Buông Tha - Thảo Phạm

Chương 30: Cầu xin



“Coi như tôi cầu xin em... Uyển Vy, vì tôi được không ?”

“Vậy... em vì anh, ai sẽ vì em ? “

Mọi thứ Giang Phong muốn, cô đều giúp hắn hoàn thành rồi, bây giờ cô chỉ cần một cuộc sống bình yên thôi, hắn cũng không chịu cho cô sao ? Cô đã vì hắn mà trả giá quá nhiều rồi... cô không còn gì để mất nữa...

“Tôi. Uyển Vy, em muốn cái gì tôi đều có thể cho em.”

Giang Phong hiểu là Bạch Uyển Vy đang trách cứ hắn đã từng đối xử tàn nhẫn với cô, nhưng hắn biết lỗi rồi, hắn sẽ sửa, hắn sẽ đối xử với cô thật tốt. Tuy nhiên, Bạch Uyển Vy lại rụt tay về, trên môi hiện giờ chỉ còn một nụ cười chua xót.


Mỗi lần cô tin tưởng Giang Phong, hắn lại phản bội cô. Vì vậy, sự tín nhiệm của cô dành cho hắn đã không còn nữa rồi. Cho dù hắn nói thật hay là nói dối, cô đều không muốn tin.

“Anh có thể vì em mà làm gì ? “

“Mọi thứ.”

Giang Phong nói dối thật không biết ngượng mồm mà, hắn đã quen với việc dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người phụ nữ của mình rồi... Nếu như là Bạch Uyển Vy của trước kia, cô nhất định sẽ tin, sẽ đồng ý ngay tức khắc. Hắn là người cô yêu mà, sao cô có thể từ chối hắn được ? Cô chỉ sợ những gì cô làm vì hắn không đủ mà thôi...

Nhưng có lẽ bây giờ đã khác rồi. Dù có yêu Giang Phong, cô cũng không muốn vì hắn mà sống nữa. Có làm gì, cô cũng đâu thể lay động được trái tim của người đàn ông này. Trong mắt Giang Phong, cô vĩnh viễn chỉ là một con sủng vật của hắn mà thôi.

“Nhưng em không cần nữa... em không cần thứ gì từ anh cả...”

“Đến cả con cũng không sao ?”

Giang Phong chính là như vậy, hắn luôn lợi dụng những gì Bạch Uyển Vy yêu thương, trân trọng để đối phó với cô. Thế nhưng... nếu con không cần cô, cô cũng không tha thiết nữa, bởi chúng còn có hắn, có Đường Bích Vân mà. Có một người phụ nữ hoàn hảo như cô ta là mẹ, hai đứa đâu còn nhớ tới người tên Bạch Uyển Vy này nữa.

“Không...”

“Em muốn sao đây Bạch Uyển Vy ? Em muốn thế nào mới vừa lòng hả ?”

“Vậy thì mặc kệ em đi... anh có gia đình của anh rồi mà... anh về với Đường Bích Vân đi...”


Cô không muốn phải chịu tổn thương nữa, cho nên Giang Phong có ở bên Đường Bích Vân cũng không sao. Dù gì... đó cũng là người mà cha mẹ hắn yêu quý, hắn cưới cô ta chẳng phải là vẹn toàn đôi đường sao ? Tuy nhiên, Giang Phong lại ích kỉ, nên hắn muốn giữ cô lại bên mình. Cho dù cô không nguyện ý thì cũng phải ngày ngày bên cạnh hắn.

“Em yêu tôi ! Bạch Uyển Vy, em yêu tôi, tại sao lại muốn tôi về với người khác ?”

“Bởi vì em mệt rồi.”

...

Những ngày sau đó, Giang Phong thường xuyên tới bệnh viện, chỉ cần có thời gian rảnh là hắn sẽ đến khuyên nhủ Bạch Uyển Vy. Lần này, hắn lại không hề dùng bạo lực đối với cô, khiến cho cô vô cùng ngỡ ngàng, không ngờ hắn vẫn còn kiên nhẫn đến thế.

Dù vậy, Bạch Uyển Vy lại có rất nhiều cách để Giang Phong chán ghét mình. Cô chỉ cần mập mờ với người đàn ông khác, hắn lập tức sẽ trừng phạt cô mà không màng hậu quả. Cho nên, cô đã nhắn tin với Hàn Tử Dương rằng...

Cô nhớ anh ta, muốn rời khỏi Giang Phong để đến bên anh ta.

Đúng như những gì cô nghĩ, Giang Phong thực sự phẫn nộ trước loạt tin nhắn cô đã gửi cho Hàn Tử Dương. Hắn thẳng thừng ném vỡ chiếc điện thoại ấy ngay trước mặt cô.

“Em nhất định phải làm thế này sao ? Còn điều gì mà tôi chưa thoả mãn em nữa ?”

“Nếu anh không chịu đựng được nữa... vậy thì đừng cố làm gì, em đã nói là em không muốn chữa rồi.”


“Đừng bắt tôi phải ép em.”

Hắn không muốn cô khóc, không muốn cô đau, cho nên mới cố gắng nhẫn nhịn... nhưng có phải làm như vậy, cô càng được nước lấn tới không ? Hắn không nhân từ, không thể dịu dàng như những người đàn ông khác được. Cô có thể hiểu cho hắn không ?

“Nếu... em nói, muốn anh quỳ xuống cầu xin, anh có làm được không ?”

Bạch Uyển Vy hiểu tính cách của Giang Phong, hắn không đời nào sẽ làm việc mất mặt như này cả, cho nên cô mới dám ra điều kiện như thế. Dù thế nào, hắn cũng sẽ không đánh mất lòng tự tôn của mình.

Thế nhưng, Giang Phong lại quỳ xuống trước bao con mắt. Chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý, hắn sẵn sàng vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình,

“Được... tôi quỳ, tôi thua rồi. Tôi cầu xin em... tôi không muốn mất em.”