Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 5: 5 Đừng Có Dụ Dỗ Tôi



Không có nhiều tồn tại trên thế giới này sống lâu hơn thân vương huyết tộc và cự long Claykerrstie chính là một người trong số đó.

Hắn sống lâu hơn Đường Ẩn, giàu có hơn Đường Ẩn, địa vị cao hơn Đường Ẩn, ngay cả cái tên của hắn cũng khó đọc hơn Đường Ẩn, Đường Ẩn ngại cái tên này dài quá sẽ khó đọc, thế là bỏ đầu bỏ đuôi và gọi hắn là "Kerr"
So với tên "Claykerrstie" thì "Kerr" trông phổ thông bình thường, nhưng long quân lại ngầm cho phép Đường Ẩn gọi.
Tính tình Kerr rất tốt hoặc là nói, tính tình Kerr luôn rất tốt trước mặt Đường Ẩn.

Ngày đầu tiên Đường Ẩn trở thành huyết tộc, trên tế đàn chảy đầy máu, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là Kerr, một con rồng đen che khuất cả bầu trời.

Móng vuốt to khỏe ấn trên hài cốt của một vị huyết tộc, vảy toàn thân tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nó chiếm giữ tế đàn nơi xác chết chất từng đống, cẩn thận bao quanh Đường Ẩn với chiếc đuôi rồng mảnh mai của nó, đồng tử màu vàng dựng đứng ẩn chứa uy thế đáng sợ đang chăm chú nhìn vào bảo vật mà hắn canh giữ.
"Tôi là ai?" Huyết tộc mới ra đời mờ mịt hỏi.

Rồng nói: "Cậu là Đường Ẩn."
Huyết tộc mới ra đời không có ký ức liên quan gì tới lúc trước, cũng không có sinh vật sống xung quanh ngoại trừ con rồng này, cho nên cậu chấp nhận lấy tên là Đường Ẩn, Đường Ẩn hỏi: "Anh là ai?"
Rồng nói: "Claykerrstie, đây là tên của tôi."
Đường Ẩn lại hỏi: "Anh có quan hệ gì với tôi?"
Lần này con rồng không thốt ra lời, nó dường như dành một chút thời gian đắn đo cân nhắc kỹ mối quan hệ giữa bọn họ là gì, trời và đất đều im lặng, những đám mây lững lờ trên bầu trời buổi tối, mọi thứ dưới ánh hoàng hôn rực rỡ trông thật trang nghiêm, rồng chậm rãi nói: "Tôi là cha của cậu."
Rồng rõ ràng không thể sinh ra một huyết tộc.
Đường Ẩn trừng mắt nhìn rồng, rồng vỗ cánh, thản nhiên sửa lời nói: "Được rồi, thật ra tôi vừa rồi chỉ đi ngang qua."
Nó bay đi sau khi nói xong, con rồng bay rất nhanh, khi khoảng cách kéo dài vô tận, thân rồng to lớn giống như một con chim nhỏ trên bầu trời.

Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Đường Hoài và Kerr
Đường Ẩn luôn cảm thấy đây là một con rồng không quá nghiêm chỉnh, lũ rồng rất tham lam, không ai biết huyết tộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, mới sẽ xảy ra thảm trạng máu chảy thành sông trên tế đàn, con rồng kia có lẽ thấy huyết tộc xảy ra tai họa, dự định cháy nhà mà hôi của, vơ vét một ít bảo tàng nhiều năm của huyết tộc, không ngờ tới lại tình cờ gặp được thân thương huyết tộc mới chào đời, không muốn đánh nhau với vị thân vương này nên mới vỗ cánh bay đi.

Sau này bọn họ lại gặp lại nhau lần nữa nhưng là ở hội đấu giá, lúc đó Đường Ẩn đã nắm huyết tộc trong tay lại phát hiện không có bất kỳ huyết tộc nào có ký ức ngày cậu chào đời, chuyện ngày hôm đó giống như trở thành một thứ cấm kỵ.
Đường Ẩn muốn biết sự thật nên đã chủ động tiếp cận con rồng to lớn này.

