Lăng Lạc Tuyết bị trói chặt hai tay và hai chân, miệng còn bị nhét giẻ, cô dùng đôi mắt quật cường nhìn lũ nam nhân trước mặt.
Cả thảy bảy tên nam nhân đều đang chòng chọc nhìn cô như hổ đói khiến cô cảm thấy hết sức khó chịu, ghê tởm
Tên đàn ông vạm vỡ ngồi trên một chiếc sofa cũ mốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, hận ý tràn đầy, với vết sẹo trên mắt phải thật sự tăng phần ghê rợn, cô sự thắc mắc không biết tại sao tên thủ lĩnh lại nhìn cô như vậy.
Một gã đàn ông gầy gầy, nhỏ thó thốt nhiên cười khùng khục nhìn cô, lộ ra hàm răng vàng khè, tên thủ lĩnh nhìn hắn, hỏi lạnh:
"Ngươi cười cái gì?"
Gã ngoan ngoãn trả lời:
"Đại ca, em chỉ đang trộm nghĩ con bé con này còn nhỏ mà đã xinh như vậy, nhất địn mai sau sẽ trở thành một đại mĩ nữ nha, chi bằng...", gã nhìn cô bằng ánh mắt háo sắc đầy dục vọng. Đầu óc của cô còn non nớt, ngây thơ lắm nên không hiểu ánh mắt đó có nghĩa là gì, nhưng như thế không có nghĩa là cô không cảm nhận được nguy hiểm
Một tên khác, khá là béo, hắn ta có một cái bụng tròn phệ đầy mỡ, đôi mắt híp lại, ừm... như thế nào nhỉ... trông chẳng khác gì con lật đật, khoan đã, lật đật có khi còn dễ thương hơn ấy chứ. Hắn ta nói, giọng the thé:
"Ý hay đấy, Chồn Xám, tao cũng chưa được ch*ch một đứa trẻ xinh xắn như thế này bao giờ, đại ca, tụi em có thể chứ? Đằng nào cũng chỉ cần người còn sống là được rồi mà", Chồn Xám có lẽ là biệt danh của gã nhỏ thó đó
Hắn phát biểu ý kiến xong, những tên còn lại cũng nhao nhao lên tỏ rõ khát vọng. Cô dù không hiểu lắm cuộc nói chuyện của bọn chúng nhưng đại khái vẫn nhận thức được... Bọn chúng đang có ý định làm một chuyện nào đó thật tồi tệ, thật ghê tởm lên bản thân cô. Vẻ sợ hãi nắt đầu hiển hiện rõ lên gương mặt cô
Tên thủ lĩnh nhìn cô chằm chằm, như đang đăn chiêu suy nghĩ. Tên đó bỗng nhiên cất lời:
"Này nhóc con, mày có biết tại sao tao lại bắt cóc mày không?"
Cô lắc đầu. Rõ kì cục. Ông thích thì ông cứ nói, hỏi cô làm gì, dù sao cô đâu có quyền được chống đối đâu, nhìn bộ dáng cô bây giờ đi, chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Cô thầm than vãn không biết hôm nay cô bước ra ngoài cửa bằng chân trái hay sao ý?
Tên đó cười gằn:
"Là tại mày là người mà thằng nhãi đó yêu thương đấy"
Hả? Ông ta cà ca ca có cừu hận gì hay sao?
Rồi ông ta chỉ tay vào mắt phải của mình:
"Mày nhìn thấy vết sẹo này không? Là do thằng nhãi Lăng gia đã "tốt bụng" tặng tao đấy. Tao vốn là đại ca của băng đảng Rắn Độc nổi tiếng, vậy mà chỉ vì tên nhóc đó, bang của tao bị huỷ diệt. Thuộc hạ của tao đều chết thảm, đây là những người còn sót lại. Mẹ kiếp, đã vậy thì chớ, bọn tao còn bị cảnh sát truy bắt. Tất cả là tại tên nhãi ranh đó"
Hắn ta nói xong, cô đột nhiên kích động muốn nói gì đó, nhưng miệng bị nhét giẻ nên chỉ có thể phát ra tiếng kêu ú ớ
Hắn ra lệnh cho một tên bỏ giẻ trong miệng của cô ra, miệng cô được tự do, liền ngay tức khắc bất bình nói:
"Các ngươi là người xấu, ca ca diệt trừ người xấu thì có gì sai chứ? Đáng lẽ các ngươi nên chết nốt luôn đi để không khí thêm trong lành, đỡ tốn cơm tốn gạo tốn tiền nhà nước. Còn nữa, ca ca có họ tên đầy đủ là Lăng Triết Hàn, không được gọi ca ca là tên nhãi!"
