Bưu Hãn Dân Quê

Chương 14: Vào thành dò đường

Hắc Muội tính tiền mì với tiểu nhị, hai chén mì tổng cộng là sáu văn tiền, làm Phùng Quýđau lòng đến nhếch miệng, “Chỉ có hai chén mì đã hơn một cân thịt hoặchai cân gạo , rất dọa người .”

“Cha, nơi này là tửu lâuđương nhiên cái giá này, nói sau chúng ta khó được đến một lần, tiêu thì tiêu, đừng suy nghĩ nữa, ở đây hoàn cảnh tốt nơi lại lớn, chúng ta ngồi ở chỗ này nghỉ một lát, miễn phải đi ra ngoài phơi nắng giữa trưa không tốt đâu.”

Phùng Quý ngẫm lại cũng đúng, ăn chén mì đắt như vậy không ở trong này nghỉ tạm một hồi sẽ uổng phí.

Vì thế hai người ngồi ở trên bàn uống nước trà nghỉ tạm .

Bởi vì cổ đại nhà lầu đều làm bằng gỗ , tửu lâu sửa thật sự bằng phẳng hơnnữa trên bản đá màu xanh đều có hoa văn, rất mát mẻ, một chút cũng không có cảm giác nóng, mà tửu lâu lớn phục vụ tốt, ăn xong rồi không rời đicũng không có người nói gì, hơn nữa nước trà còn cung cấp đủ.

Dần dần, đã qua giữa trưa một lúc lâu , người tiến vào quán ăn cơm ít đirất nhiều, nhưng người trong lâu cũng không thiếu, nhất là lầu hai vẫnnghe tiếng ồn ào , lầu một thì khách rời đi có phần im lặng.

Phỏng chừng rất nhiều người là tiểu thương đến này ăn cơm nghỉ tạm , ngồi ởbên cạnh bàn nhàn rỗi uống nước trà nói chuyện phiếm.

Hắc Muội chú ý bên cạnh tới dựa vào tường có một bàn ba bốn người nam tử,xem bộ dạng tựa hồ là tiểu thương qua đường, chỉ là y bào trên người bọn hắn rộng lớn một chút, trên hài còn có tú văn.

Mặc dù bàn tay thực thô ráp, nhưng Hắc Muội vẫn thông qua điểm này biết mấy người này là khẳng định là người phương Nam.

Vừa vặn tiếng nói chuyện của mấy người này lại là lớn nhất , cho nên đối thoại của bọn họ đều không qua khỏi tai Hắc Muội.

“Cũng không biết, những người này đến phương Bắc chưa, ở phương Nam chúng tathật đúng là khiến người vỗ tay trầm trồ khen ngợi a, đại địa chủ đạithế gia nhưng lại đau đầu .”

“Còn không phải sao? Đến vô ảnh đi vô tung , chuyên chọn địa chủ cùng nhà giàu cướp sạch , từ bờbiển phía Nam đến Cẩm Thành chúng ta, nghe nói tơ lụa sơn trang lớn nhất đều bị cướp.”

“Nghe nói đội ngũ của bọn họ càng ngày càng lớn mạnh , ngay cả triều đình cũng bắt đầu kinh động .”

“May mà bọn họ chỉ cướp địa chủ nhà giàu , đối với chúng ta không có ảnh hưởng gì.”

“Đúng vậy, bọn cướp có câu —— “

“——– “

Những người này nói được vô cùng hưng phấn, bộ dáng vừa sợ lại tò mò.

Phùng Quý ở bên này ngủ gà ngủ gật, Hắc Muội lại nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng âm thầm đánh giá bọn chuyên cướp của nhà giàu có lai lịchgì, kiêu ngạo như vậy, từ phía Nam một đường đến phía Bắc, đây khôngphải thổ phỉ sơn tặc bình thường, chẳng lẽ là tạo phản , đến lúc đóthiên hạ đại loạn, không hay ho còn không phải nông dân bọn họ sao.

Buổi chiều thấy người trên đường lại bắt đầu đông lên, Hắc Muội thế này mớiđánh thức Phùng Quý, cùng tiểu nhị chào hỏi trực tiếp đi phố Tây, tiếptục bán rau trộn.

Vẫn thét to như buổi sáng, cũng có rất nhiều người lại nếm, qua hai canh giờ bán được năm sáu chén.

Mặt trời từ từ lặn xuống, ánh mặt trời từ chói mắt chuyển sang màu đỏ, nóng vẫn là nóng nhưng đã có chút gió lạnh .

Càng nhiều người đi mua đồ ăn , có số người buổi sáng không đi chợ nên buổi chiều đi ra mua đồ ăn rõ ràng lề mề nhiều chút.

Trong đó có một vị đại tẩu buổi sáng đã mua một chén rau trộn , lại đây hỏiHắc Muội, “Cô nương, tiểu thư và phu nhân nhà ta đều thích ăn thứ này,ta mua nhiều một chút cô có thể bán rẻ một chút được không?”

