Cá Chép Đỡ Đạn Phản Công / Lật Mặt Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 21: Tôn Nghiêm Của Thế Thân 20



Editor Đậu Nành
Số chữ 2602 (08/09/21)
Đù?
Đù đù đù???
Toàn bộ phim trường đột nhiên trở nên im lặng trong hai phút, Vương Nhất nhìn vào màn ảnh thấy hai nhân vật chính đang nhìn chằm chằm nhau không chớp mắt.
Liếc mắt đưa tình như vậy, trông thâm tình như vậy, chân thành như vậy, hệt như có chết cũng không rời xa khiến ông ngốc người sững sờ hỏi: “Hai người là đang đóng phim hả?”
Vệ Lập Uẩn nhíu mày nhìn về phía ông, ánh mắt mang theo khí thế ngang trời, Vương Nhất cảm nhận được Vệ Lập Uẩn đang khó chịu, nhưng ông không biết mình đã làm gì đắc tội anh.
Giang Noãn cười hì hì nói: “Đúng vậy! Chứ đạo diễn Vương cho rằng chúng tôi đang làm gì?”
Vương Nhất: “…” Sao ông cảm thấy có gì đó nó cứ sai sai.
“Ờ thì…” Cổ Tư ngượng ngùng lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó cười nói với Vệ Lập Uẩn: “Mặc dù Vệ tổng tự do phát huy không đi theo kịch bản nhưng mà quả thực rất phù hợp với tính cách của Vệ đại soái.”
Vương Nhất yên lặng nhìn Cổ Tư: “…”
Vệ Lập Uẩn trầm mặc sờ cằm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Cay thật, nếu tên đạo diễn chết tiệt này mà không phá đám có khi mình được ngủ cùng Giang Noãn rồi.

Chỉ đơn giản là nằm cùng nhau trên một chiếc giường rồi ngủ thôi, mình cũng không làm gì nha, đã vậy mình còn giúp cô ấy lấy được vai nữ chính, vậy mà Giang Noãn lại không đồng ý? Đảm bảo là do tên đạo diễn này đã đắc tội cô ấy.
Nghĩ đến đây, Vệ Lập Uẩn lại âm u nhìn về phía đạo diễn Vương.

Đạo diễn Vương đột nhiên ớn lạnh, ông xoa hai tay, sau đó nhìn máy sưởi ở phim trường lẩm bẩm lầm bầm: “Hình như chỉnh máy sưởi hơi thấp nhỉ?”

Vương Nhất nghe Cổ Tư nói xong cũng không phản bác lại, dù sao nhân vật Vệ đại soái này vốn dĩ dựa vào hình tượng của Vệ tổng mà dựng lên, anh muốn nói gì mà chẳng được.

Sau đó Vương Nhất liền thấy Vệ Lập Uẩn cực kỳ thảnh thơi ngồi tại chỗ đấy uống cà phê, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Vương Nhất: “…” Thì ra Vệ tổng thích uống loại cà phê hòa tan rẻ tiền này, lạ lắm à nghen.
Giang Noãn trầm mặc nhìn Vệ Lập Uẩn uống cà phê, cô cạn lời đi đến bên cạnh Vương Nhất hỏi: “Đạo diễn Vương thấy cháu diễn như thế nào?”
Ngoài trừ việc Giang Noãn không nổi tiếng ra thì tổng thể cô cũng không tới nỗi quá tệ, kỹ thuật diễn xuất cũng coi như ổn áp, tất nhiên nếu Vưu Thi Kết nhận vai này sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà Vệ Lập Uẩn lại muốn nâng cô, nghĩ kỹ lại thì nếu để Giang Noãn diễn vai nữ chính, ông cũng không mất gì cả.

Ngược lại ông có hứng thú với việc ai là người dạy cho Giang Noãn kỹ thuật diễn hơn.
Vương Nhất gật đầu sau đó hỏi Giang Noãn: “Cháu học diễn xuất từ ai thế?”
Giang Noãn chớp mắt nhìn phim trường, bỏ tay vào túi áo hoodie, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cháu nhìn người khác diễn rồi học theo thôi.”
Vương Nhất sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Noãn, không dám tưởng tượng hỏi: “Cháu tự học hả?”
Giang Noãn mệt mỏi, không hề có ý định làm thân với đạo diễn, mặt mày ủ rũ ừ một tiếng, sau đó bày ra vẻ hiển nhiên nói: “Đạo diễn Vương cũng là người trong nghề, đối với diễn viên đóng thế mà nói đến phim trường để trộm sư học nghệ chẳng phải là chuyện thường ngày hay sao?”
Đã làm diễn viên thì có ai mà không ôm mộng được nổi tiếng.