Tên thủ lĩnh bị chọc giận, đứng dậy tiến đến giáng cho cô một cái tát khiến khoé môi cô bật máu. Mấy tên đàn em cũng giận dữ không kém. Hắn ta đáp:
"Bọn ta là người xấu, thế mày nghĩ ca ca của mày là người tốt hay sao? Mày có biết bao nhiêu mạng người bị ca ca "tốt đẹp" của mày giết chết hay không?"
"Ta thèm mà tin các ngươi! Chết đi chết đi!!!"
Chát!
Lại một cú tát nữa vào mặt cô, giờ hai cặp má hồng hào của cô đã sưng tấy đau rát
Hắn căm hận nhìn cô, phán:
"Bọn mày ch*ch nó đi, tao cho phép"
Lũ đàn em được ưng thuận, lập tức hí hửng, dùng ánh mắt dê xồm dâm đãng nhìn cô. Những đôi bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khắp người cô, cô vừa sợ vừa giận:
"Các ngươi định làm gì?"
Một tên dâm dê nói:
"Yên tâm, lát nữa thôi ngươi sẽ được thoải mái"
Một tên xé rách bộ váy đồng phục trên người cô, để lộ cơ thể trắng noãn. Bọn chúng tên thì xoa nắn lấy hai quả anh đào, búng búng đầu nhũ tiêm, tên xoa bóp cặp mông tròn lẳn của cô, còn có tên... lần mò vào nơi tư mật của cô! Nước mắt cô chảy đầm đìa trên khuôn mặt khiến ai ai cũng thấy thương tiếc. Bọn chúng thở ra những hơi thở ghê tởm khiến cô chỉ muốn vùng vẫy chạy thoát, nhưng tay chân cô bị trói buộc nên chẳng thể làm gì. Cô kêu cứu hết lần này đến lần khác:
"Ca ca... Cứu em với... Ca ca..."
Một tên không nhịn được liền kéo khoá quần, lộ ra thứ... cô chưa nhìn thấy trong đời bao giờ. Nó dài dài, thon thon như quả chuối vậy, cô thấy sợ hãi tột cùng. Cô khóc thét lên, tiềm thức nói cô đang gặp nguy hiểm cực độ
"Đừng... Ca ca, cứu em với!"
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà kho mở toang ra:
"Dừng tay lại!"
Trong làn nước mắt, cô lờ mờ nhìn thấy thân ảnh và đôi mắt xám tro quen thuộc.
--------------------
Lời tác giả:
Thật sự thì Lili không thể tin nổi là Lili lại có thể viết được những lời văn như thế (đột nhiên cảm thấy đầu óc Lili "chong xáng" hơn Lili nghĩ)
Lili không thích cảnh Lạc Tuyết bị người khác ngoài Triết Hàn sờ soạng cho lắm, vì... Lili khá bảo thủ. Nếu muốn viết H, Lili thích để lần đầu tiên của nu9 và lần đầu tiên của nam9 đều dành cho nhau, hoặc nu9 là làn đầu còn nam9 đã có kinh nghiệm rồi. Dù Lạc Tuyết chỉ... suýt bị cướp lần đầu nhưng Lili vẫn không thích (Lili khá thích... "xôi thịt", nhưng ko có nghĩa là Lili không có nguyên tắc gì trong việc viết "xôi thịt". Hơn nữa, Lili không thích viết H vì chắc là Lili viết không hay đâu)
Thế dell nào mà hôm nay có dây thần kinh nào chập chờn mà đi viết nhỉ?
Nhưng Lili nghĩ sự việc này chính là tiền đề để tạo nên sự mạnh mẽ cho nu9. Lili không tính để nguyên hình tượng Lạc Tuyết nhu nhược này, dù tâm hồn cũng mạnh mẽ rồi đi nhưng bản thân phải mạnh mẽ không kém mới có thể bảo vệ được chính bản thân mình khi không có nam9 ở bên chứ!? Nếu tính cách Lạc Tuyết đã ngây ngây ngô ngô thì ít ra nên để cô ấy có thể bảo vệ mình nhỡ gặp trường hợp... không may:)
Các bạn cũng có thể đón đọc những bộ truyện khác của Lili:
-Mãi mãi bên nhau (chuyện tình của Lâm Hạo Phong)
-Căn bệnh của trái tim (chuyện tình của Dương Minh Thiếu)