Ca Ca Ta Là Chó Bám Đuôi Của Công Chúa Vong Quốc

Chương 14

Trước đó ta đã giao dịch với Vương phi Nhu Nhiên.

Trong mấy ngày Lưu Âm được sủng ái, nàng có thể thay thế một người có khuôn mặt tương tự trong doanh trại, trà trộn vào đám thương nhân người Hồ, cao chạy xa bay.. Đam Mỹ Cổ Đại

Năm ngày sau, Hách Liên Nghiêu mới ra khỏi trại của Lưu Âm.

Ngoại trừ Vương phi Nhu Nhiên, Đại hoàng tử chưa từng sủng ái ai như vậy.

Ai ai cũng nghĩ Lưu Âm sẽ trở thành trắc phi của Đại hoàng tử, chính nàng cũng nghĩ như vậy.

Nàng triệu kiến ta, khi ta đến thì thấy nàng quần áo lộng lẫy, đáng yêu dựa vào tấm da hổ bên cạnh.

"Lúc Lâm Khê ngươi đắc ý thì có nghĩ tới ngày hôm nay không?"

"Rót trà cho ta!" Lưu Âm kiêu ngạo ra lệnh.

A Hồi định thay ta rót trà thì bị nha hoàn thân cận của Lưu Âm tát mấy cái: “Ngươi có thân phận gì mà dám pha trà cho nương tử nhà ta.”

Ta kéo A Hồi lại, mặt không chút xấu hổ, bình tĩnh dâng trà cho Lưu Âm.

"Ngươi từng là chủ tử cũ của ta nên ta hầu hạ ngươi là đương nhiên."

Lưu Âm nhìn ngón tay đã đỏ bừng vì trà nóng của ta rồi cố ý không nhận để ta quỳ ở đấy.

Ánh mắt ta sắc bén: "Nhưng đây cũng là lần cuối cùng ngươi được ta kính trà."

Lưu Âm còn chưa kịp hiểu ta nói gì thì Hách Liên Nghiêu đã tức giận xông vào, đôi tay nổi gân xanh của hắn bóp lấy cổ Lưu Âm, dọa những nha hoàn phía sau chạy tứ phía.

Lưu Âm bị hắn bóp cổ sắp ch.ết nhưng vẫn không biết bản thân đã đắc tội gì với Hách Liên Nghiêu.

"Điện hạ...... Thiếp......"

"Tiện nhân! Ngươi giấu Tuyết Nhi của ta ở đâu rồi?"

Tuyết Nhi là tên của Vương phi Nhu Nhiên.

Lúc Hách Liên Nghiêu phát hiện nàng mất tích thì đã muộn rồi, hắn sai người tìm tòi một ngày nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của Vương Phi Nhu Nhiên.

Dưới cơn thịnh nộ, Hách Liên Nghiêu g.i.ế.c không ít người để hả giận.

Cuối cùng cũng đến lượt Lưu Âm.

17

Ta lặng lẽ rời đi cùng A Hồi.

Sắc mặt ta lạnh lùng khi nghe tiếng hét cầu cứu của nữ nhân bên trong lều truyền ra.

Những ngày này, ta cố tình tránh xa Vương phi Nhu Nhiên và dành nhiều thời gian ở bên Nhị hoàng tử hơn. Sẽ không ai nghi ngờ việc nàng ấy mất tích có liên quan tới ta.

Hách Liên Nghiêu nghi ngờ việc Vương phi mất tích có liên quan đến Lưu Âm.

Bởi vì đúng vào mấy ngày nàng được sủng ái, Vương phi đã chạy trốn.

Vào ban đêm, tiếng la hét vẫn chưa dừng lại.

A Hồi nói với ta, Đại hoàng tử như mất trí, trông rất đáng sợ.

Hắn treo Lưu Âm lên, cắt từng miếng thịt của nàng, bắt nàng khai ra tung tích của Vương phi.

Lâm Trạch lại đến.

Hắn vượt qua những lính gác bên ngoài trại, cả người đầy vết thương, sau đó quỳ xuống cầu xin ta: “Mau cứu nàng đi không thì nàng bị hành hạ ch.ết mất.”

Ta hơi nhướng mi:

"Đây không phải là lựa chọn của các ngươi sao? Làm người không thể quá tham lam, đã có được lại càng muốn nhiều hơn. Ngươi cầu xin ta tặng công lao cho nàng, ta nhường. Sau đó ngươi lại cầu xin ta giúp nàng được Đại hoàng tử sủng ái, ta cũng làm theo. Lần này, ta sẽ không giúp ngươi nữa!”

Lâm Trạch quỳ xuống trước mặt ta, trên đầu hắn dính đầy bùn đất, m.á.u chảy đầy mặt, không ngừng dập đầu cầu xin.

"Là ca ca sai, ngươi bỏ qua cho chúng ta được không?"

"Muộn rồi!" Ta mở to đôi mắt đen, lẳng lặng nói.

Từ khi tái sinh trở về, ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho trò chơi này rồi, kẻ nào thiếu ta cũng đừng hòng trốn thoát.

Không lâu sau, việc Lâm Trạch hạ thuốc Đại hoàng tử cũng bị hạ nhân khai ra.

Mặc dù Vương phi Nhu Nhiên chạy trốn không liên quan đến bọn họ nhưng Hách Liên Nghiêu cũng không bỏ qua.

Chỉ là hai nô lệ của tiền triều thôi, ch.ết cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Trong loạn thế, thứ không đáng giá nhất chính là tính mạng.

Cuối cùng Lưu Âm bị lăng trì đến ch.ết. Còn Lâm Trạch thì bị ngũ mã phanh thây.

Thi thể của bọn họ bị ném bữa bãi trên thảo nguyên và bị thú gặm xác.

Hách Liên Giác hỏi ta có muốn nhặt xác cho ca ca không?

Dù sao hắn cũng là người thân duy nhất của ta.

Tôi mỉm cười nhìn mật thư do Nhu Nhiên gửi đến.

Vương phi trở lại quê hương Nhu Nhiên bình an và đoàn tụ với gia đình. Quốc vương vô cùng biết ơn ta và sẵn sàng làm hết khả năng để giúp đỡ ta.

Nghe Hách Liên Giác nhắc đến ca ca, nụ cười của ta khựng lại.

"Không đi!"

Ta đốt lá thư trên tay rồi thản nhiên nói: “Ca ca của ta đã ch.ết từ lâu rồi!”

Giây phút hắn quyết định dùng cả đời mình để bảo vệ tiểu công chúa thì đã mất ta rồi.