Nhưng không phải ai cũng có điều kiện để học diễn xuất.

Mọi người có ai mà không cố gắng, vô danh như cô muốn đuổi kịp họ thì chỉ có thể dựa vào kỹ thuật diễn xuất cao siêu.

Mà muốn học được những kỹ năng đó chỉ có duy nhất một cách đó là ăn vạ ở phim trường, nhìn những tiền bối đóng phim, sau đó không ngừng luyện tập.
Vương Nhất nghe xong lập tức trầm mặc, ông hiểu ý của Giang Noãn.

Có rất nhiều diễn viên nổi tiếng đã đi lên từ những vai quần chúng vô danh, những người tốt nghiệp từ học viện điện ảnh tuy là có kỹ thuật diễn xuất nhưng lại thiếu phần nhiệt huyết đấy.
“Được rồi.” Vương Nhất gật đầu, ông vẫn nhìn về phía Vệ Lập Uẩn đang cầm ly cà phê ở bên kia, nói với Giang Noãn: “Kỹ thuật diễn của cháu cũng không tồi, vượt qua được buổi thử vai.” Tuy rằng cô không nổi tiếng, nhưng bộ phim này có Vệ tổng bảo kê, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng có Vệ tổng đứng ra giải quyết, ông còn lo lắng hơn thua làm gì.
Lúc này Giang Noãn mới chịu tươi cười nói: “Cám ơn đạo diễn Vương đã chọn cháu.”
Vương Nhất xua tay nói: “Người đã nâng đỡ cô cũng không phải là tôi.”
Vương Nhất vừa dứt lời, âm thanh của Vệ Lập Uẩn liền truyền đến, anh cực kỳ vui vẻ nói: “Là anh đó, anh đã nâng đỡ em đó.”
Giang Noãn xoay người nhìn anh, đôi mắt anh sáng lấp lánh hẳn lên, dường như muốn nói: “Mau cảm ơn anh đi! Mau nói là em muốn báo đáp anh đi!”
Giang Noãn: “… Anh muốn đi ăn cùng tôi không?”
Vệ Lập Uẩn: “Được nha~ Anh rất thích ăn cùng em.”
Vương Nhất: “…” Vãi chưởng? Quan hệ giữa hai người là gì thế?
Vì thế, Giang Noãn cùng Vệ Lập Uẩn tay trong tay đi ăn! Mọi người trong đoàn phim đều khó hiểu nhìn hai người vừa mới tới đã vội rời đi, sau đó ngơ ngác tiếp tục làm việc.
Giang Noãn đọc tin nhắn Vương Nhất vừa gửi đến, ông báo với cô ngày nhập đoàn.


Đoàn phim cũng mới vừa khởi quay cho nên việc đổi nữ chính cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Vệ Lập Uẩn đi theo Giang Noãn, nhìn những cửa hàng hai bên đường, anh không thấy hứng thú cho lắm.
Tuy rằng Giang Noãn không chịu ngủ cùng anh, nhưng dù gì anh cũng đã giúp đỡ cô, ít nhiều gì cô cũng muốn cảm tạ anh.

