Bút Tháp

Chương 8: 8 Hơi Độc Gây Cười - 4


Vệ sinh đơn giản xong mỗi tù binh đều được phát bữa sáng, là một cốc bột nhão sền sệt trắng xám, giống như bột mì ngâm trong nước nóng.
Ban đầu chẳng ai uống, mọi người đều cúi đầu cầu nguyện.

Nội dung cầu xin rất đa dạng, nhưng Úc Phi Trần nghe kỹ phần lớn đều là về cái vị "Yor Yalla".
Đại khái là: Thời xa xưa bão táp, vạn vật đóng băng.

Vị tổ tiên có tên Yor Yalla đã chặt đứt những bụi gai cứng như sắt thép, vượt qua tường thành lạnh rét hơn cả băng, đi qua những tảng đá nhọn hoắt như mũi dao, lội qua con sông đã nửa đóng băng, đến được vùng đất thiêng liêng Korosa ấm áp sắc xuân.

Vùng đất tràn ngập bánh mì, sữa và hoa ở mọi nơi, người dân nơi đây đều sống trong hạnh phúc.
Đột nhiên, tiếng roi da vang lên như xé rách không trung.
Tiếng thét thê thảm vang vọng cả trại giam, những lời cầu nguyện ngưng bặt.

Mọi người nhìn sang, thấy một người bị tên quản lý dùng roi quật ngã xuống đất, thân roi có vô số gai sắt, quần áo người nọ bị kéo rách, da thịt trên lưng tróc ra, cả người anh ta đầy máu, ôm đầu đau đớn quằn mình dưới đất.
"Vụt" tên quản lý lại quất một roi xuống, gã lớn tiếng quát: "Tao không muốn nghe thêm một tiếng cầu nguyện nào nữa.

Con dân trung thành của Thần Chân lý ban cho lũ lợn Korosa chúng mày thức ăn.

Lũ tạp chủng Korosa không làm mà hưởng.

Bây giờ tụi mày phải lao động để chuộc tội cho Thần Chân lý."
Kết hợp lời nói từ hai phía, Úc Phi Trần cảm thấy đã đại khái chắp vá ra ngọn nguồn của hai quốc gia:
Một nhóm người đã rời khỏi vùng đất khắc nghiệt ban đầu, đi đến Korosa sinh sống và phát triển.

Những người ở lại thì tiếp tục cuộc sống và tín ngưỡng Thần Chân lý— đồng thời cũng chứng kiến Korosa ngày một giàu có, sung túc, thậm chí nắm giữ các quặng than đá khan hiếm, đưa bọn họ vượt xa những người ở lại.
Về phần "Thần Chân lý" và "Yor Yalla" có thật sự tồn tại, chuyện xưa cũ kia có chính xác hay không cũng chẳng quan trọng.

Trên thực tế, chỉ cần một "quặng than đá" này đã đủ làm lý do khai chiến của vô số quốc gia.
Shiramatsu nhìn chằm chằm thứ sền sệt trong cốc một lúc, bịt mũi, một hơi uống sạch sẽ.
"Vị như nước rửa chén á." Cậu ta nói.
Lần này Úc Phi Trần không từ chối dùng bữa, nước rửa chén vẫn tốt hơn xỉ than một chút, hắn phải đảm bảo được thể lực.
Dùng xong bữa sáng, bọn họ theo phân chia bốn nhóm lên xe tải.

Nơi này chỗ nào cũng dùng tường cao ngăn cách, không thể nhìn quá xa, một khi xe tải đã đóng cửa thì không cách nào nhìn được lộ trình.

—mọi hành động đều bị kiểm soát chặt chẽ, chẳng khác nào người mù sờ voi.
Úc Phi Trần dựa sát vách xe phỏng đoán phương hướng, nơi xe tải dừng lại hẳn là phía đông bắc trại tập trung.
Lò gạch không lớn nhưng cũng rất bận rộn.
Trong số bảy người trong buồng giam của họ, giáo viên hóa học, tu sĩ và người nhỏ con được giao nhiệm vụ cắt kim loại và xếp gạch.

Người mũi to bị sai đi đốt than, cũng đã đi rồi.

Còn lại Úc Phi Trần, Shiramatsu và người tóc vàng vạm vỡ làm việc ở lò nung.
Họ cùng với hai mươi người khác, có trách nhiệm dỡ gạch mới nung ra khỏi lò và xếp lên xe tải, vận chuyển chúng đến nơi cần dùng.
Để tiết kiệm thời gian chất gạch lên xe nhanh nhất, ngay khi mở cửa lò, các tù binh phải chạy ngay vào.