“Đại tẩu, có thể a, “Hắc Muội từ trong giỏ lấy ra một hộp, “Ngươi xem mộthộp này hai mươi văn tiền, tuyệt đối bằng năm chén kia.”

Đại tẩu kia liền mua một hộp, Hắc Muội vô cùng vui vẻ.

Chỉ chốc lát sau lại có một khách quen buổi sáng đến mua hai hộp, còn hỏinàng khi nào thì lại đến bán, Hắc Muội đơn giản kêu người đó để lại địachỉ quý phủ, nàng sẽ cách mười ngày đưa hàng tới cửa, lại có người muachỉ cần chịu đưa địa chỉ Hắc Muội đều ghi nhớ rõ.

Hắc Muội lấy giấy và bút than ra ở bên đường viết xuống địa chỉ.

Người ta thấy nàng là một bé gái nhà quê còn có thể viết chữ cũng rất ngạc nhiên càng cảm thấy được nàng có tài năng.

Hắc Muội đem những người mua nhiều lược một lần phát hiện đại bộ phận đềulà phú hộ, hơn nữa còn là người có khẩu vị không tốt, muốn ăn chút đồ ăn tươi mới.

Phùng Quý nhìn tiền ào ào hướng vào túi HắcMuội trong lòng cũng cao hứng hỏng rồi, nếu không sẽ nói một chén nămvăn tiền bán mắc.

Thời điểm mặt trời xuống núi trong khuông một chậu rau trộn lớn đã bán hết, và còn lại một hộp rau trộn.

Phùng Quý thấy mặt trời đã bắt đầu xuống núi , hiện tại trở về bởi vì khôngcó gánh nặng hẳn là có thể về nhà trước khi trời tối.

Vì thế hai người vội vàng chạy đi, đến trấn, bởi vì cửa hàng món ăn dân dã của Lâm thúc ở đầu khác, mà y quán ngay tại đầu này, cho nên Hắc Muộiliền trực tiếp đem hộp rau trộn còn lại đưa cho Vương đại phu khám bệnhcho nương nàng, được Vương đại phu cảm tạ còn dặn dò nương nàng đôi câu, hai người lại cắt một cân thịt lợn một cân xương cốt thế này mới lạibắt đầu như thiêu như đốt chạy về nhà.

Bởi vì hôm nay bán được nhiều tiền, cho nên Phùng Quý rất cao hứng, trên mặt vẫn vui sướng , còn khen Hắc Muội vài câu.

Hắc Muội lỗ tai nghe trong lòng lại tính toán tới hai hộp rau trộn đưa choTần chưởng quầy, không biết ông có ăn hay không, đối với mùi vị hài lòng hay không, Tần chưởng quầy sẽ chủ động đề suất thu mua rau trộn nàngsao?

Qua mấy ngày nữa nàng vẫn nên đi đến tửu lâu Duyệt Lai thăm dò một chút.

Có thể đem rau trộn bán và tửu lâu mới là mục đích cuối cùng của Hắc Muội.

Sắc trời đã toàn bộ tối đen, phía trước chính là thôn Đại Diệp , tiếng chógà kêu còn có ánh lửa mơ hồ, nhìn chỉ biết nơi đó là hướng nhà, trongnhà có người đang chờ mình, loại cảm giác này thật tốt.

Phùng Quý cùng Hắc Muội cảm thụ cùng một dạng , lòng đều hướng về nhà.

Đi đến cửa thôn con chó bị đánh què chân trong nhà Diệp Đại Văn cuồng sủa, Hắc Muội hét lớn một tiếng, “Cút.”

Con chó tựa hồ lập tức nhận ra Hắc Muội vội vàng lui về phía sau một chút,rên rỉ mang theo cái đuôi trốn trở về trong nhà, Hắc Muội nhìn thấy rấtvừa lòng.

Qua hạ thôn cùng trung thôn đến cửa thượng thôn chỗ thật xa liền nhìn thấy Tứ Nha ngồi ở bên cạnh cửa nhà người ngườikhác ngóng trông .

Vừa thấy cha và nhị tỷ đã trở lại cao hứng lập tức chạy tới, ôm lấy chân Hắc Muội, Hắc Muội nở nụ cười, “A,Tứ Nha đây là nhớ tỷ à. “.

Tứ Nha lại quay đầu ngọt ngào gọi tiếng “Cha”, Phùng Quý sờ sờ đầu nàng, “Ngoan, con và nương ở nhà tốt không?”

“Dạ tốt, nương lo lắng hai người.”

Hắc Muội lôi kéo Tứ Nha ba cha con trong bóng đêm trở về nhà.

Về tới nhà trể tuy rằng vừa mệt vừa đói nhưng thu được lợi, những nhà khác sớm đã ăn cơm ngủ, không có người nhìn thấy hai cha con từ bên ngoàitrở về, càng sẽ không biết bọn họ mua thịt về nhà ăn, cho nên không cầnlo lắng hai tỷ đệ nhà nhị thúc nàng sang giành thịt ăn.