Vì thế, Giang Noãn quyết định hôm nay sẽ ăn món Vệ tổng thích, dù là mì sợi cô cũng vui vẻ ăn cùng anh.
Vì thế, cô xoay người hỏi Vệ Lập Uẩn: “Vệ tổng thích ăn món gì?”
Vệ Lập Uẩn vừa nghe cô hỏi liền nhíu chặt mày, ngơ ngác nói: “Món anh thích hả?”
Nội tâm anh lại tiếp tục xuất hiện hai người bé nhỏ cãi nhau, nhóc đỏ nói: “Chúng ta mau hỏi Noãn Noãn thích ăn món gì! Dù sao chúng ta còn rất nhiều món chưa được nếm thử đó, hồi trước có ăn cũng chả có mùi vị gì cả.”
Nhóc đen liền tát một phát khiến nhóc đỏ văng xa rồi hét lớn: “Ăn hết, cái gì cũng ăn, mỗi một nhà hàng mình ăn một chút, chúng ta có thể ăn cả một con phố nha!!!”
Nhóc đỏ liền khóc lóc túm chặt anh: “Không thể ăn cả một con phố được! Ăn kiểu đó bụng nào chứa cho nổi chứ.”
Nhóc đen không ngừng đá chân anh để khiến nhóc đỏ rớt xuống, nhưng nhóc đỏ đâu có ngu, càng ôm chặt lấy anh khiến cho nhóc đen tức giận thét to: “Ngươi mau buông ra, buông ra lẹ lên, tôi còn phải đi ăn, tôi muốn ăn, tôi đói lắm rồi!!!”
Ngoài mặt Vệ Lập Uẩn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm ồn ào náo nhiệt đã khiến vẻ mặt anh trở nên hoang mang, anh cũng rối rắm lắm chứ bộ!
Giang Noãn nhìn Vệ Lập Uẩn xoắn xuýt liền chỉ vào một nhà bán sủi cảo nói: “Anh muốn ăn sủi cảo không?”
Vệ Lập Uẩn chậm rãi quay đầu nhìn quán sủi cảo, yên lặng gật đầu.
Giang Noãn: “… Thật ra nếu anh không thích ăn sủi cảo thì cứ nói, gần đây có một quán miến canh vịt khá ngon.”
Vệ Lập Uẩn lại chậm rãi quay đầu nhìn bảng hiệu miến canh vịt, yên lặng gật đầu.
Giang Noãn: “… Nếu anh vẫn không thích thì ~~~~ đằng trước có tiệm bánh bao chiên Thượng Hải đó.”
Vệ Lập Uẩn lại chậm rãi quay đầu một lần nữa nhìn về bảng hiệu đỏ rực phía trước, vẫn tiếp tục yên lặng gật đầu.
Giang Noãn hết cách, chỉ quán nào anh cũng gật đầu, cô đành phải hỏi thêm một lần nữa: “… Thôi nghỉ khỏe đi! Rốt cuộc anh muốn ăn cái gì?”
Vệ Lập Uẩn ngơ ngác nhìn cô hỏi: “Chẳng phải em vừa bảo là sẽ đi ăn sủi cảo, miến canh vịt và bánh bao chiên sao?”
Giang Noãn kinh ngạc nói: “Anh muốn ăn cả ba quán luôn hả?”
Vệ Lập Uẩn không hiểu sao cô lại kinh ngạc, tự mình ngẫm nghĩ, không chắc chắn nói: “Anh không phải là loại tư bản hút máu đâu, ăn ba chỗ thì anh sẽ trả tiền cho em gấp ba lần.”
Giang Noãn vỗ vai anh, vẻ mặt hết sức chính nghĩa mà nói: “Ba chỗ thì có là gì, mười chỗ tôi cũng nguyện ý đi ăn cùng anh.”
Vì thế, Giang Noãn liền dẫn Vệ Lập Uẩn đến từng cửa hàng để ăn.
Sau khi ăn xong, Giang Noãn khâm phục nhìn Vệ Lập Uẩn, anh ăn hết 15 cái sủi cảo, một chén miến vịt, đã vậy còn ăn thêm 8 cái bánh bao chiên.
Giang Noãn ngắm bụng anh, kỳ quái thật đấy, ăn cả đống cả làng như vậy mà bụng anh không hề bự ra tí nào.

Giang Noãn nhìn lại bụng của chính mình, sờ một chút liền cảm thấy bất công, xem ra dù có đẹp lên thì cô vẫn không thoát được kiếp hít không khí cũng béo.
Vệ Lập Uẩn cực kỳ thỏa mãn, vì thế, anh hào phóng lấy điện thoại chuyển 3000 tệ cho Giang Noãn.
Giang Noãn nhìn 3000 tệ vừa mới nhảy vào tài khoản, cạn lời liếc anh một cái.
Buổi tối, Vệ Lập Uẩn về nhà liền gọi điện cho Tiểu Trần nói: “Đạo diễn Vương kia có mắt như mù, nhưng mà Giang Noãn đang đóng phim của ông ta, tạm thời bỏ qua cho ông ta vậy.”
Tiểu Trần lau mồ hôi, trong lòng thầm mặc niệm, Vệ tổng có sức hút thật sự! Chuyện gì liên quan đến anh cũng trở thành đề tài nóng hổi, hôm nay các cổ đông bàn tán xôn xao cả công ty.

Anh vừa dắt Giang Noãn vào phim trường, liền phải nghênh đón 3 vị cổ đông tới thăm dò tình hình.
Tiêu Hoán do một tay Vệ Lập Uẩn nâng lên, ban đầu ông chủ của Tiêu Hoán là một người khác, nhưng Tiêu Hoán lúc ấy đang nằm trên bờ vực phá sản, cho nên vị chủ đó đem bán tháo công ty.