Sau đó Đường Ẩn lại phát hiện ra cự long hình như cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn chỉ đơn giản là đi ngang qua, Đường Ẩn liền từ bỏ việc hỏi tin tức từ con rồng.

Trong sinh mệnh lâu dài của hai loài trường sinh ít nhiều sẽ xảy ra chuyện nào đó, chính xác thật sự khiến quan hệ giữa Đường Ẩn và Kerr trở nên tốt đẹp hơn là do Đường Ẩn mười năm trước vô tình biết được thân phận thật sự của Kerr là rồng thời không và vĩnh hằng.

Cậu khao khát máu của Kerr nên từ thái độ thờ ơ sang nhiệt tình theo đuổi Kerr nhưng thái độ Kerr đối với cậu luôn rất khó đoán.

Cự long rất hiếm khi đi ra ngoài, Kerr chịu nhận lời mời của Đường Ẩn ra ngoài để thu thập các bộ sưu tập, trời sinh cự long tính tình kiêu ngạo, Kerr cho phép Đường Ẩn gọi thẳng là Kerr, cự long tham lam keo kiệt, Kerr sẵn sàng tặng Đường Ẩn bộ sưu tập yêu thích của mình...!Mỗi một chuyện giống như cho thấy Kerr coi Đường Ẩn là một người bạn.

Nhưng từ đầu đến cuối, Kerr không chịu cho Đường Ẩn máu rồng.

Biết rõ thứ Đường Ẩn muốn nhất chính là máu rồng, Kerr lại kiên quyết không cho, có đôi khi Đường Ẩn thậm chí còn tự hỏi có phải Kerr đang cố tình câu cậu không, muốn nhìn bộ dáng cậu thèm ăn đến chết cũng không uống được.
Ngẫm lại cảm giác có hơi tức giận.


Bất quá, cho dù như thế nào vừa lòng ngươi cũng không thể hút máu, rồng rất khả nghi phong ấn hắn, Đường Âm cầm chừng nói: [Bận rộn, không có thời gian.]
Dù sao lấy lòng hắn như thế nào cũng không hút được máu, lại thêm cự long là người có hiềm nghi rất lớn phong ấn cậu, Đường Ẩn qua loa nói: [Bận rồi, không rảnh.]
Kerr: [Bận theo đuổi Yuanna?]
Tài khoản theo đuổi ngôi sao của Đường Ẩn trên mạng rất rầm rộ theo đuổi Yuanna, dù có rất ít người biết tài khoản lắm tiền ngu ngốc kia là Đường Ẩn nhưng không thể gạt được Kerr.
Kerr chưa từng theo đuổi ngôi sao, đối với rồng mà nói, màn trình diễn trên sân khấu của một ngôi sao không tính là trình diễn gì, sự thịnh vượng của một thành phố, của một quốc gia và thậm chí cả một chủng tộc mới là màn trình diễn khiến bọn họ muốn xem nhất, Kerr thích xem quá trình trỗi dậy của các nền văn minh và đôi khi hắn sẽ giúp đỡ một số nền văn minh, điều này thật may mắn cho những nền văn minh đó.

Một khi bạn gặp phải một con cự long thích xem sự hủy diệt, đó sẽ là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Kerr: [Cậu có biết rồng sẽ theo đuổi đồ vật mà mình muốn có như thế nào không?]
Kerr: [Vào thời cổ đại, nếu loài rồng thích công chúa của một quốc gia, chúng sẽ trực tiếp đưa công chúa về tổ và đặt vào trung tâm kho báu của mình, thay vì giao tất cả kho báu cho công chúa như cậu thì cuối cùng tiền không có người cũng không đuổi tới tay.]
Đường Ẩn muốn bác bỏ hành vi như cướp giật của Kerr đã quá lỗi thời rồi, sau đó cậu đột nhiên cảm thấy câu này quen thuộc một cách khó hiểu.
Đường Ẩn buông quang não xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Tước đang bị cậu bịt mắt, mái tóc vàng chói lọi dường như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, so với tất cả sách vở trong phòng sách này càng thêm sáng chói mê người hơn.

