Ca Ca Ta Là Chó Bám Đuôi Của Công Chúa Vong Quốc

Chương 12

14

Hách Liên Nghiêu rốt cuộc cũng nhớ tới hai người đang quỳ.

Hắn ôm Vương phi Nhu Nhiên, vui mừng nói: "Ái phi, nàng nói xem ta phải phạt kẻ trộm cắp này thế nào?"

Vương phi Nhu Nhiên nhìn ta một lúc lâu.

Nàng biết, Lâm Trạch là ca ca ruột của ta.

Tuy nhiên, ta vẫn bất động, không có một động thái nào cầu xin cho hắn.

Vương phi Nhu Nhiên thuận thế nói: "Thiếp không muốn thấy máu, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng thì điện hạ làm gì cũng được."

Hách Liên Nghiêu ra lệnh.

Lâm Trạch bị phế bỏ chức tướng quân và trở thành hạ nhân chuyên làm những việc nặng nhọc trong quân doanh.

Đồng thời, người từng kiêu ngạo như khổng tước là Lưu Âm cũng phải chịu số phận lao động cực nhọc.

Khi gặp lại nhau, Hách Liên Giác đưa ta ra khỏi quân doanh ra ngoài thư giãn.

Hắn ôm eo của ta hỏi: "Nàng muốn ai làm bệ chân cho nàng?"

Trong hàng nô lệ này, ta nhìn thấy Lưu Âm sắc mặt xám xịt không dám ngẩng đầu lên.

Giờ đây, nàng đã biến thành “bệ chân” bị người khác giẫm đạp.

Nhớ khi còn ở phủ công chúa, ta quỳ dưới chân nàng để nàng tùy ý giẫm lên lưng ta.

Nàng lại nói: "Nha hoàn này toàn là xương, gầy quá giẫm lên chẳng thoải mái chút nào, có khi còn làm ta bị thương không chừng."

Sau đó nàng giẫm mạnh đến mức khiến ta suýt chút nữa gãy cột sống.

Bởi vì bản thân từng là “bệ chân” nên ta không chọn ai trong số nô lệ này mà lập tức lên xe.

Buổi tối, Hách Liên Giác có việc rời đi trước nên ta ngồi trong xe ngựa về quân doanh.

Tại nơi ở của nô lệ, ta nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Lưu Âm rưng rưng nước mắt như thể nàng vô cùng tủi thân rồi tát thật mạnh vào mặt ca ca ta.

Ta ngồi trong xe ngựa, lạnh lùng nhìn khung cảnh trước mặt.

Vẻ mặt nàng dữ tợn và lớn tiếng trách móc: "Tại lúc trước ngươi cứu ta nên hỏng hết chuyện tốt của ta rồi!"

"Nếu ngươi không đưa ta đi thì ta đã giống muội muội ngươi trở thành thị thiếp được sủng ái của Nhị hoàng tử rồi! Ngươi cố ý phải không?”

Ca ca ta mím chặt môi, không những chẳng nói gì mà còn kiểm tra bàn tay đỏ bừng của Lưu Âm: “Ngài đánh như vậy có đau không?”

Kiếp trước những người kia nói không sai.

Ca ca ta chẳng khác gì con ch.ó theo đuôi nàng!

Lưu Âm chán ghét đẩy hắn ra:

"Ngươi chỉ là một nô tài chăm ngựa, không danh không phận, làm gì có quyền động vào ta! Mau nghĩ biện pháp cho ta nhanh lên, ta cũng muốn sống một cuộc sống cơm áo đầy đủ. Hay ngươi tặng ta cho Đại hoàng tử đi, ta cũng muốn làm thị thiếp của Đại hoàng tử nữa!”

Xem ra Lưu Âm cũng biết điều đấy, nàng hiểu rõ Nhị Hoàng tử không cần nàng nên chuyển mục tiêu sang Đại hoàng tử.

Nhưng làm thị thiếp của Đại hoàng tử sao dễ vậy được?

Ngoại trừ Vương Phi Nhu Nhiên, có nữ nhân nào ở cạnh hắn mà sống quá nửa năm đâu.

......

Trở lại trại, một con chim ưng bay đến đậu lên tay Hách Liên Giác.

Dường như hắn đã quen với điều này, hắn lấy mật thư từ móng vuốt chim ưng ra.

Ta nghĩ về những chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Hách Liên Giác lãnh đạo quân phản loạn, Đại hoàng tử không phải đối thủ của hắn nên cuối cùng bị chôn vùi giữa thảo nguyên rộng lớn.

Bề ngoài nhìn hắn có vẻ bất cẩn, thiếu dã tâm, si mê ‘tẩu tử’ của mình.

Nhưng đấy là để hắn che đi sức mạnh thật sự của mình và cố ý tạo ra nhược điểm mà thôi.

"Tiểu nô tì, ta cho ngươi cơ hội mà ngươi không trốn thoát à?" Hách Liên Giác xem xong mật thư thì vỗ đùi ra ý ta ngồi lên.

Ta nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Nhị điện hạ, nô tì có tên, là Lâm Khê."

Đôi mắt màu hổ phách của hắn lấp lóe: "Ý ngươi là gì?"

Ta bình tĩnh nói: "Nô tì muốn giúp điện hạ lên ngôi, thống lĩnh toàn bộ thảo nguyên."

Hách Liên Giác cười lộ răng nanh sắc nhọn, đập bàn một cái: "Tiểu...... Lâm Khê, ngươi biết bản thân đang nói gì không?"

Ta không ngại nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đầy uy h.i.ế.p của hắn, mỉm cười nói: "Nô tì muốn làm giáo dịch với Nhị điện hạ. Nếu nô tì giúp ngài trở thành người cao quý nhất thảo nguyên thì ngài phải thả ta đi.”

Hắn cong môi đẹp đến điên cuồng: "Ngươi chỉ là một nô lệ, là thị thiếp của ta thì giúp ta kiểu gì?"

Đây là át chủ bài của ta, sao ta có thể nói cho hắn được.

"Điện hạ chỉ cần nói có nguyện cùng ta giao dịch hay không thôi?"

Hách Liên Giác uể oải đưa hai tay ra sau đầu, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi ta: “Ngươi nghĩ ngươi hiểu ta cỡ nào mà muốn cùng ta giao dịch?”

Đương nhiên là ta không hiểu hắn nhưng ta biết những chuyện xảy ra trong tương lai.

Đôi mắt hổ phách của Hách Liên Giác giống như một gợn sóng trên mặt hồ khi mưa rơi xuống, lăn qua lăn lại rồi rơi vào người ta.

"Ta không phải là con trai của Khả Hãn." Hách Liên Giác bình tĩnh nói ra câu này.

Cái gì?

Hắn không có quan hệ m.á.u mủ với Đại hoàng tử?

Sự ngạc nhiên hiện lên lên trên mặt tôi được che giấu rất tốt.

Đoán trước phản ứng của ta, Hách Liên Giác cười khẩy: “Ta là con nuôi do Khả Hãn nhặt về, vu sư tiên đoán ta có thể thống nhất tất cả bộ lạc trên thảo nguyên trong tương lai nên Khả Hãn mới giữ ta lại. Nhưng không ai ở Bắc Nhung chào đón ta cả, huống chi là so sánh ta với Đại hoàng tử.”

"Ta còn lâu mới có thể sánh bằng Đại hoàng tử, ngươi vẫn muốn giúp ta chứ?"

Ta giơ tay lên đập tay với Hách Liên Giác ba cái.

"Ta sẽ hỗ trợ và giúp đỡ Nhị điện hạ, chỉ mong ngài thực hiện lời hứa!"