Vệ Lập Uẩn trực tiếp thu mua, không bao lâu sau liền khiến cả công ty khởi sắc sau đó phát triển thành tập đoàn lớn.

Hầu hết cổ đông lúc ấy đều là người của tên tổng tài vô dụng kia.
Luôn đứng trước mặt Vệ Lập Uẩn khoa tay múa chân, nhưng Vệ Lập Uẩn cũng chẳng phải quả hồng mềm, bọn họ không chiếm được lợi ích gì từ anh.
Hiện giờ, ở Tiêu Hoán thì Vệ Lập Uẩn có tiếng nói nhất, anh không quan tâm đến ai ngoài Giang Noãn, các cổ đông hỏi mãi vẫn chẳng hỏi được gì chỉ có thể hậm hực rời đi.
“Đúng rồi.” Vệ Lập Uẩn làm bộ như mình vừa sực nhớ ra, anh hỏi: “Cơ hội lần này bị phá mất rồi, cậu nghĩ thử xem, tôi phải làm gì mới khiến cô ấy chịu ngủ cùng tôi một giấc?”
Đối với Giang Noãn, bọn họ không còn cách nào khác ngoại trừ khép nép, không bàn tới chuyện cô có giúp anh ngủ ngon được hay không.

Nhưng chuyện cô là thuốc kích thích vị giác của anh thì rõ như ban ngày! Nếu cô mất hứng không ăn cùng anh nữa, chẳng lẽ anh phải sống trong cảnh bụng đói meo tiếp sao?
Tiểu Trần cũng đau đầu, Giang Noãn tuy ham tiền, nhưng một mực không muốn ngủ cùng sếp nhà anh, chuyện này cũng gian nan lắm chứ! Không lẽ đành phải đánh cô hôn mê rồi lôi lên giường?
Não Tiểu Trần đột nhiên khởi động, vui vẻ nói: “Vệ tổng, anh còn nhớ Dịch Thư Dung không? Hôm nay tôi điều tra ra được bạn trai của tiểu thư Giang Noãn là Dịch Thư Dung tiên sinh.”
“Thư Dung?” Vệ Lập Uẩn hỏi lại.
“Đúng vậy, hơn nữa, hôm nay Dịch Thư Dung tiên sinh còn dọn đến nhà của tiểu thư Vưu Thi Kết ở.”
Vệ Lập Uẩn lại sửng sốt hỏi: “Không phải cậu vừa bảo tên Thư Dung đó là bạn trai của Giang Noãn sao?”
“Đúng vậy!” Tiểu Trần nói: “Tiểu thư Giang Noãn không đồng ý chắc chắn là do cô ấy đã có bạn trai.

Nhưng hiện tại, bạn trai cô ấy đã dọn qua ở chung với Vưu tiểu thư! Như vậy, Giang tiểu thư cũng không còn bị trói buộc nữa, hơn nữa…”
Nói tới đây, Tiểu Trần cố tình nhỏ giọng lại: “Vệ tổng biết gì không? Khi làm quen với Giang tiểu thư, Dịch Thư Dung tiên sinh lúc đó thê thảm cực kỳ, có thể nói là anh ta bị… Giang tiểu thư nhặt về nuôi.”
Vệ Lập Uẩn chậm rãi mở to mắt, sau đó hỏi lại: “Cậu muốn tôi đem công ty đạp đổ?”
Tiểu Trần sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu nói: “Không không không, ý tôi không phải như vậy.”
Vệ Lập Uẩn lại sờ cằm cười nhẹ: “Thật ra làm vậy cũng không phải là không thể.”
Trong lòng Tiểu Trần lập tức căng thẳng đáp lại: “Ngàn lần không thể nha, Vệ tổng anh không thể làm vậy được!” Chỉ vì ngủ mà anh không làm tổng tài nữa? Rồi tôi phải làm sao bây giờ?
Vệ Lập Uẩn thở dài nói: “Nói cũng đúng, công ty mà sụp đổ thì 1000 tệ để ăn một bữa cơm cũng không có.”
Tiểu Trần: “…”
“Haiz! Đúng là không nên tham lam mà!” Vệ Lập Uẩn thở dài.
Nghe được giọng nói đầy tiếc nuối của Vệ tổng, chắc là sâu trong nội tâm của anh đang cảm thấy đáng tiếc lắm, Tiểu Trần yên lặng vò đầu nói: “Vệ tổng nói có lý lắm.”
Vệ Lập Uẩn: “…”.