Đường Ẩn suy nghĩ, nhắn tin nói: [Anh nói đúng, quả nhiên trói người rất thoải mái.]
Kerr: [?]
Kerr: [???]
Lúc này Đường Ẩn đã tiện tay tắt quang não, nắm tay Lục Tước, dẫn Lục Tước đến bàn làm việc, để Lục Tước ngồi xuống.
Bóng đen dưới chân Đường Ẩn đột nhiên bóc ra khỏi mặt đất, giống như một cái bóng, sau đó bị lực vô hình kéo căng, chuyển thành sợi dây màu đen trói chặt Lục Tước vào ghế, bóng đen được buộc rất cẩn thận, thậm chí còn không quên cố định chân ghế và mắt cá chân của Lục Tước.


Dáng người của Lục Tước rất tốt, vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài, tỷ lệ rất hoàn hảo, hắn mặc một bộ âu phục màu xám bạc do Đường Ẩn đặc biệt chuẩn bị cho hắn, đáng lẽ ra là bộ dáng thượng lưu văn nhã nhưng lúc này bị sợi dây màu đen buộc chặt vào chiếc ghế cao, sợi dây buộc chặt vào vải, vẽ ra dáng người rắn chắc mạnh mẽ hoang dã.

Cho dù có bị đối xử như vậy, lưng của Lục Tước vẫn thẳng tắp, đây là kết quả của quá trình huấn luyện nghiêm ngặt trong quân đội.

Sự kiên trì sắc bén lộ ra từ trong xương, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ cần nhìn dáng vẻ của hắn, không ai có thể biết hắn hiện tại đang suy nghĩ gì.
Lục Tước không biết rõ thân vương huyết tộc đến tột cùng muốn làm gì, nhưng loại cảm giác mặc cho người định đoạt như thế này thật khó chịu, kế hoạch ban đầu của Lục Tước vốn định dùng năng lực thôi miên để thoát khỏi đối phương, nhưng sử dụng dị năng thôi miên thì nhất định phải đối mặt với đối phương, hắn hẳn là đối địch với đối phương, bây giờ hắn bị bịt mắt, không thể kích hoạt năng lực thôi miên, muốn dùng những biện pháp khác để thoát ra thì cả hai đều sẽ bị thua thiệt, nếu không còn cách nào khác thì Lục Tước không muốn làm tổn thương đến huyết tộc này.

Nhưng nếu hành vi tiếp theo của huyết tộc này quá tồi tệ, hắn...
Trong khi Lục Tước đang suy nghĩ các biện pháp đối phó, một cảm giác mềm mại không thể diễn tả được từ đùi của hắn truyền tới.
Suy nghĩ của Lục Tước bị ngưng trệ trong giây lát.

Đường Âm thoải mái ngồi trên đùi Lục Tước, coi đối phương như một chiếc ghế tựa làm bằng thịt người, nhiệt độ cơ thể ấm áp, hương thơm cơ thể quyến rũ mà càng quan trọng hơn chính là chiếc ghế tựa này là Lục Tước.

Người ngồi trên một chiếc ghế nhích tới nhích lui chắc chắn sẽ không thoải mái.

Tất nhiên nếu cậu ngồi trên ghế nhích tới nhích lui thì không cần cân nhắc xem sự không thoải mái của chiếc ghế hay không.

Sau khi điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất, Đường Ẩn lật ra những cuốn sách cổ về phép thuật của rồng và nghiêm túc đọc nó, nếu có thể tìm thấy một câu thần chú tương tự như phong ấn linh hồn trong đó, cậu sẽ có thể chứng minh phỏng đoán Kerr chính là người phong ấn cậu.
Ngôn ngữ của rồng khó hiểu và sâu sắc, trước đó Đường Ẩn vì theo đuổi Kerr nên có học qua một chút nhưng vẫn cần dùng từ điển để hiểu nghĩa của một số từ đặc biệt, điều này khiến Đường Ẩn không thể đọc nhanh được.
Cậu lật từng trang sách, đọc mệt thì vùi vào trong lòng Lục Tước hít thật sâu mùi hương của Lục Tước, hành trình đọc sách nhàm chán ban đầu dường như cũng trở nên sinh động và thú vị hơn.
So với Đường Ẩn hài lòng, tình trạng của Lục Tước trông khá gay go, trên trán hắn rịn mồ hôi, hương thơm đậm đà mờ mịt bay hơi ra, đó là mùi từ trên người Lục Tước tản ra, Đường Ẩn không biết mùi của người khác như thế nào nhưng cậu ngửi được mùi của Lục Tước là hương thơm ngọt ngào giống như một vườn hoa hồng được tưới bằng máu.


