng vui vẻ, phấn chấn, nụ cười tươi như cồng vồng sau cơn mưa.

“Không đâu! Cả đời, anh chỉ đánh cược mình em!”

Cuối cùng Phó Tiểu Khả cũng vươn tay ra, đặt vào lòng bàn tay hắn.

—-Hết—-