Bọn họ phải đối mặt với cái nóng oi bức và bụi gạch đỏ, cầm lấy viên gạch nóng bỏng tay rồi chất nó lên xe đẩy sắt.
Thoạt đầu khi mới nhìn thấy mấy viên gạch nóng hổi kia, rất nhiều người còn do dự, nhưng âm thanh roi da không ngừng vang lên, chỉ hơi chậm một chút, gai nhọn trên roi sẽ đâm sâu vào da, rạch ra một đường dài mang theo máu thịt.
Cứ vậy hồi lâu, bàn tay mọi người đều đầy những vết rộp rớm máu.
Tình trạng Úc Phi Trần đỡ hơn một chút, hắn nhanh hơn người khác, nên thời gian gạch ở trên tay rất ngắn.

Tên lính gác trẻ cầm roi đi ngang qua hắn, trên mặt đầy khinh miệt và săm soi, thoạt nhìn như muốn bắt lỗi— nhưng thật sự không có lỗi để bắt, cuối cùng chỉ có thể hung tợn quất một roi xuống khoảng đất cạnh chân hắn.
Có thể là do không đủ người, những lính gác này không phải binh sĩ được huấn luyện, mà là người dân bản địa khoác lên mình bộ quân phục không phù hợp.

Người trẻ tuổi cầm roi này ban sáng còn mang vẻ mặt ngây ngô, tay chân luống cuống.

Vừa đến trưa, ánh mắt đã trở nên hung ác, quất roi khắp nơi tìm người bắt lỗi.
Ánh lửa, hơi nóng, tiếng gào thét, vết phồng rộp, máu tươi.
Mồ hôi của các tù binh đông lại cùng bụi gạch đỏ, bụi gạch thấm vào những vết rộp trên lòng bàn tay, đem đến cơn đau như kim châm muối xát.
Đa phần mọi người ở đây trước đó đều sống vẻ vang, không lo cơm áo.

Giờ phúc này lại phải chịu vô vàn tủi nhục, từ một con người trở thành nô lệ không còn danh dự.
Giữa trưa, các tù binh tụ lại gặm bánh mì, Úc Phi Trần đi ra ngoài, chỗ ăn cơm và nhà vệ sinh sau lò gạch đều có người trông coi, nhưng lối đi hẹp nối liền hai nơi này lại không có ai.
Úc Phi Trần ước lượng độ cao bức tường bên hông lò gạch, lùi lại chạy lấy đà vài bước, sau đó đạp mạnh lên vách tường mượn lực nhảy lên gờ tường.

Bề mặt gờ tường gồ ghề khiến hắn hơi vất vả, trèo thêm mấy cái, hắn đến được đỉnh lò, dùng ống khói che giấu thân hình.
Chỗ này vốn dĩ địa thế cao, sau khi leo lên đỉnh lò, rốt cuộc hắn cũng thấy toàn cảnh trại tập trung.
—trại tập trung rất lớn, những bức tường cao ngăn ra năm khu vực, lò gạch ở góc đông bắc, bên cạnh còn có nhà ăn, chuồng chó và một vườn rau nhỏ, góc tây bắc là nơi ở của bọn lính.


Khu vực trung tâm là các tòa nhà bê tông kiến trúc hẹp dài, nhìn giống trại giam bọn họ.

Phía tây nam vẫn đang xây dựng, đông nam là khu lớn nhất, có nhiều tòa nhà thấp và một tòa tháp hình trụ khổng lồ, tất cả đều một màu xám xịt.