Nhà bọn họ có đồ ăn ngon đương nhiên phải bảo hộ cẩn thận, Hắc Muội đây là lấy gậy ông đập lưng ông.

Béo Nha đã ở nhà nấu xong canh trứng gà cho nương, lại ở trong vườn hái rau rửa sạch, chỉ chờ Hắc Muội trở về xào , hôm nay cả ngày ba mẹ con cácnàng ở nhà ăn đều bánh ngô tối hôm trước phơi khô.

Hiện tại Hắc Muội cùng Phùng Quý đã về lại còn mang theo thịt, vừa thấy đã biết buôn bán thuận lợi.

Phùng Quý tắm rửa xong đến phòng thăm vợ, Béo Nha và Tứ Nha còn lại là vâyquanh Hắc Muội muốn nàng kể chuyện trong thành, hai người cho tới bâygiờ vẫn chưa đi qua Thanh thành, nhưng Béo Nha năm trước đi qua trấn một lần.

Hắc Muội một bên bắt đầu xào rau một bên cùng các nàng nói chuyện trong thành, hai người rất ngạc nhiên.

“Tứ Nha, muội phải ăn nhiều, mau lớn, như vậy ba tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau vào thành bán đồ ăn a.”

“Dạ.”

Tứ Nha vốn thân thể yếu ớt không giống Béo Nha có thể ăn, Hắc Muội cổ vũnàng như vậy chỉ là muốn nàng bất luận đồ ăn gì cũng phải ăn nhiều.

Kỳ thực ở nông thôn tuy rằng ăn đều là lương thực phụ nhưng nếu không có thiên tai nhân họa vẫn đủ ăn .

Vừa nói đến thiên tai nhân họa Hắc Muội đã nghĩ tới chuyện sáng nay ngheđược ở tửu lâu Duyệt Lai, bỗng nhiên cảm thấy truyền thuyết giết ngườiphóng hỏa đao quang kiếm ảnh gần gũi như vậy , trong lòng có chút lo sợbất an.

Lúc cơm tốt làm xong tuy rằng chậm chút, nhưng bởi vì có thịt, ai cũng không biết là trễ.

Dân quê một vì tiết kiệm dầu hai là sáng sớm hôm sau phải dậy sớm làm việcbình thường đều ngủ rất sớm, đặt ở hiện đại tương đương với trước támgiờ đã lên giường ngủ, tính tính, hôm nay Hắc Muội và Phùng Quý về đếnnhà đã gần bảy giờ , phỏng chừng cơm tối phải ăn đến tám giờ .

Đợi cho Hắc Muội cắt thịt xong bỏ vào nồi Béo Nha và Tứ Nha vây quanh bếp lò tinh thần sáng láng như trước chờ đợi.

Nàng vẫn thắn mỡ heo đem đi cất trước, sau đó nấu thịt, đầu tiên xào bầu trước, tiếp theo cho thịt vào xào chung.

Cuối cùng khi đồ ăn đã xong sắp tắt lửa Hắc Muội như trước kéo lò than ra gắp than thả vào đầy lò bắt đầu hầm xương.

Đoán chừng đợi các nàng cơm nước tắm rửa xong canh cũng hầm xong, ngày mai chỉ cần hâm nóng là được.

Thời điểm ăn cơm Tú Cô đang ngủ, bất quá bà đã ăn qua cơm chiều .

Bốn cha con bắt đầu ăn cơm với bầu xào thịt.

Ăn xong chén bát để ngày mai rửa nhanh chóng đi ngủ.

Béo Nha và Tứ Nha đã sớm tắm rửa , Hắc Muội chờ lúc này mới rảnh rỗi lấy túi tiền hôm nay bán được ra đếm.

Vốn đang rất mệt mỗi vừa đổ túi tiền ra, nghe tiếng đồng tiền thanh thúy Hắc Muội lập tức có tinh thần .

Tính toán hôm nay trừ ăn mỳ và mua thịt hơn mười văn tiền ra, cũng kiếm gần nửa lượng bạc , xem như thu hoạch lớn.

Đợi tắm rửa xong đi ra, Béo Nha cùng Tứ Nha còn chưa ngủ chờ Hắc Muội, thấy nàng đi ra tranh nhau muốn bóp chân cho Hắc Muội.

Hôm nay chạy bộ qua lại như vậy, hiện tại mới biết chân đã nổi vài mụn nước , bị bàn tay nhỏ bé của các nàng nhấn một cái vừa đau lại thoải mái ,thấy các nàng tri kỷ như vậy cảm thấy có mệt cũng đáng a.

Hắc Muội tùy hai người ở bên giường bên giúp nàng ấn chân, trong chốc látnàng liền ngủ, Béo Nha cùng Tứ Nha ấn ấn cuối cùng cũng bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.