Đường Ẩn hít mũi một cái, cậu cảnh cáo với Lục Tước: "Đừng dụ dỗ tôi nữa làm tôi không có tâm tư để đọc sách."
Một đường gân xanh nổi ra trên thái dương Lục Tước.

Đường Ẩn thấy mình thích nhìn dáng vẻ Lục Tước tức giận, tạm thời không thể đánh cậu được, cậu vui vẻ tựa đầu vào vai Lục Tước, có lẽ trong những ngày bị phong ấn đó, cậu vẫn luôn bị mắc kẹt trong bóng tối lạnh lẽo, không có bất cứ chỗ dựa nào, không có bất kỳ điểm tựa nào, giống như đang ở một vực sâu không đáy không ngừng rơi xuống, bởi vậy sau khi giải phóng cậu bắt đầu đặc biệt tham lam nhiệt độ nóng hổi.
Cậu thích nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lục Tước, khí chất sống động toát ra từ cơ thể Lục Tước và cảm giác chạm vào làn da của Lục Tước, có lẽ chính kiểu này mới có thể khiến cậu chống lại được cái lạnh lẽo và sự cô đơn mà phong ấn dài đằng đẵng mang lại cho cậu.
Cậu thừa nhận lúc này bản thân có chút mềm yếu, may mà không có ai nhìn thấy cảnh này, ngay cả Lục Tước cũng bị cậu che mắt lại.
Đường Ẩn tiếp tục nhìn quyển sách ngôn ngữ rồng trong tay, ngay sau đó cậu liền hứng thú với một câu thần chú nhỏ, câu thần chú rồng này không liên quan gì đến phong ấn, mà liên quan đến cách chống lại thuật thôi miên.
Chỉ cần chế tạo ra ma pháp này dựa theo lời giải thích trong sách thì có thể chống lại thuật thôi miên.
Không tệ, hôm nay đọc sách cũng không tính là không có thu hoạch.

Tạm thời tâm trạng Đường Ẩn không tệ, cậu đặt sách xuống, sờ sờ mái tóc vàng của Lục Tước, huyết tộc ghét ánh sáng mặt trời, nhưng Đường Ẩn lại không ghét ánh vàng chói mắt này, thậm chí còn có hơi thích màu sáng như thế này, cậu nói với Lục Tước: "Tôi thích đứa trẻ nghe lời, anh muốn khen thưởng thứ gì?"
Lục Tước không muốn nói yêu cầu phi thực tế như trả tự do, hắn im lặng một lát, trầm giọng nói: "Tôi muốn ăn cơm."
Muốn ăn cơm là muốn kiểm tra thái độ của người kia đối với hắn dựa trên thức ăn mà huyết tộc này phân cho hắn, đó là dịch dinh dưỡng, thức ăn đơn giản của con người hay thứ gì khác.
Và, Lục Tước đang rất đói.

Khi Lục Tước nói ra yêu cầu này, hắn nghe thấy tiếng cười khẽ của huyết tộc từ trong lòng ngực truyền, thị giác của hắn bị tước đoạt, các giác quan khác của hắn trở nên nhạy cảm hơn, mái tóc đen mềm mại kia xẹt qua cổ hắn như lông vũ, mang theo cảm giác ngứa ngáy: "Yên tâm, sẽ cho anh ăn no."
Kích thích lan khắp cơ thể và tinh thần còn mãnh liệt hơn so với giết chóc, cả người Lục Tước căng thẳng, hận không thể mắng chửi người.

Chết tiệt.

.