Trên mặt đất là những đường ống ngang dọc, có lẽ là thiết bị của nhà máy hóa chất ban đầu.
Đúng lúc này, hắn trông thấy khói trắng dày dặc như mây mù tản ra từ đỉnh tòa tháp kia, trên bầu trời xám xít xuất hiện một ít mấy trắng, lát sau lại bị thổi tan.
Ghi nhớ toàn bộ lộ tuyến của trại tập trung xong, hắn nhảy xuống chỗ ban nảy, quay lại đám người.
Mọi người cũng đã nhìn thấy khói trắng phía đông bắc.
"Đó là gì thế?" Có người hỏi.
Không ai trả lời, có người mắt đầy nghi hoặc, có người chẳng thèm phản ứng, còn có người nhìn chằm chằm khói trắng kia, trên mặt tràn đầy bi thương.
Khoảng tầm ba phút sau, một lính gác liếc mắt sang, cười giễu cợt, nói: "Lò lửa."
Úc Phi Trần rũ mắt.
Trại tập trung này không hề đối xử tử tế với tù binh, hắn hiểu rõ bản thân phải nắm bắt thời gian.
* (Bản edit phi lợi nhuận chỉ update tại aimeehgx.wordpress.com)
Công việc của lò gạch kết thúc khi trời gần chạng vạng, các tù binh cả người đầy bụi gạch nên họ có cơ hội được tắm— điều này khiến Úc Phi Trần cảm thấy ngày hôm nay còn có thể chịu đựng được.
Từ lò gạch trở về hắn lụm được hai chiếc gai sắt rơi ra từ roi da, Shiramatsu thể hiện ngoài dự kiến của hắn— câu ta lụm về nguyên một cục gạch.
"Ngài sĩ quan ơi, tôi không ngủ được." cậu ta nói với lính gác, "Tôi cần một cái gối, dù nó cứng thế nào cũng được."
Lính gác nhìn hai bàn tay đầy vết rộp của cậu, mũi hừ một tiếng, nói: "Xem như là phần thưởng cho một ngày chuộc tội của mày đấy."
Khói bụi hít vào phổi, nên cả đêm mọi người đều ho khan.
"Chỗ này y như địa ngục." Tu sĩ run rẩy cả người, giọng nói cũng run theo, "Rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai?"
"Tổ quốc sẽ giải cứu chúng ta." Shiramatsu quay đầu nói với tu sĩ.
Môi tu sĩ run lên: "Bọn họ thật sự biết chúng ta ở đâu sao?"
Shiramatsu đỡ tường đứng dậy, muốn lại vỗ vai anh ta, đột nhiên ngẩn người.
Cả người cậu run lên, kinh hải nhìn bức tường—
Trong quá trình đỡ tường đứng lên, ba ngón tay có vết rộp của cậu in ba vết máu lên tường.
—so với dấu vết kỳ lạ tối qua, giống như đúc.
Sao lại thế? Tại sao lại như thế?
Úc Phi Trần đặt tay lên vai phải cậu.
Shiramatsu hít sâu một hơi, hình như đã bình tĩnh lại.
"Ngủ một giấc đi đã," Úc Phi Trần nói với những người khác, "Trước mười hai giờ đêm, tôi sẽ gọi mọi người dậy."
"Là sao?" Người tóc vàng vạm vỡ hỏi.
"Sau mười hai giờ," Úc Phi Trần đắn đo tìm từ, "Có thể sẽ xảy ra một số việc...!khác thường, đến lúc đó mọi người sẽ biết thôi."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Có thể sẽ giúp chúng ta rời khỏi đây."
Nói xong hắn chẳng thèm để ý đến câu hỏi của bọn họ, nhắm hai mắt lại.
Buổi tối trước đó, trong buồng giam có hai người mất tích, tối qua cũng xuất hiện biến hóa khác thường, nhất định đêm nay cũng không ngoại lệ.
Mười hai giờ, chuông đồng hồ vang lên.
Úc Phi Trần mở mắt.
Hắn dùng bật lửa rọi sáng chân tường, ba vết máu vừa rồi còn mới giờ đã cũ kỹ vô cùng, mà mặt Shiramatsu trông như bị suy nhược thần kinh.
Hắn không biết an ủi người khác, chỉ nhặt lên viên gạch Shiramatsu mang về.
Sau khi vị Thượng úy kia dùng dây thép qua loa cạy ổ khóa, tên quản lý đã thay khóa khác, đổi thành một ổ khóa đồng mới tinh nhìn chắc chắn hơn rất nhiều.
Úc Phi Trần cầm viên gạch đập lên ổ khóa, đất đai ở đây rất dính, nung thành gạch cứng như đá.

Đập vài cái, hắn nghe được tiếng ổ khóa long ra.
"Anh làm gì thế?" Tu sĩ hét to: "Bọn họ sẽ nghe thấy mất."
Úc Phi Trần dừng động tác, để không gian yên ắng cho tu si câu trả lời.
Thả viên gạch xuống, hắn chập hai sợi gai lại với nhau, luồn vào giữa lỗ khóa.
Thử vài lần, khóa đồng "cùm cụp" mở ra.
"Ken két", Úc Phi Trần mở cửa sắt, bước ra ngoài.
Hành lang lặng như tờ.
Cả trại giam đều yên tĩnh.
Hắn vào phòng rửa mặt, dùng bật lửa nướng hộp xà phòng bằng sắt bên cạnh bồn rửa, trong hộp là một loại xà phòng bơ chất lượng thấp thông thường.

Xà phòng nhanh chóng bị nướng chảy thành một thứ dầu mỡ trong mờ.

Sau đó, hắn xé một khúc vải mỏng trên quần áo, nhúng nó vào dầu, chỉ để lòi ra một đầu ngắn— vải bố chịu được lửa đốt, có thể miễn cưỡng dùng làm bấc đèn.
Lại dùng bật lửa đốt cháy đầu vải, hộp xà phòng trở thành một cây đèn dầu đơn giản.
Ánh sáng mờ chiếu lên hành lang không một bóng người.
Đầu tiên hắn nhìn sang buồng giam bên cạnh, bên trong trống trơn.

Những buồng giam khác cũng vậy.
Shiramatsu đuổi theo hắn.
"Dấu vết kia—" Shiramatsu nói, "Ba vết kia hẳn là do tôi quẹt lên.

Nhưng hôm qua tôi còn chưa quẹt, nó đã ở đó rồi."
Cậu ta nhìn quanh bốn phía: "Chỗ này...!bây giờ...!giờ là đang ở tương lai hả?"
Shiramatsu nói năng lộn xộn, nhưng Úc Phi Trần hiểu được ý cậu.
Đêm qua, sau mười hai giờ, trên tường xuất hiện ba vết máu cũ.
Tôi hôm nay, do ngón tay Shiramatsu bị rộp, đã in lên tường ba vết máu.
Nói cách khác, trại giam sau mười hai giờ, có thể biến thành trại giam ở một thời điểm nào đó trong tương lai, mà bọn họ vẫn là bọn họ ban đầu.
Hắn trả lời Shiramatsu: "Tôi cho là vậy."
"Jens ơi, chúng ta nên làm gì đây?"

Úc Phi Trần còn chưa kịp nhớ cái tên Jens này, khả năng nhớ tên và mặt người của hắn khá kém.

Trong số các xưng hô ở các thế giới từ nào tới giờ, cái tên Úc Phi Trần này là tên duy nhất hắn ngoài ý muốn có thể nhớ rõ.

Từ đó, hắn vẫn luôn dùng tên này.
Hắn nói: "Cậu có thể gọi tôi bằng tên khác."
Hồi ở vườn Địa Đàng hắn có mua bóng phiến dịch, bất kể là ở thế giới nào cũng sẽ không gặp chướng ngại ngôn ngữ.

Suy nghĩ một lát, hắn nói với Shiramatsu một âm tiết mà mọi người trên thế giới này đều có thể phát âm dễ dàng: "Úc."
"Úc." Shiramatsu lặp lại một lần, "Anh tính làm gì?"
"Hiện tại ở đây không có ai." Úc Phi Trần nói, "Có thể bên ngoài cũng vậy.

Chúng ta có thể ra ngoài từ đây."
"Đào tẩu hả?"
"Tìm đường trước đã." Úc Phi Trần nói, "Sau khi chọn được đường rồi, có thể từ từ chờ cơ hội.

Tôi sẽ dẫn mọi người đi vào ban ngày."
Ban đêm, thời gian ở trại tập trung biến hóa kỳ quặc, nếu đi ban đêm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
—điều này khiến Úc Phi Trần thấy kỳ lạ.

Trước kia hắn đã làm nhiệm vụ ở nhiều loại thế giới, những thế giới này từ đầu đến cuối đều giống nhau.

Nếu bình thường, thì từ đầu đến cuối bình thường; nếu đã có quỷ, thì trước sau đều có quỷ; nếu thời gian có thể thay đổi, thì nguyên tắc thay đổi đều được mọi người biết như kiểu in trong sách giáo khoa vậy.
Không phải trong một thế giới đang ở giai đoạn phát triển đến vũ khi nóng, lại xuất hiện dòng thời gian bị thay đổi.

Giống như kết hợp một bộ quân phục nhà binh với chiếc nơ con bướm, không hợp, cũng chẳng đẹp.
Nếu bên ngoài cổng Đêm Vĩnh Hằng đều là chỗ khó coi như này, lại còn phải đoán mò mục tiêu nhiệm vụ, thì hắn dường như đã lựa chọn sai lầm khi muốn rời xa Chủ Thần.
"Dẫn cả đám đào tẩu luôn hả?" Shiramatsu nói, "Chúng ta có bảy người lận, khó trốn đi lắm."
"Không phải bảy," Úc Phi Trần nói, "ý tôi là mọi người."
Shiramatsu đứng hình.
Úc Phi Trần nhìn lại hướng buồng giam, và năm người bên trong, "Các anh đi theo tôi không?"
Người tóc vàng vạm vỡ hơi do dự, nhưng là người đầu tiên đi theo hắn.

Sau đó lần lượt là người mũi to, giáo viên hóa học.
Buồng giam trống trải chỉ còn hai người, trông đáng sợ hơn nhiều.
"Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài." Tu sĩ lẩm bẩm: "Thần linh phù hộ."
Hắn cũng đuổi theo..